Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Hàn Linh đầy tự tin cho rằng đám người thường kia nhất định sẽ khẩn cấp đồng ý đi cùng cô, nói không chừng sẽ có cả người dị năng, bởi vì cô có không gian, có thể khiến người khác kích phát dị năng, hơn nữa lại còn hiểu về tận thế hơn người khác. Cho nên hôm sau khi tập hợp lại, phát hiện chỉ có hai người đàn ông đồng ý đi cùng cô, cô không khỏi ngây người. Hai người kia một là Đàm Khuê Phong, một tên là Chu Đồng, đều giết zombie rất lợi hại nhưng bình thường gần như không có cảm giác tồn tại gì trong đội.

Trong nháy mắt, cô cực kỳ thất vọng cũng vô cùng phẫn nộ, muốn chất vấn có phải đầu óc bọn họ có vấn đề hay không, một cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy, thế nhưng cuối cùng cô vẫn mang theo hai người kia ngạo nghễ rời đi. Trước khi đi, Trương Dịch gọi cô lại.

“Anh đổi ý?” Cô quay đầu hỏi, nhận ra là người đi cùng Nam Thiệu, trong lòng không khỏi hơi kích động, còn có một ít chờ mong.

“Cô biết dị năng sinh mệnh là gì sao?” Trương Dịch không đáp mà hỏi lại, hơn nữa bỏ qua vấn đề có theo hay không, chỉ dùng một câu hỏi ngắn gọn để người nghe theo bản năng sẽ lập tức trả lời. Bởi anh hiểu rất rõ, nếu theo phương thức nói chuyện bình thường, cô gái này khẳng định sẽ không trả lời, ý đồ của cô ta với Nam Thiệu đã rất rõ ràng.

“Dị năng sinh mệnh có thể khống chế tất cả sinh mệnh sống, ảnh hưởng đến sự sinh trưởng…” Hàn Linh đang nghĩ có lẽ có thể thông qua Trương Dịch lôi kéo Nam Thiệu, bị hỏi nên trả lời theo phản xạ, nói đến một nửa mới nhận ra, nụ cười nhất thời trầm xuống “Muốn biết, bảo Nam Thiệu tự đến tìm tôi.” Nói xong, đi thẳng không quay đầu lại.

Phản ứng như trong dự kiến. Trương Dịch sờ sờ mũi, có hơi tiếc nuối nhưng cũng thu hoạch được chút đỉnh, hi vọng có thể tạo ra định hướng cho Nam Thiệu. Bởi vì có tinh hạch nên Nam Thiệu vẫn luôn tận dụng thời gian tu luyện, đến bữa sáng cũng chưa ra ăn, có điều Trương Dịch đã giữ lại phần cho hắn. Hiện tại đồ ăn rất hữu hạn, phần thuộc về hắn thì dù hắn không ăn ngay cũng không thể không cần, huống chi đồ ăn của Trương Duệ Dương còn dựa vào mấy người bọn họ tiết kiệm mà có.

Đối với việc hai người Chu Đồng rời đi, mọi người không nghĩ quá nhiều, thứ nhất là không quá thân thiết, hơn nữa đều là người trưởng thành, hiểu được tại sao đối phương có lựa chọn đó, giống như ngày trước bọn họ chịu mạo hiểm rời khỏi tiểu khu chỉ vì trực giác của Nam Thiệu vậy, tất cả đều vì sống sót. Đến lúc này, những người ở lại trên cơ bản đã lộ rõ nhân phẩm để mà đặt lòng tin. Bởi mặc kệ bọn họ vì nguyên nhân gì mà không lựa chọn Hàn Linh, ít nhất cũng không vì cô gái này lộ ra các loại ưu việt mà tiếp cận hay có tính toán gì với cô ta. Những người ở đây đều sành sỏi rành đời, muốn tính kế một cô gái nhỏ cũng chẳng khó gì, dù đối phương có giá trị vũ lực mạnh thì cũng vậy.

“Chúng ta không hãm hại người khác, thế nhưng cũng phải đề phòng bị người ta hại.” Kiều Dũng đan hai bàn tay với nhau đặt trước bụng, rõ ràng đang nói chuyện đứng đắn lại đột nhiên bỡn cợt chớp mắt, dùng ngữ điệu cổ quái trầm giọng nói “Bởi vì các người biết quá nhiều!” Hàn Linh lộ nhiều bí mật như vậy với bọn họ, mà bọn họ lại không cùng phe với cô, khó bảo đảm cô ta không có ý đồ xử lý cả đám.

“Trên người cô ta không có vẻ ngoan lệ, hẳn là chưa từng giết người, cho nên chỉ cần chúng ta không đối đầu, khả năng cô ta trực tiếp trừ khử chúng ta là rất nhỏ.” Trương Dịch phân tích, anh gặp qua không ít phạm nhân bởi đủ loại nguyên nhân mà giết người, đối với sát nhân đã hình thành một loại cảm ứng sâu sắc, Hàn Linh hiển nhiên không thuộc về này loại. “Có lẽ chúng ta nên đi xem nhà kho trước.” Không thể trách anh đa nghi hay suy nghĩ, theo anh, không muốn để bọn họ sống mà tiết lộ bí mật, trừ trực tiếp giết người còn có rất nhiều phương pháp khác.

Nghe anh nhắc, mọi người mới nhớ tác dụng của dị năng không gian, không khỏi kinh sợ biến sắc, Bùi Viễn lập tức nhảy dựng lên, kéo Giới Sân phóng đến thang máy. Kho hàng ở tầng hai hôm qua bọn họ đã vào xem xét qua, giết một zombie hẳn từng là quản lí của kho hàng này. Thực phẩm trong đó còn rất nhiều, dù cúp điện khiến không ít đồ tươi bị hỏng nhưng những thứ còn lại vẫn đủ mười mấy người ăn thật lâu. Cho nên bọn họ tính đợi Hàn Linh mang theo hai người Chu Đồng rời đi, liền dùng tường đất vây kín bốn phía khách sạn làm một nơi cư trú tạm thời, nhưng nếu vài thứ kia đều bị Hàn Linh dùng không gian lấy mất, vậy sẽ rất không hay.

“Tôi đi cùng họ.” Thạch Bằng Tam đứng lên, hiển nhiên sợ hai người kia chịu thiệt.

Trong khoảng thời gian bọn họ đi kiểm tra, tất cả mọi người không có tâm tình nói chuyện, nếu lo lắng của Trương Dịch là thật, đến lúc đó hoặc là bọn họ nén giận, hoặc sẽ trực tiếp đối đầu với Hàn Linh, dù là phương án nào bọn họ cũng không muốn.

Hơn mười phút sau, ba người Bùi Viễn trở lại, sắc mặt coi như bình thường.

“Không bị lấy thứ gì.” Nhìn ánh mắt dò hỏi của mọi người, Bùi Viễn trả lời.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra nhưng không dám thả lỏng, qua thương lượng, cuối cùng quyết định phân cho Hàn Linh chút đồ, sau đó chuyển phần thuộc về bọn họ cất ở nơi khác, dị năng không gian thực sự là uy hiếp lớn với bất cứ ai. Về phần thừa dịp đối phương còn chưa nhớ tới mà trộm giấu đi một phần, ý nghĩ này chỉ chợt lóe liền bị mọi người gạt bỏ. Dù sao quan hệ đôi bên không quá căng thẳng, làm loại việc này không khỏi rất thiếu đạo đức, không bị phát hiện còn tốt, nếu bị biết được thì sẽ hỏng chuyện. Hiện tại đồ ăn khan hiếm, nhưng mọi người chưa thiển cận đến mức muốn cướp đoạt đồ thuộc về người khác, bằng không sao họ không trực tiếp nương tựa không gian chứa không ít thứ tốt của cô ta, sau đó nghĩ biện pháp khống chế cô ta cơ chứ, nếu như vậy thu hoạch nhất định càng lớn.

“Chuyển hết những thứ cần phân chia lên đây, mọi người đều ở trong này trông giữ, trò chuyện, đánh bài, tu luyện cũng được, buồn ngủ thì tựa vào ghế dựa hay sô pha. Đi WC hay làm gì cũng phải hai người, không được đơn độc.” Kiều Dũng lên tiếng sắp xếp, không phải hắn quá cẩn thận, mà Hàn Linh ra tay quá nhanh, không nói người thường, dù là người dị năng hợp tác cũng chưa chắc có thể ứng phó. Nếu mọi người đều cùng nhau, cô ta muốn làm gì cũng phải cân nhắc. Sau đó hắn nhìn về phía Trương Dịch “Con trai cậu đâu, Nam Thiệu nữa, bảo họ xuống hết đi. Cô ta hình như đặc biệt hứng thú với Nam Thiệu đấy.” Nói câu cuối cùng, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên ái muội, chọc vài người đàn ông đều nở nụ cười.

“Dương Dương và Nam Thiệu đang ở trong phòng, để tôi gọi bọn họ.” Trương Dịch đứng lên, nghe câu nói kia trong lòng anh không hiểu sao bất giác không thoải mái, sắc mặt ngược lại vẫn không đổi.

Cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên cũng đứng lên, hiển nhiên là muốn đi cùng anh, Trương Dịch vừa định từ chối liền bị Kiều Dũng xen vào “Đi cùng nhau, cẩn thận chút không mất gì đâu.” Trương Dịch không nói gì nữa. Tuy rằng anh cho rằng Hàn Linh tạm thời sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng ai biết cô ta có thể đột nhiên ngoài dự đoán mọi người hay không, không nhất thiết phải lấy mạng nhỏ ra nghiệm chứng phán đoán của chính mình.

Ba người không đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ, Trương Dịch đi trước nhất, cách hai bước là cục thịt Trần, cuối cùng mới là Lý Mộ Nhiên, cả đám không ai trò chuyện, thẳng đến khi vào phòng Nam Thiệu đang ở, thần kinh căng thẳng của họ mới trầm tĩnh lại. Có thể nói, sự xuất hiện của Hàn Linh tạo thành áp lực rất lớn, không phải bởi vì suy đoán cô ta là nữ ma đầu hung ác giết người không chớp mắt, mà là vì cô ta có quá nhiều bí mật, giống như lời Kiều Dũng nói đùa, bọn họ biết quá nhiều, cho dù bọn họ vốn không muốn biết. Biết bí mật không nên biết, vậy phải luôn chuẩn bị để trả giá vì điều đó.

Trong phòng, Trương Duệ Dương không mặc quần áo, chỉ thấy thân thể nhóc giãn ra, khi thì quay đầu sang bên trái, đồng thời nâng chân phải về phía sau, khi thì quay đầu sang phải, chân phải hạ xuống, đổi sang chân trái, hiển nhiên lại đang học Ngũ Cầm hí. Trương Dịch thấy nhóc không mặc áo khoác, đang muốn khiển trách hai câu, lời nói đến miệng đột nhiên dừng lại. Không biết có phải anh thấy ảo giác hay không, trong nháy mắt kia thế nhưng anh cảm thấy từ trên người con trai một loại cảm giác an tường nhẹ nhàng, giống như một con nai đang lang thang trong rừng cây.

“Ba ba.” Khi Trương Duệ Dương quay đầu vừa lúc nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức thu thế nhảy dựng lên vọt lại đây, nhỏ giọng kêu.

“Sao không mặc quần áo?” Trương Dịch ôm lấy nhóc, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt quét về phía giường, nhìn thấy Nam Thiệu khoanh chân ngồi ở đầu giường, một tay nắm tinh hạch, một tay nắm hắc thạch tu luyện liền không quấy rầy. Anh, cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên đi đến sô pha, tính ở trong phòng chờ hắn, thuận tiện giúp hắn canh chừng.

Tối hôm qua Trương Duệ Dương ngủ cùng anh và Nam Thiệu, bởi vì bầu trời vẫn tối đen lại không thể ra ngoài, cho nên buổi sáng anh dậy cũng không đánh thức con trai. Không nghĩ tới nhóc con sau khi dậy múa máy rất vui vẻ. Nhìn ánh mắt đen tròn lúng liếng của con trai, anh không khỏi hoài nghi vừa rồi có phải là vì ánh mắt này mới có loại ảo giác kia hay không.

“Con không lạnh.” Trương Duệ Dương cười hì hì, đưa tay áp lên mặt Trương Dịch, quả nhiên ấm áp, còn đổ mồ hôi nữa.

Trương Dịch yên tâm nhưng vẫn đi lấy quần và áo đến mặc vào cho con.

“Anh Dịch, em cảm giác Dương Dương luyện bộ Ngũ Cầm hí này hình như có điểm cổ quái.” Lý Mộ Nhiên ít chủ động mở miệng lại đột nhiên lên tiếng.

Trương Dịch vừa mặc được một bên tay áo cho nhóc, tay còn lại còn đang ở bên ngoài, nghe vậy ngẩng đầu, có điều không đợi anh mở miệng, Trương Duệ Dương đã nói trước “Không cổ quái đâu dì Mộ Nhiên.” Tựa hồ là sợ Trương Dịch từ nay không cho chơi nữa, nhóc hơi căng thẳng mở to hai mắt nhìn, tiếp tục nói “Mỗi lần học lão hổ và gấu lớn cảm giác trên người rất ấm, thoải mái lắm luôn, không cổ quái tí nào đâu.”

Lý Mộ Nhiên thản nhiên nhìn nhóc một cái, không đáp lại, mà là tiếp tục nói với Trương Dịch “Anh bảo Dương Dương tập nguyên bộ Ngũ Cầm hí cho xem sẽ hiểu.”

“Con quên làm thế nào rồi, mặc nhiều nữa, không làm được.” Trương Duệ Dương đầu lắc như trống bỏi, nhanh chóng nhét một tay khác vào trong ống tay áo, sau đó nhanh nhẹn kéo khóa, sợ ba xem xong, thật sự không cho mình bắt chước lão hổ chơi đùa nữa.

Thấy nhóc sốt ruột lấy cớ, trong mắt Lý Mộ Nhiên không khỏi hiện ra ý cười, miệng thong thả nói “Em cảm thấy bộ Ngũ Cầm hí này không tồi, vừa rồi giống như nai con vậy, sáng hôm qua khi Dương Dương luyện hổ hí, em thậm chí như cảm giác được sự uy mãnh của vua muôn loài phát ra từ người nó… Tuy vẫn chỉ là hổ con giương nanh múa vuốt thôi nhưng nếu tiếp tục luyện, nói không chừng thực sự sẽ có thu hoạch rất lớn đấy.” Cô vốn học ngành y, tuy rằng là Tây y lâm sàng, thế nhưng cùng từng tiếp xúc với trung y, đương nhiên biết Ngũ Cầm hí là một loại công pháp dưỡng sinh, cho nên lúc nhìn thấy Trương Tiểu Dương học ra thần thái và đặc điểm tính chất của động vật thi không khỏi kinh ngạc. Theo lý, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể xem hình mà mô phỏng ra đủ tất cả tư thế đã rất giỏi rồi, về hô hấp, ý niệm thế nào thì không thể nào biết được, thế nhưng nhóc khiến cô được chứng kiến một điều đáng kinh ngạc như vậy.

Trương Duệ Dương há hốc mồm, nhóc nghe không hiểu, dì Mộ Nhiên hình như đang khen mình thì phải, là khen đúng không? Thế hiện tại có cần giả làm lão hổ cho ba ba xem không? Nhóc không chắc chắn, còn có chút thẹn thùng. Đang rối rắm lại nghe Trương Dịch bảo “Dương Dương, con giả làm lão hổ cho ba xem một lần, được không?”

“Được ạ!” Lần này Trương Duệ Dương đáp ứng vô cùng sảng khoái, đại khái là cảm giác đây không phải chuyện xấu. “Nhưng phải không mặc quần áo, nếu không không làm được.” Nhóc uốn éo thân thể, lẩm bẩm, tựa như muốn chứng minh mình trước đó cũng không nói dối.

Trương Dịch giúp nhóc cởi hết quần áo mới mặc ban nãy. Nhóc đứng trên mặt đất, bình thường không có ai xung quanh đứng nhìn, lăn lộn ầm ĩ thế nào cũng được, lúc này đối diện ba đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú lại thấy hơi ngượng ngùng, xấu hổ nửa ngày, phải đến khi Trương Dịch quay đầu đi giả bộ nói chuyện cùng hai người Lý Mộ Nhiên, nhóc mới nằm sấp trên mặt đất bắt đầu.

Làm thành tư thế, khí chất thần vận cả người nhóc con trở nên khác hẳn, mà cậu bé tựa hồ cũng quên hết thảy chung quanh, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người biểu diễn trọn vẹn Ngũ Cầm hí mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Uy mãnh như hổ, cường hãn như gấu, nhẹ nhàng như hạc, vững vàng như nai, nhanh nhẹn như vượn, trước mắt ba người tựa như hiện lên bức họa thiên nhiên uyển chuyển, khiến người ta không khỏi đắm chìm trong đó, đến khi nhóc con giống như khỉ nhỏ lủi lên đầu gối Trương Dịch, mấy người mới lấy lại tinh thần.

“Bảo bối nhỏ, sao con luyện được công phu thần kỳ như vậy? Anh Dịch, sao em cảm thấy cha con hai người đều sắp mạnh như cao thủ võ lâm vậy nè?” Cục thịt Trần thở ra một hơi, ánh mắt tỏa sáng nhìn Trương Duệ Dương đang mở mắt to trông mong được khen ngợi, hưng phấn nói.

Trực giác Trương Dịch cảm thấy động tác con trai luyện hơi khác biệt so với Ngũ Cầm hí thông thường, có khả năng còn có tác dụng khác tốt hơn, trừ khiến thân thể khỏe mạnh ra thì tâm tình cũng trở nên sảng khoái, dùng bàn tay lau đi mồ hôi trên trán nhóc, cười khen một câu “Con giỏi lắm.” Sau đó mới nhìn cục thịt Trần “Này, bí kíp ở kia kìa.” Vừa nói vừa hất cằm chỉ về bộ Ngũ Cầm hí Trương Duệ Dương đặt trên sô pha.

Cục thịt Trần ngứa ngáy tay chân, thò tay lấy quyển sách kia lại đây, đang muốn hỏi Trương Duệ Dương vài điều, liền nghe đến một âm thanh vang dội, như là có cái gì đó nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play