Các đội dị năng mà căn cứ Đông Châu phái ra đi tuần tra kiêm dọn dẹp zombie và sinh vật biến dị xông vào căn cứ trong phạm vi năm mươi dặm xảy ra chuyện, bốn đội sáu mươi người bị diệt mất ba đội, chỉ có lẻ tẻ vài người trốn về được và cũng chỉ có tiểu đội gặp phải và tiêu diệt toàn bộ hai trăm zombie thì không có thương vong nào. Zombie đã từng khiến người ta mới nghe thấy thôi đã sợ mất mật, hiện giờ so với sinh vật biến dị ngược lại có vẻ thân thiết đáng yêu hơn hẳn.
Chuyện lớn như vậy căn bản không thể giấu giếm, khủng hoảng tràn ra giữa những người sống sót, không khí trong căn cứ ngưng trọng chưa từng thấy. Sau khi bàn bạc khẩn cấp, một kho hàng nguyên liệu ở thành Bắc được dọn ra, cung cấp nơi cư trú cho những người sống sót sống bên ngoài không trả nổi điểm cống hiến. Trước kia xuất phát từ hoàn cảnh trị an nghiêm túc và để áp chế bớt tâm lý may mắn sống sót mà không cần ra khỏi căn cứ đối diện zombie và động vật biến dị, cũng lợi dụng những kẻ chưa thức tỉnh dị năng bị vây vào tuyệt cảnh đói khát đi thăm dò tính chất của động thực vật biến dị, cho nên mới đuổi những người đó ra ngoài, nhưng suy xét từ góc độ đại cục, những người sống sót đó cũng có giá trị tồn tại của họ, căn cứ cũng không muốn nhìn bọn họ cứ như vậy mà bị động vật biến dị hoặc là đàn zombie bất thình lình ăn sạch, bởi vậy không thể không mở cửa cho phép bọn họ tiến vào. Chẳng qua vào ở cũng không phải không có điều kiện, vì đề phòng chuyện xưa tái diễn, tự do của những người này bị hạn chế nghiêm khắc, không có nguyên nhân đặc biệt thì không được rời khỏi kho hàng, mặt khác bọn họ cũng phải tham gia hoạt động bảo vệ căn cứ. Đương nhiên, nếu không chịu thì cứ tiếp tục ở bên ngoài.
Trừ lần đó ra, căn cứ còn hạ một loạt điều lệnh thép không cho phép cự tuyệt, người của mấy thế lực lớn cùng với các đoàn đội lớn nhỏ đều bị điều động, thống nhất chỉ huy từ căn cứ, phụ trách tiêu diệt toàn bộ tất cả uy hiếp xâm nhập, giữ gìn an toàn xung quanh căn cứ cũng như tìm kiếm căn nguyên bạo động của động vật biến dị và zombie. Thêm vào đó là tập trung vận chuyển các loại vật tư trở về căn cứ, về phần ba khu Hạ cùng với những người bình thường tạm thời ở trong kho hàng thì phải xuất động toàn bộ, chia ra xây dựng hai bức tường phòng hộ cách căn cứ 5km và 10km, vây lấy căn cứ ở giữa. Có thể nói, sự kiện lần này đối với người thường là một trận tai nạn rung chuyển, nhưng đối với kẻ cầm quyền căn cứ mà nói lại là một cơ hội lớn, vừa đạt được tâm nguyện mở rộng phạm vi căn cứ, an trí được càng nhiều người sống sót cùng với khai thác được địa phương ngày sau có thể thí nghiệm gieo trồng các cây nông nghiệp, lại thuận thế thu nạp các thế lực lớn, mặc dù là tạm thời, nhưng đối với người có tâm mà nói đã là cơ hội khó có được, về phần cuối cùng có thể chân chính thống nhất được hay không, vậy còn phải xem thủ đoạn của kẻ đứng đầu.
Không thể nghi ngờ, hơn hai ngàn lính tinh nhuệ của Tống Nghiễn cũng là mục tiêu bị điều động, bị chia nhỏ sắp xếp vào các đội nhiệm vụ, đối với chuyện này phía Tống Nghiễn tuy có hơi bất mãn nhưng vẫn phục tùng, chỉ có một điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy kì quái chính là đến lúc này rồi mà Tống Nghiễn vẫn không lộ diện. Mà bọn Lý Mộ Nhiên phải tham gia xây dựng tường phòng hộ, so với trực tiếp đối mặt với động vật biến dị và zombie, hệ số nguy hiểm ngược lại giảm đi không ít. Cũng bởi vậy, căn cứ ngoại trừ cung cấp hai bữa miễn phí ra thì không có thu nhập nào khác. Hơi chút đáng để ăn mừng chính là trong khoảng thời gian xây dựng tường phòng hộ này, mọi phòng thuê không cần phải nộp điểm cống hiến.
Tuy nhiên, thời điểm làm loại hoạt động thể lực để sinh sống này, người sống sót một lần nữa bị chia cấp bậc. Đàn ông thanh niên trai tráng là cấp một bởi vì bọn họ có sức lực, làm việc nhanh nhẹn cho nên đồ ăn được cấp cũng nhiều nhất. Phụ nữ thì bị xếp vào cấp kém hơn một chút, phương diện này còn bao gồm cả đàn ông gầy yếu cùng người già, trẻ em trong độ tuổi 12-15, Quỷ Bệnh và Phó Đam cũng thuộc nhóm này, đương nhiên, đồ ăn bọn họ được phân cho ít hơn rất nhiều. Cấp bậc thấp nhất là trẻ em dưới 12 tuổi, đồ ăn được cấp chỉ có thể bằng một nửa của cấp hai. Giống như Trương Duệ Dương, thì hoàn toàn không ở trong phạm trù được cung cấp.
“Chú ơi, sức cháu rất lớn đó, lúc chạy cũng rất nhanh.” Liên tục hai ngày, Trương Duệ Dương đều chỉ có thể ăn đồ do Lý Mộ Nhiên lĩnh được, hôm nay rốt cục không nhịn được nữa nói với người đàn ông phân công quản lý tiểu đội của mấy người Lý Mộ Nhiên. “Cháu có thể làm việc được.”
Lý Mộ Nhiên là người dị năng, ăn vốn nhiều hơn người bình thường, mấy đứa Phó Đam lại đúng thời điểm cơ thể phát triển, lượng cơm ăn hoàn toàn không thua gì người trưởng thành, hơn nữa mấy thứ căn cứ cung cấp đều là ngũ cốc thô không có chất béo, càng không ổn hơn là còn phải chia cho đám nhỏ, hai ngày nay cả lớn lẫn nhỏ đều không được ăn no. Đừng nói đến thằng nhóc Phó Đam choai choai đang lớn, ngay cả Lý Mộ Nhiên nửa đêm cũng bị đói mà tỉnh.
Theo lý, với sức lực của Lý Mộ Nhiên hoàn toàn có thể so được với một người đàn ông thanh niên trai tráng, nhưng quản lý nhân viên lại không chú ý tới điểm này, mà cô lại lo lắng tay Phó Đam tay không tiện nên không tính chủ động đi tranh thủ. Nghe Trương Duệ Dương nói vậy, đội trưởng tiểu đội còn chưa phản ứng, cô và Phó Đam đã hoảng sợ trước, vội che miệng nhóc kia bế về, cũng không ngừng cười trừ nói xin lỗi với đội trưởng.
Đội trưởng rất bận nên cũng không so đo, dặn dò một câu nhanh chóng làm việc liền lắc đầu đi xa.
“Ưm… ứm… Sao dì lại che miệng con? Con cũng muốn kiếm bánh bao…” Trương Duệ Dương giãy hai cái, mắt mở trừng trừng nhìn đội trưởng đi xa, mờ mịt lại chán nản nhìn hai người.
Lý Mộ Nhiên xấu hổ, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của nhóc, trấn an “Con còn nhỏ, phải lớn như các anh chị mới có thể làm việc được.” Tuy hiểu được nhóc này rất khỏe, nhưng nếu thật sự khiến nhóc làm việc như người lớn, cô cảm thấy không bằng mình đi kiếm viên đậu hũ đập đầu chết luôn cho xong, nào còn mặt mũi trở về để gặp anh Dịch nữa chứ.
“Đúng vậy đúng vậy, em lớn có xíu vầy, lạc trong đám người liền tìm không thấy. Nếu em bị người ta trộm đi, phải làm sao đây? Em vẫn nên ở trong đây chơi với Ú Ú đi, bọn này ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy.” Phó Đam vuốt đầu thằng bé, cười hì hì nói.
Trương Duệ Dương phồng má, cứ cảm thấy lời này không đúng, nhưng lại không biết phản bác thế nào, cho đến khi hai người kia bắt đầu đi khuân gạch đá, mới nhỏ giọng bĩu môi “Em mới không bị trộm đi đâu, em chạy trốn rất nhanh đó.” Đáng tiếc không ai nghe được, nhóc ỉu xìu ngồi xổm xuống, để Ú Ú xuống đất, sau đó ngồi song song với nó, nhìn nhóm người lớn bận rộn, xoa xoa bụng nhỏ, nói thầm “Nhưng mà em đói lắm…” Nhóc còn biết dì và các anh chị cũng bị đói. Cảm giác ăn không đủ no, rất khó chịu.
Kỳ thật thời điểm Trương Dịch một mình mang theo Trương Duệ Dương, bọn họ cũng luôn ăn không đủ no, nhưng khi đó Trương Duệ Dương còn nhỏ chưa luyện Ngũ Cầm hí, hơn nữa trời nóng nực thiếu nước nghiêm trọng, cảm giác khắc sâu nhất không phải là đói mà là khát. Hiện tại thì bởi vì trời giá rét, cơ thể gia tăng nhu cầu với nhiệt lượng, đói khát trở nên cực kì khó chịu.
Lý Mộ Nhiên không phải không nghĩ qua mang mấy đứa nhỏ rời khỏi căn cứ, đi ra ngoài cầu sinh tồn, cũng tìm cách đi Trung Châu, nhưng cái suy nghĩ này mỗi lần hiện lên, đều sẽ bị hiện thực đả kích đến chút cặn cũng không còn. Cô không biết lái xe, càng không có kĩ thuật không cần chìa khóa cũng có thể khởi động xe giống Trương Dịch, chỉ trông vào đi bộ thôi, phỏng chừng còn chưa ra khỏi Đông Châu, tất cả bọn họ liền táng thân trong bụng sinh vật biến dị hay zombie rồi. Đáng tiếc dị năng của cô vẫn không dùng được, thậm chí sau khi đến Đông Châu, ngay cả chuyện bớt chút tinh hạch cho cô tăng dị năng cũng không thể. Cho nên, dù ở trong này bị buộc phải xây tường phòng hộ, còn thường xuyên bị vây trong trạng thái ăn không đủ no thì vẫn phải tiếp tục ở lại. Mặc kệ thế nào đi nữa, trước hết phải giữ được cái mạng nhỏ đã rồi mới nói tới cái khác được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT