Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

“Chúng tôi vốn tính đi Bác Vệ, nghe nói ở đó có tường phòng hộ rất lớn, lực ảnh hưởng của động thực vật biến dị cũng rất nhỏ.” Vương Viễn Uy nói “Chẳng qua đường đi đều bị thực vật chôn vùi. Chỉ có cao tốc Trường Hàm được người dị năng ở Bác Vệ mở ra một con đường, phải từ chỗ đó mới đi được.” Bác Vệ là thành phố đá trắng có hơn một ngàn tuổi thuộc tỉnh Trung Châu, cách Hàm Trạch về hướng Đông 50km, bởi vì địa thế hiểm yếu, đường núi hiểm trở, giữ chặt vị trí mắt xích của giao thông Trung Thổ nam bắc, thời cổ đại từng là yếu địa chiến lược quân sự, đến bây giờ trở thành thành cổ thắng địa du lịch. Dùng chỗ đó làm căn cứ sẽ có được ưu thế địa lý phòng ngự zombie mà những nơi khác không có được.

“Sao anh biết được?” Tinh thần Kiều Dũng rung lên, bọn họ đã mất tin tức bên ngoài lâu lắm rồi.

“Sau khi trốn vào thị trấn tôi đã cứu một người sắp chết từ bên ngoài tới, là anh ta nói cho chúng tôi biết, chẳng qua anh ta vẫn không sống được. Anh ta đến từ huyện Nhuận Ngọc, bởi vì lọt vào công kích của động thực vật biến dị mà bị thất lạc với nhóm người đi Bác Vệ, cuối cùng đến đây.” Vương Viễn Uy kể lại “Còn vì sao họ biết được tin tức về Bác Vệ, anh ta chưa kịp nói.”

Kiều Dũng hơi tiếc nuối, nhưng có được tin tức như vậy cũng không tệ rồi, ít nhất biết được ở chỗ khác có người sống sót mà không phải chỉ có vài người bọn họ ở đây cực khổ chống đỡ.

“Các anh còn định đi Bác Vệ không?”

Vương Viễn Uy nhìn hắn, cẩn thận nói “Chúng tôi không đi được, ngay cả thị trấn này còn không ra nổi. Đội trưởng Kiều, anh thấy…” Ăn không phải trả tiền, có được sự giúp đỡ, còn muốn nhờ vả người khác, lời này quả thật khó mà nói ra miệng.

“Nếu đồng ý thì ở lại đi.” Kiều Dũng vung tay lên không để đối phương nói hết, tội gì cứ phải làm khó lẫn nhau.

Trên mặt Vương Viễn Uy và người của anh ta đều lộ ra vẻ vui mừng, sau đó liền nghe Kiều Dũng nói tiếp “Chẳng qua trước tiên tôi hi vọng có thể hiểu rõ anh và người của anh hơn.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Vương Viễn Uy liên thanh trả lời.

Ngay lúc Kiều Dũng đang tựa lưng vào ghế sô pha, một tay chống đầu nghe Vương Viễn Uy giới thiệu bản thân cùng các thành viên của mình, trong phòng bếp đột nhiên truyền đến một tiếng gầm “Cút ra ngoài!!!” cùng với tiếng chén bát rơi xuống đất.

Vương Viễn Uy đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn về phía phòng bếp với những người khác, trong lòng dâng lên cảm giác bất thường. Tính nết ba người phụ nữ trong đội kia anh không phải không biết, chỉ là thấy bọn họ thật sự đáng thương mới thuận tay mang theo. Sẽ không phải là có cô nào trong đó đặt mục tiêu lên Nam Thiệu hoặc Trương Dịch đấy chứ?

Trong đầu anh ta vừa hiện lên ý nghĩ này, liền nhìn thấy Trần Vi dính bột mì đầy trên mặt chật vật chạy ra từ phòng bếp, khi phát hiện mọi người đang nhìn mình thì mặt đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng cười gượng, sau đó tìm một chỗ khá xa ngồi xuống. Nhìn ra được cô đã chỉnh sửa qua bản thân, tuy rằng tóc bởi vì lâu không gội mà có vẻ nhớp nháp, hơn nữa sắc mặt thiếu dinh dưỡng, nhưng sau khi được ngủ một giấc ngon lành lại thêm điều kiện thân thể không tồi, dưới tình huống bốn phía đều là những kẻ ẩu tả, nhìn qua đích xác có cảm giác khiến người ta sáng mắt.

Kiều Dũng nhíu mày, cũng không hỏi chuyện gì xảy ra trong phòng bếp, chỉ bảo Vương Viễn Uy tiếp tục nói. Vương Viễn Uy vốn hơi thấp thỏm, nghe vậy nhất thời thở nhẹ ra.

Đợi những người đi huấn luyện sớm trở về, nhóm người Nam Thiệu bưng mì đã nấu xong đi ra, mặt hắn vẫn u ám, chẳng qua cũng không nói gì thêm. Hóa ra mấy cô gái kia lúc còn ở thị trấn Vọng Dương dựa vào thân thể kiếm miếng ăn mà không dám đi ra ngoài giết zombie, sau này bị ép ra ngoài tiến đánh huyện thành rồi bị nhốt ở tiểu khu cũng vẫn nghĩ cách tiếp cận vài người dị năng hi vọng có thể được bảo vệ. Nào biết khi tiểu khu bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, mấy người dị năng kia ném các cô lại, nhưng may mắn bọn họ trốn thoát, còn gặp được nhóm người Vương Viễn Uy. Các cô hiển nhiên cảm thấy bản thân ngoài thân thể ra thì không có tác dụng gì, cho nên nhân lúc rảnh rỗi khi đang chạy trốn, vẫn tiếp tục làm theo phương thức trước kia, ý đồ đặt lên người đàn ông có năng lực tương đối mạnh trong đội ngũ vì sợ lại bị bỏ rơi. Vương Viễn Uy tuy rằng từng nghiêm lệnh cấm, nhưng cũng không thể tùy thời tùy chỗ đều đề phòng, lần này bọn họ bị zombie chặn đánh phần lớn nguyên nhân là bởi vì Đường Ưu Thiến và hai người gác đêm bừa bãi, khiến cho lúc zombie đến bọn họ không kịp phát hiện, mà hai người đàn ông kia đã trở thành người tế bụng zombie đầu tiên.

Nay đến một nơi coi như là an toàn, gần như đã trở thành một loại bản năng, các cô lại bắt đầu tìm kiếm sự che chở cho tương lai. Trong lòng Đường Ưu Thiến còn sợ hãi nên không dám có động tác gì, thế nhưng hai người còn lại đã định sẵn mục tiêu của mình. Trần Vi bất ngờ lựa chọn Trương Dịch, về phần nguyên nhân thì trừ cô ra không ai biết.

Trên thực tế cô cũng chưa làm chuyện gì quá phận, chỉ là hành động và ánh mắt biểu hiện thân thiết một chút, theo như cô thấy, nếu Trương Dịch thông minh hiển nhiên sẽ hiểu được. Ai biết Trương Dịch còn chưa có phản ứng gì, khi cô chuyển chậu đụng chạm đến tay Trương Dịch thì Nam Thiệu lại bạo phát trước. Thấy tình huống như vậy, không chỉ mình cô bị dọa mà ngay cả Đường Ưu Thiến và Thôi Nhị vốn đang ôm tâm tư riêng cũng không dám có hành động gì nữa, cho dù mục tiêu của các cô cũng không phải Nam Thiệu mà là Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam.

“Các người có hai con đường để lựa chọn.” Lúc ăn cơm, Kiều Dũng nhìn thoáng qua những người Vương Viễn Uy mang đến, bao gồm cả ba người phụ nữ đang thấp thỏm trong lòng “Hoặc rời đi, hoặc ở lại. Thế nhưng nếu lựa chọn ở lại, tất yếu phải huấn luyện cùng chúng tôi đi giết zombie, về sau thậm chí có khả năng phải đối phó với động thực vật biến dị. Không được lười biếng dùng mánh lới, càng đừng nghĩ tới mấy thứ linh tinh, mọi người tự cố gắng quyết định vận mệnh của chính mình đi. Chúng tôi không ai có nghĩa vụ bảo vệ cho các người cả, càng không hi vọng bởi vì bất cứ ai mà làm giảm sút sức chiến đấu của mình. Nếu sợ, ăn cơm xong liền tự rời khỏi đây.” Lời này của hắn được tính là lời cảnh cáo.

Những người đàn ông ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, chung quy chưa nói tới có quan hệ gì, có thể giữ bọn họ ở lại là đã không tệ rồi, sao dám chờ mong ăn chùa ở nơi này, thậm chí còn muốn người ta bảo vệ. Tâm tư ba người Trần Vi lại chìm xuống đáy một lần nữa, kinh hãi bất lực gần như bao phủ lấy bọn họ, nhưng không thể không phủ nhận vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng những người khác cũng không nghĩ như vậy.

“Vừa rồi tôi trò chuyện với anh Vương về chuyện động thực vật biến dị, mới biết được không phải loại nào cũng biến thái như chúng ta gặp phải, khụ… Cho nên có thời gian, chúng ta có thể đổi mục tiêu luyện tập.” Những lời này Kiều Dũng nói với đội viên của mình, một bữa mì đã quyết định phương hướng luyện tập tiếp theo của họ.

Mọi người im lặng, hiển nhiên cũng không để trong lòng, hoặc có thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên!” Kiều Dũng thấy không ai để ý, cảm thấy thật không thú vị, vì thế chọn một miếng thịt khô ở trong bát và hai miếng rau cải trắng gắp vào bát của Trương Duệ Dương đang cầm đũa ngồi ở trên ghế nhỏ một mình.

Trương Duệ Dương ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười toe toét, thực nể tình đáp lại “Cám ơn chú ria mép.”

Kiều Dũng sờ đầu nhóc, ý bảo cậu nhóc tiếp tục ăn. Trương Dịch nhìn thoáng qua bên đó, ánh mắt nhu hòa nhưng khi quay đầu lại phát hiện Nam Thiệu vẫn còn đen mặt, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra có chuyện nhất định phải nhanh giải quyết, không thì với tính tình của tên quỷ này, nếu lúc đi giết zombie mà xảy ra chuyện thì anh hối hận cũng không kịp.

Chẳng qua hiển nhiên Nam Thiệu càng thiếu kiên nhẫn hơn so với trong tưởng tượng của anh, hai ba miếng đã xử lý xong đồ ăn, sau đó liền nhìn anh chằm chằm, khiến tốc độ ăn của anh không thể không nhanh hơn.

“Tôi và Trương Dịch có chút việc, sẽ xuống muộn một chút.” Trương Dịch vừa húp xong miếng canh cuối cùng liền bị Nam Thiệu đoạt lấy bát đũa ném lên bàn, sau đó kéo người lên tầng, đồng thời bỏ lại một câu.

Kiều Dũng nhìn bóng dáng hai người, nâng tay lên sờ sờ cằm, ánh mắt lộ ra ý sâu xa. Cục thịt Trần nghi hoặc ngẩng đầu, không rõ lại xảy ra chuyện gì. Lý Mộ Nhiên thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, đến khi Trương Duệ Dương đẩy ghế ra muốn theo sau mới bị tay cô ngăn lại “Để dì xem bụng con đã no chưa nào.”

“Ăn no, no lắm rồi.” Trương Duệ Dương bị dời lực chú ý, ưỡn bụng nhỏ cho Lý Mộ Nhiên sờ.

Bên này Nam Thiệu kéo Trương Dịch đi được một đoạn mới chú ý do đi quá nhanh mà chân đối phương lại bắt đầu khập khiễng, lập tức chậm lại. Trương Dịch vốn đang nghĩ phải nói với hắn như thế nào để không ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai người thì bị hành động nho nhỏ này làm rối loạn tâm trí. Sống ba mươi lăm năm, ngoài mẹ ra, không ai đối xử quan tâm trân trọng anh như vậy… Anh thật sự muốn từ chối sao?

Ầm! Tiếng cửa đập cắt đứt suy nghĩ của anh, ngay sau đó anh bị Nam thiệu đẩy lên cửa, không nói một lời, cúi đầu xuống chính là một nụ hôn cuồng loạn.

Trương Dịch nâng tay ấn lên vai Nam Thiệu muốn đẩy hắn ra, nhưng khi cảm thấy nụ hôn của hắn mang theo sự quyết tuyệt, tay lại buông xuống. Thật lâu sau, Nam Thiệu rốt cuộc rời khỏi môi anh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt là chút suy sụp chờ đợi phán quyết.

Trong phòng rất tĩnh lặng, Trương Dịch cảm giác lưỡi mình vẫn còn đang run, môi hơi đau đớn, não bởi vì thiếu oxy mà mê muội, một lát sau mới hoà hoãn lại, bình tĩnh một lát, sau đó mới nhìn về phía Nam Thiệu đang gần trong gang tấc.

“Không nói gì sao?” Vẻ mặt thấp thỏm bất an của đối phương khiến anh lập tức hiểu được. Người đàn ông này rất để ý đến anh! Không nói đến hiện tại, trước tận thế muốn gặp một người quan tâm đến anh như thế, mà cũng là người anh để ý thì không phải là chuyện dễ dàng, anh còn gì phải chần chừ nữa chứ?

Nam Thiệu không nhìn ra phản ứng của anh, đột nhiên hơi hối hận bản thân đã quá xúc động, nếu trước đó nói rõ còn có thể có đường lui, hiện tại ngay cả đường lui cũng không có rồi.

“Anh Dịch… Trương Dịch, tôi…” Hắn cảm giác yết hầu hơi khô khan, sự kích động điên cuồng ban nãy dưới ánh mắt trầm tĩnh của đối phương mà chậm rãi biến mất, chuyển thành lo lắng và sợ hãi vô tận. Hắn thậm chí bắt đầu suy nghĩ, nếu như bị từ chối hoặc nhục mạ, bản thân phải làm sao bây giờ?

“Được rồi, chỉ cần cậu không chê hai cha con tôi vướng víu, tôi cũng không để ý có thêm người nuôi Dương Dương với mình đâu.” Khóe môi Trương Dịch hiện ra một độ cong không quá rõ, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng. Có lẽ chỉ khi mất đi quá nhiều, người ta mới có thể hiểu được cách quý trọng.

Nam Thiệu sửng sốt, tựa hồ còn chưa thể tin lỗ tai mình, nhưng ánh mắt rất nhanh sáng lên, ôm chặt lấy Trương Dịch, nói năng lộn xộn “Không ngại, đương nhiên không ngại… Tôi thật sự thích anh…” Có lẽ cảm thấy chỉ dựa vào ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt niềm vui sướng trong lòng mình, hắn lại cúi xuống hôn môi Trương Dịch, nhưng không kịch liệt như lúc nãy mà là tràn đầy dịu dàng, nâng niu.

Trương Dịch bất đắc dĩ, nhưng vẫn cực kỳ dung túng hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play