“Anh Tống, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua cho tên Lâm An và gã họ Ngụy kia như thế sao?” Long Hạ hỏi, sau đó không cam lòng mà đập bàn một cái, “Tôi không nhịn được cục tức này… Nếu như…”
“Đúng vậy, nhân lúc suy yếu phải lấy mạng ngay, hiện tại tên họ Ngụy kia loạn trong giặc ngoài, không bằng chúng ta cũng tặng cho y một món quà lớn đi.” Một người đàn ông mặt mũi béo tròn đang thưởng thức cái bánh trong tay, vừa nói vừa nhếch miệng lộ ra răng nanh nhọn hoắt.
“Còn tên khốn Lâm An vong ân phụ nghĩa cháu lão rùa nữa, ông đây không tin mình nó có thể chạy bao xa, chờ tìm được tên khốn ấy, xem ông đây có thông nát cúc ‘hoa’ của nó hay không!” Người nói chuyện chính là người đàn ông trung niên trắng trẻo nhã nhặn, nhưng hắn vừa mở miệng thì hỏng luôn hình tượng, hoàn toàn trái ngược với người vừa nói trước đó.
Khuôn mặt Tống Nghiễn thoáng hiện nét khó xử, không khỏi nhìn Lý Mộ Nhiên, phát hiện cô cũng không để ý thì mới buông lỏng, thầm nghĩ nên đốc xúc cấp dưới nói chuyện văn minh một chút, tránh cho việc không phân trường hợp nói lời bậy bạ trước mặt con gái nhà người ta. Hắn nào biết rằng Lý Mộ Nhiên đang cân nhắc cúc ‘hoa’ là bộ phận nào, ban đầu đoán là rốn, xuống chút nữa… Sau đó giật mình ngộ ra, cảm khái nó còn rất hình tượng.
Cũng không phải cô đơn thuần ngây thơ gì, thật sự là do khi học đại học luôn vội vàng làm công kiếm tiền học hành kiêm nuôi sống chính mình, không tiếp xúc nhiều với internet, mà cho dù là đi học hay là thực tập đều dùng từ trực tiếp, như lòi ‘rom’, nứt ‘hậu môn’ gì đó, nào có dùng từ cúc ‘hoa’ để thay thế. Cô biết sự tồn tại của người đồng tính, hơn nữa cũng có thể đối đãi bình thường với những người này, nhưng không biết cách sinh hoạt ‘tình dục’ của bọn họ là như thế nào. Lúc này đột nhiên nghe được danh từ thú vị ấy, nếu không phải cô đang nhớ đến đám nhóc Trương Duệ Dương, chỉ sợ đã không nhịn được phì cười.
Trong lúc cô thất thần, vài người khác phát biểu ý kiến, phần lớn là muốn đi tính sổ. Bình thường đều là những người này hoành hành, lần này lại ăn đau trong tay Ngụy Kinh Trì với Lâm An, sao nhận nhịn nỗi.
Tống Nghiễn bình tĩnh nghe ý kiến, cũng không định ngắt lời, lúc này người ra ngoài truyền lời có hồi âm, thật sự có người thấy Quỷ Bệnh mang theo đám nhóc Trương Duệ Dương rời đi.
“Đại khái khoảng bảy tám ngày trước đã đi rồi, hôm ấy do tôi phụ trách canh gác nên nhìn thấy mấy đứa nhỏ mỗi đứa đều cõng một bao đồ to theo sau một người đàn ông trông có vẻ ốm yếu rời đi. Cấp trên không ai nói ngăn họ lại nên nên tôi không hỏi nhiều.” Theo người truyền lời trở về là một người đàn ông rất gầy, khi đứng thẳng, sống lưng anh thẳng tắp, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiên ngang khí phách, vừa nhìn liền biết là quân nhân trải qua tôi luyện gian khổ.
“Mấy đứa nhỏ tự nguyện đi theo hả anh?” Lý Mộ Nhiên vội vàng hỏi.
Người kia thấy Tống Nghiễn và chỉ huy trực tiếp của mình đều không tỏ vẻ gì mới gật đầu: “Nhìn qua là vậy. Người đàn ông ốm yếu đi phía trước, bốn đứa trẻ đi sau, đứa nhỏ nhất còn có một con động vật biến dị màu đen đứng trên vai. Bởi vì rất đặc biệt cho nên tôi có ấn tượng rất sâu.”
Nghe đến đó, Lý Mộ Nhiên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải mất tích vô cớ là tốt rồi. Chờ người đàn ông kia rời đi, cô nói cảm ơn Tống Nghiễn rồi trở về gian phòng của mình, không tiện và cũng không có hứng thú nghe kế hoạch kế tiếp của bọn họ, dù sao những chuyện kia không liên quan gì đến cô.
Cô phải nghĩ thật kĩ làm sao mới tìm được mọi người. Tính thời gian, chỉ sợ là sau khi mình rời đi không bao lâu, Quỷ Bệnh liền mang bọn nhỏ đi luôn rồi. Cũng không phải cô không nghĩ ra nguyên nhân gã làm như vậy, nếu không có mục đích khác, chắc vì ý đồ xấu của Lâm An nên không muốn bị liên lụy đến chuyện phiền toái. Hy vọng cô chỉ tạm thời mất đi năng lực dò xét, nếu không cho dù nhờ Tống Nghiễn hỗ trợ, muốn tìm người trong thành phố to lớn như Tây Lăng là một chuyện rất khó. Huống chi cô cũng không muốn phiền hà Tống Nghiễn nữa, cô thật sự chẳng hề muốn vừa mới báo đáp một chút cho người ta giờ lại tếp tục mắc nợ.
Một mình ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra cách hữu hiệu nào để tìm người. Cuối cùng lại nghĩ nếu sau này mang Dương Dương trở về chỗ anh Dịch, mình nên ở lại cùng bọn họ không hay nên đi tìm mẹ với em, nói thế nào thì bọn họ đều là thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô. Và còn gã Quỷ Bệnh kia nữa, rốt cuộc gã muốn tìm cái gì, nếu tìm không thấy, chẳng lẽ mình vẫn phải chạy khắp nơi với gã à?
Việc này không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng không rõ ràng, ngược lại khiến bản thân bị rối loạn. Lý Mộ Nhiên đành phải vứt đám suy nghĩ đó ra khỏi đầu, chuẩn bị đi bước nào hay bước ấy. Cầm ba lô lục lọi tìm kiếm thật lâu, lấy ra bánh bột ngô được làm từ đoạn trúc nướng trộn bột cùng với nửa bình nước, ăn chung với nhau, sau đó tắt đèn, cứ như vậy cuộn mình trên thứ tạm gọi là ‘giường’ mà ngủ. Thật ra cô cũng có thể nhận đãi ngộ tốt giống cấp dưới của Tống Nghiễn, nhưng không cần thiết lại còn phiền toái, dù sao chỉ nghỉ ngơi một chút, thế nào mà chẳng được.
Nhưng mới nằm xuống không bao lâu, cửa đã bị gõ, mở cửa thì thấy Tống Nghiễn đã tắm rửa sạch sẽ đứng bên ngoài, dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, vẫn thấy được mái tóc ướt sũng của hắn. Khu nhà máy có nguồn điện dự phòng vốn dùng để sản xuất, bây giờ chỉ sử dụng để chiếu sáng thì có thể duy trì một thời gian dài.
“A, dạ…” Lý Mộ Nhiên đáp, đôi mắt toát lên vẻ khó hiểu, không biết lúc này hắn tìm mình làm gì, không phải là quên cái gì chứ?
“Ăn gì chưa?” Tống Nghiễn lại hỏi.
“Em ăn rồi ạ.” Lý Mộ Nhiên không hiểu, nhưng bắt đầu tỉnh táo hơn, bởi hắn không phải loại người vì muốn hỏi chuyện ăn ngủ của ai đó mà đến tận cửa một chuyến.
“Ăn gì?” Nhưng ngoài ý muốn chính là, hình như Tống Nghiễn rất có hứng thú kéo dài chủ đề nhàm chán này.
“Em ăn bánh.” Lý Mộ Nhiên hỏi gì đáp nấy, trong lòng càng thấy kỳ quái.
Vừa nghe từ bánh, Tống Nghiễn lập tức nghĩ đến cái thứ vừa cứng vừa lạnh mình từng gặm sau khi được cô cứu ra, không khỏi cảm thấy đau dạ dày, nhưng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu rồi bảo: “Có nước ấm, đi tắm rửa đi.” Hắn nhịn lâu rồi. Lúc trước là không có điều kiện, hiện tại có điều kiện sao hắn có thể mặc kệ tiếp cho được.
Lý Mộ Nhiên ngạc nhiên, đồng thời không khỏi cảm động. Sau khi tận thế ập đến, cô chưa từng tắm sạch sẽ, nếu nói không muốn thì là giả. Nhưng vừa nghĩ thế cô lại chần chờ, hiện tại cô bẩn thỉu bốc mùi mà còn khó bảo vệ bản thân, dù cho cô không phải mỹ nhân tuyệt thế đi chăng nữa, sau này mang theo mấy đứa nhỏ, lại thêm gã Quỷ Bệnh thần bí khó lường, chú ý nhiều một chút vẫn hơn.
“Cám ơn chủ nhiệm, em sẽ không tắm.” Cắn răng một cái, dù lòng bị quyến rũ nhưng cô vẫn lắc đầu cự tuyệt. Từ mai cô sẽ bắt đầu đi tìm Dương Dương, quả thật hiện tại không phải thời điểm thích hợp để sạch sẽ.
Tống Nghiễn nhướng mày, cảm thấy hình như đã nghe thấy những lời này ở đâu đó rồi, chẳng qua loại chuyện này hắn không chấp nhận đáp án là từ chối, “Em đi tắm, mai tôi sẽ phái người tìm đám nhóc giúp em….” Vốn hắn đã có kế hoạch, chẳng qua hiện tại lại biến thành điều kiện trao đổi, hắn thật sự không có biện pháp chịu đựng nổi việc người cạnh mình bẩn đến ngay cả khuôn mặt cũng đoán không ra.
Không thể không nói, hắn vừa hay nắm được nhược điểm của Lý Mộ Nhiên, cô không xác định ngày mai năng lực thăm dò tinh thần của mình có khôi phục hay không, lúc này hắn chủ động đưa ra hỗ trợ, sao cô từ chối được. Nhưng những lời hắn nói rất khó khiến người ta không hiểu sai, nếu không phải cô biết hắn là người thế nào, hơn nữa ngữ điệu, thần thái cũng vô cùng đoan chính thì chắc chắn cô sẽ hiểu lầm.
“Vâng.” Một khi quyết định, cô đáp rất dứt khoát.
Thấy cô không lấy gì mà đã đi ra, Tống Nghiễn không khỏi nhăn mày, cũng không nói gì, chỉ là khi nhìn thấy Long Hạ đang ăn cháo nóng với mọi người thì bèn bảo cô ấy lấy một bộ quần áo nữ. Nghe hắn phân phó, dù da mặt Lý Mộ Nhiên có dày hơn nữa, vẫn lập tức đỏ mặt. Bộ quần áo duy nhất có thể thay lúc đi cứu người cô không mang theo, kết quả đã bị đám nhóc Trương Duệ Dương mang đi, dù hiện tại cô muốn thay, vậy cũng phải có mới được.
Nơi tắm rửa là một khu nhà tắm công cộng trong kí túc xá nhân viên, có lò than đá nấu nước nóng rất lớn. Nước do người dị năng hệ thủy trong đội điều khiển tuyết sạch quanh đây về, lại do người biến dị sức mạnh không ngừng tiếp than, dị năng hệ hỏa tăng lửa đun nước nhanh chóng nhưng cũng không đến mức sôi bỏng chết người. Một bồn nước bốn mươi mấy độ, không đến nửa giờ đã xong, có thể cho hai trăm người tắm. Tất cả mọi người tắm một lần, cũng chỉ mất ba bốn giờ, dù sao than vẫn đủ dùng.
Chờ Long Hạ cầm quần áo và khăn tắm đến, Tống Nghiễn tự mình đưa Lý Mộ Nhiên đến nhà tắm. Hiển nhiên hắn cũng nhận ra Lý Mộ Nhiên không giỏi giao tiếp, ngay cả sau này khi cùng nhau chiến đấu thì người cô quen biết lâu nhất lại vẫn là hắn, lúc nào cô cũng khép mình trong một góc, tựa như có thể rời đi ngay trong giây lát. Hắn cũng không làm khó cô, hơn nữa hiểu tính tình của cô, cho nên không để người khác làm chuyện này. Đương nhiên, điều này cũng thể hiện là hắn coi trọng cô đi, dù sao đây cũng xem như lần thứ hai cô cứu mạng hắn.
“Chúng ta chuẩn bị trở về Vân Châu.” Sắp đến nhà tắm, Tống Nghiễn đột nhiên mở miệng, đợi Lý Mộ Nhiên kinh ngạc nhìn về phía mình mới tiếp tục: “Có thể đưa các em một đoạn.”
Hóa ra sau khi Lý Mộ Nhiên đi, mọi người lại bàn kế hoạch kế tiếp. Bởi vì chuyện căn cứ Đông Châu nên Tống Nghiễn không định phụ thuộc vào bất cứ căn cứ nào nữa, hắn có dự định tự thành lập một nơi riêng của chính mình. Mà suy nghĩ một khi phát triển liền không thể không lo lắng sự tiêu hao của lương thực. Hiện tại tài nguyên không tái sinh, zombie biến dị cùng với sinh vật biến dị bạo động, còn có tranh đấu giữa các thế lực lớn, đương nhiên càng sớm hành động càng tốt. So ra, Ngụy Kinh Trì đang mắc nợ đầy mình và Lâm An có dị năng tinh thần sâu không lường được chỉ đành tính toán sau.
Tống Nghiễn cũng không muốn lãng phí thời cơ tốt trên người bọn họ, thù có thể chậm rãi báo nhưng cuộc sống yên bình của hơn ngàn dưới dưới tay hắn mới là chuyện cấp bách cần lo. Đương nhiên, hắn có thể dễ tính như thế, cũng bởi vì sở nghiên cứu kia đã bị nhổ sạch gốc, tiêu bớt đi cơn giận của hắn. Còn một nguyên nhân nữa là bởi vì lần này Lâm An trốn thoát có liên quan đến việc kí ức của hắn có vấn đề, khả năng ứng biến bị chậm nhịp, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, tất nhiên là muốn chờ mình hồi phục rồi sẽ tính sổ sau.
Đối với quyết định của hắn, những người khác tuy rằng cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng cũng biết nặng nhẹ, ngược lại không ai phản đối nữa, chỉ là nghẹn cục tức to đùng ấy thì họ nhất định dàn xếp xong mọi việc sẽ trở về xử lý hai tên khốn ấy. Mà chuyện đi thủ đô cũng bị Tống Nghiễn gác lại, bởi tình huống hiện tại của hắn thật sự không thích hợp trở lại nơi hỗn tạp kia.
Về nơi thành lập căn cứ, sau khi bàn bạc, cuối cùng mọi người nhất trí thông qua chọn tỉnh Vân Châu. Bởi vì nơi đó vốn là đại bản doanh của bọn họ. Khi tận thế vừa tới, bọn họ cho rằng mọi chuyện trong tầm kiểm soát, hơn nữa Tống gia ở thủ đô có căn cơ thâm hậu, tin tức nơi đó càng linh thông hơn nơi khác, các biện pháp phòng thủ càng thêm hoàn thiện, cho nên bọn họ mới lựa chọn hướng Bắc. Hiện giờ có biến, muốn xây căn cứ thì trở lại nơi bọn họ quen thuộc hiển nhiên tốt hơn. Đương nhiên, cũng do Tống Nghiễn muốn báo đáp ơn cứu mạng của Lý Mộ Nhiên, Trung Châu vừa lúc giáp với Vân Châu, đến Vân Châu, hắn còn có thể phái người đưa bọn họ đi Trung Châu, thuận tiện giúp đỡ tìm người. Tống Nghiễn hắn là người ân oán phân minh, chịu ơn lớn như vậy, sao có thể không báo?
Nghe nói như thế, Lý Mộ Nhiên nhất thời có cảm giác như bị miếng bánh ngon từ trên trời đập thẳng vào mặt, choáng váng nửa ngày, mới vội vàng nói: “Được ạ, được ạ.” Không phải cô muốn dựa hơi người ta, thật sự là dù dị năng của cô có thể sử dụng, một lần cũng chỉ có thể mang một người, lại có số lần hạn chế. Như vậy, muốn di chuyển tất cả mọi người phải lần lượt từng người một, ít nhất cần hai đến ba ngày mới xong. Đi đi về về, từ đây đến Trung Châu cách 2000 km thì chẳng biết đến khi nào mới xong, đấy là còn chưa tính đến việc nhầm đường. Về phần lái xe cộng thêm cô có thể dùng tinh thần giám sát để lẩn tránh nguy hiểm thì nghĩ cũng đừng nghĩ, bởi cô vốn không biết lái xe, còn Quỷ Bệnh có lẽ cũng không. Huống chi dị năng của cô có thể khôi phục hay không vẫn chưa biết. Trước mắt có chuyện tốt như vậy, người ta cũng không phải đặc biệt đi chuyến này vì cô, cô không đáp ứng thì khác gì con ngốc.
Thấy cô chấp nhận ý tốt của mình, Tống Nghiễn tỏ vẻ rất vừa lòng, vì thế phất phất tay nói: “Đi đi, tắm xong theo tôi ăn chút gì đó.” Hắn cũng không có ham mê bạc đãi người nhà.
Chuyện tốt hơn còn nhận rồi, Lý Mộ Nhiên tự nhiên sẽ không rối rắm mấy chuyện nhỏ nhặt thế này nữa, sảng khoái đáp ứng xong liền vào nhà tắm. Đi chung với đoàn, cũng không thể để mình quá mức lôi thôi, có thể thoải mái tắm rửa một lần thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Mà càng làm cho Lý Mộ Nhiên cảm thấy may mắn chính là, ngày kế tỉnh lại, cô phát hiện tinh thần lực của mình có thể dùng rồi. Sau niềm vui mất đi mà có lại được, cô lập tức bắt đầu tìm kiếm tung tích đám nhóc Trương Duệ Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT