Chờ đến tiết phê bình đề toán học, thầy toán học gọi riêng Chung Khả đến trên bục giảng. Tốn mười phút công phu khen ngợi Chung Khả lần này được thành tích tối đa không dễ.

“Bạn học Chung Khả Ngải, từ khai giảng đến bây giờ, thi toán học không dưới 149 điểm! Lần thi tháng này mất một điểm  là do em ấy nhảy bước, mà không phải làm sai! Đây là một khái niệm cho thấy trình độ toán học của em ấy không chỉ có đạt tới điểm tuyệt đối, hơn nữa còn vượt xa điểm tuyệt đối. Mà điều này mặc kệ là giáo viên ra đề gì, hắn đều có thể làm tốt đối nghịch!”

Mắt thầy toán sáng như đuốc, như một chi súng máy, biubiubiubiu bắn về phía dưới bục: “Nhìn nhìn lại bạn học nào đó, yêu cầu với mình không chỉ có thấp, hơn nữa vẫn luôn sa vào lưới tiêu chuẩn thấp. Lần này em có thể thi 110 điểm, không đại biểu lần sau còn có thể thi được 110 điểm. Năng lực của em cần phải vượt qua thành tích là 20 điểm mới có thể bảo đảm lấy được thành tích tốt ở kỳ thi đại học……”

Thầy ở trên bục nhắc mãi không ngừng, cọc tiêu Chung Khả  bị bắt lên thành thành thật thật mà đứng ở trên bục. Những từ ca ngợi tiến vào lỗ tai trái, ra lỗ tai phải.

Thánh tích của câu trước kia ở Nhất Trung Yến Kinh liền cầm cờ đi trước, chỉ là người người ở Nhất Trung đều ưu tú, chênh lệch giữa bạn học rất nhỏ. Nhưng thành tích của mọi người ở trường học lại Kinh Anh chênh lệch quá lớn, cậu đã không phải hạc trong bầy gà, quả thực là hươu cao cổ đứng trên bầy gà!

Trước kia cậu còn sẽ cảm thấy ngượng ngùng cảm thấy thẹn vì thầy tâng bốc rực rỡ. Hiện tại nghe nhiều rồi, trình độ tiếp thu của cậu dần dần đề cao, đã học xong đại pháp thất thần, ghi nhớ định nghĩa triết học trong lòng để chuyển hướng sự chú ý.

Tầm mắt của cậu không có tiêu cự phiêu ở không trung, vừa vặn chạm vào mắt Dương Tâm Dược.

Cô gái tinh quái, hai ngón tay dựng lên kẹp lấy thịt trên mặt kéo ra bên ngoài, đồng thời môi trề ra, tròng trắng mắt lộ ra, hình thù kỳ quái mà làm cái mặt quỷ siêu xấu.

Chung Khả không nhịn nỗi, trực tiếp ở trên đài “haha” bật cười.

Thầy toán lập tức tiếp: “Tụi em nhìn xem thái độ của mình, ngay cả bạn Chung Khả Ngải cũng nhìn không nỗi, em ấy đang chê cười các em đấy!”

“……” Chung Khả: Thầy ơi không, em không phải, em không có……

Lần này đề toán học xác thật rất khó, toàn quân thí sinh Nghệ thuật trong lớp đều bị diệt. Dương Tâm Dược có học thần hộ thể, phát huy vượt xa người thường bò tới rồi 128 điểm, phải biết rằng lần trước thi đại học, toán học cô vừa mới đạt tiêu chuẩn đấy.

Trên bục, giọng điều của thầy vui mừng: “Hôm nay, thầy còn muốn cường điệu khen ngợi một bạn học. Bạn học này ở trong lớp chúng ta, học lực kém cỏi nhất, lớn tuổi nhất, lần đầu tiên thi khảo sát chất lượng toán học chỉ lấy tới một con số, tổng điểm ở xếp hạng trong lớp lót đế! Nhưng trải qua một năm học khắc khổ học tập, thành tích của bạn học này có tiến bộ bay vọt! Mỗi một lần thi cử, bạn học này đều nghiêm túc sửa câu sai, lặp lại nghiên cứu, nghiêm túc tính toán. Bạn học này dùng thời gian mà các em nói chuyện phiếm, toàn bộ lấy ra tới dùng cho việc học! Loại tinh thần này đáng giá đề mọi người học tập!”

Tuy rằng thầy còn chưa nói ra tên bạn học này, nhưng mọi người đều đoán được đối tượng được khen ngợi này đúng là bạn học lớn tuổi nhất trong lớp- dì Bạch Tuệ Quyên.

Lần này Bạch Tuệ Quyên lấy được 92 điểm, ở trong lớp xếp hạng giữa. Bà nơi nào nghĩ đến chính mình thế nhưng lại được thầy khen ngợi. Bà hoảng loạn đứng lên, làn da vàng như nến nổi lên hai luồng “cao nguyên hồng”, quanh thân hiện lên sự bối rối.

“Thật ra dì cũng không có phương pháp học tập gì, bởi vì dì lớn tuổi, trí nhớ không tốt, chỉ có thể học đi học lại.” Bà xấu hổ mà nói, “Dì cũng không phải không thích tám chuyện, chủ yếu là chuyện của các con về minh tinh trẻ tuổi dì thật sự không hiểu được. Dì nghe các con nói ‘ nhóc con của tớ ’, ‘ cục cưng của mẹ ’, dì còn tưởng rằng là ngôi sao nhí, kết quả vừa thấy đều là mấy đứa nhóc hơn 20 tuổi, luận tuổi, trong lớp này chỉ có dì đủ là mẹ bọn nó.”

Trong lớp đầu tiên đều là yên tĩnh, ngay sau đó toàn bộ trong lớp đã bị tiếng cười bao phủ.

Tồn tại của Bạch Tuệ Quyên ở trong lớp rất thấp, chỉ cùng ít ỏi vài người từng có tiếp xúc. Bình thường độc lai độc vãng, trong lớp không phải làm bài thì chính là đọc sách. Rất nhiều thí sinh Nghệ thuật cũng không biết bà gọi là gì, mỗi lần xưng hô đều là “dì lớn tuổi nhất trong lớp”.

Mọi người nơi nào nghĩ đến, dì Bạch thế nhưng cũng có một mặt thú vị như vậy, nói đùa lên không lưu tình chút nào.

Dương Tâm Dược mừng rỡ nhất, cười khúc khích, Đới Kỳ Lân ghét bỏ mà nói cô như là đang gáy.

Dương Tâm Dược: “Cậu đừng ghét bỏ tớ, nếu không có tớ mỗi buổi sáng gáy,  nữ thần Mâu Tư Tư của cậu đều không thể rời giường nha.”

Đới Kỳ Lân: “……” Này nha, rất tức giận.

Dương Tâm Dược mỉm cười, Viên Tiêu hàng phía trước đột nhiên quay đầu tới, nháy mắt với cô, ở  trên bàn cô ném xuống một tờ giấy nhỏ.

Dương Tâm Dược hoài nghi mà tiếp nhận tờ giấy. Vừa mở ra, một dòng ghi chú mượt mà đập vào mắt.

【 Tâm Dược Tâm Dược, cậu đừng cười, lần này Thiên Thiên thi toán học không tốt, còn thấp hơn một điểm so với dì Bạch. Cậu ấy vẫn luôn đen mặt, chúng ta tan học đi cùng cậu ấy đi. 】

Dương Tâm Dược vội vàng thu lại nụ cười.

Cô trăm triệu không nghĩ tới, lần này Bạch Thiên thi…… Lại lại lại lại không thi tốt.

Thành tích nhỏ của Bạch Thiên mỗi lần đều không tồi, ở trong lớp ổn định ở top 10, không gặp vấn đề gì để vào học đại học Kinh tế và Thương mại. Cố tình mỗi lần gặp kỳ thi lớn, cậu ấy đều sẽ phát huy thất thường. Giữa năm trước, cuối kỳ đều là như thế này, không nghĩ tới kỳ này cũng gặp vấn đề lớn như này.

Năng lực của Bạch Thiên cũng trung bình. Lần này toán học thấp hơn ít nhất 20 điểm so với mức thông thường của cô. Bình thường Bạch Tuệ Quyên có cái gì không biết đều đi hỏi Bạch Thiên, thường xuyên nhìn thấy hai người ở bên nhau học tập, nhưng mà kết quả thi cuối cùng, Bạch Thiên còn thấp hơn Bạch Tuệ Quyên…… Dương Tâm Dược đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cảm thấy xác thật có chút “khó khăn”.

Thân là bạn bè, Dương Tâm Dược quyết định chờ đến khi đến lớp, hảo khia sáng cho cô ấy, để cô ấy buông đi gánh nặng trên người, chào đón kỳ thi với một trái tim bình thường.

Nhưng mà Dương Tâm Dược không nghĩ tới, Bạch Thiên phát huy thất thường cũng không chỉ giới hạn ở một môn duy nhất trong toán học, tiếng Anh, văn tổng, ngữ văn…… thành tích thi cử của Bạch Thiên từng cái đều kém đi.

Trên bục giảng thầy nói tới nói lui, cơ thể Bạch Thiên càng ngày càng gấp càng căng thẳng.

Dương Tâm Dược cúi đầu, nhờ sách vở che lấp lén gửi tin nhắn cho Chung Khả.

Dược: Làm sao bây giờ, Bạch Thiên có áp lực quá lớn. Nếu cậu ấy có thể khóc lớn một hồi thì tốt rồi.

Dược: Di nguyện của ba Bạch Thiên chính là hy vọng cậu ấy có thể thi đậu đại học. Nhưng nếu tiếp tục như vậy,  thật sự cậu ấy rất nguy hiểm.

Dược: Chúng ta nên khia sáng như thế nào đây?

Chung Khả vẫn luôn không trả lời, Dương Tâm Dược cho rằng cậu không thấy được.

Vài phút sau, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hơn mười tin nhắn lại bay nhanh ùa vào điện thoại Dương Tâm Dược.

Chàng trai trồng sen đá:…… Tâm Dược, cậu có nghĩ tới hay không, thật ra có khả năng là cậu ấy cũng không cần bạn bè khai sáng?

Chàng trai trồng sen đá: Thật ra cậu ấy cần phái chiến thắng là chính mình, mà không phải bóng ma thất bại từ thi cử.

Chàng trai trồng sen đá: Thật ra tớ có thể hiểu cậu ấy.

Chàng trai trồng sen đá: Tâm Dược, có đôi khi tớ thật sự hâm mộ cậu.

Dược: Hâm mộ tớ cái gì?

Chàng trai trồng sen đá: Cha mẹ cậu đều còn đủ, cho nên cậu rất khó  có thể trải nghiệm cảm giác rằng những điều ước của người thân sẽ nằm trên vai cậu sau cái chết của người thân.

Chàng trai trồng sen đá: Loại cảm giác này, không phải cậu “đặt mình vào hoàn cảnh người khác” là có thể tưởng tượng ra được.

Chàng trai trồng sen đá: Chân chính mất đi cùng thống khổ, cũng không thể theo thời gian trôi đi mà chậm rãi yếu bớt, nó sẽ vẫn luôn tồn tại.

Chàng trai trồng sen đá: Thậm chí rất có khả năng sẽ vào một ngày nào đó, đột nhiên bùng nổ.

Chàng trai trồng sen đá:…… thật vất vả cậu mới xây dựng thế giới cân bằng lại tan thành mây khói.

Dương Tâm Dược nhìn lời nói của Chung Khả gửi đến trên màn hình, tư vị trong lòng cực kỳ phức tạp.

Có lẽ, có lẽ như Chung Khả nói như vậy đi. Cuộc sống ngắn ngủi 18 năm này của Dương Tâm Dược không tính là trôi chảy, nhưng cô vẫn luôn là ôm ấp hy vọng, với một sức mạnh của mặt trời nhỏ để lao về phía trước. Cô rớt vào một cái hố, có thể cười ha ha vỗ vỗ mông lại đứng lên.

Nhưng Bạch Thiên cùng tính cách của cô hoàn toàn bất đồng. Cô ấy càng mẫn cảm, cô càng tinh tế, đồng thời, cô ấy rơi xuống cái kia hố cũng lớn hơn nữa, lớn đến nỗi cho dù cô ấy liều mạng tự cứu, cũng rất khó lại đứng lên xuất phát một lần nữa.

Gia đình Dương Tâm Dược hài hòa, cha mẹ còn thường xuyên khoe yêu thương. Thật khó để một đứa trẻ lớn lên trong “tình yêu” có thể tưởng tượng ra nỗi đau của “mất tình yêu”.

Lời nói của Chung Khả gõ vào tim cô, Dương Tâm Dược nỗ lực trải nghiệm tiến vào một chút âm u, thống khổ cùng tuyệt vọng. Nhưng cô thử nửa ngày vẫn khó có thể lĩnh hội được.

Kim Dung đã từng trải qua nỗi đau mất người thân, và sau khi mất người mình yêu, ông đã viết ngoại truyện《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》, “ Nỗi thống khổ khi Trương Tam Phong nhìn thấy Trương Thúy Sơn tự vận,  nỗi thương tâm khi Tạ Tốn nghe được tin Trương Vô Kỵ chết, trong sách viết cũng quá nông cạn, chân thật trong cuộc đời không phải như thế. Bởi vì khi đó tôi còn không rõ.”

Loại đau đớn bản thân này, là không thể thông qua người khác miêu tả tưởng tượng ra được.

Ngón tay của Dương Tâm Dược vô ý thức mà ở trên bàn phím di động, gõ gõ đánh đánh để lại một hàng chữ.

Dược:…… Tớ xin lỗi, tớ có phải đứng nói chuyện nên không tha61y eo đau hay không?

Dược: Tớ thừa nhận, tớ thật sự rất khó cảm nhận được cái loại đau khổ vì mất đi người thân.

Dược: Cái kia…… Chung Khả, tớ hỏi nhỏ một chút,  lần trước thi đại học cậu không thi toán học, có phải có liên quan đến chuyện mẹ cậu qua đời hay không?

Trong cuộc họp phụ huynh, ba Chung đã từng nói qua, mẹ Chung là một giáo viên toán, là bà dạy vỡ lòng cho Chung Khả, bồi dưỡng hứng thú của cậu với số học.

Chỉ là chuyện mẹ qua đời [hát sinh vào năm Chung Khả lớp 10, hai việc sẽ có quan hệ sao?

Lúc này đây, Chung Khả trả lời rất nhanh.

Chàng trai trồng sen đá: Tâm Dược, cậu không cần xin lỗi tớ.

Chàng trai trồng sen đá: Nếu có thể, tớ hy vọng cậu vĩnh viễn không cần cảm nhận được loại đau khổ này. Tớ hy vọng cậu có thể luôn sống trong hoàn cảnh tràn ngập yêu thương, cha mẹ trường thọ, gia đình hạnh phúc.

Mà cậu, cũng sẽ trở thành một viên “tình yêu” bảo vệ cô.

Chàng trai trồng sen đá: Còn lần trước thi đại học tại sao không thi toán học……

Đáp án chưa gửi đi được thì thầy Ngữ Văn trên bục giảng đã hóa thân thành núi lửa hoạt động, rít gào lên.

“Ngẩng đầu ngẩng đầu ngẩng đầu! Đều cúi đầu làm gì hả? Cho rằng tôi đứng ở trên bục giảng nhìn không thấy các em đang làm gì ở dưới ư? Chơi điện thoại, xem tạp chí, truyền tờ giấy, thế mà còn dám ăn vụng hả! Các em cho rằng chính mình thi rất khá sao? Thế mà còn có tâm tư làm việc riêng sao?!”

Dương Tâm Dược sợ tới mức run lên, vội vàng đem điện thoại ném vào cặp sách, ngoan ngoãn ngẩng đầu cùng vẻ mặt thuần khiết vô tội.

Râu của thầy Ngữ Văn tức đến nỗi bay lên: “Nhìn xem thành tích trung bình lần này của các em trong lớp, còn không cao bằng kỳ thi tháng! Nếu không có thành tích của Chung Khả cùng Dương Tâm Dược kéo lên trên, thì hoàn toàn không thể xem nỗi lớp các em! Tôi đã dạy nhiều lớp học lại đến vậy nhưng các em là học sinh kém nhất mà tôi từng gặp qua!”

Ông giơ bài thi trong tay lên: “Nhìn xem nơi này! Nơi này! Từ viết chính tả trong thơ cổ là từ cơ sở, viết văn lạc đề tôi có thể tha thứ cho các em, nhưng là viết chính tả thơ cổ hoàn toàn là câu hỏi phụ, tại sao có em một câu cũng không viết được hả!”

Ông tức giận: “Tất cả những học sinh bị trừ hơn ba điểm đều giơ tay, hãy để tôi xem có ai!”

Dưới bục không có động tĩnh.

“Tại sao không ai giơ tay? Hiện tại cảm thấy mất mặt à? Lúc điểm thấp không cảm thấy mất mặt sao?”

Lúc này đây, mười mấy người thưa thớt giơ lên, Dương Tâm Dược ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện đa số đều là thí sinh Nghệ thuật. Bọn họ mới vừa thi xong Nghệ thuật liền trở về tham gia thi. Những gì lúc trước ôn tập đều quên hết, một lần nữa nhặt lên nên nhất thời theo không kịp, cũng không có cách nào cả.

Duy nhất một cái người không phải thí sinh Nghệ thuật…… Đúng là Bạch Thiên.

Đầu cô ấy cúi thấp, cằm dường như muốn dán đến trên ngực, trên cổ tái nhợt, khớp xương từng đoạn nhô lên. Dương Tâm Dược lúc này mới phát hiện, Bạch Thiên đã gầy tới loại trình độ này rồi.

Dương Tâm Dược dựa vào thị lực xuất sắc để nhìn lén bài thi của Bạch Thiên. Lấp chỗ trống thơ thế nhưng sai một nửa trở lên, chi chít đều là xoá và sửa đen, liên tiếp mấy dấu gạch đỏ.

Cậu ấy ngây người nhìn vào tờ đáp án, thân thể run nhè nhẹ, tựa như là một cây kéo đã bị kéo đến cực hạn, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Sau khi thầy Ngữ Văn phê bình bọn họ xong, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, bắt đầu tiếp tục giảng đề thi khác.

Mỗi lần thi đại học môn ngữ văn, đều sẽ có một phần văn hiện đại, một phần văn học cổ. Mỗi lần đọc văn học cổ đều là trừ hố to, rất nhiều người đọc không hiểu ý tứ và rồi mất rất nhiều điểm.

Thầy ngữ văn hận sắt không thành thép, một bên giảng bài thi, một bên quở trách bọn họ không thông suốt. Tuổi tác ông đã lớn, tác phong cũng cũ kỹ, phê bình học sinh đều là chút “giọng điệu cũ”.

“Tôi cần phải phê bình bạn học nào đó, bình thường rất nỗ lực rất nghiêm túc, thành tích của kỳ thi nhỏ cũng không tồi, nhưng gặp được bài thi lớn thì thành tích sẽ không ổn định. Cuộc đời của các em có bao nhiêu thời gian để có thể lãng phí? Bạn học cấp ba của bọn em đã vào đại học, các em còn ngồi trong phòng cấp ba lặp lại cuộc sống năm trước, chẳng lẽ các em còn muốn dành thời gian năm tới nữa sao?”

“Tôi lặp lại lần nữa, các em lãng phí không chỉ có là thời gian cùng tiền bạc mà còn có hy vọng mà phụ huynh gửi gắm ở trên người các em! Các em không nỗ lực, các em có xứng đáng với mong muốn con hơn người của phụ huynh không? Các em có xứng đáng……”

“Ầm!”

Ngoài dự đoán một tiếng vang lớn, thầy Ngữ văn vốn thao thao bất tuyệt trên mặt lộ vẻ kinh dị, nhìn cô gái gầy yếu dưới bục giảng.

Cả lớp lặng im.

Ánh mắt mọi người toàn bộ tụ tập ở lớp trung vào bóng dáng ở giữa lớp. Cô ấy lung lay sắp đổ, giống như tùy lúc đều có thể ngã xuống, nhưng đồng thời cô ấy đứng rất vững vàng, giống như một cây khô cắm rễ ở đây vậy.

Ở dưới chân cô ấy, bàn học nghiêng đổ, ly thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, thấm ướt cả một khoảng đất.

“Bạch Thiên……” Dương Tâm Dược cho rằng giọng mình rất lớn, nhưng hai chữ này lại bị kẹt ở trong cổ họng.

Đôi mắt Bạch Thiên đỏ đậm, mái tóc dài che khuất đi một nửa khuôn mặt, chặn đi sắc mặt tái nhợt của cô ấy.

Cặp mắt kia đều là hắc ám, là đau khổ cực độ, là ngã xuống vực sâu nhưng không thể bò lên.

Cô ấy giữ chặt các bài kiểm tra ở nhiều môn khác nhau và số đỏ tươi được in trên đó. Cô ấy có thể nghe thấy vô số lời chế giễu bên tai và chỉ trỏ vào cô ấy. Những áp lực này đến từ giáo viên, từ phụ huynh và thậm chí từ…. Chính cô ấy.

“A ——!!”

Cô ấy la lên một tiếng, đột nhiên xé bỏ mấy bài thi trong tay. Tiếng xé rách chói tai tưới vào lỗi tai mọi người. Chỉ trong vài giây, bài kiểm tra với điểm số đã biến thành những mảnh giấy vô nghĩa.

Vẻ mặt của cô ấy cũng không phải điên cuồng, mà là một loại cực kỳ bình tĩnh.

Giây tiếp theo, tay Bạch Thiên giơ lên, tất cả các mẩu giấy vụn được cô ấy tung lên không trung, giống như những mảnh tuyết từ từ rơi xuống đất.

Mà cô ấy, ngay giữa trận “Tuyết” rơi, xoay người mà đi.

Những chuyện phát sinh thật sự quá nhanh, không ai có thể phản ứng lại, không ai ý thức rõ ràng được vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Tất cả mọi người như là bị ma pháp ngưng tại chỗ, ngây ngốc đứng ngoài quan sát trò khôi hài này.

Bọn họ không rõ, bình thường Bạch Thiên thoạt nhìn nhã nhặn, vì sao sẽ đột nhiên bộc phát ra vậy. Cô ấy như là thay đổi thành một người, trở nên…… Xa lạ lại làm người khác sợ hãi.

Người trước hết phản ứng lại chính là Bạch Tuệ Quyên.

Sắc mặt bà trắng bệch, chỉ đình trệ vài giây liền theo sát phía sau Bạch Thiên chạy ra khỏi cửa phòng học. Rõ ràng tuổi bà đã lớn, thân thể không linh hoạt, nhưng lúc này bà như có sức mạnh vô tận, một lòng một dạ phải đuổi theo Bạch Thiên.

Bà ấy vừa di chuyển, mấy người bạn tốt của Bạch Thiên lập tức bừng tỉnh,  nhanh chóng từ trên chỗ ngồi đứng dậy, cùng nhau đuổi theo.

Còn có rất nhiều bạn học muốn đi qua xem. Thầy chủ nhiệm nghe tin tới kịp thời ngăn lại xôn xao trong lớp, trấn an các bạn học tại chỗ ngồi.

Thầy chủ nhiệm cố gắng hết sức khống chế được cục diện, trong lòng lo lắng càng lúc càng lớn.



“Chú ơi, chú mở cửa ra! Con muốn đi ra ngoài!”

Tại cổng trường phòng bảo vệ, Bạch Thiên đã đứng bên cạnh đó, nhào vào cổng trường đang đóng chặt, đôi tay gắt gao nắm chặt cửa sắt. Cô ấy vô cùng muốn thoát khỏi cái nhà giam này, việc học của mình, ba mẹ kỳ vọng…… Toàn bộ cô ấy đều muốn ném đi.

Cô bị mắc kẹt trong một xoáy nước không thể giải thích được, thần sắc buồn bã.

Bảo vệ thấy cô ấy trong trạng thái rất kém, đương nhiên không chịu thả cô ấy ra, lo lắng cô ấy xảy ra nguy hiểm.

“Bạn học nhỏ, trường học chúng ta có quy định, ngoại trừ phụ huynh hoặc gióa viên phê chuẩn, tất cả học sinh nội trú đều không thể rời trường học.” Ông cẩn thận khuyên cô ấy, “Nếu cháu thật sự có việc phải rời khỏi, ít nhất phải nói với phụ huynh, đúng hay không?”

Ông muốn khuyên cô ấy về lớp họcthì  đúng vào lúc này, phía sau bọn họ vang lên một giọng nữ nôn nóng.

“Thiên Thiên!” Bước chân lộn xộn từ xa đến gần, Bạch Tuệ Quyên vội vàng đuổi tới. Mái tóc bà rối bù, chỉ vài bước chân, chiếc áo thun cotton thùng thình của bà đã ướt đẫm mồ hôi. Ở lứa tuổi trung niên ngoài 50,  bà tiều tụy hơn so với những người bạn cùng lứa.

Bà chạy đến phía sau Bạch Thiên, một tay ôm lấy bả vai cô ấy, chống đỡ thân thở không ngừng ngã xuống của cô ấy, trong miệng trấn an cô ấy: “Con hít sâu, hít sâu, không có việc gì, sẽ tốt thôi, hết thảy đều sẽ tốt…… Thuốc con đâu? Gần đây con có uống thuốc đúng hạn  không?”

Nhưng lúc này Bạch Thiên đều nghe không thấy gì. Cô ấy rơi sâu vào cảm xúc đen tối của mình, và tiếp tục trượt về phía vực thẳm..

Cô ấy có thể rõ ràng mà nhìn thấy miệng Bạch Tuệ Quyên lúc đóng lúc mở, như là ở nói cái gì với cô ấy. Nhưng Bạch Tuệ Quyên nói mỗi một câu, mỗi một chữ, đều không thể tiến vào lỗ tai cô ấy.

Bạch Thiên rùng mình, đột nhiên bật dậy, trở tay túm chặt lấy cánh tay của Bạch Tuệ Quyên. Móng tay cô ấy bấu vào cánh tay của người phụ nữ trung niên, để lại năm dấu đỏ tươi.

Chú ơi! Không phải chú nói muốn để con kêu phụ huynh mới có thể ra khỏi cổng trường sao?” Bạch Thiên kêu lên chói tai, “Đây là phụ huynh của con, bà ấy chính là phụ huynh của con! … là mẹ của con!”



Dương Tâm Dược khoan thai tới muộn đã bước tới ngoài khu dạy học, đại não trống rỗng, trên mặt chỉ còn lại có khiếp sợ.

Viên Tiêu cùng cô giống nhau, đứng bất động ở cửa khu dạy học, xa xa nhìn hai mẹ con không ngừng lôi kéo ở cổng trường.

“Tâm Dược…… Tớ có phải nghe lầmhay không?” Cô ấy run giọng hỏi, “Vừa rồi Bạch Thiên có phải gọi dì Bạch hay không……”

“…… Cậu ấy gọi ‘ mẹ ’.” Cổ họng của Dương Tâm Dược nghẹn cứng, “Tớ, tớ cũng nghe thấy rồi.”

“Dì Bạch tại sao sẽ là mẹ của Bạch Thiên chứ?” Viên Tiêu si ngốc mà lắc đầu, phủ nhận lượng tin tức thật sự lớn này, “Mỗi ngày tớ đều cùng Bạch Thiên ở cùng một chỗ, trước nay không phát hiện qua bí mật này!  Bình thường cậu ấy im bặt không nhắc tới chuyện của mẹ mình, ngược lại là đem ảnh chụp của ba ba đặt ở trên bàn sách……”

Không trách Viên Tiêu cùng Dương Tâm Dược chậm chạp, thật sự là hai ẹm con  Bạch Tuệ Quyên cùng Bạch Thiên trừ họ giống nhau ra thì tìm không ra bất luận chỗ nào tương tự. Bạch Thiên lớn lên giống ba, dáng người cao gầy. Mà dáng người Bạch Tuệ Quyên ục ịch, hai người đứng chung một chỗ chắc chắn sẽ không khiến mọi người phải suy nghĩ.

Quan trọng nhất chính là từ khai giảng đến bây giờ, suốt một năm học, chưa bao giờ có sự tương tác qua lại thân mật giữa Bạch Thiên cùng Bạch Tuệ Quyên. Mỗi lần Bạch Tuệ Quyên hỏi bài Bạch Thiên, thái độ của Bạch Thiên tuy rằng không thể gọi là “lạnh lùng trừng mắt”, nhưng vẫn luôn là lạnh như băng, không có sắc mặt tốt gì cả. Hai người họ giống như là người xa lạ bèo nước gặp nha. Sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong lớp học lặp lại, tương lai sẽ trở thành hai dòng dần trôi đi.

Không có gì lạ khi phụ huynh đi cùng học sinh trong các kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng phụ huynh cùng con đi học thì chưa từng gặp qua.

Nếu Bạch Thiên chỉ  gạt những người khác cũng thôi đi, nhưng cô ấy giấu bí mật này sâu đến vậy, ngay cả hai đứa bạn tốt của cô ấy là Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu cũng không biết chuyện gì.

Nơi xa, nước mắt của Bạch Thiên bỗng nhiên từ hốc mắt chảy xuống.

Sự sụp đổ hoàn toàn của tuyến phòng thủ tâm lý khiến cô ấy không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Cô ấy dường như đứng trần truồng trên sông vào đầu mùa đông, và mỗi khi cô ấy bước một bước, vết nứt dưới chân cô lại mở rộng thêm một phân.

Hiện tại, lớp băng hơi mỏng kia vỡ nát.

Cô ấy rơi vào giữa dòng chảy xiết sâu không thấy đáy, bị lốc xoáy cắn nuốt.

Cả người cô ấy mất sức lực, một đầu chui vào lòng Bạch Tuệ Quyên, gào khóc.

“Mẹ…… Mẹ……”Cô ấy từng tiếng gào rống, “Con không được…… Con thật sự không được, con không muốn thi, con phải về nhà……”

Nghe cô ấy than khóc, hốc mắt Dương Tâm Dược nóng lên, theo bản năng mà muốn xông lên.

Chính là lúc này, phía sau duỗi tới một bàn tay, đè lại bả vai cô.

“Đừng qua đó.” Chung Khả thanh âm truyền đến, “Đem không gian để lại cho mẹ con cậu ấy. Bây giờ cậu qua đó, không thể giúp bất luận cái gì  được.”

Dương Tâm Dược ngơ ngẩn quay đầu lại xem hắn: “Chung Khả…… Tại sao cậu một chút cũng không kinh ngạc? Chẳng lẽ cậu sớm biết quan hệ giữa hai người họ sao?”

“Ừ.” chàng trai không có phủ nhận.

“Cậu chừng nào thì biết đến?”

“Phải nói là…… vào lúc khai giảng thì tớ đã biết.”

Dương Tâm Dược cứng họng, thật sự không nghĩ ra.

Chung Khả nhắc nhở cô: “Cậu có nhớ hôm khia giảng, Mâu Tư Tư nhập học trễ hơn mọi người hay không? Bởi vì lớp học lại có 50 người là quy định của trường trong nhiều năm qua, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Mâu Tư Tư là ‘ số 51 ’ đi cửa sau. Nhưng Mâu Tư Tư phủ nhận. Lúc ấy tớ ý thức được, nếu cậu ấy không phải số 51, vậy phải có một người mang số 51. Mà người đó là người lớn tuổi hơn mọi người, vẫn luôn chăm sóc Bạch Thiên- dì Bạch. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play