Dương Tâm Dược một khi đã sợ thì sợ tới thi đại học.

Trong thời gian này, kỳ thi thử thứ ba lặng yên bắt đầu không một tiếng động, lại kết thúc không hề gợn sóng.

Trong bảng xếp hạng tổng thế của thành phố, bạn học Chung Khả lấy cách biệt hai điểm đứng thứ ba toàn thành phố. Khi bảng xếp hạng vừa ra tới, toàn bộ trường học lại Kinh Anh đều sôi sục lên, ngay cả bạn học lớp khoa học tự nhiên đều lấy cớ di chuyển tới lớp họ, muốn dính một chút tiên khí của vị học thần này.

Thầy Văn chủ nhiệm vui vẻ vô cùng, ở trong buổi họp lớp khen ngợi Chung Khả thật nhiều. Các lãnh đạo nhà trường hoàn toàn ngồi không yên, lúc trước bọn họ miễn học phí đào Chung Khả lại đây, vốn dĩ nghĩ cậu có thể thi đến 700 điểm trở lên thì có thể làm chiêu bài thổi phồng, nào nghĩ đến thế nhưng cậu cho bọn họ ngạc nhiên lớn đến vậy!

Lãnh đạo nhà trường trực tiếp hứa hẹn, chỉ cần Chung Khả thi đại học có thể thi được top 5 thành phố thì sẽ có khen thưởng từ hàng chục ngàn. Nếu là top1 toàn thành phố thì càng có thể nhận được số tiền thưởng sáu con số!

Việc này không biết tại sao lại truyền tới lỗ tai bạn học hai lớp, nhưng mọi người chỉ có hâm mộ mà không có ghen ghét. Dù sao thành tích của Chung Khả tốt, chuyện khen thưởng này cũng chỉ có cậu mới có tư cách nhận được.

Ba ngày trước khi bắt đầu kỳ thi đại học chính thức, trường học lại Kinh Anh được nghỉ. Ba ngày nghỉ phép ấm áp không chỉ để mọi người mài  gươm khi lâm trận, mà còn để mọi người thả lỏng thể xác lẫn tinh thần và đừng quá lo lắng.

Cuối cùng một ngày buổi chiều không có tiết học.

Sáu giáo viên bộ môn hơn nữa còn có thầy chủ nhiệm, tổng cộng bảy vị đồng thời xuất hiện ở trên bục giảng, cuối cùng  một lần nữa dặn dò những việc cần chú ý.

Nghiêm túc trả lời vững vàng bình tĩnh, nhớ rõ viết tên họ số báo danh, không cần nhìn đông nhìn tây tìm may mắn, đáp án nhất định không thể qua loa, không trả lời được thì cũng phải bịa ít nhất hai câu…

Năm trước cũng từng nghe qua một lần dặn dò, hôm nay lại một lần dừng ở lỗ tai của học sinh. Đối với bọn họ mà nói, phiền muộn cũng có, kích động cũng có, xúc động cũng có.

Thi đại học, đối với đa số học sinh mà nói, đều là  kênh thay đổi vận mệnh. Bạn đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, chắc chắn sẽ lấy lại được bao nhiêu vinh quang.

Bọn họ đã từng “lãng phí” một năm, hiện tại lại tới một cơ hội đặt ở trước mắt, không ai sẽ để nó trốn nữa.

“Cố lên đi!” Thầy chủ nhiệm nhìn những gương mặt non nớt dưới bục giảng, từ trên mặt bọn nhỏ thấy được tinh thần phấn chấn cùng hy vọng.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi bên nhau, thật sự không đủ để cho bọn họ hiểu nhau kỹ lưỡng. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, học sinh sẽ ai đi đường nấy. Ký ức giữa “cấp ba” cùng “đại học”  sẽ bị bỏ sâu vào trong tâm trí, dừng ở ngôi trường xưa cũ này.

Làm thầy chủ nhiệm chỉ huy trực ban, thầy Văn đã mang hơn mười lớp học lại, sớm đã quen với mối quan hệ thờ ơ này rồi. Nhưng hiện tại ông bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động. Ông hy vọng có thể lưu lại chút gì đó cho bọn nhỏ, có thể để cho bọn nhỏ khi nhớ tới khoảng thời gian này, trừ học tập “không thấy ánh mặt trời” ra thì còn có một tiếng cười, một tia cảm động, một tia nhớ nhung.

Ông nghĩ nghĩ rồi hô lên một cái tên.

“Chung Khả Ngải,” Ông trêu ghẹo, “Nhan sắc cao nhất trường, đồng thời cũng là người có chỉ số thông minh cao nhất trong trường, em lên bục giảng nói với mọi người vài câu đi.”

Chung Khả nào nghĩ đến chính mình đột nhiên sẽ bị điểm đến, cậu lắc đầu tính cự tuyệt.

Thật vất vả mới có cơ hội chọc ghẹo học thần, các bạn học không nghĩ sẽ bỏ qua cho cậu. Một lát sau, tiếng gõ bàn, tiếng vỗ tay, ồn ào ném lên nóc nhà, động tĩnh quá lớn cho nên dẫn các bạn lớp tự nhiên cách vách lại đây cả.

Trước sau cửa đều đổ đầy học sinh lớp tự nhiên xem náo nhiệt, ngay cả ban lãnh đạo, giáo viên phòng y tế, thậm chí quản lý nhà ăn ký túc xá cũng nghe tin đuổi tới. Vốn đang là lớp học trống trải, trong chớp mắt đã chật như nêm cối.

Dương Tâm Dược không nhịn xuống, cũng quay đầu lại nhìn cậu.

Chàng trai bị vây quanh bên trong đám đông có chút ngượng ngùng mà lắc đầu, ô vọng từ chối cơ hội tốt này để thoát khỏi ánh đèn sân khấu.

Đôi mắt cậu chứa đựng đầy bất đắc dĩ, tầm mắt từ trong đám người xẹt qua, tình cờ chạm vào đôi mắt hạnh của Dương Tâm Dược.

Dương Tâm Dược có tật giật mình, vội vàng quay đầu lại.

Giây tiếp theo, giọng nói dễ nghe của chàng trai truyền khắp lớp: “Được thôi, tớ sẽ cùng mọi người tâm sự.”

Chung Khả cũng không biết dũng khí từ chỗ nào tới mà đứng dậy đi về phía về bục giảng. Cậu cùng đôi chân dài, mỗi một bước đều bước thật sự ổn định, vì vậy cậu bước từng bước về phía trung tâm của mọi người.

Trên bục giảng, vài vị giáo viên đã rời khỏi vị trí ở giữa của mình, cam tâm cho cậu đứng đó.

Có học sinh lễ phép thông mình như thế, giáo viên nào mà không thích chứ?

Chung Khả đứng yên.

Thiếu niên đứng trên bục cao cùng đôi mắt hạc tha thướt.

“Không biết các bạn muốn nghe tớ nói cái gì đây?” Cậu nhận cái micro nhỏ từ thầy, giọng nói lanh lảnh, “Là phương pháp học tập, là điều chỉnh tâm lý, hay là……”

“Không nghe cái này!” Ngoài phòng có học sinh khoa học tự nhiên ồn ào lên, “Cậu là học thần, phương pháp học tập của cậu chúng tôi không dùng được, cho dù dùng được, hiện tại cũng đã chậm rồi!”

Lời nói không hơp lý thế này, sau khi cậu ấy nói xong, ngay cả giáo viên cũng nở nụ cười.

“Vậy các cậu muốn nghe cái gì?” Hôm nay Chung Khả như là thay đổi thành một người, rõ ràng cậu bị người ta chế nhạo nhưng cậu không đỏ mặt, không khẩn trương, không xấu hổ mà khí chất vẫn trầm ổn.

“Không bằng nói vấn đề tự do đi?” Một nữ sinh lắc lắc bím tóc, da mặt dày hỏi, “Chung Khả Ngải, tại sao cậu có tên này, một nam sinh kêu tên này không phải là quá đáng yêu sao?”

“Tên này là mẹ tớ đặt cho. Lúc mẹ mang thai vẫn luôn cho rằng tớ là con gái.”Cậu cũng không sợ, bình tĩnh trả lời, “vấn đề tiếp theo.”

“Học thần, trừ đại học Yến Kinh ra cậu còn tính thi trường nào khác không?”

“Trừ đại học Yến Kinh ra tớ không có ý nguyện khác. Tiếp theo nha.”

“Bạn học Chung, tại sao mỗi ngày cậu đều phải mang một cây mọng nước tới đi học vậy?”

“Bởi vì tớ thích. Tiếp theo nhé.”

Đối mặt với sự kiện và câu trả lời bất ngờ này, Chung Khả bình tĩnh trả lời, không tỏ ra rụt rè. Và đôi khi gặp phải những câu hỏi khó, cậu mỉm cười và trực tiếp nhảy qua.

Dương Tâm Dược vừa mới bắt đầu còn đem mặt giấu ở sau sách vở, đến sau lại vô thức ngẩng đầu lên, một tay chống cằm, ngơ ngác mà nhìn chàng trai trên bục.

Cậu loá mắt như vậy……  giống như những ánh sao được đúc ra, từ  không trung xẹt qua cô, cuối cùng đáp xuống ở thế giới của cô.

Khi vấn đề trở nên sâu hơn, đột nhiên, một giọng nói bất ngờ xuất hiện.

“Bạn học Chung Khả Ngải, thật ra có một việc, thầy cùng những thầy cô khác đều rất tò mò, còn hy vọng em có thể nói chuyện.” Người hỏi lần này không phải là bạn cùng lớp, mà là giáo viên chủ nhiệm của lớp họ! Vị này kinh nghiệm phong phú chỉ huy trực ban lão sư hỏi, “Lấy chỉ số thông minh cùng năng lực của em, nếu phóng ánh mắt của em ra ngoài, không giới hạn với nơi này, trên thế giới rõ ràng còn có rất nhiều trường học tốt cho em lựa chọn. Theo thầy biết, đại học Hương Giang  rất vui khi cung cấp cơ hội học tập cho em, học bổng cũng rất phong phú. Nhưng em vì cái gì nhất định phải vào đại học Yến Kinh chứ?”

Câu hỏi này thực sự nằm ngoài dự đoán của nhiều người. Nhưng khi nghĩ về nó một cách cẩn thận, thầy nói không phải là không có lý.

Thành tích cậu tốt như vậy, bài thi IELTS cho TOEFL thì là cái gì?? Năng lực của cậu dư sức nộp đơn cho đại học ở nước ngoài, vì cái gì nhất định phải là đại học Yến Kinh?

Đối mặt với vấn đề này, Chung Khả  trên bục chỉ tạm dừng vài giây đã mở miệng.

“Nếu năm trước thầy hỏi em vấn đề này, em sẽ trả lời thế này:  em lựa chọn đại học Yến Kinh là bởi vì em dốc lòng muốn trở thành một người kiểm sát trưởng ưu tú chính trực, đại học Yến Kinh có một trường luật hạng nhất trong nước. Hơn nữa, trên thế giới tồn tại nhiều hệ thống pháp lý, Hệ thống pháp luật của người Mỹ gốc Anh được sử dụng ở Anh và Hoa Kỳ khác với hệ thống của nước ta. Cho dù tương lai em quyết định đi du học đào tạo sâu JD, LLM, khoa chính quy vẫn yêu cầu học tập trong nước mới có thể nắm giữ tốt tình hình pháp luật trong nước.”

Chàng trai trẻ trả lời giống như tính cách bên trong của chính mình, ngay thẳng, kiên quyết và quyết đoán. Mặc dù bề ngoài trông cậu rất dịu dàng, nhưng trái tim cậu rất cứng rắn.

Thầy chủ nhiệm nghe ra ý còn đang dang dở, rất có hứng thú hỏi: “Em vừa mới nói đó là em của năm trước trả lời. Thế năm nay, lý do của em thay đổi sao?”

Bạn học dưới bục cũng cùng nghi vấn với thầy chủ nhiệm, nhìn về phía chàng trai giữa bục giảng với khuôn mặt tò mò.

Mà chàng trai nằm trong tầm ngắm của mọi người đã làm một hành động bất ngờ: Chỉ thấy cậu khẽ mím môi, đôi mắt chuyển hướng về phía Dương Tâm Dược dưới bục giảng.

Đáy lòng của Dương Tâm Dược căng thẳng, muốn chạy trốn nhưng tầm mắt lại trốn không thoát.

Trên bục, giọng Chung Khả nhẹ nhàng đến cực điểm, ẩn chứa tình cảm rất mạnh mẽ.

“Nếu năm nay hỏi em, lý do của em sẽ nhiều hơn một cái.” Giọng chàng trai theo microphone khuếch tán ra, “Bởi vì năm nay, em gặp được một người rất quan trọng với em. Cậu ấy xem đại học Yến Kinh làm mục tiêu, một năm nay cậu ấy vẫn luôn vì thế mà nỗ lực. Em muốn cùng cậu ấy bên nhau. Mặc kệ là cuộc sống dài lâu hay là mộng tưởng vô tận —— em‘ chỉ ’ muốn ở bên cạnh cậu ấy.”

Chung Khả “ám chỉ” rõ ràng như vậy, cậu thiêu đốt mười tám năm dũng khí tích góp ở trong lòng, mang trái tim chân thành đến trước mặt cô.

Cậu còn muốn đánh thêm một lần nữa. Nếu Dương Tâm Dược bởi vì nụ hôn kia mà “Hối hận”, “Lui về phía sau” thì lần này đổi lại là cậu tiến đến đi.

Lời nói của cậu không giống như là tỏ tình mà càng hơn hẳn tỏ tình, Dương Tâm Dược sao có thể nghe không hiểu, trong nháy mắt cô bị nhấn chìm bởi một ngọn lửa trái tim vô biên, để tất cả làn da lộ ra của cô đều xấu hổ thành màu hồng đào.

Này còn không phải là “Quá phận” nhất……  quá phận nhất chính là, tất cả bạn học, giáo viên, nhân viên trường học đều nghe hiểu ám chỉ của cậu, vô số ánh mắt đều tụ ở trên người cô, giống như là ba cô sáu bà đang đánh giá cô dâu mới vậy.

Tới giờ khắc này, Dương Tâm Dược mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mâu Tư Tư ngày đó —— xem ra, Chung Khả yêu thầm cô, trừ mình cô không biết ra thì trên thế giới tất cả mọi người đều biết nha.

Nghe Chung Khả trả lời xong, thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ cười mắng: “Khó lường khó lường, thằng nhóc này bình thường nhìn buồn không hé răng, không nghĩ tới tâm tư còn nhiều như vậy.”

Chỉ một câu như vậy đã qua đi chuyện “Yêu sớm” của cậu.

Dương Tâm Dược hiện tại đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu, cô co rúm ở trên chỗ ngồi, vừa ngượng ngùng lại vừa vui vẻ. Cố tình ngượng ngùng cười ra tiếng, nghẹn khuôn mặt nhỏ  đến mức đỏ bừng.

Đúng lúc này, Đới Kỳ Lân cùng bàn cô bỗng nhiên từ từ thở dài: “Haizz……”

Dương Tâm Dược: “Làm sao vậy?”

Đới Kỳ Lân đắm chìm trong tầm mắt của mọi mọi người, cảm động mà nói: “Không nghĩ tới Chung Khả xem tôi quan trọng đến vậy, còn muốn cùng tôi thi vào đại học Yến Kinh! Thì ra tôi không ngừng xem xấu ấy là đối thủ mà cậu ấy vẫn luôn chú ý tôi!”

Dương Tâm Dược: “……???”

Việc cuối cùng làm trước kỳ thi chính là dọn sạch ký túc xá.

Các học sinh tại ký túc xá đã đóng gói hành lý của họ trong thời gian này, và căn phòng ấm áp ban đầu như “nhà” đã dần trở về với sự trống rỗng và vắng vẻ ban đầu.

Trong ký túc xá người càng đi càng ít, Dương Tâm Dược để người nhà chở đi  hành lý trước, chỉ còn lại cây nha đam cao nửa người kia.

Trải qua một năm cô tỉ mỉ chăm sóc, nha đam curacao từ ban đầu mười lăm nhánh, lại dài hơn ra hai nhánh. Phiến lá đầy đặn và to tản ra bốn phía, mỗi một mảnh đều chứa đầy hơi nước.

Nhìn cây nha đam này, Dương Tâm Dược tự nhiên nghĩ tới chủ nhân đời trước của nó, đồng thời cũng nghĩ đến chàng trai trước mặt tất cả mọi người nói ra lời kia.

Nói không rung động tuyệt đối là giả, nhưng Dương Tâm Dược “bồi hồi khi về quê cũ”, cô hận không thể thành một con đà điểu, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào bùn đất mới tốt được.

Cô ngồi xổm trước chậu cây, thực vật xanh biếc này, nhỏ giọng nói hết phiền não của bản thân.

“Chị Chung Khả thật sự thích hợp ở bên nhau sao?…… Chị rất thích anh ấy, nhưng loại thích này thành lập trên quan hệ ‘ bạn bè ’, chị không biết sau khi trở thành người yêu, tụi chị còn hợp hay không nữa.” Cô càng nói càng nhỏ giọng, cô ôm đầu gối, biến thành một quả cầu nho nhỏ, “Nếu  sau khi tụi chị ở bên nhau phát hiện không thích hợp, mỗi ngày cãi nhau, cuối cùng chia tay…… Vậy ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?”

Suy nghĩ linh tinh của cô ép tới rất thấp, ngay cả Mâu Tư Tư cùng tồn tại một phòng cũng nghe không rõ nữa.

“Lớp trưởng, cậu còn nhắc mãi chuyện gì thế?” Nữ thần chân dài dựa vào bên cửa, cuối cùng một chút đồ vật vụn vặt đều nhét vào túi xách trên tay, “Nhanh lên, cần phải đi rồi, cô quản lý vừa rồi đã tới thúc giục rời phòng quá một lần.”

“À, à, được. Tớ cũng thu thập xong rồi!” Hai tay Dương Tâm Dược ôm lấy chậu nha đam 30kg kia, nâng cao tinh thần vận khí, hey một tiếng liền đem nó ôm lên. Cô định đem nha đam về nhà, mẹ cô thích hoa nên xây riêng một nhà ấm trồng hoa, chăm sóc thực vật này kia.

Dương Tâm Dược nhìn xem phòng ngủ trống rỗng, mặt lộ vẻ buồn bã, nhưng cô nghĩ đến cuộc sống mới gần trong gang tấc thì một chút buồn bã này rất nhanh lại chuyển thành chờ mong.

“Đúng rồi, Mâu Tư Tư, những người vừa rồi giúp cậu vào dọn hành lý là họ hàng nhà cậu sao?”

Khi Mâu Tư Tư chuyển đến ký túc xá trước đây, cô ấy mang theo bảy chiếc vali lớn. Sau đó, cô ấy dần dần bổ sung rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, hai tủ quần áo lắp ráp. Mấy thứ này bằng một mình cô ấy khẳng định không thể mang đi. Vừa rồi bốn năm người kia nháy mắt đã đem hành lý của cô ấy sửa sang lại cho tốt, thay phiên nhau khiêng đi rồi.

“Không phải.” Mâu Tư Tư nói, “Mấy người đó đều là trợ lý của đối tượng tớ. Anh ấy ở dưới lầu chờ tớ, phái mấy trợ lý giúp tớ dọn đồ đạc.”

“……” Dương Tâm Dược trợn mắt há hốc mồm, “Cậu, bạn trai cậu thật là lợi hại! Lại là trợ lý, lại là xe……”

Dương Tâm Dược có một câu không hay hỏi ra:  bạn trai cậu ấy “Hào” như vậy, khẳng định không phải bạn cùng lứa tuổi với bọn cô, cũng không biết bao lớn rồi.

Mâu Tư Tư thật ra không kiêng dè gì, thoải mái hào phóng nói: “Cậu có phải hỏi anh ấy làm gì hay không? Như thế nào có tiền như vậy ?”

Dương Tâm Dược gật đầu gật đầu gật đầu.

Mâu Tư Tư nhoẻn miệng cười: “Anh ấy là CEO công ty quản lý mà tớ đang ở—— không sai, tớ đang cùng ông chủ yêu đương.”

Dương Tâm Dược: “……”

“Được rồi, thu hồi sức tưởng tượng phong phú trên mặt cậu đi.” Mâu Tư Tư vươn ngón trỏ chọt thật mạnh vào giữa lông mày của cô, đẩy Dương Tâm Dược lảo đảo một chút, ôm chậu nha đam nghiêng ngả lảo đảo mà lui về phía sau vài bước.

Tay Mâu Tư Tư ôm ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng: “Không có quy tắc ngầm gì cả. Câu chuyện của chúng tớ rất đơn thuần, chúng tớ gặp nhau, đều có cảm giác tốt với nhau, tuổi tác của người  ấy lớn hơn tớ nhiều, địa vị cao hơn tớ, cho nên thời điểm người ấy theo đuổi tớ, thật ra tớ rất do dự, không biết có nên tiếp thu người ấy hay không. Sau đó tớ lại nghĩ, quản nó làm gì, tớ thích người ấy, đương nhiên tớ phải bắt được người  ấy.”

Dương Tâm Dược đã sớm biết cô ấy có bao nhiêu “tiêu sái”, chưa bao giờ để ý người khác nghị luận, người không quen thuộc sẽ đem coi chút kiêu ngạo này của cô như là “không coi ai ra gì”.

Cẩn thận nhớ lại, lúc trước Mâu Tư Tư mới vừa dọn vào ký túc xá, rõ ràng cô ấy cùng Dương Tâm Dược sinh hoạt ở dưới một mái nhà nhưng cô cũng không để ý cô ấy. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Mâu Tư Tư bắt đầu dần dần tiếp nhận  sự tiếp nhận của Dương Tâm Dược, dung nhập cô tới thế giới của mình.

Dương Tâm Dược bội phục nói: “Mâu Tư Tư, cậu thật ngầu.”

“Lớp trưởng, đây cũng là điều tớ muốn nói cùng cậu.” Mâu Tư Tư nửa cong lưng, cúi đầu nhìn về phía bạn cùng lứa tuổi ngây thơ, “Không ai biết về sau sẽ phát sinh cái gì, nếu hiện tại không thử đi bắt lấy nó, chẳng lẽ phải đợi nó từ trong tay trốn ra sao?”

“……”

Nào nghĩ đến dạo qua một vòng, cuối cùng lại vòng tới vấn đề này rồi.

……

Xuống lầu, các cô vừa lúc gặp Viên Tiêu.

Người nhà của Viên Tiêu đã giúp cô ấy mang hành lý xuống trước, cô ấy cõng bảng vẽ rồi treo nó trên người Dương Tâm Dược, kể ra thất vọng của mình.

Kỹ thuật diễn của cô ấy vụng về, nửa ngày cũng khóc không ra một giọt nước mắt tới.

Dương Tâm Dược chọc cô: “Lại không phải sau này không gặp được, lại không phải sau khi tốt nghiệp không thể gặp mặt, về sau còn có thể ra chơi, hơn nữa, qua mấy ngày thi đại học, chúng ta phân tới một trường thi mà.”

Viên Tiêu sờ sờ vào những giọt nước mắt không tồn tại, gật đầu: “À phải, nhưng lần này mọi người phân tán thật đủ xa, lớp chúng ta chỉ có ba người ở ngôi trường kia thi đại học.”

Trường thi đại học đều là sắp xếp học sinh không theo trình tự, sắp xếp ngẫu nhiên để làm bài thi. Dương Tâm Dược bị phân đến ngôi trường kia, vừa vặn ở bên cạnh nhà cô, đi bộ chỉ cần mười phút liền đến.

Mâu Tư Tư: “Ba người? Trừ hai cậu ra, còn có một người là ai?”

Viên Tiêu kéo giọng dài ra, ý là: “Còn có thể có ai nữa —— đương nhiên là Trạng Nguyên tương lai của thành phố rồi.”

Không sai, Chung Khả cùng Dương Tâm Dược cũng ở cùng trường tham gia thi đại học, không chỉ có như thế, phòng thi của bọn họ còn sát nhau. Vào ngày phát phiếu dự thi, Dương Tâm Dược còn ckhông vui vì sự trùng hợp này.

Mâu Tư Tư nhướng nhướng chân mày, để lại cho Dương Tâm Dược vẻ mặt “Hết thảy đều không nói gì”.

Các cô nói nói cười cười đi đến cổng trường, ba cô gái một cái cao gầy gợi cảm, một cái châu tròn ngọc sáng, một người như ánh mặt trời, ba người đứng chung một chỗ, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Mâu Tư Tư ngửa đầu, tìm kiếm xung quanh chiếc xe đón mình. Rất nhanh, một chiếc SUV sang trọng xa hoa đang từ từ đậu trước mặt ba người họ.

Thân xe màu xám bạc giống như một tia sét làm choáng váng tầm nhìn của mọi người, logo hình giọt nước ở mặt trước của chiếc xe được sắp xếp hợp lý cho thấy giá trị tuyệt vời của nó.

Cánh cửa bên cạnh ghế lái mở ra, và một người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi bước ra khỏi xe. Anh ta mặc một bộ đồ tây trang màu đen. Anh ta trông không đẹp trai lắm nhưng nét mặt anh ta lại rất đoan chính.

Ngay lúc Dương Tâm Dược cho rằng vị này chính là người yêu của  Mâu Tư Tư người đàn ông mặc tây trang kia bỗng nhiên vòng tới cửa xe bên kia, cung kính mà cúi người. Anh ta đứng trước cửa sau, một tay kéo ra cửa xe, một tay kia che ở đỉnh xe. Thì ra, anh ta là một tài xế thôi.

Cửa xe mở ra, một đôi chân màu trắng ngọc sáng được giấu trong đôi giày cao gót mỏng, tự hào bước vào tầm mắt của mọi người.

Chân dài, eo thon, dáng người cao ráo, tóc ngắn gọn gàng không thể che đi đôi lông mày thanh tú. Người phụ nữ được bảo dưỡng thật tốt, khuôn mặt tinh xảo, nhìn không ra tuổi cụ thể, thần thái trong mắt sáng láng. Cô ấy mặc một chiếc váy màu tối vừa người. Vòng tay xà cừ cổ tay và vòng cổ quanh cổ Mâu Tư Tư có đôi có cặp. Vóc người cô ấy không cao, hơn nữa giày cao gót cũng không cao hơn Mâu Tư Tư chút nào.

Thấy cô ấy tới, cổ xa lạ trên người Mâu Tư Tư  lập tức tan chảy, như xuân lạnh chợt ấm, chỉ còn lại có nhè nhẹ nhu tình.

“Anh đã đến rồi?” nữ thần Mâu lạnh lùng hóa thân thành cô gái nhỏ làm nũng, thân mật mà đón nhận, duỗi hai tay kéo cô gái kia vào trong lòng ngực. Cô gái kia vỗ vỗ eo cô ấy, cùng cô ấy trao đổi cái kề mặt thân cận.

Tuy rằng thời gian cái ôm này cũng không dài, nhưng trong đó ẩn chứa lượng tin tức cũng không ít.

Dương Tâm Dược trừng đến ngốc mà ôm chậu nha đam kia đứng tại chỗ, trong đầu quát lên một trận lốc.

Này này này……

Dương Tâm Dược sau đó mới ý thức được, Mâu Tư Tư nói vốn không phải “anh ấy”, mà là “cô ấy”! Ai có thể nghĩ đến, người yêu của một người đẹp siêu cấp sẽ là một sếp nữ có khí chất như thế?!!

Viên Tiêu không nhận thấy sự cứng nhắc một cách bất thường của bạn thân mình và nói một cách hâm mộ: “Cô gái trẻ đó có phải là họ hàng của Mâu Tư Tư không? Trẻ quá, đẹp quá, giàu có, tớ thực sự hy vọng rằng 20 năm sau, tớ có thể trẻ như vậy, đẹp cùng giáu có như vậy.”

Dương Tâm Dược: “……”

Mâu Tư Tư ôm người yêu lớn tuổi của mình, quay đầu lại chớp mắt với Dương Tâm Dược.

Chỉ thấy bàn tay phải của cô ấy nâng lên, vẫy về phía trước như một con mèo và nắm lấy một quả bóng không khí, nói: “Lớp trưởng, nhớ kỹ —— tình cảm nếu tới rồi, vậy ‘ bắt lấy ’ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play