“Đi cùng tôi.” Thanh âm nặng nề của Tống Nghiễn vang lên bên tai, đúng lúc ngăn chặn hối hận nhen nhóm trong lòng cô. Lý Mộ Nhiên đặt ánh mắt lên tấm áo blouse trắng trên lưng người đàn ông với bước chân trầm ổn, cảm thấy giống như lại quay về lần đầu tiên hai người gặp mặt. Lúc ấy hắn khẽ đặt tay lên vai cô đang viết bệnh án, gọi cô theo sau đó xoay người đi, cô theo sau hắn, bởi vì không thấy rõ mặt cũng không biết có phải mình nghe lầm không hay là bị nhận sai người, thấp thỏm bất an khó mà hiểu được. Hiện giờ là cùng một tình cảnh, cùng một bóng dáng, lại làm lòng cô yên ổn đến lạ. Con người trong khốn cảnh hay lúc bó tay bất lực, người hoặc hình ảnh quen thuộc ít nhiều có thể làm ta giảm bớt nôn nóng.
Hai bên phòng thí nghiệm phần lớn đã bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, tường hợp kim thủy tinh bị rạn nứt, bọn họ còn cách nơi giao chiến giữa người và thú biến dị hai gian phòng. Tống Nghiễn dẫn Lý Mộ Nhiên chui vào một phòng thí nghiệm đổ nát, bên trong vết máu vương vãi, các loại dụng cụ thí nghiệm tan vỡ, từng mảnh linh kiện rãi khắp nơi, bàn thí nghiệm lật nghiêng trên mặt đất. Tống Nghiễn cũng không để ý, đi thẳng đến trước vách tường thủy tinh phòng thí nghiệm liền nhau, vươn tay ấn lên bề mặt phát động dị năng kim loại, trực tiếp phá một cái lỗ vừa đủ một người qua trên tường. Hợp kim thủy tinh tuy rằng có độ cứng rất cao, nhưng cũng vẫn là kim loại nên dễ dàng chịu tác động bởi dị năng của hắn.
Lý Mộ Nhiên thấy thế giật mình bội phục, nghĩ thầm chủ nhiệm không hổ là chủ nhiệm, không chuyện gì làm khó được. Có lẽ dù cô không tới cứu hắn, dựa vào năng lực của mình sớm muộn gì hắn cũng có thể thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà thủy tinh trong suốt không ngăn cản được tầm mắt bên ngoài, khi hai người xuyên qua gian phòng thí nghiệm cuối cùng, chiến sĩ dị năng của căn cứ đang bao vây tấn công thú biến dị bên ngoài lập tức chú ý tới bọn họ. Chính ra bọn họ đã sớm chú ý tới sự tồn tại của hai người, chỉ là nhất thời không rút ra thời gian để ý tới mà thôi.
Chịu những ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ của họ, thần kinh Lý Mộ Nhiên căng thẳng, đang nghĩ cách chạy trốn, liền nhìn thấy Tống Nghiễn thong dong tự nhiên vẫy tay với bên ngoài, sau đó thuần thục mở khóa trên người vật thí nghiệm rồi lập tức phủ ga giường phẫu thuật lên người cô ta.
Cô gái kia trơ mắt nhìn những người bị giam giữ trước mình bị thú biến dị xé nát cắn nuốt như thế nào, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng chờ đợi vận mệnh rơi xuống, không ngờ lại được tự do. Nhưng ngay trong khoảnh khắc được tự do cô không trốn thoát hoặc che đi thân thể, mà oán độc đánh về phía Tống Nghiễn, tính cùng hắn đồng quy vu tận. Chẳng qua tay chân bị trói lâu đã chết lặng, còn chưa đụng tới người đã tự mình ngã chật vật trước bàn thí nghiệm.
“Chúng tôi không phải nhân viên nghiên cứu nơi này, cũng không phải người của căn cứ.” Tống Nghiễn tựa hồ biết vì sao cô làm như vậy, cho nên vừa mở miệng liền trực tiếp làm rõ thân phận tránh hiểu lầm. Tường thủy tinh cách âm, hắn không lo lắng lời mình nói bị người bên ngoài nghe được.
Cô gái kia sửng sốt, tựa hồ còn chút hoài nghi, Tống Nghiễn sẽ không lãng phí thời gian giải thích thêm, chỉ nói “Cô có muốn theo chúng tôi không?” Nói xong, gật đầu với phía bên ngoài, cứ như vậy nghênh ngang mang theo Lý Mộ Nhiên đi xuống một phòng thí nghiệm khác.
Lần này cô gái kia không chần chờ nữa, nắm tấm vải lên vòng dưới nách, vây quanh thân thể, sau đó dù cẳng chân cương cứng vẫn lảo đảo đi theo. Lý Mộ Nhiên vốn muốn quay lại đỡ nhưng bị Tống Nghiễn ngăn lại.
Loảng xoảng một tiếng vang dội, bọn họ vừa rời đi, tường thủy tinh gian phòng thí nghiệm kia đã bị thú biến dị đánh vỡ, ập vào sau còn có lôi điện, cầu lửa và thanh kim loại của những người dị năng, chẳng qua sẽ không lan đến gần ba người.
“Chủ nhiệm, chúng ta cứ thế mà đi ạ?” Đến tận khi đã rời xa, hai chân Lý Mộ Nhiên bởi vì quá mức khẩn trương mà mềm như đạp lên bông, còn cả chút hoảng hốt không rõ mọi việc sao trở nên đơn giản như vậy “Trong bọn họ có người của anh hả?” Biểu hiện lúc trước của Tống Nghiễn không khỏi khiến cô đoán vậy.
“Không có.” Tống Nghiễn trả lời, chắc do cảm thấy cô làm nhiều chuyện như vậy, không dạy dỗ một tí thật sự không thể nào nói nổi, vì thế khó khi nào kiên nhẫn giải thích “Tôi để bọn họ cho rằng chúng ta là người của viện nghiên cứu tới mang vật thí nghiệm ra ngoài.” Hắn chỉ chỉ áo khoác trắng trên người, vị trí ngực phải còn đeo thẻ nhân viên.
Thấy Lý Mộ Nhiên ngây ngốc chưa kịp phản ứng, hắn nhịn không được búng lên trán cô, mắng “Sao em ngốc thế! Em phải nhớ kỹ, tình huống càng nguy cấp càng không thể hoảng. Chỉ cần em bình tĩnh, không cần biết tình huống biến hóa thế nào em cũng có thể nắm thế chủ động, mọi việc từ không thể cũng thành có thể. Giống như vừa rồi, bởi vì tôi đủ bình tĩnh mới có thể hù những người đó, kể cả khi bọn họ hơi hoài nghi cũng chỉ tưởng do mình nghĩ nhiều. Đối diện bọn họ là thú biến dị, làm gì còn sức cho họ phân tâm? Lại nói, dù bọn họ nhận ra ta, giữa chúng ta và bọn họ không phải còn cách một tường thủy tinh và một con thú biến dị với sức chiến đấu mạnh bạo sao, có rất nhiều thời gian cho chúng ta thong dong rời đi, sao phải hoảng?”
Lý Mộ Nhiên nghe được cứng họng, bị gõ đầu cũng quên mất, cũng sẽ không để ý câu mắng ngốc kia, qua một hồi lâu mới lí nhí “Không hoảng khó lắm.” Ở dưới mí mắt kẻ địch có thể làm được giống như hắn, phỏng chừng chỉ vài người có khả năng ấy. Nhưng lời nói này, cô vẫn ghi tạc trong lòng, ngày sau xác thật được lợi vô cùng.
Người sống sót kia theo phía sau, nghe rõ đối thoại giữa hai người, âm thầm gật đầu, đồng thời đề phòng trong lòng cũng vơi đi không ít.
“Tôi tên Tân Lộ, dị năng không gian, cám ơn anh chị tới cứu tôi.” Tống Nghiễn nghe được Lý Mộ Nhiên nói, vốn định lại dạy cô vài câu liền nghe được thanh âm hơi khàn khàn truyền đến từ phía sau của cô gái.
Dị năng không gian? Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy trong tay cô không biết từ khi nào nhiều ra thêm một bộ quần áo, đang mặc trên người. Chắc do cảm thấy dị năng của mình không lừa người được, cho nên cô dứt khoát nói thẳng.
“Chị có quần áo nam không? Loại vừa với chủ nhiệm Tống ấy.” Lý Mộ Nhiên thấy thế, điều đầu tiên nghĩ đến lại là cái này. Nhăn mi, nghĩ tới một chuyện mà bổ sung “Mềm mại một chút, trên lưng anh ấy bị thương.”
Tống Nghiễn nhìn cô một cái không nói gì, chẳng qua ánh mắt ‘mềm’ hơn rất nhiều.
Ánh mắt Tân Lộ dừng trên người Tống Nghiễn, xác định hình thể hắn, sau đó lấy ra một bộ quần áo trong bằng tơ tằm còn treo mác với một cái áo lông mỏng màu cà phê đưa qua “Anh muốn mặc áo blouse trắng thì quần áo dày không thích hợp, chờ đến lúc ra ngoài sẽ đưa cho anh một cái áo khoác.”
Tống Nghiễn liếc mắt, Lý Mộ Nhiên thực tự giác nhận quần áo, chờ hắn cởi áo blouse bên ngoài mới đưa áo trong qua, ánh mắt bất giác quét tới phía sau lưng hắn, bởi vì chỉ bị trầy da nên không chảy máu nữa, nhưng da thịt lẫn lộn bùn đất kia vẫn làm cô thấy ghê người.
Hiển nhiên Tân Lộ không nghĩ tới Tống Nghiễn bị thương nặng như vậy, chút đề phòng còn lại trong lòng cũng tan biến.
Ba người vừa đi vừa mặc quần áo, quan hệ tốt hơn nhiều, Tân Lộ liền kể lại chuyện mình trải qua. Cô cũng không lệ thuộc với thế lực nào của căn cứ, dị năng thức tỉnh tương đối sớm, nhưng không gian nhỏ hẹp chỉ hơn mười mét khối. Tính thời gian thì cô bị bắt vào viện nghiên cứu trước cả khi bên ngoài căn cứ phát sinh bạo loạn zombie và sinh vật biến dị, sớm hơn Tống Nghiễn rất nhiều. Có lẽ bởi vì cô có dị năng không gian nhưng không có tác dụng lớn với căn cứ cho nên mới bị bắt tới làm nghiên cứu, dù sao căn cứ đã có hai dị năng không gian, một người có hơn một ngàn mét khối, một người khác ít hơn cũng khoảng tám trăm mét khối, dùng bọn họ làm thí nghiệm thật sự quá đáng tiếc.
Sau khi bị bắt vào viện nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu lấy những đoạn gien ngắn của cô cấy vào giữa gien vật thí nghiệm chưa thức tỉnh, ý đồ làm thức tỉnh không gian dị năng, mặt khác lại bắt ép cô hấp thu năng lượng tinh hạch vượt quá khả năng cơ thể chịu đựng, để cô trong khoảng thời gian ngắn thúc đẩy cấp bậc không gian tăng lên.
“Đáng tiếc bất kể không gian của tôi có mở rộng hay không, bọn họ sẽ không bao giờ biết được, có bản lĩnh thì phát minh ra dụng cụ có thể dò xét tình huống trong không gian đi.” Trải qua đủ loại cực khổ lúc trước, Tân Lộ kể lại thực nhẹ nhàng ngắn gọn, chỉ một câu cuối cùng này ẩn chứa châm chọc và quật cường. Có thể suy đoán, những nghiên cứu viên đó vì để biết năng lượng tinh hạch ép vào có hiệu quả không, hẳn đã áp dụng không ít thủ đoạn bức cung với cô.
Hai người mặc quần áo vẫn không dừng lại lên đường, nói chuyện cũng không trì hoãn. Nghe xong chuyện của Tân Lộ, Lý Mộ Nhiên không còn chút hoài nghi nào với những lời Tống Nghiễn nói lúc để trước thuyết phục cô trở về viện nghiên cứu. Những kẻ điên này tuyệt đối sẽ không bỏ qua dị năng đặc thù của cô.
Quá trình cứu người kế tiếp bởi vì sự trấn định của Tống Nghiễn, hơn nữa phần lớn sức lực chiến sĩ căn cứ đều tập trung trên người thú biến dị lại không có nhân viên nghiên cứu ở đây, cho nên có thể xem như thuận lợi vượt qua, chẳng qua may mắn khi cứu người cuối cùng ra rốt cuộc dùng hết.
Nhìn những gương mặt quen thuộc của một đám hỗn loạn nhân viên nghiên cứu và chiến sĩ dị năng của căn cứ, cùng với một đám chiến sĩ cuối cùng cũng giải quyết xong thú biến dị bị tổn thất không nhỏ mà sắc mặt không tốt trừng họ chạy lại đây, mấy người bị nhốt cũng không một ai hoảng loạn, bởi vì lúc trước đã được Lý Mộ Nhiên cảnh báo. Nhưng chỉ chính bọn họ biết, dưới sức ép súng đạn của đối phương, bọn họ xác thật không có sức phản kháng.
Tân Lộ rất hào phóng, mỗi người được cứu ra cô đều cung cấp một bộ quần áo, để bọn họ khỏi khải khỏa thân chạy quanh, lúc này người cuối cùng được cứu còn đang thong thả ung dung xỏ tay qua ống tay áo.
“Ây da, đây chẳng phải ngài Tống sao?” Một tên mang mắt kính mặc blouse trắng duỗi tay đẩy đẩy mắt kính lên trên, chê cười nhìn Tống Nghiễn, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn. Không kể kẻ nào cũng có thể nhìn ra được, dưới chê cười kia còn áp lực mãnh liệt, phẫn nộ và hận thù “Ngài nói xem ngài đi thì cứ đi, tìm một chỗ trốn không phải khá tốt sao, còn trở về làm cái gì? Thật sự cho rằng nơi này là thương trường, muốn tới thì tới muốn đi thì đi hả?” Chỉ bởi vì tên Tống Nghiễn này, toàn bộ tâm huyết của bọn họ đều bị đốt quách rồi, sao có thể kêu gã không hận cho được.
Tống Nghiễn vốn tưởng tượng đến khi thấy những người này, mỗi một tế bào trong hắn đều sẽ điên cuồng kêu gào muốn hành bọn họ đến chết, nhưng thật ra khi họ xuất hiện trước mắt hắn, hắn lại chỉ cười.
“Chưa kịp đáp tạ thịnh tình chiêu đãi của các vị, tôi sao có thể đi luôn như vậy.” Hắn rất ít cười, cười rộ lên cũng không bị cứng ngắc mà còn làm người ta cảm thấy hắn khôi ngô hơn vài phần, tuy rằng diện mạo hắn vốn dĩ cũng đã rất tuấn tú. Khi nói chuyện, hắn duỗi tay không dấu vết mà kéo Lý Mộ Nhiên ra phía sau, biểu thị vẫn luôn nhớ kỹ lời nói sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Động tác rõ ràng là bảo vệ này nhất thời làm Lý Mộ Nhiên cảm động muốn khóc, cô chính là loại người nếu người khác tốt với cô một phần, cô sẽ đối tốt lại mười phần. Còn chả thèm nhớ rõ nếu không phải vì cứu đối phương, chính mình cũng không cần phải dấn thân vào nơi nguy hiểm, lúc này có khi còn đang cùng mấy đứa Dương Dương an ổn giết zombie thu thập vật tư chuẩn bị đi Bác Vệ. Cô chỉ cảm thấy chủ nhiệm đối xử với mình thật không tồi, đợi chút nữa chạy trốn dù thế nào cũng muốn mang hắn đi, cho nên đứng sau lặng lẽ túm lấy một cánh tay hắn.
Tống Nghiễn chỉ nghĩ cô sợ hãi, cho nên tuy rằng không quen tiếp xúc da thịt với người khác, nhưng cũng không hất tay cô ra.
“Hừ! Tôi thật muốn nhìn ngài đáp tạ thế nào! Mang toàn bộ đi, kẻ nào phản kháng giết không kể tội!” Tên mắt kính kia hiển nhiên không có tâm trạng múa mép khua môi với Tống Nghiễn, vung tay lên ra lệnh.
Hoặc là lại trở thành tù nhân lần nữa, hoặc là chết trận. Trước mặt bảy người chỉ có hai lựa chọn này, đương nhiên Lý Mộ Nhiên thì không phải, nhưng cô tạm thời cũng không định làm gì, đợi Tống Nghiễn ra quyết định trước. Mà ngoại trừ Tống Nghiễn, năm người còn lại đã chịu đủ cảnh làm chuột bạch rồi, lúc này chiến một trận ra trò cũng tốt hơn vừa mới có hy vọng lúc sau lại lần nữa tuyệt vọng.
Mà giữa lúc không khí hai bên chạm vào là nổ, Lý Mộ Nhiên đột nhiên hô nhỏ một tiếng, thì ra tinh thần lực của cô tra xét được có hai nhóm người đang chạy lại hướng bọn họ, một đám là những người được cứu trước đó, một đám khác hình như là người dị năng của căn cứ, nhưng trong đó lại có một người rất quen mắt, chính là thanh niên đẹp trai lúc đầu không muốn đi cứu người với họ. Mà cùng lúc đó, thực vật biến dị tầng hai đã đột phá qua hai tầng lầu ở giữa, xông ra từ vài chỗ.
“Đừng động thủ, chúng tôi không phản kháng.” Cô biết lúc này Tống Nghiễn sẽ không hỏi cô có chuyện gì, mà cô cũng không có khả năng dưới mặt kẻ địch nói ra tình huống mình tra xét được, dưới tình thế cấp bách, cuống quít hô lên, dùng sức túm lấy cánh tay Tống Nghiễn giật giật, hy vọng hắn có thể hiểu được ý mình.
Thật là ngốc, kêu như vậy không phải rõ ràng dẫn chú ý của người khác tới trên người mình hay sao, cũng chẳng nghĩ tới dị năng của mình là gì. Tống Nghiễn thiếu chút nữa vỗ trán, lại không thể không cứu vãn tình huống, lạnh giọng quát “Câm miệng, nơi này còn không tới phiên em nói chuyện!” Vừa răn dạy, một tay vừa kéo cánh tay đang túm mình xuống dưới, giữ nguyên sắc mặt đẩy người ra sau. Sợ cô nương ngốc không hiểu được ý mình, hắn chỉ có thể không cho cô cơ hội lên tiếng nữa, nhìn phía tên mắt kính đối diện, cười lạnh “Vừa lúc tôi cũng muốn gặp mặt Ngụy Kinh Trì hỏi chút chuyện ở đây!”
“Chuyện ở đây? Mày hẳn nên đi hỏi anh em tốt nhất của mình, tin rằng hắn biết rõ hơn bất cứ ai khác ở đây. Aida~ đúng rồi, mày sẽ gặp lại hắn sớm thôi, chờ hắn khống chế hết thủ hạ của mày sẽ trở về tự mình nghiên cứu mày.” Tên mắt kính buông lời trào phúng, nói đến câu sau, ước chừng cảm thấy chuyện này quá hả giận, gã không khỏi cười ha ha.
“Nói xem, dị năng Lâm An đặc biệt như vậy, chúng mày không phải là cũng bị hắn khống chế đấy chứ? Bằng không sao lại không nghĩ tới việc nghiên cứu hắn?” Tống Nghiễn cũng không bị gã chọc giận, mà nhàn nhạt nói, tựa như hắn xác thật là lơ đãng nhớ tới vấn đề này.
Tiếng cười của tên mắt kính đột nhiên im bặt, gã há miệng thở dốc như muốn phản bác lời đối phương, nhưng lại giống như cảm thấy không thú vị, cuối cùng chậm rãi đáp “Mày biết cái gì, ít nói nhảm! Mau mang bọn họ đi!” Câu sau gã nói với những chiến sĩ dị năng bên cạnh.
Hai người này đấu võ mồm ăn miếng trả miếng làm không khí dịu đi hơn nhiều, năm người vốn ôm ý chí liều chết không khỏi do dự, thầm nghĩ chờ thoát ra bên ngoài rồi đánh thì cũng thế, ít nhất còn có thể hít một hơi không khí, nhìn thế giới bên ngoài một cái. Dù thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp gì, nhưng ít nhất họ được tự do.
Lý Mộ Nhiên cảm giác được bọn họ thả lỏng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ bọn họ có hiểu ý mình không, chỉ cần có thể kéo dài thời gian thì tốt rồi.
Đoàn người đi đến từ hướng cửa ra, bởi vì đông người nên tiếng bước chân cũng đặc biệt lộn xộn vang dội. Lý Mộ Nhiên “nhìn thấy” Râu xồm dẫn đầu đám người vừa bước qua tường thủy tinh vỡ nát nấp sau các loại dụng cụ thí nghiệm, mà thanh niên dẫn theo người dị năng trong căn cứ kia chậm hơn một chút, mắt nhìn thẳng chỗ bọn Râu xồm nấp cạnh đường ra, không biết là do chưa phát hiện những người này hay là vì có dự định khác. Bên kia, thực vật biến dị bò lên từ tầng một bị tiếng bước chân và mùi con người hấp dẫn cũng đang từ bốn phương tám hướng bò đến chỗ họ.
Lý Mộ Nhiên lại hoảng lên, bất giác nắm lấy áo Tống Nghiễn phía trước. Lúc vừa mới phát hiện dị năng của mình có năng lực dùng tinh thần tra xét, cô cảm thấy đặc biệt hưng phấn, cho rằng khi mình có được năng lực nhìn chung toàn cục thì cơ hội sống sót lại tăng thêm vài phần. Nhưng bây giờ cô mới hiểu cái gì cũng nhìn thấy cũng không phải là chuyện tốt. Ít nhất trước kia cô vì mạng sống mà bất chấp hết thảy để tin vào trực giác, bởi vì không biết cho nên dũng cảm, bây giờ ngược lại nhát gan hơn nhiều. Giống như nhìn thấy một con zombie với nhìn thấy một đàn zombie thì cảm giác hoàn toàn khác biệt vậy. Cô biết rất rõ điều này cần được khắc phục, bằng không đánh còn chưa đánh đã bị hù chết rồi.
Cảm giác được áo trên lưng bị níu lại, Tống Nghiễn không quay đầu mà trở tay qua nắm tay Lý Mộ Nhiên, không nhẹ không nặng như đang trấn an.
Lúc này thần kinh cả người Lý Mộ Nhiên đều căng chặt, lại muốn phân sự chú ý qua hai đám người kia với tình huống thực vật biến dị, nhận thấy được động tác của hắn, trong lòng không khỏi bình tĩnh lại, không nghĩ nhiều nữa.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ gặp nhóm tám người thứ hai đang đến gần họ. Sau khi nhìn thấy người vừa tới, tên mắt kính hơi thở nhẹ ra, nhưng cũng không buông lỏng phòng bị, mà năm người bên Tân Lộ tâm lạnh xuống như băng. Chỉ có Tống Nghiễn vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt trầm mặc dừng trên người tên thanh niên mới gặp qua một lần lúc trước kia đang giấu mình trong đám người.
“Thường lão đại, sao các ông vào được?” Tên mắt kính không quen biết đối phương, nhưng biết đội trưởng dị năng bên cạnh.
“Ngài Ngụy phái chúng tôi xuống dưới tiếp ứng các cậu.” Thường lão đại là một người đàn ông trung niên, vóc dáng không cao nhưng vai rộng đậm người, nhìn qua rắn chắc như tảng sắt. Nghe hỏi liền nhàn nhạt nói, không đợi đối phương hoài nghi, hắn không chút để ý đảo mắt qua mấy người Tống Nghiễn, xùy một tiếng cười khinh miệt “Có mấy đứa thôi mà làm mấy người điêu đứng, tụi mày cũng bản lĩnh phết nhỉ!”
Câu nói làm sắc mặt đám người tím tái, nhưng đối phương không thể xem như người của bọn họ, chuyện ở đây có rất nhiều điều không thể giải thích, đội trưởng dị năng kia sắc mặt không vui, “Thường lão đại, đừng tưởng rằng có vài tên thuộc hạ thì thật sự cho rằng thiên hạ vô địch. Làm tốt việc của ông đi, chúng tôi chưa không tới phiên ông dạy bảo!” Nói xong, vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người tiếp tục đi tới.
Thường lão đại tựa hồ cố kỵ thân phận của gã, không nói gì nữa, chỉ huy thủ hạ mình tản ra bốn phía, bao vây dồn đám người Tống Nghiễn vào góc. Thấy hắn thức thời như vậy, sắc mặt tên mắt kính mới hơi dịu đi.
Không còn tiếng người nói chuyện, tiếng giày quân đội đạp lên đường đi phát ra tiếng vang hùng hậu đè ép hết thảy thanh âm khác xuống. Mắt thấy sắp lui tới chỗ bọn Râu xồm nấp, Lý Mộ Nhiên đột nhiên đứng lại, làm Tống Nghiễn phía trước cũng khựng lại theo.
“Ai cho mày dừng lại, đồ xấu xí!” Một người dị năng lúc trước đối phó với thú biến dị đã mất một người bạn thân, sớm nghẹn một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, thấy thế một chân đá vào eo Lý Mộ Nhiên mắng.
Lý Mộ Nhiên đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhào vào trên lưng Tống Nghiễn. Không biết bởi vì vết thương bị đụng đau hay bởi vì tức giận, sắc mặt Tống Nghiễn khẽ biến. Đúng lúc này, sàn nhà phía trước đột nhiên vỡ ra, một nhánh dây leo dài đột ngột vươn lên, kéo một chiến sĩ dị năng không đề phòng đi xuống. Ngay sau đó, chung quanh lại có mấy chỗ thực vật biến dị phá tường chui lên diễu võ dương oai mà vung vẩy cành lá dây leo của chúng nó.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ dưới nền đất truyền lên, nhanh chóng yếu xuống, tất cả mọi người không khỏi rùng mình, thanh niên anh tuấn lúc trước rời đi vì không muốn đi cứu người cùng Lý Mộ Nhiên phản ứng đầu tiên, một đao chém cổ chiến sĩ dị năng của căn cứ bên cạnh mình, đồng thời hét lớn “Hành động!”
Phản ứng của Tống Nghiễn cũng không chậm hơn anh ta, bay lên một chân đá vào cổ tay một tên cầm súng bán tự động bên cạnh, đồng thời móng tay kim loại hóa xẹt qua yết hầu đối phương.
Mọi người ở đây ngoại trừ các nghiên cứu viên thì còn lại đều là người chiến đấu lâu năm, thời gian phản ứng nhanh chậm cũng chỉ chênh lệch suýt xoát một giây nửa giây, hai người bị giết đầu tiên còn chưa kịp ngã xuống đất, chiến sĩ căn cứ đã bắt đầu phản kích, thủ hạ của Tống Nghiễn và đám người râu xồm nấp trong góc tối cũng đều xông ra, một đám người hỗn chiến với nhau. Bởi vì đánh cận chiến nên súng cầm trong tay hầu như không có đất dụng võ, còn chưa kịp giơ lên đã bị đá mất.
Đao của Lý Mộ Nhiên lúc trước đã bị lục soát lấy đi nên trên người bây giờ không có vũ khí. Cô vốn học qua một số kĩ năng chiến đấu từ Trương Dịch và Nam Thiệu nhưng đã quên hết dưới tình thế cấp bách rồi. Ngày thường cô đều cầm đao chém zombie hoặc đối phó mấy gã không có ý tốt nhưng đánh tay trần như hiện tại là lần đầu tiên nên không khỏi hoảng loạn. Cũng may trên người cô có một loại trực giác rất mạnh, nhìn thấy có một nghiên cứu viên móc súng lục từ trong ngực ra nhắm ngay Tống Nghiễn, cô không thèm nghĩ gì nhào thẳng qua, cúi thấp người quét chân trên đùi đối phương như lúc trước đánh zombie làm hắn ngã xuống đất. Ngay sau đó đuổi kịp, một đầu gối ghì trước ngực đối phương, một tay không quên đè lại cổ tay cầm súng lục của hắn, một tay khác nắm chặt thành đấm, tàn nhẫn nện từng cú trên mặt hắn. Nghiên cứu viên này kỳ thật cũng một người dị năng, chẳng qua chỉ là dị năng hệ thủy, hơn nữa không có kinh nghiệm chiến đấu gì, uổng cho có sức mạnh của người dị năng nhưng vẫn không thoát được nắm đấm của Lý Mộ Nhiên, bị đánh đến mức gào khóc xin tha không thôi.
Tống Nghiễn giải quyết người trước mặt, bớt thời giờ nhìn thoáng qua, không khỏi không biết nên khóc hay cười, mắng nhẹ “Lãng phí thời gian.” Đồng thời, duỗi chân, mũi chân chạm vào huyệt Thái Dương tên nghiên cứu viên kia, người nọ run rẩy hai cái thì không có động tĩnh gì nữa.
Lý Mộ Nhiên cảm giác được lồng ngực dưới gối dần dần ngừng phập phồng, ngây người một lát, sau đó nâng bàn tay dính máu lên lau mồ hôi trên trán, ngơ ngác đứng lên.
Cô lại giết người. Lần đầu tiên giết là vào một buổi tối, một gã đàn ông muốn chui vào lều làm nhục cô. Lúc này đây, lúc này đây… Cô không nghĩ tiếp được nữa, bởi vì đầu bị vỗ vỗ vài cái không nhẹ không nặng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt không vui của Tống Nghiễn.
“Thời điểm này mà phát ngốc, em muốn chết à?”
Lý Mộ Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau mới tựa như phản ứng được hắn là ai, sau đó nhìn chung quanh, chiến đấu đã kết thúc, thời gian tổng cộng cùng lắm chỉ vài phút, rốt cuộc thì người bên bọn họ đều đã khôi phục dị năng, sức chiến đấu vốn dĩ không kém hơn chiến sĩ dị năng của căn cứ, huống chi còn chiếm ưu thế về số lượng, trong lòng mỗi người đều ôm nỗi hận sôi giận, hơn nữa có ý chí liều chết, tự nhiên không mất nhiều thời gian.
“Đủ hết người chưa?” Thấy cô rốt cuộc lấy lại tinh thần, Tống Nghiễn day day đôi mày nhăn nhíu lại, hỏi.
Ba người làm vật thí nghiệm được cứu ban đầu đang lột xuống quần áo trên người chiến sĩ căn cứ đã chết mặc lên người, Thường lão đại và thanh niên nói chuyện với đám Râu xồm, Học giả, những người còn lại thì đang đối phó với thực vật biến dị vây quanh họ. Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi, người khác nghe không hiểu nhưng Lý Mộ Nhiên lại biết là có ý gì. Cô nỗ lực ngăn nỗi lo sợ không yên trong lòng, cúi đầu đếm số nhân viên nghiên cứu đã chết, cả số người bị giết lúc trước, bị thực vật biến dị bắt đi, bị chôn ở lầu ba, cuối cùng trả lời “Còn hai mươi ba người, không biết đã bị thú biến dị ăn chưa ạ.”
Tống Nghiễn gật gật đầu, nói “Mỗi người chết thế nào, nhớ kỹ toàn bộ.” Nói xong, đi đến chỗ mấy người Thường lão đại, lưu lại Lý Mộ Nhiên một mình đứng yên lặng nơi đó rà xoát lại những gì cần phải nhớ. Chờ lúc rời khỏi nơi này, cô phải nhanh ghi chép lại, bằng không việc càng ngày càng nhiều thì khẳng định sẽ quên. Bởi vì trong lòng đầy chuyện, cô cũng không còn sức nghĩ tới tên nghiên cứu viên bị mình giết kia.
Mọi người bên kia cũng đang nói chuyện vài câu đơn giản với nhau, Tống Nghiễn và Thường lão đại đều là thế lực một phương trong căn cứ, đương nhiên đã từng gặp mặt nhau, chẳng qua Thường lão đại gần gũi với bên Ngụy Kinh Trì hơn, gần như sát nhập rồi, đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể biết đến viện nghiên cứu. Còn vì sao họ đột nhiên phản bội thì trước mắt cũng không phải thời điểm đàm luận, huống chi nhìn thanh niên kia cũng đại để có thể đoán được vài phần, cho nên chờ ba người mặc xong quần áo, đoàn người bắt đầu thối lui về hướng lối ra.
Có Thường lão đại dẫn đường, quá trình đi ra ngoài lại cực kỳ thuận lợi, một nguyên nhân trong đó còn bởi vì đám người Tống Nghiễn bị trộm nhốt vào viện nghiên cứu nên rất ít người biết đến sự tồn tại của bọn họ, phần lớn người cũng đã chết bên trong. Ngoài ra khu một đang bị thú biến dị thoát ra từ viện nghiên cứu phá hoại, vì phòng ngừa tổn thất quá lớn, Ngụy Kinh Trì nhất thời chiêu tập không ít người của thế lực khác tiến đến tiêu diệt, người nhiều hỗn độn, cho Tống Nghiễn cơ hội thừa dịp lẻn vào.
“Thuộc hạ của tôi tuy so ra kém hơn cậu Tống đây nhưng cũng không ít, lập tức đi không được. Hừ, cảm động thay, tôi mà không lột một tầng da của họ Ngụy kia, lão Thường này cũng không còn mặt mũi với các anh em.” Thuận lợi ngồi trên xe xong, Thường lão đại đưa đám người Tống Nghiễn ra thành an toàn. Thẳng đến lúc này, bọn họ mới biết được chàng thanh niên kia tên là Thường Hỉ, là em họ của Thường lão đại, dị năng là niệm lực, cũng là một dị năng cực kì hiếm thấy, đã bị mất tích rất nhiều ngày, hắn vẫn luôn cho rằng dữ nhiều lành ít, không nghĩ tới lại bị bắt vào viện nghiên cứu, thiếu chút nữa thành chuột bạch. Hiện giờ hắn chỉ còn một người thân này sao hắn lại không hận cho được. Huống chi dù không có việc ấy thì sự tồn tại của viện nghiên cứu cũng là kiêng kị thống hận của người dị năng, ai lại không muốn diệt trừ sạch sẽ nó.
Hóa ra Thường Hỉ chạy đi là để tìm viện binh. Nếu không phải đột nhiên có trợ lực của Thường lão đại, quá trình trốn thoát của bọn họ chỉ sợ sẽ gặp không ít phiền toái, có khả năng một số người còn bị kẹt lại bên trong, dù thật sự có thể cắn một miếng thịt từ người Ngụy Kinh Trì vẫn sẽ lưu lại tiếc nuối. Bây giờ ngoại trừ một số người bị thương thì mọi người đều toàn thân trở ra, kết quả này thật sự đã tốt hơn dự đoán nhiều. Kể cả đám người Râu xồm hay Học giả lúc trước thề son sắt muốn báo thù khi nhìn thấy được hy vọng tồn tại thoát ra ngoài cũng không cố chấp muốn lưu lại. Cừu hận quan trọng, nhưng giữ mạng càng quan trọng hơn.
Có điều đa phần họ đều có đoàn đội của mình hoặc người thân bạn bè, sau khi chạy thoát khỏi khu một thì từng người tản ra, muốn mau chóng truyền về tin tức viện nghiên cứu, chỉ có Tân Lộ không đi. Việc Tân Lộ xảy ra chuyện có liên quan đến tiểu đội trước kia, đương nhiên không thể trở về. Thật ra cô muốn báo thù, đáng tiếc cô chỉ có dị năng không gian, ngoại trừ mang được thêm nhiều đồ thì sức chiến đấu còn không bằng Lý Mộ Nhiên, cho nên chỉ có thể tạm thời áp hận thù xuống, nhớ lấy ngày sau.
Thường lão đại đương nhiên cũng muốn đi, chẳng qua chính như hắn đã nói, người của hắn phải hơn vài trăm, muốn lập tức đi sạch cũng không phải việc dễ dàng, cho nên hắn còn phải ở lại một thời gian nữa.
Bởi vì muốn vội vã chạy về căn cứ và đưa đám người Tống Nghiễn đến khu ngoài căn cứ 10km, Thường lão đại để lại cho họ lượng xe đầy đủ trang bị rồi đi. Trước đó, Tống Nghiễn nhờ hắn hỏi thăm tin tức bọn Tiêu Thắng và Long Hạ, hắn miệng đầy đồng ý. Hắn biết rõ, nếu không phải nhờ Tống Nghiễn, hắn sẽ không bao giờ biết được em họ mình đang ở ngay dưới lòng bàn chân mình, muốn sống không được muốn chết không xong, mà hắn còn đang bán mạng cho kẻ thù.
Sau khi chi tay với đám Thường lão đại, đoàn người Tống Nghiễn lái xe chạy thẳng hướng Tây Lăng. Không một tiếng nói chuyện, Tống Nghiễn, Tân Lộ đều nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Lý Mộ Nhiên ngồi cầm vở múa bút thành văn, sợ quên mất những lời Tống Nghiễn bảo cô nhớ.
Sau khi xe chạy ra khỏi phạm vi cảnh giới của căn cứ, lúc qua một ngã rẽ, đột nhiên có ba chiếc xe lao ra từ bên cạnh bao quanh bọn họ.
“Xuống xe! Đừng hòng phản kháng!” Họng súng tối om vươn ra từ xe đối diện, có người lạnh lùng quát, tuy rằng trong thanh âm mơ hồ mang theo chút mỏi mệt nghẹn ngào, nhưng lại để lộ ra sát khí làm người ta không dám khinh thường.
Nghe thấy tiếng quát, Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, những người nhắm mắt dưỡng thần cũng đều mở mắt, Tân Lộ nhịn không được thầm kêu xui xẻo, sớm biết như thế còn không bằng đầu quân cho Thường lão đại, nói không chừng bây giờ đã nằm giường đệm thoải mái, mà không phải bị người ta cướp xe ở đây.
Tống Nghiễn cách cửa sổ hờ hững nhìn người ngồi trong xe đối diện, cảm xúc có chút dao động nho nhỏ, hắn cảm thấy người đối diện hắn hẳn nên biết nhưng lúc này lại không thể nào nhớ được.
“Là anh Thắng và chị Long Hạ!” Lý Mộ Nhiên vui mừng kêu lên, quên hết tất cả bắt lấy cánh tay hắn.
Cùng lúc đó những người khác trong xe cũng tuôn ra tiếng hoan hô, một nam một nữ ngồi an ổn trong xe đối diện nhìn qua tuy rằng mỏi mệt tiều tụy nhưng vẫn sát khí không giảm như cũ chính là Tiêu Thắng và Long Hạ
Thì ra là bọn họ, sao mình lại quên được. Tống Nghiễn hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nâng tay ấn ấn thái dương, thầm thấy phiền não việc mình thỉnh thoảng lại quên người hoặc việc gì đó. Đến khi chú ý tới cái người chỉ bận lay lay cánh tay hắn kia, ánh mắt liếc sang bên cạnh, sắc mặt vì trí nhớ suy giảm mà hơi nhăn lại mới không khỏi dịu đi một chút.
Đám người Tiêu Thắng và Long Hạ tựa hồ cũng chú ý tới dị thường trên chiếc xe, không khỏi lưu ý nhìn kỹ liếc mắt một cái, tức khắc trên mặt lộ ra sắc vui mừng, nhanh chóng thu súng lại đẩy cửa xe ra nhảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT