Hiếm có được ngày cuối tuần không cần đóng phim, Du Yến liền thoải
mái ngủ đến gần trưa mới chậm chạp rời giường, vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu tìm đồ ăn.
Vừa đi đến góc cầu thang, tầm mắt vô thức
nhìn về hướng cửa sổ sát đất ở phía trước, chỉ thấy ánh mặt trời bên
ngoài rực rỡ, vườn cây xanh biếc, cảnh sắc xinh đẹp động lòng người.
Trước bàn tròn đặt trong đài phun nước có một vị đại soái ca anh tuấn
ngời ngời đang ngồi đấy, cả người mặc quần áo ở nhà, vừa dễ chịu vừa ưu
nhã, anh đang tập trung đọc báo.
Quả nhiên đàn ông tập trung là đẹp trai nhất! Du Yến cảm thán một câu mới xuống lầu đi vào phòng ăn.
“Có gì ăn không? Đói quá!” Du Yến tiến vào phòng bếp, đưa mắt nhìn xung quanh, tay giở tìm thức ăn.
Dư quản gia đang pha trà, nghe cô than đói liền đáp: “Có cháo trứng vịt
bách thảo, bánh bao gạch cua cùng với há cảo thủy tinh, nếu cô chủ muốn
ăn món khác, tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị ngay.”
Nghe thấy toàn là
món cô yêu thích, Du Yến cười tủm tỉm gật đầu, nói: “Mỗi thứ đều lấy cho tôi một ít.” Nhìn Dư quản gia đã bày xong bộ tách trà, lại hỏi ông:
“Đây là trà cho cậu chủ ư?”
Nhìn thấy Dư quản gia gật đầu, Du Yến
liền nói: “Để tôi đem qua, ông cứ giúp tôi mang bữa sáng đưa đến vườn
hoa nhé.” Nói xong cũng không đợi quản gia đáp lại, Du Yến cầm khay lên, vui vẻ bước ra ngoài.
Đối với đủ loại hành vi khác thường của cô, Dư quản gia kinh ngạc đến độ quen rồi, thế nên chỉ bình tĩnh dặn dò mọi người chuẩn bị bữa sáng cho Du Yến.
Lúc Du Yến cầm bộ tách trà đến, Cố Hành Viễn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cô thêm vài lần.
Đến khi Dư quản gia đem bữa sáng của Du Yến đến, anh lại không nhịn được
nhìn cô thêm vài cái, hiển nhiên là khó hiểu về hành động này của cô.
Du Yến vờ như không nhìn thấy anh đang nhìn mình, thoải mái hưởng thụ bữa ăn sáng của mình.
Ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra người yêu thích xem trò vui như Dư quản
gia, đã đứng bên cạnh thỉnh thoảng châm thêm trà cho họ.
Lúc này
ánh nắng rất đẹp, cảnh đẹp mỹ nam, thật sự là sắc đẹp có thể thay cơm,
khẩu vị của Du Yến tốt lên, nên ăn hết một chén cháo, hai cái bánh bao,
một lồng há cảo, ăn xong dựa ghế, xoa bụng, quá no rồi.
Cố Hành Viễn đã đọc báo xong, đang dùng máy tính để giải quyết công việc.
Anh rất có trách nhiệm với công việc, làm việc cũng vô cùng nghiêm túc,
nhưng không phải là kẻ cuồng công việc, giờ đây với thân phận địa vị của anh, những buổi tiệc xã giao cũng càng lúc càng ít, không phải tùy tiện kẻ nào cũng có thể mời anh được, cho nên phần lớn thời gian, anh vẫn có thể về nhà ăn tối, cuối tuần cũng không bận gì, ở nhà đọc báo, đọc
sách, đọc tài liệu, thỉnh thoảng đi đánh bóng vận động với bạn bè.
Trước đây lúc có thành kiến với Cố Hành Viễn, dù thế nào vẫn cảm thấy hành
động này của anh hệt như là mấy người già về hưu, buồn chán vô vị, một
chút tình thú cũng không có.
Giờ thay đổi tâm tình, đổi thái độ
khác để nhìn nhận, lại thấy hành động này của anh, nhìn thế nào cũng
thấy thuận mắt. Rời xa thế giới hào hoa, yên ổn yêu thương gia đình,
người đàn ông thế này, thật sự là có đốt đèn cũng không tìm được.
Đột nhiên nhớ đến lúc bên cạnh Kỷ Hải, đó chính là một thế giới trụy lạc,
chìm đắm trong sự xa hoa, say xỉn, quan hệ bừa bãi, đua xe, hít ma
túy..., Kỷ Hải nói muốn cho cô một cuộc sống vui vẻ và kích thích đến
cực độ, khiến cô ngày ngày đều sống trên thiên đường, cho đến sau này cô mới phát hiện ra, Kỷ Hải là một ác quỷ, cậu ta sử dụng các loại cám dỗ
hấp dẫn, từng bước một kéo cô xuống địa ngục u tối, không thể quay đầu
về được nữa.
Cũng may, những thứ ấy chỉ là một cơn ác mộng của kiếp trước, mà cô, sớm đã tỉnh mộng rồi.
Du Yến nghĩ, nếu như Cố Hành Viễn không chê bai, cô sẽ cả đời bên anh,
sống hết lòng với sự bình yên kiếp này, cùng anh trải qua những tháng
năm tĩnh lặng.
Chẳng qua, nói đến chuyện năm tháng cùng nhân sinh
vẫn có chút sớm, bức bách trước mắt cần phải giải quyết chính là làm sao mới có thể về chung một giường đây!
Du Yến âm thầm nghĩ đến
khoảng thời gian ngủ chung giường, tuy thường ngày Cố Hành Viễn luôn là
dáng vẻ bình tĩnh không dao động, nhưng thật ra lúc trên giường cũng khá dũng mãnh, khi cô tương đối phối hợp, bọn họ có thể chiến đấu đến tận
trời sáng!
Nghĩ đến chuyện này, Du Yến hận không thể xuyên về,
dùng tấm ván đập chết kẻ không biết xấu hổ lại vô tri của mình khi ấy,
như vậy sẽ chết thống khoái hơn!
Uống một ngụm trà, Du Yến do dự nửa ngày mới hỏi Cố Hành Viễn: “Buổi chiều anh có kế hoạch gì không?”
Cố Hành Viễn dời mắt khỏi màn hình, nhìn cô đáp: “Trước mắt không có, có chuyện gì sao?”
Du Yến vội vàng ngồi nghiêm chỉnh nói: “Nếu không có kế hoạch gì, vậy
chúng ta sang chỗ bố tôi ngồi chút được không, lần trước đến chỗ ông ấy, ông vẫn nhắc đến anh.”
Cố Hành Viễn gật đầu đáp ứng, bảo quản gia đi chuẩn bị chút quà biếu.
Quản gia tuy là một quản gia mặt đơ nhưng trong lòng ông chính là một sa mạc nhiệt tình, thế nên lúc buổi chiều Du Yến về nhà mẹ, cốp xe chất đầy
một gương quà biếu.
Muốn hỏi chuyện phiền não nhất của Du Chính Thiên là gì, thì đó tuyệt đối là hôn nhân của con gái ông.
Trong mắt người ngoài, có thể gả cho Cố gia cành cao chót vót chính là phúc
phận tu mấy đời, có thể có được một chàng rể hiền như Cố Hành Viễn,
chính là đến nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhưng chuyện Du Chính
Thiên lại đang rất u sầu, sầu đến độ bệnh tim mạch của ông lúc nào cũng
có thể tái phát, quy cho cùng chính là ông đang lo lắng thái độ của con
gái, từ lúc đầu, Du Yến đã không đồng ý với mối hôn sự này, là ông dùng
bệnh của mình để uy hiếp cô, lúc này cô mới chịu gả, nhưng hôn nhân
không phải là chỉ cần tổ chức tiệc cưới, cầm giấy kết hôn liền coi như
xong chuyện, mà cần phải có người trong cuộc hết lòng phối hợp, gầy
dựng, nhưng trước mắt xem ra, Du Yến vốn dĩ không có lòng, nếu không sẽ
không ầm ĩ đến mức chia phòng ngủ.
Du Chính Thiên bất lực thở dài, sức khỏe của mình năm này không giống như năm khác, bắt con gái gả cho
Cố gia, ông không phải vì để ý sự giàu có của Cố gia, mà chỉ muốn có
ngọn núi to làm chỗ dựa như Cố gia, sau này con gái tiếp quản công ty
cũng có thể thoải mái một chút, chỉ cần cô không hồ đồ làm loạn, vẫn có
thể đảm bảo được cuộc sống dư giả yên vui.
Nhưng dù cho ông có suy tính chu toàn hơn, tâm tư của cô gái, ông vốn không cách nào nắm bắt được.
“Ông chủ, tiểu thư vừa gọi điện đến, bảo cô ấy sẽ đến đây một chuyến.” Thím
Lưu cao hứng chạy đến thông báo, mặc dù cân nặng của bà vượt quá tiêu
chuẩn bình thường, nhưng lại chạy đến thân hình nhẹ như yến, đây cũng
xem như là một cao nhân.
Lần gặp gỡ vội vã lần trước, cũng xem như đã là chuyện của một tháng trước, mặc dù vẫn thường xuyên gọi điện,
nhưng nghe được tin cô về, Du Chính Thiên lập tức ném chuyện sầu não kia qua một bên, mặt cười đến trên mặt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, cao
hứng lại cười mắng: “Đến thì đến, còn gọi điện thông báo, nó tưởng bản
thân là nhân vật lớn không bằng.”
Thím Lưu lại cười vui vẻ nói: “Tiểu thư nói Cố tiên sinh cũng đến đây thăm ông.”
Du Chính Thiên ngạc nhiên, “Hành Viễn cũng đến à?” Chẳng trách ông kinh
ngạc thế này, một giây trước ông vẫn đang sầu não chuyện hai người, giây tiếp theo họ lại có đôi có cặp đến đây thăm ông! Hạnh phúc này đến quá
bất ngờ, quả tim yếu ớt của ông có chút chịu không nổi.
“Nếu đến
lúc này, vậy thì chắc chắn sẽ ăn cơm ở đây, thím Lưu, bà mau đi bảo
phòng bếp, chuẩn bị món Tiểu Yến và Hành viễn thích, nếu không biết Hành Viễn thích ăn gì, thì gọi điện hỏi Dư quản gia, nếu phòng bếp không có
nguyên liệu, thì lập tức bảo người đi mua.”
Thím Lưu nghe xong lời ông, đang định đi sắp xếp, lại bị Du Chính Thiên gọi lại, bảo: “Bà lấy
lọ thuốc trợ tim đến cho tôi trước.” Ông vừa kích động, bệnh tim liền
suýt chút tái phát rồi.
Du Chính Thiên vừa căn dặn xong, mọi người trong nhà liền trở nên bận rộn, biết cô gia đến làm khách, đây chính là chuyện lớn đó! Thím Lưu vô cùng hào sảng, chỉ huy người này người kia
làm việc, sau đó lại tìm về được giá trị tồn tại của bản thân, rất là tự hào.
Đến khi Du Yến và Cố Hành Viễn đến biệt thự Du gia, Du Chính Thiên vì không ngồi yên trên ghế, sớm đã đứng trên bậc thang trước cửa
chờ.
Bỏ qua nguyên nhân khiến ông buồn phiền trong lòng, nhìn thấy hai người trẻ tuổi xuống xe, đi đến trước mặt ông, lễ phép gọi bố, Du
Chính Thiên cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Đôi bố vợ con rể này đều
lăn lộn trên thương trường, nên chủ đề để nói rất nhiều, vừa ngồi xuống
sô pha, uống một ngụm trà, hai người liền nói đủ chuyện trời nam đất
bắc, căn bản không để Du Yến có đất phát huy.
Ăn xong cơm tối, Cố
Hành Viễn cũng không vội về, liền cùng Du Chính Thiên đánh vài ván cờ,
Du Yến càng không có không gian xen vào, chỉ có thể đứng bên cạnh rót
nước châm trà, hoàn toàn hệt như một cô hầu nhỏ.
Cũng không biết
là Cố Hành Viễn cố tình nhường người già hay là gừng càng già càng cay,
cho nên mấy ván cờ này, Cố Hành Viễn vẫn là thua nhiều thắng ít.
“Kì nghệ của bố thật cao cường.” Cố Hành Viễn nịnh hót bố vợ mà mặt không đổi sắc.
Du Chính Thiên cười sảng khoái, nói “Hậu sinh khả úy, bố thắng cũng rất khó khăn.”
Sau khi hai người khen ngợi lẫn nhau, Du Chính Thiên chợt đổi chủ đề, đột
nhiên nhắc đến chuyện vợ chồng hai người, chỉ nghe ông cảm thán nói: “Vợ chồng với nhau, có chút cãi vã cũng là chuyện bình thường, mọi người
đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, trong lòng hai
người đều phải giảm bớt tính háo thắng, cố gắng khoan dung hơn nữa,
không có vấn đề gì là không giải quyết được cả.” Nói đến đây, ông dừng
một chút, uống một ngụm trà lại nhìn Du Yến đang ngoan ngoãn ngồi bên
cạnh, mới nói tiếp: “Ầm ĩ đến bước chia phòng ngủ, cũng làm quá lố rồi,
bố cũng đã mắng Tiểu Yến, nói đến cùng, nó là bị bố chiều hư, bướng bỉnh ngang ngược, làm việc không biết nặng nhẹ. Hành Viễn, con lớn hơn nó,
tầm nhìn cũng rộng hơn, lần này coi như tha thứ cho nó một lần, nếu lần
sau nó còn ầm ĩ, bố sẽ đến giáo huấn nó.”
Cố Hành Viễn nghe xong,
nghiêng đầu nhìn Du Yến, đối phương khẽ cúi đầu, bĩu môi nghịch tách trà nhỏ trong tay, gò má ửng đỏ bán đứng tâm tình lúc này của cô.
Sau đó anh nói với Du Chính Thiên: “Bố nói đúng, chuyện lần này con cũng có trách nhiệm, con không đủ kiên nhẫn, đã khiến bố nhọc lòng rồi.”
Du Chính Thiên xua tay, nói với Du Yến: “Tiểu Yến, chuyện chia phòng là do con ầm ĩ mà ra, ở ngay trước mặt bố, con xin lỗi Hành Viễn, chuyện này
xem như bỏ qua, sau này không được phép hồ đồ ầm ĩ như vậy nữa.”
Quả nhiên là bố ruột của cô, ngay lúc cô chuẩn bị ngủ gật, bố lập tức kê gối cho cô.
Tuy bên ngoài cô tỏ vẻ rất khó xử nhưng nội tâm lại đang điên cuồng nhấn
like cho bố! Bố quá mạnh mẽ, bố quá ngầu, bố chính là trợ thủ đắc lực!
Cô vẫn đang rối rắm chuyện chia phòng ngủ, bố hệt như cùng cô tâm linh
tương thông, trực tiếp giúp cô giải quyết xong chuyện này, quả nhiên là
nếu Cố Hành Viễn không ở đây, cô nghĩ là mình sẽ nhảy dựng lên hôn chụt
vào gương mặt già của bố vài cái.
Ban đầu chỉ là cao hứng rủ Cố Hành Viễn về nhà cô, bây giờ nghĩ lại, quyết định này quả thật là vô cùng sáng suốt.
Chẳng qua cuối cùng cô cũng không cần phải xin lỗi, bởi vì Cố Hành Viễn khăng khăng nói mình cũng có lỗi, mà Du Yến cũng đã hứa với bố cô về nhà sẽ
đem đồ đạc dọn về phòng ngủ chính, chuyện này cũng coi như giải quyết
viên mãn, thế là Du Chính Thiên vui vẻ đuổi bọn họ về, nói là về sớm
chút để dọn dẹp đồ đạc.
Tuy trước mặt Du Chính Thiên, Cố Hành Viễn tỏ vẻ sẽ về dọn phòng nhưng trên đường lái xe về nhà, anh vẫn nói với
Du Yến: “Nếu cảm thấy quá miễn cưỡng, thì cứ duy trì hiện trạng này đi,
sau này bố hỏi, tôi sẽ giải thích với ông.”
Du Yến vội vàng lắc
đầu, chân thành nói: “Là tôi quá đáng, khoảng thời gian này tôi cũng
hiểu rõ rồi, cuộc sống kích tình chỉ có thể ở trong phim, cuộc sống hằng ngày vẫn là nên đơn giản trôi qua, trước kia không hiểu chuyện nên đã
làm loạn trong nhà, thật sự rất xin lỗi.”
Những lời này tuy khiến
Cố Hành Viễn cảm thấy ngỡ ngàng nhưng trong lòng anh vẫn duy trì thái độ hoài nghi, bởi vì Du Yến trước kia khiến người khác vô cùng mệt mỏi, uy tín rất thấp.
Có lẽ khoảng thời gian này cô quay phim ở bên
ngoài, gặp phải người hoặc vật khiến cô giác ngộ chăng. Cố Hành Viễn cảm thấy, cô thật lòng muốn thay đổi thái độ, chuyện này cũng rất đáng để
khen ngợi. Dù sao trước mắt anh cũng không có dự định sẽ ly hôn, cũng
rất nghiêm túc bồi đắp cuộc hôn nhân này, thế nên anh cũng hi vọng nửa
kia của anh cũng có thể tôn trọng hôn nhân này.
Vì để bộc lộ rõ thành ý và quyết tâm của mình, Du Yến vừa về đến nhà liền nhờ người chuyển toàn bộ đồ của cô về phòng ngủ chính.
Dư quản gia liền nhanh nhẹn sai người thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, trong lòng như có hàng vạn con ngựa lướt qua trong bãi cỏ. Tình tiết này có phải
phát triển quá nhanh rồi không, đoạn giữa có phải bị ai nhấn nút tua
nhanh hay không? Vì sao vừa ra khỏi nhà, lập tức lại về ngủ chung một
giường rồi. Làm sao bây giờ, ông thật sự rất muốn biết, hai người bọn họ sau khi ra ngoài liền có tiến triển thần tốc. Không biết có nên gọi
điện cho Du lão gia để hỏi ông chút chuyện để tám hay không.
Dư quản gia rất khổ tâm, không thể biết được toàn bộ chân tướng, thật sự là thiêu đốt tim gan mà!
Tâm tình của Du Yến lúc này lại hệt như có vạn chiếc lông dài điên cuồng
lướt qua trong tim, làm sao đây, muốn ra ngoài chạy quanh biệt thự vài
vòng lại quay về ngủ quá.
Đối với Cố Hành Viễn mà nói, bọn họ chỉ
là vừa tách ra một đoạn ngắn, cho nên cảm thấy vẫn rất quen thuộc, rất
tự nhiên, nhưng đối với Du Yến mà nói lòng cô đã trải qua chặng đường
dài đầy giông bão sau bốn năm bọn họ ly hôn rồi, đã là người dưng, giờ
đây lại ngủ cùng nhau, hệt như vụng trộm với chồng trước vậy, quá giả
dối rồi!
Thế là trong đêm ngủ chung một giường, cùng đắp một tấm chăn, Du Yến vẫn là mất ngủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT