Đêm giao thừa, nhất định là một đêm mà không ai ngủ sớm.
Đồng Kiều còn có thể nghe được âm thanh có người chơi mạt chược trong nhà mình, có tiếng ti vi, tâm tình của cô cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, đáy lòng không khỏi vui vẻ.
Dưới lầu, Đồng Kiều vừa ra khỏi cửa liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đứng ở đó không xa.
Dáng người anh thon dài, lúc này đang mặc một chiếc áo lông đen như mực.
Cô đến gần, Ngụy Cẩn Hằng đưa tay mở cửa ghế phụ lái.
Đồng Kiều không do dự, trực tiếp ngồi xuống.
Cho tới khi Ngụy Cẩn Hằng lên xe, Đồng Kiều chủ động mở miệng, "Chúng ta đi đâu?"
Đêm nay ít xe cộ đi rất nhiều, vì đại đa số mọi người đều chọn ở nhà ăn liên hoan hoặc là xem chương trình đón năm mới.
So với nhà Đồng Kiều náo nhiệt, trong nhà Nguỵ Cẩn Hằng liền lộ ra sự quạnh quẽ.
Một căn nhà to lớn, phòng khách trống trải.
Đồng Kiều còn đang giận anh, tự nhiên có chút đồng tình.
Tết là thời gian vui vẻ như vậy, nhưng Nguỵ Cẩn Hằng lại lẻ loi một mình.
"Anh Nguỵ, sao không về ăn tết với ba mẹ?"
"Bọn họ không ở trong nước."
Đồng Kiều hỏi, "Em gái anh đâu?"
Ngụy Cẩn Hằng rót hai cốc nước nóng, bưng tới, "Đi quay phim, mai mới có thể về."
Đồng Kiều nhếch miệng, đổi chủ đề, "Anh muốn ăn gì?"
Ngụy Cẩn Hằng đem nước để tới trước mặt cô, giọng điệu ôn hoà, "Ăn gì cũng được."
Nói rồi anh cầm điều khiển, mở TV, lúc này trên TV khắp nơi toàn là chương trình chào đón năm mới, không khí nhộn nhịp bên trong TV lập tức đánh tan cái lạnh lẽo ở phòng khách.
Đồng Kiều đứng dậy đi vào bếp, so với căn bếp nhỏ nhà cô, bếp nhà Nguỵ Cẩn Hằng rất lớn, mà lại đầy đủ mọi thứ.
Cô mở tủ lạnh, nhìn một đống rau quả, ở ngăn lạnh còn bày ra bánh bao cùng sủi cảo đã được gói kĩ.
Việc Đồng Kiều phải làm rất đơn giản, chính là đun sôi nước một chút.
Sau mười phút, cô bê sủi cảo với nước tương đi ra, TV vẫn mở, trên ghế salon lại không có một ai.
Đồng Kiều đem đĩa đặt ở trên bàn ăn, nghi hoặc hướng trên lầu nhìn.
"Tìm tôi?" Sau lưng truyền đến giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng.
Đồng Kiều giật nảy mình, quay người liền nhìn thấy anh cầm một cái hộp từ trong thư phòng đi ra.
Anh cất bước đi đến trước bàn ăn, đem hộp tiện tay đưa cho cô, "Cho cô."
Đồng Kiều nhận lấy, nhìn hộp gỗ, nghi ngờ nói, "Đây là cái gì?"
"Quà mừng năm mới."
Anh xoay người đi rửa tay, Đồng Kiều thì ngồi ở bàn ăn, đem hộp gỗ mở ra, bên trong có một chiếc vòng tay rất tinh xảo.
Vòng tay có màu đen, bóng loáng lên, trông rất đẹp.
"Chiếc vòng này rất giống cái mà anh đang mang." Đồng Kiều nói.
"Ừ, đều là Trầm Hương."
Ngụy Cẩn Hằng đã rửa qua tay ngồi trên bàn ăn, cầm lấy đũa, gắp sủi cảo chấm tương, ăn.
Đồng Kiều không nghiên cứu mấy món đồ như này, nhưng cũng biết đây
là đồ chơi của kẻ có tiền.
Cô đưa tay thả vòng đen lại vào hộp, đẩy đến trước mặt Ngụy Cẩn Hằng.
"Thứ này khẳng định rất đắt, tôi không thể nhận."
Ngụy Cẩn Hằng mắt nhìn hộp, "Đã là quà thì không phân biệt đắt hay là rẻ, chỉ là một phần tâm ý thôi."
Đồng Kiều lắc đầu, "Vậy cũng không được."
Người đàn ông buông đũa xuống, cầm khăn lau tay sạch sẽ, mở hộp gỗ, lấy vòng tay, một lần nữa đưa cho Đồng Kiều.
"Cô ngửi một chút."
Đồng Kiều nghi hoặc, xích lại gần mũi ngửi một cái, ngạc nhiên nói, "Có mùi thơm ngọt, rất dễ chịu."
Ngụy Cẩn Hằng đem cái vòng trên tay mình tháo xuống, "Cô ngửi cái này đi."
Đồng Kiều lần nữa cẩn thận ngửi ngửi, "Mùi của cái này nhạt hơn nhiều."
Ngụy Cẩn Hằng nhếch miệng nở một nụ cười đầy ý vị, đem chiếc vòng đó đeo lại trên tay,
"Những vật này rất có linh tính, chỉ phát ra mùi hương thơm đậm đối với người mình thích."
Đồng Kiều ngạc nhiên, "Có thật không?"
"Tôi tặng đồ còn tùy duyên nữa."
Đồng Kiều trước đó không tiếp xúc qua những vật này, chỉ chốc lát liền bị Ngụy Cẩn Hằng dụ dỗ.
Ăn cơm xong, Đồng Kiều cùng anh xem TV, so với Ngụy Cẩn Hằng từ đầu tới cuối không có biểu cảm gì, Đồng Kiều lại cười như pháo rang.
Đến mười một giờ, Ngụy Cẩn Hằng lái xe đưa cô về nhà.
Chỉ vì bữa cơm tối này, khoảng cách mà Đồng Kiều thật vất vả mới kéo ra được lại một lần nữa sát vào.
Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tham gia hai cuộc hẹn với bạn bè.
Buổi sáng hôm nay còn chưa có rời giường, chị Linh đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo cô tới công ty một chút.
Tại văn phòng của Hoắc Linh ở truyền thông Thuỵ Tân.
Đồng Kiều nhìn trước hợp đồng trước mắt, không thể tưởng tượng nổi.
"Chị Linh, chương trình này thật sự nói vậy?"
Hoắc Linh gật gật đầu, ánh mắt lại không ngừng dò xét trên mặt Đồng Kiều.
Cô bé này cùng ảnh hậu Ngụy Tiếu Vũ trở thành bạn bè, liền ngay cả Nguỵ Tổng của tập đoàn Hoằng Duy cũng coi cô ấy như em gái.
Càng khó tin chính là, hôm qua Ngụy Tổng tự mình tới hỏi chuyện liên quan đến Đồng Kiều.
Lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc hiện tại của cô, Hoắc Linh đột nhiên cảm thấy cô bé trước mắt không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Quan Tổng móc tiền ra bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô, vừa vào công ty đã làm nghệ sĩ dưới tay mình, còn được dặn dò phải quan tâm cô kĩ càng một chút.
Khoảng thời gian này mình một mực dựa theo lời Quan Tổng mà
làm, tận lực đem những tài nguyên tốt nhất đến cho cô.
Thực ra cảm thấy chương trình lần này, Phiền Vĩ không đồng ý mang theo cô, công ty khẳng định cũng sẽ không nói gì.
Ai ngờ Ngụy Tiếu Vũ bỗng dưng chen vào, đẩy Phiền Vĩ xuống, mà lại người người kia chỉ đích danh, ký cùng Đồng Kiều.
Một nam ca sĩ hạng một, một ảnh hậu, tổ tiết mục chọn ai, liếc qua là thấy ngay.
Sáng sớm hôm nay, Hoắc Linh vừa nhận được tin nhắn, tổ tiết mục liền đem hợp đồng đưa tới.
Không chỉ chọn Đồng Kiều, ngay cả cát-sê cũng cao lên không ít.
Đồng Kiều này có bao nhiêu vận khí mới có thể được quý nhân phù trợ trong giới giải trí như này.
Đồng Kiều hoàn toàn không biết gì cả cũng cảm thấy rất không thể tin nổi.
Cô đã nghỉ ngơi một thời gian, công việc thì chị Linh cũng đang giúp cô chuẩn bị.
Kết quả Ngụy Tiếu Vũ lại giành được chỗ của Phiền Vĩ, còn muốn mang theo cô tham gia.
Phần ân tình này cô không biết nên trả thế nào.
Ký xong hợp đồng, Đồng Kiều từ trong công ty ra, ngửa đầu nhìn lên trời, nhẹ nhàng thở ra, trời hôm nay sương mù mông lung bỗng dưng xanh lạ thường, chính bởi vì tâm tình kích động lúc này của cô.
Ngụy Tiếu Vũ giúp cô ân tình lớn như vậy, Đồng Kiều quyết định mời chị ấy đi ăn cơm.
Ngụy Tiếu Vũ cùng phần lớn các cô gái cũng giống nhau, thích ăn lẩu.
Hai người liền hẹn nhau 5h chiều ở một quán lẩu.
Nói đến đây, hai người cũng đã hơn mấy tháng chưa gặp.
So với Đồng Kiều nhàn rỗi, thì Ngụy Tiếu Vũ thì vội vàng đi qua đi lại giữa các nước.
Khuya ngày hôm qua chị ấy mới về nước, rồi nghỉ ngơi cả ngày hôm qua, ngày hôm nay liền đi tham gia một show của nhãn hàng thời trang mà chị ấy làm người đại diện.
Vì không để cho Ngụy Tiếu Vũ phiền toái, Đồng Kiều đặc biệt lựa một quán ăn không hot lắm.
Thật lâu không gặp, Ngụy Tiếu Vũ đã gầy hơn, cởi áo khoác thì hiện ra dáng người có lồi có lõm, gợi cảm tịnh lệ.
"Tiểu Khả Ái, chờ lâu chưa?" Ngụy Tiếu Vũ còn chưa ngồi đã cùng Đồng Kiều chào hỏi nhiệt tình.
"Ui chao, mệt chết rồi."
Đồng Kiều đưa menu cho Ngụy Tiếu Vũ, "Không đợi bao lâu, chị thích ăn gì cứ gọi đi."
Lúc này, trợ lý của Ngụy Tiếu Vũ vội vàng nhắc nhở, "Chị Tiếu Vũ, chị phải giữ dáng, nên ăn gì đó thanh đạm một chút."
Ngụy Tiếu Vũ không nhịn được khoát tay "Ui, chị biết rồi, sau đó không phải là không có lịch gì sao? Em về nghỉ ngơi trước đi."
"Chị Tiếu Vũ......"
"Chị sẽ chú ý, đi về nghỉ đi."
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Thấy trợ lý không tình nguyện đi rồi, Ngụy Tiếu Vũ không vui lầm bầm, "Mỗi lần ăn cơm đều phải nhắc nhở chị ở một bên, thật là mất hứng chả muốn ăn."
Đồng Kiều phụ họa nói, "Chị không mập nha."
"Nhưng không chú ý cái là béo lên." Ngụy Tiếu Vũ bất đắc dĩ buông tay.
"Thôi mặc kệ, gọi đồ đi đã."
Nói mình dễ béo, nhưng thể Ngụy Tiếu Vũ vẫn gọi không ít đồ ăn.
"Em gần đây thế nào?" Ngụy Tiếu Vũ quen thuộc mà hỏi.
"Vẫn như thế, lần trước may mắn nhận được một vai nữ phụ, nhưng mà bộ phim này khi nào nghỉ hè mới chiếu, mấy ngày nay ở nhà nhàn rỗi, nhưng mà hôm nay phải cảm ơn chị."
Ngụy Tiếu Vũ không thèm để ý khoát khoát tay, "Không có chuyện gì, chị chính là không quen nhìn Phiền Vĩ kia không coi ai ra gì, cậu ta mới bao nhiêu nổi, cậu ta không mang theo em, chị mang."
Đồng Kiều bị chị ấy nói đầy trượng nghĩa như thế làm cảm động.
Vận may của cô như nào, mới có thể làm bạn với Ngụy Tiếu Vũ.
Hai người tính cách mặc dù khác biệt, nhưng nói chuyện rất hợp.
Ăn được một nửa, Ngụy Tiếu Vũ đột nhiên bắt lấy tay trái của Đồng Kiều nhìn.
Đồng Kiều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn để yên.
Ngụy Tiếu Vũ cầm tay của cô, cầm áo kéo ra, lộ ra một chiếc vòng tinh tế.
"Cái này vòng tay em mua ở đâu?"
Đồng Kiều rút tay về, thấy Ngụy Tiếu Vũ hiếu kì dứt khoát bảo cô tháo xuống cho chị ấy nhìn.
"Một người bạn tặng."
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày, "Bạn tặng? Bạn của em hào phóng nhỉ."
Đồng Kiều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Thứ này rất đắt sao? Người bạn kia nói anh ấy tặng đồ tùy duyên, cảm thấy em cùng chiếc vòng này rất có duyên."
Ngụy Tiếu Vũ lại hỏi, "Cái gì tùy duyên?"
Đồng Kiều đem lời Ngụy Cẩn Hằng nói với mình cùng Ngụy Tiếu Vũ lặp lại một lần, "Bạn của em nói chỉ khi ở cùng người nó thích thì mới có thể ngửi được mùi thơm đậm."
Nghe nói như thế, Ngụy Tiếu Vũ phốc một tiếng, "Đồng Đồng em thật là ngốc một cách đáng yêu, cái gì mà có duyên chứ, cái vòng này là Trầm Hương, vốn đã có mùi như này rồi."
Nói xong chị ấy đưa lên mũi ngửi, "Em nhìn, chị cũng có thể ngửi được."
Đồng Kiều có chút không tin, "Nhưng anh ấy cũng cho em ngửi cái của anh ấy, mùi không thơm bằng chuỗi này, không ngửi sát còn không thấy mùi cơ."
Ngụy Tiếu Vũ chỉnh người ngay ngắn, bắt đầu bài giảng, "Chị đã nói với em, chỉ cần là Trầm Hương đều có mùi thơm, chỉ là nồng độ khác nhau thôi, có Trầm Hương bị người ta sử dụng một thời gian dài, bên ngoài liền sẽ bị một tầng oxi hoá bao lấy, từ đó có thể khiến cho mùi thơm của Trầm Hương không phát ra được, cho nên em chỉ ngửi được mùi rất nhạt."
Nói Ngụy Tiếu Vũ dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ, nói, "Lúc này em có thể chà tay vào, liền có thể ngửi thấy mùi thơm."
"Ba với anh chị đều chơi những vật này, chị có mấy cái vòng cũng từ chỗ anh chị lấy được."
Nói xong Ngụy Tiếu Vũ đưa tay đeo cho Đồng Kiều.
Đồng Kiều ngây ngốc nhận lấy, nhìn vòng trong tay, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Ngụy Cẩn Hằng luôn luôn thưởng thức cái vòng tay này, rất phù hợp với những lời Ngụy Tiếu Vũ nói, cho nên đêm đó cô mới ngửi ra mùi nhàn nhạt.
Đồng Kiều lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi Ngụy Tiếu Vũ, "Vậy chị biết một chuỗi này bao nhiêu tiền không?"
Cô ở trong lòng nói với mình, nếu như là mấy ngàn tệ hoặc là hơn mười ngàn, cô liền mua một món quà ngang giá tặng cho Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Tiếu Vũ một tay nâng cằm lên, vừa nghĩ vừa nói, "Chị nhớ được anh chị có một chuỗi kỳ nam Trầm Hương, giá mấy nghìn vạn lận."
Nghe được số này, Đồng Kiều mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh.
"Vòng của em cũng rất tốt, đại khái cũng tầm giá này."
Nói xong ánh mắt Ngụy Tiếu Vũ lập tức trở nên mập mờ, nhíu mày nói, "Mau nói, người đưa cho em vòng này là trai hay gái? Quan hệ cùng em khẳng định không tầm thường."
Đồng Kiều sắc mặt trắng bệch, cầm vòng tay không ngừng run rẩy, nhịp tim cũng đang không ngừng tăng tốc, cà lăm lặp lại, "Giá mấy....nghìn vạn lận!"
Ngụy Tiếu Vũ gật đầu, "Ừm, em không biết sao."
Đồng Kiều lắc đầu, "Anh.... Anh ấy không nói."
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày "Anh? Nghe em nói như này, đối phương là nam?"
Đồng Kiều lúc này hoàn toàn sợ ngây người, không biết phải phản ứng gì, Ngụy Tiếu Vũ hỏi như vậy, cô liền vô ý thức gật đầu.
"Ui trời, người có tiền thích chơi đồ cổ chị từng thấy qua, nhưng mà loại kỳ nam Trầm Hương này đều là có thể nhìn nhưng khó có thể mua, chị chỉ biết anh chị cũng có một chuỗi..."
Nói đến đây, Ngụy Tiếu Vũ đột nhiên sững sờ, trong đầu hiện lên mấy tháng trước anh trai cùng các cô ăn cơm, biểu hiện lạ thường.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Đồng Kiều, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi, "Cái vòng này... Không phải là anh chị tặng cho em chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT