Đến ngày thứ ba ký hợp đồng, Đồng Kiều dậy thật sớm.
Hôm nay là ngày cô cùng Ngụy Tiếu Vũ chụp quảng cáo.
Trong studio, Tôn Hoành làm tổng thanh tra không ngừng thúc giục đám người, Ngụy Tiếu Vũ cùng Đồng Kiều đã trang điểm xong, chuẩn bị chụp ảnh.
Hiện tại thì gặp phải một vấn đề rất lớn, khí chất cùng phong cách của Ngụy Tiếu Vũ và Đồng Kiều hoàn toàn khác biệt.
Ngụy Tiếu Vũ không hổ danh là ảnh hậu, lúc chụp ảnh với Đồng Kiều hấp dẫn tất cả tiêu điểm.
Mà khí chất Đồng Kiều cũng không quá kém, nhưng quá mức ôn hòa, quá khác biệt với Ngụy Tiếu Vũ.
Tôn Hoành gấp đến nỗi muốn đem da đầu của mình giật xuống.
"Khí thế của chị Ngụy phải hơi thu lại chút, ánh mắt của Đồng tiểu thư gợi cảm lên một chút."
"Ai nha không đúng, Đồng tiểu thư cô..." Tôn Hoành thiếu chút nữa nói tục.
Lúc này trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói với anh ta: "Tổng thanh tra, Ngụy Tổng tới."
Nghe nói như thế, Tôn Hoành nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, liền thấy Ngụy Cẩn Hằng một thân âu phục màu đen, tay vắt chéo sau lưng chậm rãi đi tới.
Chỗ ống tay áo của anh, lộ ra áo sơ mi bên trong màu gạo trắng, cái vòng trên tay anh chậm rãi di chuyển, trên mặt anh thần sắc bình tĩnh.
Nhìn hai người dưới ánh đèn, mở miệng hỏi Tôn Hoành: "Thế nào?"
Vừa rồi anh còn chưa đi vào, đã nghe thấy Tôn Hoành kia tức giận hổn hển rống lên một tiếng.
Tôn Hoành nhịn không được phàn nàn nói: "Ngụy Tổng tôi thực sự không hiểu sao đang êm đẹp ngài lại muốn tìm hai người phát ngôn chứ, Ngụy Tiếu Vũ cùng Đồng Kiều hai người này khí chất hoàn toàn khác nhau, căn bản không dung hợp được."
Đã chụp mười mấy ảnh, Ngụy Tiếu Vũ trở nên không kiên nhẫn được nữa, bảo người khác tạm dừng, hướng tới chỗ Ngụy Cẩn Hằng cùng Tôn Hoành, giọng điệu không vui: "Tôn Hoành, anh đến cùng bị sao vậy, cái đèn chụp cũng sắp bị anh rống chết rồi."
Đồng Kiều không tới chỗ Ngụy Cẩn Hằng bên kia, tiện tay ngồi ở chỗ thợ quay phim nghỉ ngơi, chăm chú nhìn ảnh chụp.
Trong tấm ảnh, cô cùng Tiếu Vũ hoàn toàn không ăn ý.
So với Ngụy Tiếu Vũ, động tác của cô lộ ra rất cứng ngắc, ánh mắt cũng không có cảm xúc cái gì.
Nhìn mấy ảnh, Đồng Kiều đối với biểu hiện của mình phi thường không hài lòng, mở điện thoại ra ghi lại toàn bộ những vấn đề của mình
Ngay tại lúc cô nhìn nghiêm túc, một người đi tới, sau lưng truyền đến một âm thanh trầm thấp: "Đang làm cái gì đó?"
Đồng Kiều quay đầu nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng đứng ở sau lưng mình, bận bịu chào hỏi: "Ngụy Tổng."
Ngụy Tiếu Vũ đứng cách đó không xa nhìn hai người này, nhịn không được mắt trợn trắng.
Rõ ràng là tình nhân, lại còn làm bộ không quen.
Kết quả không tới vài phút sau, anh mình liền không nhịn được tiến tới trước mặt người ta.
Trước kia cô còn chưa phát hiện anh mình có bản tính cuồng vợ thế này.
"Anh nhìn tấm này, tay của em dựng thẳng, tác rất cứng ngắc, có chút để lộ ra vòng tay quá mức."
Đồng Kiều không hài lòng phê bình mình, Ngụy Cẩn Hằng thật lòng nghe, không có cho ý kiến.
Lúc này, Tôn Hoành lần nữa đi tới, nói với Đồng Kiều: "Đồng tiểu thư, xem hết những hình này tôi hi vọng cô có thể nhận thức được những thiếu sót của mình và cấp tốc cải tiến, dù sao đằng sau còn phải quay chụp tiếp, không thể lãng phí thời gian được."
Đồng Kiều khiêm tốn tiếp nhận: "Được rồi, Tôn tổng giám."
"Tôn Hoành." Ngồi ở bên cạnh, Ngụy Cẩn Hằng kêu lên.
"Làm sao vậy, Ngụy Tổng."
Người đàn ông tùy ý chỉ chỉ chỗ quay chụp, nói: "Cậu đi chụp mấy tấm hình, lấy tới đây xem một chút."
Tôn Hoành kinh ngạc chỉ mình: "Tôi? Ngụy Tổng, tôi cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp."
Đứng ở một bên, Ngụy Tiếu Vũ trộm cười ra tiếng, thầm nghĩ anh trai thật sự là bao che khuyết điểm đến cùng.
Lãnh đạo yêu cầu, Tôn Hoành không thể không tuân theo.
Anh ta sửa cái đầu ổ gà của mình một chút, tiến vào chụp ảnh, anh ta liều mình dùng toàn lực để chụp, kết quả lại không được như ý.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn ảnh chụp, cuối cùng lộ ra một tia cười lạnh: "Làm tổng thanh tra mà động tác thì cứng ngắc, con mắt bối rối, ngay cả biểu lộ trên mặt mình cũng không quản lý được."
"Xem hết những hình này tôi hi vọng cậu có thể nhận ra thiếu sót của mình và cấp tốc cải tiến, dù sao cậu làm tổng thanh tra, hình ảnh tuyên truyền của chúng tôi đều là do cậu chỉ đạo, tôi không muốn hỏng việc từ trên người cậu."
"Phốc xì..." Ngụy Tiếu Vũ bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.
Anh trai thật xấu tính quá đi, người ta chỉ khiển trách Đồng Kiều một câu, anh còn nhất định phải trả lại.
Trước mặt nhiều người như vậy bị răn dạy, Tôn Hoành cảm thấy rất khó xử, cúi đầu không nói lời nào, trong bụng kìm nén không dám bộc phát.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng từ trên ghế đứng lên, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, nói câu: "Đã không muốn thì chớ, đều là tại cậu thôi."
Nghe nói như thế, Tôn Hoành giống như là hiểu rõ ý Ngụy Cẩn Hằng, đưa mắt nhìn sang Đồng Kiều đang trang điểm lại bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT