Quả nhiên Tống Nghiễn có cách. Hắn tựa hồ rất quen thuộc đối với nơi này, cũng không hỏi thăm ai cả mà dẫn Lý Mộ Nhiên rẽ đông rẽ tây, rất nhanh liền đến một con đường gần như đã không có người nào, sau đó… chui vào cống thoát nước.
Lý Mộ Nhiên biết cống thoát nước ở Hoa Quốc vừa nhỏ vừa hẹp, đừng nói là đi vào mà chỉ cần hai cơn mưa to thì sẽ phải báo động toàn thành phố, có khi cả khu phố sẽ hóa thành sông. Thế nhưng khi cô theo Tống Nghiễn đi xuống thì mới phát hiện cống thoát nước này lại cao lớn rộng rãi khác thường, ngay cả vóc cao vạm vỡ như Tống Nghiễn mà cũng không cần khom lưng. Bên cạnh chỗ dòng nước chảy có lối đi xi măng cho công nhân chuyên xử lý rác thải rất khô ráo. Khi nắp cống đóng lại, trong khoảnh khắc xung quanh trở nên tối đen, Lý Mộ Nhiên cho rằng họ sẽ ở nơi này ngây ngốc một đêm, tuy rằng trong mũi tràn ngập mùi tanh tưởi đặc trưng của cống thoát nước nhưng dù sao có nơi an toàn nghỉ ngơi, cô đương nhiên sẽ không so đo.
Tách! Ánh lửa sáng lên, hóa ra là Tống Nghiễn đánh lửa từ cái hộp quẹt nho nhỏ, tuy rằng hắn không hút thuốc lá nhưng lúc nào cũng thích mang theo bật lửa bên mình. Cũng may mà như thế, bằng không hai người chỉ có thể mò mẫm trong đêm.
Ánh lửa mỏng manh xua tan bóng tối như địa ngục, khiến cảm giác bất định của Lý Mộ Nhiên tan bớt đi rất nhiều.
“Theo tôi.” Tống Nghiễn nhìn thấy Lý Mộ Nhiên đã chuẩn bị ngồi xuống đất, vội gọi ngay, ngón cái buông ra, ngọn lửa vụt tắt, bốn phía lần nữa khôi phục bóng tối không thấy rõ năm ngón tay.
Lý Mộ Nhiên sửng sốt mấy giây mới vội vã theo kịp, cô vẫn không mở miệng hỏi đi nơi nào. Tựa hồ giống như lần đầu hai người gặp mặt trước tận thế vậy, cô luôn luôn đi theo phía sau hắn, dần dần cũng thành thói quen. Chẳng qua đi được một lát, cô liền nhịn không được lên tiếng: “Chủ nhiệm, anh không cần tốn sức đâu, em có thể nhìn thấy mà.”
Hóa ra Tống Nghiễn sợ cô nhìn không thấy, cố ý giẫm hơi mạnh lên mặt đất, tiếng bước chân nặng nề không ngừng vang vọng trong cống thoát nước tăm tối, ngược lại càng khiến người nghe dựng đứng lông tơ.
Tống Nghiễn không đáp nhưng tiếng bước chân lại biến mất.
Ngoại trừ mùi khó ngửi, không khí trong cống thoát nước không khó thở như trong suy nghĩ, hai người đi một hồi vẫn hít thở khá thoải mái, chỉ là bên trong bốn phương thông suốt, nếu như không phải người quen thuộc với nó thì nhất định sẽ lạc lối. Mà Tống Nghiễn lại chỉ ngẫu nhiên đánh bật lửa chiếu chiếu lên trên tường, sau đó lại tiếp tục bước đi, trên cơ bản gần như không hề dừng lại.
Thấy hắn có dự tính sẵn như vậy, trong lòng Lý Mộ Nhiên không khỏi dâng lên sự mong đợi, nói không chừng bọn họ sẽ chẳng cần qua đêm nơi đây. Nhưng mà ý nghĩ này vừa lướt qua, tinh thần lực thăm dò của cô liền phát hiện dị thường, chưa kịp mở miệng nhắc nhở Tống Nghiễn thì đã thấy hắn dừng lại.
“Cẩn thận, phía trước có người.” Tuy rằng Tống Nghiễn không có dị năng dò đường như Lý Mộ Nhiên, nhưng tai mắt của hắn lại cực kỳ nhạy bén, cộng thêm trong cống thoát nước rất tĩnh lặng cho nên chỉ một động tĩnh nhỏ đều có thể truyền ra thật xa. Chẳng qua trong cống thoát nước lại đột nhiên có người là điều Tống Nghiễn không ngờ tới, chẳng lẽ Trường Lâm đã nghiêm đến mức độ này, ngay cả cống thoát nước cũng muốn tuần tra? Hắn mày nhíu lại, may mắn Lý Mộ Nhiên giải thích thay hắn.
“Tổng cộng có hơn hai mươi người, xem ra bọn họ ở trong đây.”
Dù là như vậy, có thể không đối diện với những người đó dĩ nhiên sẽ tốt hơn, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cố tình chỗ những người kia lại ở nơi mà Tống Nghiễn muốn đi, cho nên không thể né tránh. Hắn suy nghĩ rất nhanh rồi nói: “Đến gần xem thử.”
Đã đi tới đây rồi, phải quay đầu lại thì sao Tống Nghiễn có thể cam tâm, mà nếu đổi một con đường khác thì dù có là hắn, sợ rằng cũng sẽ lạc lối trong này, cho nên lần này e là phải mạo hiểm thôi.
Rẽ vào một lối mới liền nhìn thấy ánh lửa xa xa. Tiến lại gần hơn một chút thì có thể nhìn thấy một dãy lều thô sơ dựng sát vào vách tường, nguyên liệu dựng lều đều là chút gỗ vụn, giấy bìa cứng, vải thô, ghế sô pha rách nát và những đồ vật linh tinh, tổng cộng có 7-8 căn. Ước chừng là vì tiết kiệm củi, lúc này mọi người đều ở bên ngoài đốt chung một đống lửa, trong bóng đêm vô tận hai bên tựa như một chiếc thuyền bé nhỏ phiêu đãng giữa biển cả mênh mông, tùy tiện một cơn sóng đánh tới liền sẽ biến mất vô tung.
Tống Nghiễn cẩn thận quan sát một lát, phát hiện những người đó xanh xao vàng vọt giống như nạn dân nghèo đói, họ phải ở nơi này chỉ e là vì không có tinh hạch giống như hai người nên không thuê được nhà cửa, cũng không thể lộ liễu xuất hiện bên ngoài, nhìn qua sức chiến đấu cũng có vẻ rất hữu hạn. Nghĩ tới đây, hắn ra hiệu cho Lý Mộ Nhiên theo sát mình, sau đó cố bước chân mạnh hơn. Quả nhiên liền thấy những người đó như chim sợ cành cong, nhanh chóng hạ hết lều xuống, cuộn lên toàn bộ gia sản, hai ba phát đã dập tắt đống lửa, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Động tác vô cùng lưu loát, tốc độ rất nhanh, có vẻ hơi giống như các hộ buôn bán nhỏ trước tận thế bị quản lý đô thị đuổi chạy vậy. Vì thế hai người ra thuận lợi đi qua đoạn đường kia một cách bất ngờ, chẳng qua rất nhanh bọn họ liền phát hiện đằng sau có một người xuất hiện.
Suy nghĩ của Tống Nghiễn chuyển rất nhanh, ra hiệu bảo Lý Mộ Nhiên tiếp tục đi về phía trước, còn hắn thì dừng tại chỗ, hơi nghiêng người dán vào trên vách tường. Không cần đợi quá lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng hít thở đến rất gần, khi một bàn tay sờ soạng gần đụng tới mặt tường chỗ Tống Nghiễn đứng, hắn nhanh chóng ra tay bắt được bàn tay đối phương, vặn mạnh một cái rồi dùng khuỷu tay đè người kia không thể nhúc nhích trên vách tường.
Trong bóng đêm vang lên một tiếng kêu hoảng hốt ngắn ngủi, sau đó là vì đau đớn mà dẫn đến tiếng hít thở nặng nề. Không có dị năng, người này không phải người dị năng. Tuy rằng sớm có phán đoán nhưng sau khi chứng thực, Tống Nghiễn vẫn âm thầm thở phào.
Tách! Bật lửa sáng lên, một gương mặt ốm yếu bị chiếu rọi hiện ra, trên khuôn mặt kia còn đeo cặp kính gọng đen bị gãy phải dùng dây cột lại, nhất thời cũng nhìn không ra độ tuổi của người kia.
“Tại sao theo chúng tôi?” Tống Nghiễn lạnh giọng hỏi. Mà Lý Mộ Nhiên vốn đã đi ra một khoảng cách cũng đã trở về, đứng ở nơi mà phạm vi ánh lửa không thể chiếu tới.
“Ai theo mấy người? Ông mày tới đây không được à, chỗ này bị mua rồi chắc…” Trên trán người nọ đã lấm tấm mồ hôi lạnh nhưng vẫn rất mạnh miệng, nói cứ như là đang đi dạo trên đường cái vậy.
Tống Nghiễn hừ một tiếng, tay đang nắm cánh tay kẻ kia khẽ dùng sức, người nọ tức thì oai oái than đau, vội vàng bảo: “Tôi nói, tôi nói… Anh nhẹ tay thôi, nhẹ thôi, gãy… gãy tay bây giờ…” Cảm giác lực ghìm tay của Tống Nghiễn khẽ buông lỏng, hắn ta mới thở phào, “Mấy người mới tới có biết phải nộp tiền bảo kê không hả? Cứ đi lung tung trong này may mà gặp lão đại của tụi tôi chứ là kẻ khác thì chỉ sợ chết như thế nào cũng chẳng kịp biết đâu. Này, này… anh buông ra đi, tôi không chạy, tôi sẽ đứng yên đây, tôi chạy làm gì đâu… Có chuyện thì chúng ta bình tĩnh ngồi nói chuyện được không anh zai? Úi da…ông nội… tôi gọi anh là ông nội được chưa hay còn muốn sao nữa?”
Nếu đã xác định đối phương không phải người dị năng, Tống Nghiễn sẽ không ép quá mức, thấy xin tha liền buông lỏng tay ra. Đương nhiên, hắn cũng không sợ người này chạy mất, trừ phi là có dị năng như Lý Mộ Nhiên, nếu không cho dù là người dị năng đang bị hắn theo dõi mà muốn trốn thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Lão đại của tụi tôi họ Chung, nếu muốn ở đây thì hai người phải đi gặp đại ca trước, biếu chút đồ……” Người đàn ông vừa xoa bàn tay bị bẻ đau vừa nói.
Tống Nghiễn thấy hắn nói Đông nói Tây mà vẫn không nói vào trọng điểm, không khỏi lại hừ lạnh một tiếng, người nọ vốn có xu thế lảm nhảm dài dòng đột nhiên im bặt, nịnh nọt mà cười một cái, rốt cuộc vào vấn đề: “Chúng tôi đang tranh chấp với con rùa họ Thù ở khu Đông. Sợ hai người là do bên ấy phái đến, lão đại mới bảo tôi đi theo xem sao.” Còn việc sau đó có xử lí luôn hay không, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói ra.
“Tên mày?” Tống Nghiễn hỏi. Hắn tắt đi bật lửa đã nóng, chung quanh lại lần nữa chìm trong bóng đêm.
“Bốn mắt… Á không, không phải, tôi tên là Lục mập.” Có lẽ là cảm thấy biệt hiệu của mình không dễ nghe, hắn chọn một cái tên cũng chẳng ra gì cho mình, “Tôi là người thành phố Trường tỉnh Trung Châu, anh là người ở đâu? Giỏi võ vậy thì đến chỗ chúng tôi đi, đừng làm chó săn cho lũ khốn bên kia. Đều là người giống nhau mà, những người kia không bằng chúng ta đâu, tội gì ha, đúng không anh zai.”
Người này quả thực chính là bà tám thứ thiệt, Tống Nghiễn không kiên nhẫn, rốt cuộc quát bảo hắn ngừng: “Tôi hỏi gì thì đáp cái đó, nếu còn nói nhảm thì sau này khỏi nói luôn, biết chưa!”
Ác quá! Lục mập ỷ vào việc đang trong bóng tối không nhìn thấy gì, nhe răng nhếch miệng làm cái mặt quỷ, sau đó mới liên thanh nói: “Vâng vâng vâng, anh zai, anh yên tâm, nếu tôi lại……” Hắn ngừng ngay đúng lúc, đồng thời âm thầm lau mồ hôi lạnh. Theo lý, ngay khi đối phương tắt lửa hắn nên chạy thoát nhưng không biết vì sao mà hắn không dám động, luôn cảm thấy dường như có một con dã thú đang nhìn chằm chằm hắn trong bóng đêm, chỉ cần hắn hơi dịch chuyển liền sẽ nhào tới nuốt vào bụng. Hắn thấy đây là dự cảm, cũng thức thời cho rằng trong thời điểm thế này tốt nhất nên nghe theo trực giác, cho nên hắn ngoan ngoãn không chạy.
“Sao các người lại ở trong cống thoát nước?” Tống Nghiễn hỏi.
“Cái gì? Anh không biết á? Không biết thì anh xuống dưới làm gì?” Lục mập thật sự giật mình, trên thực tế hắn từng suy đoán thân phận của Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên, nhưng không đoán được bọn họ chẳng hề biết gì về nơi này. Giật mình xong hắn nhanh chóng phản ứng lại, vì tương lai còn được tán dóc đủ thứ nên hắn đúng lúc sửa sai: “Ấy, ha ha, tôi nói, tôi nói ngay đây.”
Hóa ra căn cứ thủ đô căn quản lý người thường rất khắc nghiệt, nhưng chỉ cần mình muốn, có nghiêm hơn nữa cũng vẫn có lỗ hổng để chui, mà lỗ hổng lớn nhất tại thủ đô chính là hệ thống cống thoát nước khổng lồ dưới mặt đất Trường Lâm xây trước khi Hoa Quốc mới thành lập, vì thế những người muốn ở lại căn cứ mà lại không có dị năng, càng không muốn bán mình làm nô bèn ở dưới này. Mà những người quản lý căn cứ có vẻ hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì trước giờ bọn họ vẫn chưa gặp phải tuần tra. Tuy rằng thiếu ăn thiếu mặc nhưng sống coi như an ổn, có lẽ cũng nhờ bọn họ rất ít gây chuyện. Đương nhiên, mấy lần gây chuyện kia cũng là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì nguồn thức ăn của bọn họ có hạn, ban đầu còn có thể cướp đoạt trong tay người thường sống bên trên, sau nhiều lần thì người ta đã đề phòng, không bao giờ mang theo đồ ăn ra ngoài nữa, mà cửa hàng chuyên mua bán đồ ăn luôn có nhiều người dị năng trông coi cho nên đương nhiên bọn họ không dính vào được. Vì thế, trừ đi khắp nơi nhặt đồ ăn người khác vứt bỏ, thì chỉ có thể đi làm chui cho người ta. Có điều hai phương án này đều không dễ làm, bởi vì lúc này đã không giống trước tận thế, có thể thấy hình ảnh lãng phí ở mọi nơi, hiện tại, trừ phi là loại người từ khi tận thế bắt đầu chưa từng bị đói bụng, hơn nữa luôn sống trong nhung lụa không biết thế gian gian khổ, nếu không đều sẽ quý trọng thức ăn, hiếm có người nào vứt bỏ. Còn làm chui thật ra là giúp người thường bên trên làm một số việc bọn họ không muốn làm, nếu may mắn thì có thể nhận mấy viên tinh hạch hoặc là một chút đồ ăn, nếu không may hay gặp kẻ xấu, mọi chuyện làm xong nhưng thù lao lại không nhận được, còn không thể ồn ào làm to chuyện, chẳng qua là dù sao vẫn tốt hơn đi nhặt nhạnh linh tinh. Có điều dù là làm chui như thế cũng không phải ai muốn là làm, mỗi lần có một phần việc, mấy nhóm người đều phải tranh đến đầu rơi máu chảy.
“Không phải là căn cứ tuần tra rất nghiêm, mỗi người đều phải mang giấy tờ chứng minh sao?” Tống Nghiễn hỏi. Hắn không cho rằng những người này có thẻ chứng nhận, dù trước kia có thì có lẽ hiện giờ cũng không dám dùng.
Hắn dứt lời, Lục mập đột nhiên an tĩnh lại, cũng không liến thoắng như ban đầu, một lát sau mới cười khổ nói: “Nhìn dáng vẻ anh là đoán được, không sai, chúng tôi không phải là lẻn vào căn cứ mà là nô lệ bỏ trốn, còn có một ít người không muốn liên lụy bạn bè người thân nữa… Những thẻ chứng nhận đó đương nhiên không thể dùng, chúng tôi dùng thẻ giả bán giá cao ở chợ đen, mọi người nghĩ cách kiếm được một hai cái, ai lên thì mang. Dù sao cũng không có ảnh chụp chứng minh ai là ai.”
Xem ra ngành làm giả giấy tờ này dù trong hoàn cảnh nào cũng rất nổi tiếng. Lý Mộ Nhiên nghĩ vậy, liền nghe Lục mập chuyển đề tài, “Anh zai, anh tìm người hay tìm địa điểm, chỉ cần cho em một viên tinh thạch là được, đồ ăn cũng đúng, chắc chắn làm thỏa đáng cho anh.” Thằng nhãi này đầu óc rất linh hoạt, chớp mắt cái đã ra việc làm ăn.
“Không cần.” Tống Nghiễn nhàn nhạt nói.
“Nếu không hai bao bánh quy, ờm, một bao cũng đúng.” Lục mập còn chưa từ bỏ ý định.
“Không cần, cậu có thể đi rồi.” Nên hỏi đều đã hỏi, Tống Nghiễn không kiên nhẫn tám nhảm với hắn, nói.
“Này… được rồi, về sau anh zai có chuyện tốt gì nhớ nghĩ đến thằng em này nhé, em sống ở đây, anh cứ nói đến tìm Gà bốn mắt là được.” Theo nguyên tắc không buông tha bất cứ cơ hội nào, trước khi rời đi Lục mập lại dặn dò một câu, biệt danh hắn vốn không muốn lộ cuối cùng vẫn nói ra.
Gà bốn mắt? Lý Mộ Nhiên cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi đã nghe ở đâu, mãi đến khi theo Tống Nghiễn quẹo vào một ngã rẽ mới “a” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Tống Nghiễn cho rằng cô gặp chuyện gì đó, vội dừng lại hỏi.
“Em nhớ ra rồi, anh Trần từng nói có một người bạn gọi là Gà bốn mắt, anh Dịch cũng quen.” Lý Mộ Nhiên trả lời. Đêm hôm đó mưa to, bọn họ đang bàn bạc sau khi rời tiểu khu sẽ đi đâu, cục thịt Trần từng nhắc tới Gà bốn mắt này. Cũng may trí nhớ cô không tệ lắm, nếu không lâu như vậy rồi, sao nhớ được một câu người khác thuận miệng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT