Lại nói, Lý Mộ Nhiên và mấy đứa trẻ trở về lều phát hiện tấm ván gỗ trên nóc đã bị người ta lấy đi, tìm một vòng không có kết quả đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Tấm ván tuy rằng bị trộm nhưng đệm chăn thì vẫn còn, cũng không phải là do tên trộm kia tốt bụng để lại đường sống cho mấy đứa nhỏ mà chẳng qua là vì ván gỗ khiêng về bổ làm củi đốt thì không có ai nhận ra được, nhưng chăn đệm này lại rất dễ phân biệt, nếu bị bắt rồi gây náo loạn lên thì không có gì tốt. Dù sao đến tấm ván còn trộm là biết người đó sống qua ngày cũng không dễ dàng gì, không phải người có năng lực.
“Chị Mộ Nhiên, làm sao bây giờ?” Phẫn nộ qua đi, Phó Đam chán nản nhìn Lý Mộ Nhiên, hỏi. Thời tiết lúc nào cũng có thể có tuyết rơi, trong túp lều nát một miếng gỗ cũng không có, cứ ngủ giữa trời như vậy, không có củi đốt không lạnh chết mới là lạ. Mệt mỏi một ngày, vốn tưởng rằng trở về là có thể đánh một giấc, nào biết sẽ xảy ra chuyện này, ấy vậy mà trong lòng vẫn phải nén cơn giận.
Lý Mộ Nhiên cũng đau đầu. Lúc trước cô và Dương Dương là may mắn mới rơi vào lều của mấy đứa trẻ này, không thì chỉ sợ ngay từ đầu đã khốn khổ. Hiện giờ tuy chậm lại hơn một tháng nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với vấn đề này.
“Trước khi bị đuổi ra khỏi căn cứ, mấy đứa sống thế nào?” Cô hỏi. Theo lời chúng nói, thời điểm bọn chúng bị trục xuất ra khỏi căn cứ là sau khi động thực vật phát sinh biến dị, khi đó thời tiết đã rét lạnh. Bọn chúng không thể vừa ra là có được túp lều tốt như thế, cho nên cô mới hỏi câu hỏi này.
“Chị hỏi lúc đó hả? Khi ấy mọi người cũng không dám đi cách căn cứ quá xa, cho nên đều tụ cùng nhau, ở chỗ tránh gió đốt đống lửa, mọi người chen chúc ngủ cạnh đó. Khi đó, có thể nhặt được củi gỗ bỏ đi ở khắp nơi… Kỳ thật trước kia ngoài thành cũng có nhà ở nhưng khi căn cứ thành lập đã bị san bằng.” Phó Đam trả lời, trong giọng nói vương chút tiếc hận, đại khái là nghĩ nếu mấy khu nhà không bị phá bỏ, những người bị đuổi ra khỏi căn cứ cũng sẽ có chỗ trú chân, sao còn vì tranh một chút nguyên liệu dựng lều mà đỏ mặt tía tai.
Lý Mộ Nhiên quét mắt về phía các túp lều thấp bé xiêu vẹo xung quanh, cảm thấy có lẽ sẽ không có ai lập tức cưu mang nhiều người như bọn họ, trầm mặc một lát mới hỏi tiếp “Tinh hạch chúng ta có đủ để vào căn cứ tìm nơi ở không?”
Nghe nói thế, mắt Phó Đam sáng lên, tựa hồ lúc này mới nhớ tới hôm nay bọn họ đã lấy được không ít tinh hạch “Căn cứ phân tinh hạch thành sơ cấp và biến dị. Sơ cấp chính là loại này…” Cậu lấy tinh hạch của những zombie không tiến hóa trong văn phòng kia ra đưa cho Lý Mộ Nhiên xem “Biến dị thì khá lớn, hiện nay cũng rất phổ biến. Tinh hạch của động thực vật biến dị cũng coi như đã biến dị. Một tinh hạch sơ cấp được một điểm cống hiến, một tinh hạch biến dị là mười điểm cống hiến, dưới năm người muốn vào căn cứ thì phải nộp một ngàn điểm, nếu hơn năm người thì cứ mỗi năm người phải nộp một ngàn điểm…” Dường như là sợ Lý Mộ Nhiên không hiểu, cậu lại lấy một ví dụ khác “Nếu là sáu người, như vậy là đã hơn năm người, thì phải nộp hai ngàn điểm. Cái này không ấn theo đầu người mà tính.”
Lý Mộ Nhiên cảm thấy mức thu phí này thật sự không thể tưởng tượng được, đang muốn hỏi thì Phó Đam lại nói tiếp “Căn cứ không cho phép có người ngủ ngoài trời, cho nên sau khi đi vào thì sẽ được phân chỗ ở. Một ngàn điểm giống như tiền thuê nhà, có lẽ phòng được cấp có thể chen được năm người. Nếu muốn có chỗ ở tốt hơn thì phải nộp nhiều điểm hơn, cũng có thể tự đi thuê hoặc mua.” Cái này có thể mất nhiều phí lắm, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ cho nên cũng không nhắc lại nữa.
“Nộp một ngàn điểm xong, vậy sau này tiền thuê nhà thì nộp thế nào?” Lý Mộ Nhiên hỏi, cô sẽ không ngây thơ cho rằng một ngàn điểm là có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề chỗ ở.
Phó Đam gãi gãi đầu rồi lắc đầu. Trước đây một ngàn điểm bọn chúng cũng không nộp nổi, lại còn phải mỗi ngày suy nghĩ làm thế nào để no bụng, làm cách nào mới tìm được một ít củi lửa sưởi ấm, làm gì còn thời gian hỏi thăm này nọ.
“Được rồi, nhân lúc cổng căn cứ còn chưa đóng chúng ta vào tìm chỗ ở trước rồi nói sau.” Lý Mộ Nhiên nhìn mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh lạnh đến phát run, đưa ra quyết định. Hôm nay bọn họ kiếm được hơn một trăm viên tinh hạch, thêm mấy viên còn tồn lại lúc trước nữa, vào căn cứ hẳn là đủ.
Nghe có thể tiến vào căn cứ, trên mặt ba đứa Phó Đam đều lộ ra vẻ vui mừng, chỉ có Trương Duệ Dương ôm Ú Ú không phản ứng gì. Bọn họ nhanh chóng thu dọn những thứ có thể mang đi trong lều, cuối cùng Phó Đam lắp bắp chỉ vào Ú Ú “Không biết nó có cần phải nộp điểm cống hiến không?” Nếu vậy sẽ phải nộp hai ngàn điểm, làm sao bọn họ có đủ được.
Lý Mộ Nhiên ngập ngừng, nghĩ đến tình huống gặp phải trên xe, lại lo căn cứ sẽ không cho sinh vật biến dị vào, cuối cùng sau khi thương lượng bọn họ lấy ra một chiếc túi sách nhét Ú Ú vào.
“Ú Ú sẽ ngộp chết mất.” Trương Duệ Dương nhìn cái mông béo béo của Ú Ú lộ ra vì khóa kéo không hết mà hơi rối rắm.
Vì thế Lý Mộ Nhiên lại dùng cuốc chim chọt mấy cái lỗ dưới đáy túi khiến cho mấy đứa Phó Đam đau lòng muốn chết. Đến khi bọn họ nối đuôi nhau di dời đến cổng căn cứ, chỗ đó đã không còn mấy người.
“Căn cứ cũng không muốn bức ép các người, cho nên hai tháng đầu không thu tiền thuê nhà, cho các người có đủ thời gian để kiếm điểm cống hiến, từ tháng thứ ba trở đi mỗi tháng nộp một ngàn điểm, nếu muốn trực tiếp giao tinh hạch cũng được. Trước khi mãn hạn nộp phải tự đến phòng làm việc tương ứng để giao, nhất định phải nhớ kỹ điều này, không thì nhà ở sẽ phân cho những người khác.” Nhân viên ở lối vào căn cứ thấy Lý Mộ Nhiên dẫn theo bốn đứa nhỏ, trong lòng không khỏi thương cảm mà nói nhiều hơn một chút.
Ba đứa Phó Đam khẩn trương chú ý tới túi sách lớn trên lưng Trương Duệ Dương, sợ Ú Ú không nhịn được động đậy. Ú Ú không cho phép người khác đến gần nên vẫn do Trương Duệ Dương mang theo, chẳng qua người nhỏ mang túi lớn, thật sự là quá mức gây chú ý.
Càng sợ thứ gì thì càng dễ xảy ra, nhân viên tiếp đón kia rất nhanh liền chú ý tới Trương Duệ Dương. Ban đầu còn cảm thấy đứa trẻ nhỏ như vậy mang cái túi lớn trên lưng thật đáng yêu, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra một thứ gì đó tròn tròn đen tuyền lộ ra ngoài túi sách, vì thế hơi kinh ngạc hỏi “Nhóc con, trong túi của cháu đựng cái gì?”
“Dạ… là Ú…” Trương Duệ Dương sửng sốt, lập tức cũng khẩn trương, lắp bắp liền muốn nói thật.
“Là côn trùng biến dị chúng tôi đánh được.” Lý Mộ Nhiên nhanh chóng nói tiếp, đồng thời vươn tay đặt lên đầu Trương Duệ Dương khẽ vuốt, ám chỉ nhóc đừng mở miệng.
Không nghĩ tới một câu này lại khiến không ít người chú ý, một người từ trong xe lộ đầu ra, hướng về phía bọn họ kêu lên “Côn trùng biến dị hả? Chúng tôi đang cần thứ này, dùng tinh hạch đổi được không?”
Hương vị của thịt côn trùng biến dị khá ngon, chẳng qua không dễ săn được, cho nên giá trao đổi khá cao. Người nọ nhìn một hàng nhóm Lý Mộ Nhiên không phải là phụ nữ thì là trẻ nhỏ, sống hẳn rất khổ cực, không hề nghĩ rằng yêu cầu mà mình đưa ra sẽ bị cự tuyệt. Nào biết vừa nghe hắn nói xong, mấy đứa nhỏ đều thay đổi sắc mặt, phản ứng lớn nhất đương nhiên là Trương Duệ Dương.
“Không… Không được đổi!” Nhóc con hoảng hốt quơ tay muốn che cái túi đeo trên lưng, đáng tiếc tay quá ngắn, mặc lại nhiều, hoàn toàn với không tới, trong tình thế cấp bách muốn nói ‘không đổi’ lại thành ‘không được đổi’.
Phó Đam nhìn chiếc túi giống như vừa động một chút, mồ hôi trên trán chảy ra, cuống quít kéo Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên chắn trước mặt Trương Duệ Dương. Lý Mộ Nhiên lại nhớ tới ban ngày bọn họ lớn gan dắt Ú Ú đi lại khắp nơi, trong lòng thầm kêu không ổn, vì thế miễn cưỡng cười cười nói xin lỗi với người kia rồi cầm thẻ nhân viên đưa cho, nói cảm ơn, sau đó mang theo mấy đứa nhỏ đi nhanh vào căn cứ như là có zombie đuổi theo phía sau.
“Này! Tôi bảo này, mấy người khoan đi, giá cả có thể thương lượng mà…” Phía sau truyền đến tiếng gọi của người nọ, kết quả không chỉ không khiến bọn họ dừng lại mà ngược lại càng chạy càng nhanh.
“Hầy, tôi đáng sợ như vậy sao?” Nếu không phải xe còn phải bị kiểm tra, người nọ chỉ sợ đã bảo anh bạn lái xe đuổi theo, lúc này chỉ có thể lắc đầu, ngồi trở về.
Không nói bên này bạn của người nọ trêu ghẹo anh ta như thế nào, bên kia Lý Mộ Nhiên mang theo mấy nhóc Trương Duệ Dương nhanh chóng đi vào căn cứ, đến khi không thấy người đuổi theo phía sau mới nhẹ nhàng thở ra, lại sợ trên đường gặp phải người trong đoàn xe kia, vì thế được Phó Đam dẫn dắt, bọn họ cơ hồ chạy tới khu chín, lấy chìa khóa từ quản lý sau đó dùng nửa giờ mới tìm thấy phòng được phân.
Căn cứ thành lập trên nền tảng thành cổ. Lúc ấy chính phủ vì bảo vệ tòa thành cổ ngàn năm này nên không cho phép xây dựng kiến trúc hiện đại hóa, vì thế cả tòa thành tồn tại như một di sản văn hóa hạng nhất cũng như là thánh địa du lịch. Kiến trúc bên trong là kiểu cũ, có khoảnh sân rộng lớn, cũng có khu nhà dân chật hẹp, đương nhiên cũng có khách sạn dành cho du khách, nhưng tổng thể mà nói, dựa vào kiến trúc vốn có không thể cung cấp đủ chỗ cho hơn hai trăm ngàn người trong căn cứ, nói chi còn bị người có quyền thế chiếm địa bàn khá lớn, vì thế khu vực dành cho dân chúng tầng thấp nhất ở cũng rất ngột ngạt.
Khu chín mà Lý Mộ Nhiên và bọn nhóc ở hoàn toàn là dùng phế liệu lấy từ kiến trúc bên ngoài xây thành kiểu nhà cấp bốn thấp kém, bên trong chỉ có mười mấy mét vuông, mặt đất đọng nước, dùng gạch kê tấm ván gỗ tạo thành cái giường, ngoài nó ra cũng chẳng còn gì. Nhưng dù chỉ như vậy cũng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với túp lều cũ, ít nhất không phải ngủ trên nền đất, ít nhất không thông gió bốn phía, ít nhất không phải lo lắng bị zombie hay động vật biến dị đột kích, còn có thể khóa cửa lại, mấy đứa trẻ đều rất thỏa mãn.
Không có gì để nhóm lửa, bọn họ vừa vào phòng, khóa cửa xong liền ngã xuống tấm ván gỗ, hồi lâu mới bình tĩnh lại. Mà Ú Ú không cần ai thả đã tự bò ra, sau đó vẫy vẫy đôi cánh tưởng như vô dụng của nó, bay đến chiếm một vị trí.
May là đồ bọn họ mang về còn một ít bánh kẹo, không thì chỉ sợ lại phải chịu đói một đêm, phải biết là trong lều không còn một chút đồ ăn nào.
“Mai chúng ta ra ngoài, phải tìm chăn bông và củi gỗ về.” Lý Mộ Nhiên nói. Phía dưới không lót gì, trực tiếp ngủ trên ván gỗ cả người sẽ đau nhức, nhưng bọn họ chỉ có hai cái chăn, đắp còn không đủ nói gì đến lót đệm.
“Nhưng những người đó cũng không chịu mang chúng ta đi.” Phó Đam buồn rầu nói.
“Sẽ có cách.” Lý Mộ Nhiên biết đó là một vấn đề, trong lòng nghĩ nếu thật sự không được, cùng lắm thì lại mặt dày đi ké xe chủ nhiệm Tống vài lần, cho dù bị ghét cũng không sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT