Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Phó Đam và Lý Viễn trác rất nhanh đã trở về, trong tay ôm toàn bộ số rễ trúc quay lại.

“Mấy anh ấy lấy tinh hạch rồi, còn cái này nếm thử một miếng nói là không ngon nên để tụi em cầm về, bảo chúng ta nhanh chóng lên xe, sắp đi rồi.” Phó Đam thuật lại, chìa ra mấy khúc rễ trúc được lót ngoài lớp tay áo dày.

Lý Mộ Nhiên chú ý ba khúc rễ trúc đã được nướng chín, mặt ngoài ánh lên lớp vỏ cháy đen, có một khúc có dấu bóc vỏ, phần thịt trắng bên trong còn đang bốc hơi nóng.

Đây là kết quả trong dự liệu, thế nhưng đối phương hiển nhiên còn uyển chuyển giúp đỡ họ nướng chín ba khúc rễ, bằng không e là buổi tối nghỉ trọ họ mới có thể ăn. Lý Mộ Nhiên lấy rễ trúc đã nướng chín nhanh chóng chia thành chín miếng, mỗi người một miếng, dư ra một cô bèn đưa cho Trương Duệ Dương “Con cầm cho chú Bệnh đi.” Người nọ rất kỳ lạ, túi vừa rách vừa xẹp lép, nhìn là biết không bỏ thứ gì bên trong, không biết gã theo tới làm gì, nhưng chung quy cũng không thể để gã nhìn mình ăn. Phỏng chừng dù mình không nói ra, Dương Dương cũng sẽ bần thần rồi vụng trộm đưa phần của nhóc cho đối phương. Dù sao chỉ là chuyện một hai ngày, đợi đến Tây Lăng liền mỗi người một ngả, cũng không tính là uổng phí bao nhiêu.

Quả nhiên, khi nghe đến câu này thì hai mắt Dương Dương sáng lên, cầm lấy đoạn rễ trúc kia vui vẻ chạy lên xe. So với bộ dáng hào hứng của Dương Dương, Ú Ú lại không muốn lên xe, nhưng cuối cùng vẫn bò lên chậm rì rì, khi nhìn thấy Trương Duệ Dương đứng bên cạnh Quỷ Bệnh, nó thức thời chui xuống dưới ghế của Lý Mộ Nhiên, cẩn thận ẩn giấu bản thân thật kĩ.

Đám Phó Đam theo phía sau, khi bước lên cửa xe, Lý Mộ Nhiên đột ngột cảm thấy rùng mình, vội vã quay đầu nhìn về hướng rừng cây. Dư Kiến Quân đi sau cô, thấy vậy bèn hỏi “Em nhìn gì thế?”

“Bên kia hình như có cái gì đó.” Lý Mộ Nhiên trầm tư suy nghĩ rồi đáp, nhưng cuối cùng đành lắc lắc đầu, sau đó áp chế cái cảm giác khiến cô sợ hãi nhưng lại nhịn không được muốn tới gần này xuống. Trực giác nói cho cô biết có thứ gì đó rất quan trọng đối với cô, nhưng đoàn xe sắp xuất phát, không có khả năng vì mình cô mà dừng lại.

Sau khi ngồi vào vị trí, cô vẫn không tập trung, còn đang nghĩ rốt cuộc mình có khả năng đã bỏ lỡ cái gì, bên tai liền nghe được giọng Lý Viễn Trác vui vẻ nói “Chị Mộ Nhiên, chú chủ nhiệm không đến.”

Trong lòng Lý Mộ Nhiên có chuyện, qua một lúc những lời này mới truyền đến trong não, cô sửng sốt một chút, lúc đầu theo lý đương nhiên cho rằng chủ nhiệm Tống sẽ đi cùng, khi nghe được hắn không ở đây, trong khoảnh khắc đó chợt có loại cảm giác bàng hoàng, nhưng rất nhanh cô liền dứt bỏ thứ xúc động không hiểu ra sao đó, thầm nghĩ mình thật là suy nghĩ không đâu. Chủ nhiệm Tống là người đứng đầu đoàn xe, trước đó không lâu lại bị thương nặng mới khỏi, sao có khả năng đi làm nhiệm vụ.

Cô thò tay vò vò đầu Lý Viễn Trác, ý là cô biết rồi, nhưng lại không nói chuyện, nếu bàn luận việc này bị đội dụ zombie trên xe nghe được tất nhiên sẽ bị chê cười, thật sự là không cần thiết. Chẳng qua trong lòng cô mơ hồ phát giác thằng bé này rất cẩn thận, sức quan sát rất mạnh, nhìn như không chú ý kỳ thật đã nắm rõ tình huống bốn phía. Điểm này nếu như có thể sử dụng, nói không chừng có thể có chỗ cần tới. Lý Viễn trác giống như cảm nhận được ý nghĩ của cô, liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Mà bên kia, Trương Duệ Dương ôm rễ trúc thất bại trở về.

“Chú Bệnh không cần.” Nhóc con nói, trong giọng hơi có vẻ khó hiểu và cả thất vọng.

Không cần thì thôi vậy. Đối với việc này Lý Mộ Nhiên tất nhiên không để trong lòng, lúc này cũng đã không cần chú trọng mấy thứ xã giao. Xe nổ máy, bốn chiếc xe giống như đám bọ nhỏ bò rì rì vào trong rừng cây biến dị muôn màu, đứng trước thế giới biến dị con người ta dường như càng nhỏ bé không đáng kể, chỉ tựa như một hạt cát vùi giữa sa mạc mệnh mông.

Đồng dạng là đi cao tốc, thế nhưng bên phía Lý Mộ Nhiên thoải mái hơn rất nhiều so với bên chỗ Trương Dịch. Chung quy đội của Trương Dịch chỉ là tập hợp giữa người thường và quân đội, còn bên này lại là quân nhân dị năng được huấn luyện chuyên nghiệp, lại thêm động vật biến dị tựa hồ đều hướng về căn cứ Đông Châu nên trên đường cơ hồ không gặp phải nhiều, chỉ cần loại bỏ thực vật biến dị và zombie bị thực vật biến dị nhốt lại trên đường, lấp phẳng hố và đẩy những chiếc xe hỏng cản trở là có thể chạy tiếp, những việc này đối với người dị năng thật sự quá mức đơn giản. Tuy rằng mất thời gian không ít nhưng tuyệt đối không gặp nguy hiểm quá lớn, toàn bộ quá trình những người trên xe khách chỉ cần ngồi tại chỗ xem trận chiến phép thuật giống như đi du lịch là được. Lý Mộ Nhiên rốt cuộc hiểu lúc trước Tống Nghiễn bảo người của đội dụ zombie sống cũng không tệ lắm đến tột cùng là ‘không tệ’ như thế nào, so với những kẻ vật lộn trong tận thế gian khổ thì thật sự là quá an nhàn rồi. Nhưng không biết vì sao, cô cứ cảm giác giống như có thứ gì đó đang theo sau bọn họ, chính xác hơn là đang theo dõi cô, khiến cô rợn tóc gáy.

“Trong mắt anh Tống, bất kể ai đều có chỗ cần dùng đến, chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là đủ rồi, bức người khác đi làm việc không giỏi ngoại trừ lãng phí mạng người thì còn thêm liên lụy đến người bên cạnh.” Đối với việc không để người đội dụ zombie xuống xe chiến đấu, Tiêu Thắng tự có cách giải thích riêng. Nhưng trong mắt Lý Mộ Nhiên xem ra, người đội dụ zombie càng giống như gia súc bị nuôi dưỡng, nuôi thì dĩ nhiên nuôi rất tốt, nhưng mà khi đem gia súc đi giết tất nhiên cũng không hề nương tay.

Lúc này đã là buổi tối, toàn đội nghỉ trọ trong trang trại nhỏ bên cạnh đường cao tốc. Tại thời điểm mọi người nhóm lửa nấu cơm, Tiêu Thắng đi tới. Anh tới đây chỉ định nói vài việc, thái độ của anh vẫn y hệt trước kia, không đặc biệt thân thiết nhưng cũng không bài xích hay khinh thường như Long Hạ.

“Căn cứ muốn giữ thủ lĩnh của mỗi đội lớn ở lại trấn giữ, cho nên anh Tống không thể theo chúng ta đi ra.” Thuận miệng giải thích một câu, anh mới nói ra nguyên nhân Tống Nghiễn vì sao bảo bọn họ mang Lý Mộ Nhiên ra ngoài “Căn cứ Đông Châu sẽ có chút phiền phức, chúng tôi đi rồi sẽ không quay về nữa, nói cách khác mọi người đã theo ra liền không có lựa chọn khác.” Nói xong anh im lặng nhìn Lý Mộ Nhiên, tựa hồ đang đợi cô ngạc nhiên, sợ hãi hoặc hối hận. Chung quy trước khi đi họ không hề lộ nửa lời, không thể nghi ngờ là ném cả đám vào hố sâu.

Lý Mộ Nhiên vốn dĩ không định trở về, huống chi người ta chẳng nợ gì cô, trước khi rời đi có thể nhân tiện đưa theo bọn họ đã tốt lắm rồi, cũng không có lý do oán trách đối phương, cho nên điều cô chú ý là thứ khác, thoáng lo lắng hỏi lại “Chủ nhiệm Tống sẽ không sao chứ?”

Tiêu Thắng thầm sửng sốt, ánh mắt dần nhu hòa hơn “Anh ấy đều đã sắp xếp chu toàn, sẽ không có vấn đề gì. Hẳn chỉ đi chậm hơn chúng ta vài ngày mà thôi.” Sở dĩ nói hẳn là, mà không phải chắc chắn, không phải vì anh không tin Tống Nghiễn, chỉ có điều Tiêu Thắng trời sinh tính tình cẩn thận, cộng thêm hoàn cảnh tận thế thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết ngay sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên không nói lời quá mức dễ nghe.

Cũng bởi vậy, khi nghe đến câu này Lý Mộ Nhiên vẫn chẳng thế an tâm, do dự hỏi “Khi đến Tây Lăng, tôi… chúng tôi có thể đợi đến khi chủ nhiệm Tống tới mới rời đi được không?” Tựa hồ sợ đối phương hiểu lầm, cô vội nói thêm một câu “Đồ ăn và vấn đề an toàn chúng tôi sẽ tự lo.” Được chủ nhiệm giúp đỡ nhiều như vậy, còn từng có ơn cứu mạng, ngay cả đối phương có bình an hay không cũng không xác định đã vỗ mông rời đi thì rất vô tình vô nghĩa. Tuy cô cũng không biết bản thân ở lại có ích lợi gì, nhưng chí ít có thể bớt suy nghĩ quá nhiều. Đừng nói cái gì mà tương lai có năng lực sẽ báo đáp, ngay cả trước tận thế thì hai chữ ‘tương lai’ đều tràn ngập rủi ro huống hồ là bây giờ. Chia tay ở Tây Lăng, dẫu bảo cuộc đời này khó mà gặp lại cũng là chuyện có thể.

“Rời đi?” Khi đang không muốn nghe thỉnh cầu của cô, biểu tình luôn bình tĩnh của Tiêu Thắng lập tức trở nên nghiêm khắc “Ai bảo muốn mọi người rời khỏi? Anh Tống đã đồng ý mang cô theo, tự nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho cô.”

Phản ứng hoàn toàn ngược với điều cô nghĩ, Lý Mộ Nhiên theo bản năng nhìn về hướng Long Hạ, nhưng rất nhanh liền nhận thấy động tác này của mình không tốt, lập tức ngập ngừng giải thích “Chúng tôi không có dị năng, cũng không muốn ở trong đội dụ zombie, đương nhiên nên rời đi. Huống chi tôi còn muốn đi Trung Châu tìm người…”

Tiêu Thắng xua tay cắt lời cô “Đi hay ở thì đợi anh Tống đến rồi quyết định, từ bây giờ đến lúc đó nếu cô không nói một tiếng liền bỏ đi thì cô tự hỏi lương tâm bản thân xem cô có phụ lòng anh ấy không? Việc này tự cô suy nghĩ đi.” Nói xong liền rời khỏi. Anh đương nhiên không tin bản thân tự Lý Mộ Nhiên muốn rời đi, không thì lúc trước cô sẽ không hỏi như vậy, mà muốn biết ai gây khó dễ cho cô thì rất đơn giản, bởi vì từ đầu đến cuối cô tiếp xúc chỉ vài người, Long Hạ và đội dụ zombie. Người của đội dụ zombie hiển nhiên không dám.

Thấy Tiêu thắng gọi Long Hạ ra ngoài, Lý Mộ Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng tuyệt đối không nhìn nhiều, mà là quay đầu nói với Hoàng Hải “Anh Hoàng, các anh…”

“Ngụy Kinh Trì có năng lực nhưng cũng rất nham hiểm, tụi anh không muốn sau khi làm công cho gã lại phải đi làm con tốt thí mạng.” Hoàng Hải hiểu rõ điều cô lo nghĩ, không đợi cô hỏi ra đã chủ động nói nguyên nhân bọn họ muốn đi “Nếu em muốn ở lại thì đợi đến Tây Lăng ba người tụi anh sẽ tự đi. Nếu em muốn đi thì đi cùng anh, chúng ta có thể hợp tác và cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, dù sao thân gái đơn độc mang theo bốn đứa trẻ cũng không dễ dàng.” Nói đến đây, anh ta đột nhiên mỉm cười, chỉ chỉ Ú Ú và Dương Dương đang ngồi bên cạnh đống lửa “Anh không gạt em, bọn anh không có dũng khí bằng em đâu, nếu như không có nó thì dù các em có hiểu biết về thực vật biến dị thế nào anh cũng không dám đề nghị thế này.” Muốn mang theo một cô gái và bốn đứa trẻ, đừng nói là bọn họ cho dù là người dị năng đều phải suy nghĩ kĩ càng. Thông cảm là thông cảm, nhưng lòng thương hại không bảo vệ được mạng cũng không thay cơm ăn được.

Nếu như anh ta nói muốn giúp cô nuôi mấy đứa trẻ, Lý Mộ Nhiên sợ rằng không cần suy xét liền từ chối, nhưng hiện tại lại hơi do dự. Tuy rằng cùng lập nhóm đi săn với nhau, ba người Dư Kiến Quân trước giờ chưa từng ức hiếp cô, thậm chí còn tiện tay giúp đỡ rất nhiều, nhưng đôi bên đều không quá quen thuộc. Bây giờ cô lại không lẻ loi như khi kết nhóm với Trương Dịch, muốn đi hay ở đều dễ dàng, cô còn phải suy xét tới bốn đứa trẻ, dù sao cô không thể lúc nào cũng chú ý chăm sóc hết đám nhóc này được. Nếu như xảy ra chuyện gì, cô khóc cũng khóc không nổi. Lập đội với ba người bọn họ khẳng định tốt hơn một thân một mình, thế nhưng tiền đề là bọn họ đáng giá để cô tin tưởng.

“Anh để em suy nghĩ chút đã.” Qua một lúc, nhìn cháo rễ trúc trong nồi đang sôi, cô mới đáp khe khẽ. Trước mắt tình cảnh bây giờ cho dù quyết định thế nào đi chăng nữa cũng là một sự mạo hiểm, chỉ nhìn xem điều này có đáng giá để mạo hiểm hay không mà thôi.

“Được rồi, em từ từ nghĩ đi, Tây Lăng vẫn còn cách rất xa.” Hoàng Hải sảng khoái nói, nhưng lại nhịn không được khuyên nhủ “Kỳ thật, nếu có cơ hội anh cảm thấy tụi em nên ở lại trong đội của anh Tống sẽ tốt hơn đôi chút.”

Đến lúc này, trên mặt Lý Mộ Nhiên rốt cuộc lộ ra tươi cười dịu dàng, hỏi lại “Anh Hoàng, nếu có cơ hội các anh có muốn ở lại không?” Nếu họ có thể suy nghĩ cho cô, bạn bè như vậy thật đáng để quen biết, mặc kệ ban đầu họ có ý định gì khác hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play