Bách hóa tổng hợp Xương Long có lẽ đã trở thành khởi nguồn ác mộng của mọi người, đặc biệt là những người chưa thức tỉnh dị năng, từ nội thành Hàm Trạch thuận theo tuyến đường chính đi về hướng Bắc, mấy bách hóa tổng hợp và siêu thị xung quanh đều bị vét sạch không còn gì cả. Ngoài việc khiến cả đám cảm thán năng lực khủng bố của kẻ thu thập ra, một cảm giác lo lâu bức bối không nói nên lời bắt đầu tràn lan trong lòng mỗi người.
Từ mức độ hư thối của thi thể zombie cộng thêm ảnh hưởng của thời tiết thì đại khái có thể suy đoán thời gian người kia tới đây đã khoảng hai đến ba tháng trước, bởi vì những bách hóa, siêu thị bên ngoài phạm vi thành phố ít bị ngó tới, cho nên qua lâu như vậy mới dần dần có người phát hiện. Bọn Kiều Dũng xông vào cả ba siêu thị cũng không được cái gì, cuối cùng bởi vì hấp dẫn quá nhiều zombie tới nên không thể không chật vật chạy ra khỏi nội thành, ngay cả tiệm tạp hóa bình thường cũng không thể tìm được bất cứ thứ gì.
Trên đường trở về, khuôn mặt mọi người gần như đều tối sầm lại, chỉ có Nam Duy là thờ ơ, ánh mắt lạnh lẽo thường bay về phía Nam Thiệu và Trương Dịch, mang theo cảm xúc phức tạp ngay cả cậu cũng không rõ. Cậu vốn đã tuyệt vọng với cái thế giới này, lại không nghĩ rằng người duy nhất đối xử tốt với cậu là Nam Thiệu vậy mà vẫn còn sống, nhưng khi mà cậu quyết định muốn báo đáp người đàn ông ấy, đối phương lại nói cho cậu biết trong lòng đã có người khác, bản thân mình chỉ là đồ dư thừa. Ngày xưa nói cái gì mà ‘mãi yêu không thay đổi’, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Tất cả đều là vớ vẩn.
“Đất đai cũng không biết làm sao, thực vật biến dị cứ ào ào mà phát triển nhưng hoa màu lại không chịu sống, hạt giống cứ chui hết xuống đất, hoặc là không nảy mầm hoặc là lớn lên trở thành thứ dọa người, không phải để cho người ăn mà là muốn ăn thịt người.” Một người đàn ông cùng xe lo lắng nói. “Vốn nghĩ nhiều người chết lắm rồi, chúng ta liều mạng gom hết tất cả lương thực hiện có trong nội thành nông thôn lại rồi chia ra cho những người sống sót cũng có thể ăn được mấy năm đến chục năm…” Nói tới đây người đó ngừng lại, dường như không biết có thể nói gì nữa.
Một người khác thở dài, nói tiếp “Thức ăn càng ngày càng khó tìm.” Lời này không phải không có cơ sở, căn cứ Bác Vệ trước trận mưa lũ đã được thành lập, lấy nó làm trung tâm, phóng ra các thị trấn, thành phố, những địa phương an toàn một chút ở bốn phía đều đã bị căn cứ hoặc người sống sót dọn dẹp qua, bằng không mấy người Kiều Dũng cũng sẽ không mạo hiểm xông thẳng vào chợ trung tâm, bởi vì quanh đó ngoài giết zombie để lấy tinh hạch ra thì quả thật không tìm được gì cả. Hiện giờ ngay cả chợ trung tâm cũng đã bị vét hết không còn gì ăn được, chỉ có thể đi tới chỗ xa hơn. Mà xa hơn một chút, nếu không có xe đến lúc đó lại tốn mất mấy ngày, cứ coi như thu được đồ, thì cũng không mang về được bao nhiêu, bỏ qua tiêu hao trên đường, như thế cũng không khác gì đi một chuyến không công, hơn nữa lại còn là một chuyến không công mà lại phải mạo hiểm cực kì lớn.
“Có kiếm được tinh hạch nhiều hơn nữa cũng không thể thay thế được đồ ăn.” Văn Bân lau trán, đưa ra kết luận. Hôm nay bọn họ giết không ít zombie, mỗi người ít nhất cũng có được hai viên rồi, nhưng mà hiện tại đồ ăn đổi được từ hai viên tinh hạch của zombie còn không bằng một nửa so với lúc họ ở thị trấn Vọng Dương. Thể chất người dị năng tốt hơn nhưng cũng cần phải ăn cơm, hơn nữa còn ăn nhiều hơn người bình thường. Đôi khi Văn Bân còn nghĩ, nếu tinh hạch mà có thể thay thế đồ ăn thì chỉ sợ rất nhanh thôi zombie sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Bọn họ nghĩ đến thức ăn, Nam Thiệu lại nghĩ sâu xa hơn. Bởi vì chuyện quân khu tấn công kho hàng lần trước, thực lực của Giang Vệ Quốc tổn thất gần một nửa, việc này cũng khiến người ta không thể không nghĩ tới đồ dự trữ của căn cứ chỉ sợ cũng không còn nhiều. Mà nếu dự đoán này trở thành sự thật, vậy chuyện về sau càng không dễ dàng.
Người sống sót không từ chối gian khổ tiến vào căn cứ, vốn bởi vì ôm suy nghĩ có thể như những nạn thiên tai trước kia dựa vào chính phủ quốc gia cứu viện mà vượt qua cửa ải khó khăn, sau đó sẽ xây dựng lại quê hương, tính ỷ lại này cũng không bởi vì sau khi phát hiện quốc gia hay thậm chí là toàn bộ thế giới này có thể sẽ sụp đổ mà biến mất, mà là đổ lên trên người nắm quyền trong căn cứ. Dựa vào căn cứ để chống lại zombie và sinh vật biến dị, dựa vào căn cứ để đổi lấy lương thực, chỗ ở, dựa vào căn cứ để mưu cầu một không gian có thể yên ổn sống, cho dù thật ra tất cả đều do bọn họ dùng chính sinh mạng mình mạo hiểm mà có được, nhưng đó lại là loại ký thác tâm lý để không đến mức cảm thấy tuyệt vọng trước tình cảnh cùng với tương lai trước mắt. Cũng bởi vậy, sau khi phát hiện tìm kiếm thức ăn rất khó khăn, thứ nhóm người sống sót nghĩ đến trước nhất chính là căn cứ. Nếu căn cứ không cung cấp đủ thức ăn mà người sống sót cần đổi hoặc là không nghĩ ra được cách giải quyết nào, như vậy căn cứ đó liền mất đi sự tồn tại tất yếu, rối loạn sẽ nảy sinh. Dân đặt cái ăn lên hàng đầu, quy tắc từ cổ chí kim này cho đến giờ chưa từng thay đổi.
Nếu vật tư sung túc có lẽ Giang Vệ Quốc sẽ vui vẻ lấy ra một phần để yên ổn lòng người, trái lại, dưới tình huống còn có hơn ngàn lính phải nuôi, ông ta cũng chỉ có thể tăng cường cho lính của mình trước, dù sao vẫn phải có người bảo vệ ông ta, tìm kiếm lương thực cho ông ta. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, cùng lắm thì đổi một chỗ rồi thiết lập lại cái mới thôi. Đương nhiên, đây là tính tới khả năng xấu nhất. Với suy nghĩ của Nam Thiệu, cách làm có khả năng nhất của Giang Vệ Quốc chính là chuyển áp lực gánh vác căn cứ lên các đoàn đội hay thậm chí là lên đầu những người sống sót, để bọn họ ra sức, làm cơ sở mà vơ vét vật tư, lấy giá trị nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất. Mà ông ta chỉ cần phái ra vài người giám sát là được, dù sao binh lính dưới tay ông ta rốt cuộc cũng đã tổn thất không dậy nổi.
“Ông ta cung cấp xe và xăng, chúng ta ra sức, như vậy là được.” Trở lại căn cứ, sau khi chia tay với nhóm đội kia, Nam Thiệu nói ra băn khoăn của mình. Kiều Dũng nghe xong, vuốt vuốt râu như có điều suy nghĩ “Chỉ sợ bọn họ lấy những người khác làm bia đỡ đạn, như vậy chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.”
Theo như Nam Thiệu nhận thấy, vấn đề này cũng không cần phải giả thiết, đối với loại người bị lợi ích làm mê muội, không từ thủ đoạn nào như Giang Vệ Quốc thì đó tuyệt đối là lựa chọn tất nhiên.
“Chúng ta cũng không cần phải ở đây đoán tới đoán lui, tin chắc không tới vài ngày nữa sẽ có tin tức. Giang Vệ Quốc hao tổn người nhiều thế kia khẳng định sẽ tuyển thêm người mới bổ khuyết chỗ hổng, nếu ông ta thật sự tính toán như vậy, hẳn là sẽ đồng thời lo liệu cả hai việc.” Hắn liếc nhìn Trương Dịch im lặng không phát biểu bất kì ý kiến gì đang dùng vải lau máu đen trên đao, trầm giọng nói.
“Mặc kệ lão Giang kia muốn làm cái gì cũng không liên quan tới chúng ta, đương nhiên, nếu có ai muốn vào quân đội của lão, hiện tại có thể đi thăm hỏi tình huống. Chẳng qua tôi đoán, nếu không phải là người dị năng hay tinh thông cái gì đó, thì vẫn nên cho phần tâm tư này nhanh chóng nghỉ ngơi đi thôi.” Kiều Dũng ngáp một cái, đối với chuyện này hiển nhiên không quá để bụng “Chuyện quan trọng hàng đầu trước mắt là trước khi những người kia kịp phản ứng thì mau dùng tinh hạch đổi lấy lương thực đi, đồ dự trữ của chúng ta không còn nhiều lắm, chịu không được mấy ngày nữa đâu.”
Trải qua kích thích ban ngày, chuyện dùng tinh hạch đổi lương thực hoàn toàn không có ai phản đối, ngay cả tinh hạch riêng của mình mọi người cũng lấy ra giao cho Kiều Dũng mua đồ ăn. Kiều Dũng không có kiên nhẫn làm chuyện cò kè mặc cả, liền đem chuyện này toàn quyền giao cho Triệu Xuân trước tận thế vẫn làm nghề buôn bán hoa quả. Triệu Xuân cũng không thoái thác, liền tìm Lô Quân và Hùng Hóa đi ra ngoài.
Lúc trước ở tiểu khu nghe được Nam Thiệu nói thời tiết có khả năng sẽ thay đổi, theo đó là thu gom vật tư đề phòng trời mưa giá rét, sau lại dứt khoát lựa chọn thoát khỏi tiểu khu chạy tới khách sạn trung tâm cùng bọn họ, đến hiện tại nhìn Triệu Xuân tùy ý chọn người, bình thường anh không nói nhiều mà sau khi cụt tay lại càng thêm trầm mặc, thật ra anh là một người cực kì kín đáo, cẩn thận. Hai đội ngũ sát nhập chưa lâu, vẫn còn đang trong giai đoạn kết hợp, nếu Triệu Xuân chỉ chọn người anh quen trong đội cũ để cùng đi lấy đồ ăn, cho dù Trần Trường Xuân bên này không nói gì, nhưng trong lòng chỉ sợ cũng nảy sinh ngăn cách, cho nên mỗi bên anh dẫn theo một người. So sánh với anh, Kiều Dũng ở một vài chi tiết nhỏ này lại có chút tùy tiện.
“Lần này không biết sẽ có bao nhiêu đội tan rã, bao nhiêu người bình thường sẽ cùng đường đây.” Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Dịch cầm đao đứng trong cơn mưa tuyết sau sân, vừa thả lỏng cảm nhận tuyết rơi vừa nói với Nam Thiệu đứng cách đó không xa. Lúc này sắc trời đã tối, tuyết rơi mờ mịt, nhưng lại không có tiếng đám trẻ con chơi đùa cũng không có tiếng tạp âm phát ra khi xe cộ chạy trong thành phố, lại càng không có tiếng nhạc khiêu vũ đinh tai ở quảng trường đã từng khiến người dân ở khu phố đau đầu muốn báo cảnh sát, bốn phía thật yên tĩnh, sự yên tĩnh mang theo mùi chết chóc, có thể nghe rõ được thanh âm tuyết rơi xuống, mà chỉ nháy mắt khi anh mở miệng, cái loại thanh âm đó mới bị tách ra.
“Chúng ta không quản được nhiều như vậy.” Nam Thiệu trả lời, nhìn bóng dáng Trương Dịch sau khi bệnh nặng lại không đầy đủ dinh dưỡng mà trở nên gầy gò, đau lòng hận không thể kéo anh về phòng. Hắn biết rõ Trương Dịch và những người chưa thức tỉnh dị năng cực kì sợ lạnh, quần áo mặc trên người lại không vừa, rộng thùng thình, gió lạnh sẽ xộc thẳng vào bên trong, nhưng hắn lại càng hiểu rõ sự cố chấp của anh.
Người bình thường nếu không luyện tập, không nỗ lực cố gắng hơn người dị năng gấp trăm ngàn lần thì kết cục chỉ có chết. Đó là lần đầu tiên khi hắn khuyên nhủ dỗ dành Trương Dịch đang mang bệnh lại luyện tập trong phòng, anh đã trả lời như vậy.
Hắn biết Trương Dịch nói đúng, giống như trước kia anh đối với Nam Duy, bảo vệ kín không có kẽ hở mới là sai, như vậy chính là hại đối phương và cũng là hại chính mình. Buồn cười chính là, điểm này sau khi trải qua trận giáo huấn đẫm máu hắn mới lĩnh ngộ được, cho nên đối với cậu thiếu niên ấy hắn thật sự chưa từng giận chưa từng oán.
“Tôi biết.” Ánh sáng quá mờ, Trương Dịch chỉ có thể dựa vào thính giác cùng sự biến hóa nhiệt độ rất nhỏ quanh người mới cảm nhận được gió thổi tuyết rơi, đao trong tay cũng không chém ra, nếu không phải được bọc một tầng vải, nói không chừng tay và chuôi kim loại đã dính liền với nhau rồi. “Tôi lo Mộ Nhiên và Tiểu Trần không tìm được thức ăn.” Trên thực tế, thời điểm nhìn thấy bách hóa trống rỗng không còn chút đồ gì, anh đã bắt đầu lo lắng cho những người lưu lạc bên ngoài.
“Cũng không phải chỗ nào cũng vậy.” Nam Thiệu không quá chắc chắn mà an ủi một câu, nói xong không khỏi cười khổ, ngay cả bản thân hắn cũng thấy lời này vô ích, huống chi là Trương Dịch.
“Hy vọng vậy.” Trương Dịch nhắm mắt lại, đưa tay, đao vững vàng đánh bay một bông tuyết sắp rơi xuống vành tai, sau đó chuyển cổ tay, gạt đi tuyết lạnh băng trên đỉnh đầu rồi lại chuyển qua trước lông mày, rũ đi bụi tuyết phiêu tán. Trong tiếng tuyết rơi, chỉ nghe thấy tiếng anh nói trầm thấp “Cậu không thể gia nhập căn cứ quân đội, kể cả khi Giang Vệ Quốc có ý đó hay không đi chăng nữa.”
Anh không biết động tác của mình mang theo vẻ đẹp thanh thoát tự nhiên khó tả, khiến Nam Thiệu không tự giác được mà mê mẩn quên cả trả lời.
“Cậu từng chịu nhục trong tay chú cháu họ Giang kia, việc này khiến giữa cậu và Giang Vệ Quốc có trở ngại vĩnh viễn không thể giải trừ, cậu càng mạnh, ông ta càng không dám yên tâm dùng cậu, thậm chí sẽ đề phòng cậu trả thù. Tôi lo sau khi cậu gia nhập quân đội của ông ta, ông ta sẽ mượn cớ diệt trừ cậu.” Không thấy Nam Thiệu lên tiếng trả lời, Trương Dịch kiên nhẫn giải thích. Sự kiện kia như cái gai đâm trong lòng anh, nhưng mà trước mắt anh không có năng lực đòi lại món nợ đó, chẳng qua anh có tính nhẫn nại, mà trước đó điều quan trọng nhất là, Nam Thiệu khỏe mạnh.
Trương Dịch biết chuyện kia, Nam Thiệu cũng không quá ngạc nhiên, dù sao từ chỗ Giang Hàng truyền ra bên ngoài, trong căn cứ rất nhiều người cũng biết, còn có thể lừa được ai chứ, hắn chỉ cảm thấy may mắn trận nhục kia không tính là uổng công.
“Tôi không đi, anh ở đâu tôi theo đó.” Cảm giác được người yêu lo lắng rất tuyệt, khóe môi Nam Thiệu không nhịn được cong lên. Trên thực tế cho dù Trương Dịch không nói, hắn cũng không có khả năng rời anh, không phải sợ Giang Vệ Quốc hạ độc thủ mà là lo lắng và không muốn tách khỏi Trương Dịch.
Nghe đến đây, Trương Dịch dừng tay lại, chỉ một lát này bông tuyết bay tán loạn liền dính lên lông mày thon dài đậm nhạt vừa phải của anh. Anh im lặng một lát, thu đao đổi sang tay kia, đi tới phía người đàn ông đang cùng đứng trong tuyết với anh. Khi hai người sắp tới sát bên nhau thì anh hơi nghiêng người thấp giọng nói một câu bên tai đối phương.
“Vậy được, chúng ta rời khỏi Bác Vệ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT