Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Phía trước rạp chiếu phim cũ có một sân chiếu bóng, cuối những năm 80 đầu những năm 90 đó là nơi náo nhiệt nhất của huyện Tử Vân, thời điểm xem phim hoặc là tổ chức hoạt động gì đó đều là cảnh đông đúc náo nhiệt, người bán hạt hướng dương, hạt dưa khắp nơi. Trương Dịch còn nhớ rõ khi đó bà nội bán hạt hướng dương, gấp tờ giấy thành hình nón lớn như bàn tay để đựng, một hào là có thể mua một túi, làm ăn cũng rất đắt khách. Khi đó sáu hào có thể mua một cây đậu hủ chiên và một cái bánh nướng, năm hào thì mua được một chén bún, một hào mua một túi hướng dương đã là rất mắc nhưng trong những ngày như vậy người ta đều giống nhau, sẽ không tiếc.

Sau này rất nhiều nhà máy dần dần suy sụp, khu đô thị mới bắt đầu quy hoạch xây dựng, người có chút năng lực đều đi khỏi. Chốn này cũng dần vắng vẻ hơn, rạp chiếu phim cao lớn tường vàng ngói đỏ cũng bị bỏ hoang, chỉ thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ chạy đến sân bóng chơi bóngsau khi tan học. Sau nàyTrương Dịch đi làm thu nhập không thấp, mua một căn nhà trong thành phố, vốn muốn đón mẹ đến cùng ở, chỉ là mẹ không muốn rời khỏi nơi còn lưu giữ bao kỉ niệm với cha này nên không đồng ý. Cũng bởi vì vậy mới để lại cho anh và Dương Dương một đường lui.

Thời điểm ba người tới rạp chiếu phim đã có không ít người nhưng không tụ cùng một chỗ mà phân tán tại bốn phía đề phòng để tránh hấp dẫn quá nhiều zombie mà trở tay không kịp. Mọi người cũng khá quen thuộc nên không ai hoài nghi, chỉ là nhìn đứa con gái vẫn luôn độc lai độc vãng lại đi cùng cùng hai người, ánh mắt không khỏi trở nên quái dị.

Nhưng ba người vừa đến liền tách ra. Cô ta không nói cám ơn, hai người Trương Dịch cũng không cần, trong hoàn cảnh hiện nay không ở sau lưng đâm một đao đã tốt lắm rồi.

“Đội trưởng Trương.” Hai người vừa tìm được chỗ ngồi xuống, cục thịt Trần liền lung lay chạy tới nhưng cái gì cũng chưa nói đã tránh ra.

Trương Dịch cúi đầu kiểm tra thanh thép có bị cùn hay không, Nam Thiệu cảm thấy quái dị liền nghe thấy Trương Dịch thấp giọng nói “Đợi chút nữa nhớ cảnh giác, lấy được đồ chúng ta cần lập tức rời đi theo kế hoạch, đừng trì hoãn.”

Nam Thiệu sửng sốt. Bọn họ vốn bàn bạc sau khi giải quyết phố buôn bánsẽ hội hợp với những người đó, xem đội Tiên Phong nói thế nào, mọi người cùng rút lui mới rời đội, hiện tại thay đổi tất nhiên có liên quan đến hành động của Mập mạp vừa rồi. Nhưng lại không hỏi nhiều, hắn còn chưa đến mức không hiểu tình thế như vậy.

Hắn không hỏi, Trương Dịch tự nhiên cũng sẽ không giải thích. Trong nhiều năm anh hợp tác cùng cục thịt Trần đã sớm hình thành sự ăn ý, chỉ là một ánh nhìn tưởng như lơ đãng hay một động tác nhỏ đều có khả năng có một tầng hàm nghĩa sâu hơn, vừa rồi cục thịt Trần thông qua phương thức này cảnh báo cho anh. Nếu trên đời còn ai có thể khiến Trương Dịch chịu tín nhiệm, đó nhất định chính là cục thịt Trần này, đối với cảnh báo của y tự nhiên sẽ coi trọng.

Mười hai giờ kém năm phút, người đến cũng không thiếu nhiều, không tới bởi vì tới không được hoặc là không định đến. Để vài người trông coi các cửa ra vào, đội trưởng đội Tiên Phong – Trịnh Côn triệu tập tất cả mọi người đến sân.

“Mọi người đều biết vì sao tới nơi này, tôi cũng không nói nhiều vô nghĩa, việc này nếu đã do đội Tiên Phong chúng tôi khởi xướng, vậy đi đầu dĩ nhiên cũng là chúng tôi. Có cảm thấy không công bằng hay không?” Thân hình Trịnh Côn cao lớn khỏe mạnh, đứng chỗ đó chẳng khác gì cây cột sắt. Nói tới đây, ánh mắt gã quét về phía những người đang đứng, trong mắt chợt lóe một tia khinh thường thản nhiên.

Đi đầu không phải việc tốt gì, phố buôn bánchưa từng có người đến, dù sao cũng là khu phố cũ, tuy vài năm đã trở nên tiêu điều nhưng dân cư cũng không đông đúc, như vậy zombie tất nhiên cũng sẽ không ít. Ngược lại, đi đầu nghĩa là đối mặt trực tiếp với những zombie đó, nguy hiểm không cần nói cũng hiểu được, chỉ cần không liên luỵ đến mình thì còn gì mà phải bất mãn, cho nên không ai lên tiếng trả lời.

Đợi trong chốc lát thấy không ai đáp lại, Trịnh Côn mới tiếp tục nói “Về phần sau đó sắp xếp như thế nào mọi người tự mình quyết định nhưng không cho phép tranh cướp đánh nhau, không được cản trở, bằng không đừng trách Trịnh Côn này tàn nhẫn.” Nói đến đây, gã nhìn đồng hồ đã mất đi độ sáng bóng trên cổ tay “Xuất phát đi, đúng bốn giờ rút lui. Nếu ai bởi vì lòng tham, thời gian đến còn không chịu đi thì tự gánh lấy hậu quả.”

Từ rạp chiếu phim đến phố buôn bán phải đi qua hai ngõ nhỏ, bên cạnh đó chính là trường học cùng bệnh viện cũ, bởi vì cổng lớn ở bên cạnh lại xây tường rào cao cao, cho nên dù có thể nhìn qua cửa sắt thấy zombie rậm rạp bên trong nhưng trong hẻm lại không quá nguy hiểm, lại có đội Tiên Phong đánh đầu, dọc đường cơ hồ không gặp nguy hiểm nào. Đa số mọi người đều hưng phấn không thể kìm lại, cảm giác lần này mình đi là đúng, có thể không cần tốn quá nhiều sức lại thu hoạch được phong phú quá sức tưởng tượng.

Trương Dịch và Nam Thiệu đi sau cùng, cách bọn họ không xa là cô gái trước đó đến cùng họ. Cô hẳn không phải cố ý đi cùng với họ mà chỉ là thói quen đi sau đám người mà thôi.

Ngõ thứ rất nhẹ nhàng liền vượt qua, ngõ thứ hai bởi vì hai bên là hộ gia đình, thường thường sẽ có một hai zombie lao đến, đội Tiên Phong chỉ phụ trách đi phía trước, dọn dẹp zombie rải rác sẽ để lại cho mấy người đi sau.

Trương Dịch vừa đâm thanh thép vào mắt một zombie, nghe sau lưng có tiếng động, đang muốn né tránh liền nghe thấy tiếng đầu lâu vỡ vụn. ‘Bịch’ một tiếng, một zombie nữ mặc quần áo tả tơi đổ nhào bên chân anh. Anh rút thanh thép ra mặc kệ zombie nằm trên mặt đất, quay đầu gật đầu với Nam Thiệu ra tay đúng lúc xem như nói lời cảm ơn. Nam Thiệu chỉ cười, hạ thấp người cầm gậy lưu loát đập vỡ đầu hai zombie, lấy ra tinh hạch lau lau lên cái áo sơ mi rách của mình rồi đưa cho anh. Phí đi xe trở về của hai người xem như được giải quyết.

Cô gái đi trước họ cũng có hiệu suất tương tự, thật sự là rất nhanh nhẹn, ra tay cũng không chút chần chờ, cúi thân đạp đầu gối đợi zombie té ngã trên đất lại dùng đầu bén nhọn của cái cuốc chim quyết đoán đánh vỡ đầu zombie. Mỗi lần đều là một chiêu này, hiển nhiên đã luyện được rất thuần thục, không một lần thất thủ. Sức lực của phụ nữ yếu ớt nhưng nếu biết cách dùng lực cộng thêm thân thể zombie lại cứng ngắc chậm chạp cho nên chiêu này sử dụng hiệu quả rất tốt. Mặc dù vậy không qua bao lâu, cô vẫn thở dốc mệt mỏi, nhưng mà xem ra còn có thể kiên trì một thời gian.

Đến khi ba người tới phố buôn bán, những người đi phía trước đã bắt đầu vừa giải quyết zombie vừa điên cuồng nhét đồ vào túi và ba lô của chính mình. Hai người không trì hoãn cũng theo sát, một người lấy đồ một người canh giữ. Như kế hoạch trước đó đã bàn, không tham nhiều như người khác, chỉ lấy đồ cần thiết liền lập tức rời đi. Những người khác khi thấy họ tiến vào còn có chút địch ý, nhưng khi nhìn rõ số lượng người cùng đồ vật họ lấy xong liền không để ý nữa.

Gạo trong tiệm tạp hoá đã bị lấy đi không ít, túi nhỏ đã không còn, Trương Dịch liền múc một ít gạo trong bao lớn, lại cầm hai cuộn mì, về phần rau dưa muối linh tinh cũng nhặt được một ít do người khác bỏ lại, xem thấy không còn gì để lấy, đang định gọi Nam Thiệu canh giữ ở cửa rời đi, ánh mắt quét đến túi đựng đồ ăn bị ném vung lãi lung tung, thầm nghĩ một giây liền cho toàn bộ vào túi.

Siêu thị nhỏ duy nhất trên đường đã tụ tập không ít người, bọn họ tranh đoạt tất cả đồ ăn liền hoặc đồ hộp, may mắn nhớ kỹ lời Trịnh Côn, mặc dù vẫn khó chịu với nhau nhưng cũng không dám gây lộn.

Trương Dịch không định lấy nước để tránh trì hoãn thời gian, Nam Thiệu lại đi thẳng vào, trong ánh mắt không tốt của những người khác cầm mấy tấm khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng, xà phòng, một tá quần lót nam, hai bộ quần áo trẻ con, thậm chí còn có một ô tô đồ chơi… Ánh mắt những người đó dần trở nên quái dị, cuối cùng không chú ý hắn nữa.

Tại một góc kệ hàng, hắn gặp cô gái kia, cô đang đứng đó nhét đủ loại băng vệ sinh trên kệ vào trong ba lô. Nam Thiệu thấy bên kia không có thứ gì mình cần liền muốn vượt qua, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên mặt đất sau lưng cô gái, chỉ thấy một bàn tay gầy gò đen đúa dính đầy máu đang từ từ vươn ra hướng tới chân cô.

Cảnh báo đã không còn kịp, hắn giơ lên gậy gỗ trong tay đập qua, cô gái bị dọa sợ nhưng phản ứng rất nhanh, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên phía trước, đợi quay đầu thì thấy đó là một zombie bị mất một nửa hai chân không đứng dậy được. Loại zombie này cũng không khó đối phó, cô đi qua một cuốc giải quyết, đào ra tinh hạch không cất cho mình mà đưa cho Nam Thiệu.

Hắn cũng không khách khí mà thu lấy nhưng khi đi nhặt gậy gỗ lại phát hiện đã gãy thành hai đoạn, mặt không khỏi sầm lại. Hắn không nói gì chỉ xoay người bỏ đi.

Những người khác khi biết vẫn còn zombie cũng không còn tâm tư giằng co, lập tức phân thành hai đội, một đội dọn dẹp trong ngoài siêu thị một lần để ngừa không biết lúc nào lại có zombie lao ra, một đội khác nắm chặt thời gian lấy đồ.

Đương nhiên việc này liên quan đến Nam Thiệu, khi hắn đi qua cửa siêu thị thuận tay đem kẹo que cạnh quầy thu ngân không ai quan tâm cho vào trong túi to.

“Gậy của anh đâu?” Chú ý tới hắn tay không đi ra, Trương Dịch kỳ quái hỏi.

“Bên trong có zombie, gãy rồi.” Nam Thiệu bất đắc dĩ trả lời. Hắn chân chính càng ngày càng nghèo túng, ban đầu dùng là các loại súng ống, sau này dùng hết đạn thì còn có dao găm cùng đao chuyên dùng để khai phá đồi núi của quân đội, mà hiện tại một cây gậy chắc chắn hắn cũng chẳng có.

Trương Dịch im lặng, rút ra con daosau thắt lưng dùng để đào tinh hạch đưa cho hắn. Dao quá ngắn, không thích hợp chiến đấu với zombie nhưng ít ra tốt hơn không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play