Đồng Kiều xấu hổ, khoát tay nói: "Chỉ là có chút không quen, bạn bè của anh thường gọi như nào?"
"Ngụy đại gia."
"Phốc."
Cái kiểu xưng hô thế này, Đồng Kiều nhịn không được, cười ra tiếng: "Thật xin lỗi...tôi không cố ý."
Ngược lại Ngụy Cẩn Hằng tỏ ra không quan trọng, đưa tay rót nước ấm cho cô.
"Vì sao bọn họ lại gọi như vậy?"
"Bởi vì sở thích của tôi khác bọn họ, hai mươi tuổi bọn họ thích đua xe, uống rượu, đánh điện tử, mà tôi thích đánh cờ, đọc sách, chơi đồ cổ. Bọn họ cảm thấy tôi giống ông già 40 50 tuổi, cho nên liền gọi là Ngụy đại gia."
Đồng Kiều nghe xong, biểu tình "thì ra là vậy."
"Thật ra tôi cũng cảm thấy tính cách của anh quá trầm ổn, nhưng cũng để cho người khác một cảm giác an toàn."
Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh chỉ nói vài câu đơn giản, Đồng Kiều đã cảm thấy mọi chuyện cũng không đáng sợ như vậy.
Nói xong, Đồng Kiều mới phản ứng được, mình nói câu nói này quá mập mờ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy... vậy tôi cũng gọi anh là Ngụy đại gia?"
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô không trả lời.
Đồng Kiều nhìn thấy anh không tình nguyện, cười ra tiếng: "Anh lớn hơn tôi, lại một mực rất chiếu cố tôi, tôi gọi anh là anh Ngụy vậy."
"Ừm." Ngụy Cẩn Hằng nhẹ gật đầu.
Lúc này, đồ ăn đã ra, Đồng Kiều nhìn chiếc nhẫn của mình, hỏi: "Anh Ngụy, chiếc nhẫn kia của tôi mua ở cửa hàng ở quảng trường Hoằng Duy, thế nhưng mà cửa hàng trưởng bán cho tôi rất rẻ, nên tôi hoài nghi có phải đây là hàng giả."
Ngụy Cẩn Hằng bị biểu cảm đáng yêu của cô chọc cười, hỏi: "Cảm thấy quá tiện nghi thật sao?"
"Đúng thế, giá gốc hơn 48,000, để yên thì tôi không định mua, nhưng cửa hàng trưởng thoáng một cái đã đến, nói cái gì mà tôi trùng sinh nhật với chủ tịch, nói tôi có thể rút thăm trúng thưởng, tôi bị cô ấy nói đến hôn mê, tiện tay bốc một cái, kết quả là lấy được chiếc nhẫn này."
"Giảm giá cho tôi, vậy tôi sẽ càn quét, anh không sợ lỗ sao."
Ngụy Cẩn Hằng thực sự nhịn không được, cười ra tiếng: "Yên tâm đi, số tiền cô tiêu không làm lỗ tôi được đâu."
Đồng Kiều nghĩ nghĩ cũng đúng, một tập đoàn lớn như thế, nói lỗ là lỗ, thì thật đúng là cô không lượng sức mình.
Bởi vì chủ đề chiếc nhẫn này nên hai người trò chuyện rất cởi mở.
Đồng Kiều đối với phương diện này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ngược lại Ngụy Cẩn Hằng không thể không biết.
Hai người nói từ vật liệu cho tới chế tác, thậm chí nói thành phẩm sau cùng.
Ngụy Cẩn Hằng giảng giải dễ hiểu, Đồng Kiều nghe được thì sùng bái không thôi, thậm chí Ngụy Cẩn Hằng còn hẹn cô rằng hôm nào sẽ dạy cô làm một cặp nhẫn đôi làm kỉ niệm
Đồng Kiều thấy thú vị, kích động không thôi, lập tức liền đáp ứng.
Hoàn toàn không có chú ý tới đáy mắt Ngụy Cẩn Hằng có mấy phần cưng chiều.
Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên cảm thấy Quan Vĩ Lễ nói rất đúng. Thật sự là anh cần phải nghiêm túc nhìn thẳng vào một suy nghĩ của mình một chút.
Con bé Đồng Kiều này thật sự là quá đơn thuần, dễ lừa gạt.
Hai người lần đầu tiên chia sẻ với nhau như thế, trò chuyện rất vui vẻ.
Đặc biệt là sau khi Đồng Kiều nói mình biết chơi game, nhìn Ngụy Cẩn Hằng kiên nhẫn nghe giảng.
Cô đột nhiên cảm thấy người trước mắt mình đấy như tiên hạ phàm, cái gì cũng biết.
Dĩ nhiên cũng có thứ anh không hiểu sẽ không hiểu.
Nhưng cô không thể không bội phục trí thông minh của Ngụy Cẩn Hằng, thật là khiến cô ngưỡng mộ.
Cô chỉ nói đơn giản vài câu, đối phương liền có thể nhanh chóng lý giải.
Không giống vừa rồi, cô trừng to mắt ngạc nhiên nói wow wow wow, căn bản cái gì đều nghe không hiểu.
Trước đó hai người có chút xa cách, dĩ nhiên bởi vì bữa cơm này, quan hệ trong nháy mắt kéo gần thêm không ít.
Ăn cơm xong đã 5-6 giờ chiều, hai người vốn định đi xem phim, nhưng quá nhiều cặp đôi cũng ra đường, vé xem phim đã bán hết.
Ngược lại thì lúc dạo phố, Đồng Kiều mua một món quà đưa Ngụy Cẩn Hằng làm đáp lễ.
Là cây bút máy màu đen mạ vàng, Đồng Kiều cảm thấy nó vô cùng hợp với Ngụy Cẩn Hằng, nội liễm, đại khí.
Ngụy Cẩn Hằng cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Nhưng chính Đồng Kiều cũng không nghĩ tới, món quà đầu tiên mình tặng cho anh, anh lại dùng hơn nửa đời người, ký xuống không ít hợp đồng.
Tám giờ tối, Ngụy Cẩn Hằng lái xe đưa cô trở về.
Đồng Kiều không cảm thấy mình là một người ngốc nghếch, nhưng ngày hôm nay tùy ý nói một câu, liền có thể đem Ngụy Cẩn Hằng chọc cười. Mà nụ cười này đặc biệt khác với nụ cười lễ phép ngày thường.
Đến dưới khách sạn, Ngụy Cẩn Hằng đem xe đậu ở ven đường, quay người nhìn cô: "Trở về đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải quay phim."
Đồng Kiều gật gật đầu, hỏi: "Vậy còn anh, từ nơi này lái về Lâm Châu cần năm tiếng, anh...."
"Chờ một chút nữa tài xế sẽ lái xe đưa tôi đến Sơn Thành, tôi có việc bận của công ty ở đó 2 hôm."
Đồng Kiều gật gật đầu: "Vậy được rồi."
Đang định cầm quà của mình xuống xe, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cầm lấy xem xem, lại là Trang Nhất Địch.
Cô nghi hoặc nhận điện thoại, vừa định đưa tay mở cửa xe, trong xe phát ra một âm thanh "ba", cửa xe bị đã khóa.
Đồng Kiều không hiểu quay đầu nhìn Ngụy Cẩn Hằng, phát hiện đối phương đang cúi đầu chỉnh tay áo, lộ ra một chuỗi vòng đen.
"Chị đã ăn xong cơm tối, không đi được." Đồng Kiều cự tuyệt nói.
Không biết đối phương nói cái gì, Đồng Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi."
Cúp điện thoại, Đồng Kiều nói ra: "Hầy, bạn ở đoàn làm phim tìm tôi đi hát."
Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: "Người bạn đó là Trang Nhất Địch sao?"
Đồng Kiều gật đầu: "Đúng nha, những người khác thì đi hẹn hò, chỉ còn chúng tôi độc thân, muốn đi KTV để giải toả."
Ngụy Cẩn Hằng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, khởi động xe nói: "Địa chỉ ở đâu? Tôi đưa cô đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT