Trương Dịch bày ra một nửa số táo và bánh đậu xanh mang vềđưa cho Nam Thiệu, lại chia cho anh một bộ quần áo, số táo và bánh còn lại thì cho Trương Duệ Dương.
“Anh uống rượu không? Rượu này còn chưa bay hết mùi.” Chỉ còn lại một chai rượu và coca, một cái đùi gà, quần áo trong bao khác tất nhiên là của Dương Dương.
Nam Thiệu lắc đầu vì thế Trương Dịch cầm rượu cùng coca đi ra ngoài.
“Làm gì đó?” Nam Thiệu hỏi.
“Đi đổi vài thứ khác.” Trương Dịch đáp. Những đồ họ mang về hôm nay nếu đổi với người dị năng thì có thể được khoảng trăm viêntinh hạch nhưng như vậy quá bắt mắt, hơn nữaanh cũng muốn để lại cho Dương Dương ăn, cho nên chỉ lấy hai thứ này đi đổi chút đồ về.
“Giữ coca lại đi.” Nam Thiệu nói. Hắn từng xem qua chai coca kia còn chưa hết hạn, có thể để trẻ con uống. Tận thế đã nửa năm thứ như vậy càng khó tìm, bọn họ sẽ không gặp may lần nữa.
Bởi vì nhờ hắn mới có thể tìm được những thứ này cho nên hắn tuyệt đối có quyền lên tiếng. Nếu hắn đã nói vậy Trương Dịch cũng không nề hà gì đặt coca xuống sau đó mang theo hơn nửa chai rượu ra ngoài. Không bao lâu sau anh cầm theo hai túi bánh quy, năm gói mì ăn liền, một lọ nước khoáng về ngoài ra còn có vài cuốn sách rách nát.
Nam Thiệu vừa rửa sạch ly thủy tinh dùng để cúng Thần Tài, rót một ly coca dỗ Trương Duệ Dương uống. Trương Dịch thấy vậy liền hiểu, đối phương giữ coca lại không vì bản thân mà là muốn cho con của mình, không khỏi cảm kích trong lòng.
“Uống ngon không?” Thấy sau khi thằng bé uống một ngụm mày cũng nhíu lại với nhau, Nam Thiệu không nhịn được cười hỏi.
“Ngọt ngọt… đắng đắng… tê lưỡi….” Đối với hương vị kỳ quái của coca Trương Duệ Dương không biết nên hình dung ra sao, khi nói chuyện lại nấc một cái, mũi cay cay mắt đẫm nước. Bởi vì coca không tốt cho răng, hơn nữa người già hơi bảo thủ cho nên trước kia bà nội chưa bao giờ cho nhóc uống thứ này, nhóc lại từng uống không ít các loại sữa.
Nam Thiệu cười to, cười xong lại chợt thấy một loại cảm giác khó chịu kỳ quái, hắn cúi đầu phát hiện nhóc con đang ngửa đầu nhìn mình đầy nghi hoặc, đột nhiên hiểu được, có lẽ trẻ con cũng không biết cực khổ là gì càng không cần đồng cảm hay thương hại.
Trương Duệ Dương chớp chớp đôi lông mi thật dài, hơi do dự lại hơi nóng lòng muốn thử, sau đó quay đầu nhìn Trương Dịch “Ba ba, ba uống không?” Nghĩ nghĩ, cũng không quá chắc chắn bổ sung thêm “Uống ngon lắm, ba ba uống chút đi chú cũng uống nữa. Không đắng đắng đâu.” Nói xong còn nhấp nhấp miệng nhỏ tỏ vẻ thèm thuồng.
“Ba không uống, Dương Dương uống đi.” Trương Dịch trả lời, chuẩn bị phân chia đồ vừa đổi được.
“Giữ lại cho Dương Dương đi.” Nam Thiệu ngăn anh lại.
Trương Dịch không để ý, đưa cho Nam Thiệu một túi bánh bích quy, ba gói mì cùng với chai nước khoáng,còn lại thì cất đi.
“Dương Dương có bấy nhiêu là đủ.” Anh nói, tuy rằng anh rất muốn giữ tất cả cho con nhưng lại càng hiểu ở tận thế làm vậy chỉ thành ra hại con trai mà thôi.
Trương Duệ Dương mở to mắt im lặng nghe người lớn nói chuyện, không biết có phải nghe hiểu không mà sau khi thấy ba nói xong cũng dùng sức gật đầu thể hiện sự ủng hộ.
Nam Thiệu nhất thời dở khóc dở cười vươn tay xoa nhẹ đầu thằng nhỏ, không miễn cưỡng nữa. Hắn nhịn không được nghĩ nếu bản thân cũng đối xử với Nam Duy như vậy liệu có rơi vào kết cục hôm nay? Đáng tiếc, đó là câu hỏi khó trả lời bởi vì khi hắn đối mặt với Nam Duy hắn dường như không còn chút lý trí nào.
“Sao lại có sách?” Anh nhét những thứ Trương Dịch chia cho vào túi, tiện tay ném vào góc lều sau đó hỏi sang vấn đề khác.
“Khi quay về có người vứt đi nên tôi nhặt.” Trương Dịch rải sách lên trên nền các-tông, cuối cùng cũng không bị lạnh nữa, rồi lại lấy ra miếng bánh xốp chia làm đôi, một nửa cho Trương Duệ Dương một nửa giữ lại ăn.
Nam Thiệu đưa mắt qua nhìn, không khỏi buồn cười, thì ra là mấy cuốn “bí kíp võ công”: Lục mạch thần kiếm, bí pháp tu luyện khinh công, thủ pháp Thiếu Lâm, công pháp thượng thừa mật tông cùng một quyển Ngũ Cầm Hí và một cuốn hoàng đế nội kinh (sách thuốc, gọi tắt là “nội kinh”), vừa nhìn đã biết do người mê truyện kiếm hiệp lưu trữ. Trong đó chỉ có thủ pháp Thiếu Lâm, Ngũ Cầm Hí và nội kinh là do nhà xuất bản chính quy phát hành, ba quyển còn lại vừa nhìn đã biết được chế tạo thô, không khỏi sai hết bài này sang bài khác, chất giấy thô ráp còn có thể thấy dấu in ngược.
Trương Duệ Dương cũng quay qua tò mò lật xem. Nhưng nhóc không hề liếc mắt đến nội kinh mà Nam Thiệu nghĩ có giá trị nhất mà là lật xem quyển sách có mấy hình người nho nhỏ bay đến bay đi.
“Tả… hữu… đả… không… thủ…” Cậu nhóc trước kia cũng học được ít chữ với bà nội lúc này nhìn thấy chữ mình biết thì vui như gặp bạn tốt, chọn một quyển rồi liếc nhìn ba ba, sau khi được cái gật đầu cho phép lại tiếp tục lần mò những chữ mình biết.
Nam Thiệu giờ mới hiểu ra Trương Dịch nhặt những cuốn sách đó là muốn dạy chữ cho Trương Duệ Dương và cũng là để giải trí, hắn liền thu lại tâm trạng cười cợt ôm Trương Duệ Dương bắt đầu dạy chữ cho nhóc. Hắn từng chẳng thích thú gì đám nhóc tì nghịch như ma quỷ này nhưng sau khi gặp Trương Duệ Dương hắn lại hận bản thân không có được một đứa con như vậy. Chỉ tiếc kiếp này hắn không thể như ý, bởi hắn vốn không thích con gái, mà người hắn yêu mến chở che lại khinh hắn là kẻ biến thái, hận hắn không sớm chết đi. Cứ như bây giờ thì tốt rồi, thật yên bình tiếp tục sống.
Trương Dịch tựa vào tường đất sau lều, cảm nhận sự mát mẻ thản nhiên truyền tới, vừa cắn bánh xốp vừa nhìn một lớn một nhỏ đang học chữ. Trái tim vốn chết lặng không khỏi lăn tăn gợi lên những xúc cảm ấm áp, chỉ thấy khung cảnh ấm áp như vậy dường như đã nhiều năm lắm rồi anh không được chứng kiến.
***
Hít một hơi không khí tràn ngập mùi hôi thối, Nam Thiệu nhìn về khoảng đất sụp lở hai bên đường, nếu mặt trời cứ tiếp tục nóng cháy như vậy thì cuộc sống của họ sẽ càng thêm vất vả. Căn cứ người sống lần trước hắn đi qua chính bởi vì thiếu nguồn nước, chỉ dựa vào dị năng hệ thủy thì không thể cung cấp nước uống cho hơn một trăm nghìn người, cho nên những người thường bị họ bỏ mặc đầu tiên kia không thể không rời căn cứ đi tìm đường sống khác. Chỉ không biết đám tiểu Duy…
Lắc lắc đầu, Nam Thiệu ngăn mình tiếp tục suy nghĩ. Vai bị vỗ nhẹ, Trương Dịch cầm gậy sắt chạy về phía trước. Trương Dịch rất gầy nên trông càng thêm cao, đi nhanh thì sẽ phát hiện bị khập khiễng nhưng cho dù khi nào lưng anh cũng luôn thẳng tắp, giống như dù thứ gì đè nặng cũng không chịu còng xuống khuất phục. Chỉ là chút tóc mai bạc màu bên thái dương, nếp nhăn nhàn nhạt giữa hai mày cùng với khóe môi kiên nghị của anh đều thể hiện rằng cuộc sống của người đàn ông xấp xỉ tuổi hắn kia cũng không hề suôn sẻ.
Nhanh chân đuổi kịp, hai người sánh vai đi tới, rất nhanh đã hòa vào đám người đi săn.
Lần này dưới sự kêu gọi của tiểu đội Tiên phong, những người trên xe đang muốn đi tấn công một khu phố buôn bán trong thành cổ. Tiểu đội Tiên phong chính là đội ngũ được thành lập từ những thanh niên trai tráng mà Trương Dịch gặp trước đó, rất có tiếng nói và uy tín trong đám người thường ở thị trấn Vọng Dương. Tiểu đội Tiên phong hứa sau khi xử lý xong khu phố này ngoài việc được sở hữu tinh hạch do mình đánh được còn cho phép họ dùng hết khả năng chiếm lấy vật tư. Điều kiện như vậy quả thật có sức hút rất lớn với những người chỉ có thể đánh đám zombie rải rác quanh trấn. Huống chi hợp tác với tiểu đội Tiên phong không chừng khi chiến đấu còn được họ để mắt đến, sau đó được thu nhận, về sau sẽ tốt hơn nhiều, cho nên hầu như không ai không đồng ý.
Sở dĩ Trương Dịch đồng ý không phải vì muốn gia nhập tiểu đội kia mà bởi vì anh biết rõ địa hình khu phố, biết tính khả thi của lần hành động này rất cao. Dương Dương đã lâu chưa được ăn đồ gì ngoài bánh quy với bánh xốp, anh sợ nếu cứ như vậy sẽ không nuôi lớn cậu nhóc, phải tìm thêm thức ăn giàu dinh dưỡng mới được.
Khi đi khỏi phạm vi khu vực đỗ xe an toàn, những người trên xe đều tự động chia ra, tránh để nhiều người nặng mùi sẽ thu hút nhiều zombie. Bọn họ lợi dụng những hẻm nhỏ để tự đi tới địa điểm tập hợp, đúng mười hai giờ trưa sẽ tiến hành tấn công.
Khi người xung quanh đều đã tản đi hết, Trương Dịch không dẫn Nam Thiệu tới thẳng nơi tập hợp mà đi vào phía sau một xưởng đúc, nơi đó có một bãi cát. Ngay cả trước tận thế cũng có rất ít người đến nơi này cho nên gần như không thấy zombie nào.
Trương Dịch tìm nơi dễ phòng thủ có thể tùy ý quan sát tình huống xung quanh sau đó san phẳng cát trên mặt đất vẽ một bản đồ sơ lược về thành cổ cho Nam Thiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT