Editor: Mứt Chanh

Tiếng chuông đã vang lên hai lần, một bóng dáng linh hoạt mảnh khảnh đang thăm dò nhìn về phía WC.

Hai cánh tay cô mang hai túi đồ ăn vặt đang căng phồng. Bên trong cũng không biết là món ăn vặt nào nữa.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào động cơ điều hòa bên ngoài cách đó không xa, thân treo trên nhánh cây mà không có gì bảo vệ. Nếu cô đạp hụt một bước thì sẽ ngã từ độ cao 4m, nhẹ nhất cũng ngã đến nứt xương.

Nhưng khi nhìn vào biểu tình của cô gái thì lại là một dáng vẻ thành thạo.

Tâm tình của cô rất tốt cho nên liền huýt sáo, cô duỗi thằng hai tay, đem hai túi đồ ăn vặt kia giơ lên cao, cũng không thấy cô chạy lấy đà mà hai chân liền tách ra như vậy, nhẹ nhàng nhảy về phía trước — chỉ nghe “Phanh” một tiếng vang nhỏ, cô đã vững vàng đứng ở động cơ điều hòa bên ngoài.

Khoảng cách một mét là rất xa. Lúc những người khác nhảy đều là kinh sợ, nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn là một bữa ăn sáng.

Cô gái không hề tạm dừng lại, sau khi cô đứng vững thân thể lại bước tiếp một bước giống như hồng nhạn cứ như vậy nhẹ nhàng mà dừng ở bục cửa sổ bên ngoài WC nam.

Đáng tiếc lần này cô gặp được chút phiền toái: bục bên ngoài cửa sổ WC nam chỉ có tác dụng trang trí, độ rộng còn không đủ để bảo vệ động cơ điều hòa bên ngoài. Hai tay cô mang theo đồ ăn căng phồng chiếm không ít vị trí. Cô nhảy trong nháy mắt liền không có chỗ đặt chân, chỉ có thể nhón chân giống như múa ba lê, buồn cười đứng ở bục vuông kia.

“Ai ai ai ai ai u!” Cũng may cô là kẻ tài cao mà lá gan cũng lớn, thân mình nghiêng ngửa thiếu chút nữa là ngã xuống nhưng may mắn là dựa vào cơ bắp chân tuyệt vời cùng vòng eo linh hoạt!

Nếu có người xem ở bên này mà nói thì bây giờ nhất định sẽ vang lên tiếng vỗ tay như sấm!

“Cảm ơn, cảm ơn các vị cổ động viên, chút tài mọn này không đáng nhắc đến!” Hai tay cô khẽ nâng lên, dắt làn váy trong tưởng tượng, thân mình hạ xuống làm cái động tác “Chào bế mạc”.

Thời điểm cô hứng thú bừng bừng diễn kịch, đỉnh đầu lại vang lên tiếng chuông lần thứ ba, lần này cũng không phải là chuông dự bị mà là chuông bắt đầu tiết học buổi chiều!

Chết tiệt, chẳng qua cô chỉ đi ra ngoài và mua đồ ăn vặt thế mà lại chậm trễ lâu đến như vậy. Nếu không phải hạt dẻ rang đường này vừa bán hết khi cô xếp hàng thì cô cũng không cần lãng phí nhiều thời gian đến thế. Cô vừa đi cũng đã hết một giờ, thật hy vọng không ai chú ý tới chuyện mất tích của cô……

Cô vội vàng đem hai bao đồ ăn vặt trong tay lướt qua cửa sổ rồi ném vào WC nam, sau đó cô bám vào khung cửa sổ, lưu loát nhảy, cả, người, đều,dơ!

Dương Tâm Dược ngây ngốc đứng bên bồn tiểu của WC nam, trợn mắt há hốc mồm nhìn vài vị giáo viên đang đi tới: Hai vị chủ nhiệm lớp đều đến đông đủ; thầy giám thị đang nhăn mũi gọi điện thoại kêu người dỡ bỏ động cơ máy điều hòa bên ngoài; lớp trưởng lớp khoa học tự nhiên đứng phía sau bọn họ đang nghiêng đầu qua một bên, hắn là người bán đứng chiến hữu đương nhiên sẽ không dám cùng cô đối diện; đối với vị cuối cùng……

Chung Khả đang đổ mồ hôi trên trán cùng đôi mắt tràn đầy lo lắng. Cậu đang ngậm chặt miệng. Ngay khi Dương Tâm Dược vặn vẹo quanh bệ cửa sổ và suýt chút nữa ngã xuống, cậu gần như đã hét lên, nhưng cậu biết rằng mình không thể bị phân tâm, cậu chỉ có thể ngậm miệng và nuốt tất cả những lời cảm thán này vào bụng.

Cô gái này thật không hổ danh là mang từ “Dược ” trong tên mình, dáng người linh hoạt cực kỳ, nhảy lại nhảy, thân mình hoàn toàn bay lên không. Rõ ràng trên đường cực kỳ nguy hiểm nhưng chính bản thân cô chỉ cảm thấy mạo hiểm kích thích, căn bản không biết Chung Khả sợ tới mức trái tim đều phải từ trong miệng nhảy ra tới bên ngoài, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

*跃: Dược trong tên của nữ chính có nghĩa là nhảy lên.

Chủ nhiệm lớp Văn lập tức kê biên tài sản mà Dương Tâm Dược mang về, ngoài dự kiến của mọi người, hai túi đều là ba cân hạt dẻ rang đường cùng bắp rang sao?

Chủ nhiệm Lý: “…… Chỉ có cái này?”

Chủ nhiệm Văn: “Chỉ có cái này.”

Chủ nhiệm Lý: “Không có thuốc lá, không có rượu, không có tránh……”

Thầy Văn vội vàng đánh gãy lời ông ta: “Ông nói bậy gì đó !” Ông tức giận, “Dương Tâm Dược của chúng ta là đứa trẻ thành thật, đừng đem tâm tư xấu xa này của ông tròng lên trên người đứa nhỏ.”

“Thành thật?” Chủ nhiệm Lý vốn dĩ đã ghi hận Dương Tâm Dược vì lần tranh luận trước, lần này thật vất vả mới có cơ hội bỏ đá xuống giếng, sao có thể buông tha cho lớp trưởng “‘ thành thật ‘ trèo tường ra cổng trường này chứ?”

“Lời này tặng cho lớp khoa học tự nhiên mấy người. Con đường ‘ vượt ngục ‘ này chính là lớp trưởng khoa học tự nhiên của mấy người phát hiện!”

Hai vị chủ nhiệm cãi nhau trong chốc lát, thầy giám thị nhịn không được mà ho khan nhắc nhở, bọn họ mới nhớ tới hiện trường còn có học sinh đang đứng tại đây. Hơn nữa hiện tại nhiệm vụ hàng đầu không phải là nội chiến mà là nghiêm túc xử lý học sinh Dương Tâm Dược vì hành vi sai trái dám trèo tường đi ra ngoài vào thời gian nghỉ trưa!

Chủ nhiệm Văn hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Dương Tâm Dược một cái, thật không nghĩ tới một lớp trưởng bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện lại có thể làm ra sự tình cả gan đến như vậy. Hiện tại con gái cũng thật khó lường, trèo tường leo cây còn lưu loát hơn so với con trai……

“Dương Tâm Dược, em đi theo thầy.” Ông âm trầm nói.

Nơi đến thì không cần phải nói, tất nhiên là văn phòng rồi.

Dương Tâm Dược ủ rũ cụp đuôi, có thể đoán trước được lát nữa chờ đợi cô tuyệt đối là một hồi mưa rền gió dữ.

Cô vừa chuyển động thì chân Chung Khả cũng tự động bước theo.

Cậu không yên tâm về Dương Tâm Dược, lo lắng cô bị giáo viên mắng khóc, tuy rằng cậu chưa bao giờ gặp qua cô rớt một giọt nước mắt nhưng trên người thầy rõ ràng áp suất thấp đến như vậy, ai biết sẽ mắng thành cái dạng gì?

Trước khi bước vào văn phòng, thầy chủ nhiệm chú ý tới cái đuôi to Chung Khả đi theo phía sau Dương Tâm Dược, ông ngăn cậu lại rồi hồ nghi hỏi: “Chung Khả Ngải, em cũng lại đây làm gì? Đã vào học rồi, em nhanh trở về lớp đi.”

Chung Khả: “Em muốn……”

Nói còn chưa dứt lời, tay phải của cậu đặt bên người đột nhiên bị người khác túm chặt.

Một bàn tay nhỏ bé lại ấm áp, ngón cái cùng ngón trỏ che kín vết chai cầm chặt đầu ngón tay của cậu, thừa dịp thầy không chú ý, cô liền dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cậu.

Ngay sau đó, trong lòng bàn tay của cậu đột nhiên nhiều thêm hai quả tròn tròn, hai viên cầu kia còn mang theo nhiệt độ lòng bàn tay của cô gái. Cậu theo bản năng nắm ngón tay, đem chúng nó giấu ở trong lòng bàn tay.

Đông tác của bọn họ thực nhanh lại thực bí ẩn, liền ở dưới mí mắt thầy, lại khéo léo mà tránh khỏi tầm mắt của thầy. Bọn họ tựa như đặc công trao đổi bí mật, vừa mạo hiểm lại vừa kích thích.

Dương Tâm Dược nhìn về phía cậu chớp chớp mắt, nói cho cậu: Yên tâm.

Cho đến khi hình dáng của cô gái biến mất sau cánh cửa lớn của văn phòng, Chung Khả ngây ngốc đứng trên hành lang mới chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía đồ vật trong lòng bàn tay.

Đó là hai viên hạt dẻ rang đường tròn vo mang theo một hương thơm ngọt ngào lại còn cực kì ấm áp.

Cô đã từng nói qua, cô có một đôi “Liệt hỏa chưởng”, lòng bàn tay am hiểu nhất là xào hạt dẻ, lòng bàn tay bắp rang.

Chung Khả nghĩ, quà đáp lễ cho phiến lá bạch quả cũng không khỏi quá nặng.



“Mời phụ huynh, cần thiết phải mời phụ huynh!”

Trong văn phòng, thầy chủ nhiệm đang tức sùi bọt mép bỏ lại những lời này, nói rõ rằng không có chỗ thương lượng.

Khuôn mặt nhỏ của Dương Tâm Dược trắng bệch, đáng thương mà đem hai chữ “Nhận sai” khắc vào đôi mắt mình.

“Thầy Văn thầy Văn…… Em biết sai rồi, bảo đảm lần sau không dám tái phạm nữa! Thầy bắt em chép nội quy cũng được, phạt em làm bài thi cũng được, có thể không cần mời phụ huynh được không ạ?”

Dương Tâm Dược từ nhỏ đã không làm phiền ba mẹ, cô chính là đội trưởng, lớp trưởng, “Đại hồng nhân” trong mắt huấn luyện viên, “Lão đại” đáng tín nhiệm nhất trong mắt bạn học cùng đồng đội, cô nào nghĩ đến hậu quả của việc trèo tường sẽ nghiêm trọng như vậy! Cô cũng đã mười tám tuổi, vị thành niên chưa từng mời phụ huynh, thành niên vậy mà lại lưu lạc đến chuyện mời phụ huynh sao?

Không được, tuyệt đối không được!

Ba mẹ của Dương Tâm Dược sinh cô trễ, bạn cùng lứa tuổi ba mẹ cũng đã trên dưới 40 tuổi nhưng ba mẹ cô đều bước vào sau tuổi 50. Để ba mẹ lớn tuổi như vậy buông công việc, vì cô mà tới trường học nghe giáo huấn, Dương Tâm Dược nơi nào nguyện ý chứ.

Nhưng lần này cô gây ra họa quá lớn, cô là lớp trưởng, trách nhiệm hẳn là làm tấm gương tốt, kết quả lại bị hai vị chủ nhiệm lớp bắt được cô trèo tường trốn đi — nếu bạn học khác mà học theo thì làm sao bây giờ? Nếu cô té bị thương thì ai phụ trách đây?

“Dương Tâm Dược, em không cần cùng thầy cò kè mặc cả. Chuyện này thầy muốn cùng nhà em nói chuyện. Vì em là lớp trưởng, thầy đem quyền chủ động này nhường cho em, em đi gọi điện thoại nói rõ ràng chuyện này với người trong nhà, thầy sẽ không tự mình gọi điện thoại.” Thầy chủ nhiệm lớp xã hội tuy rằng tức giận nhưng vẫn rất thương yêu cô lớp trưởng này, hy vọng cô chủ động mở miệng hướng người trong nhà mà giải thích.

“……” Dương Tâm Dược uể oải khoanh tay đứng ở trước bàn làm việc. Cô cảm thấy bầu trời đều u ám cả.



Mặt trời buông xuống, nhiễm hồng đám mây phía chân trời.

Những đám mây lớn màu đỏ đậm này từ nơi nay bay sang nơi khác, càng gần Tây Sơn thì càng thêm đậm hơn. Từ màu đỏ nhạt cho đến đỏ thẫm, màu đỏ phong phú giống như lớp gradient được kéo ra trong Photoshop. Khung cảnh tuyệt đẹp dưới bài tiểu luận của thiên nhiên đủ để khiến mọi người phải ngạc nhiên.

Vẻ đẹp hiếm hoi của “Ráng đỏ” khiến nhóm người qua đường dừng bước chân, bọn họ giơ điện thoại lên để lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

Nhưng mà đối với những thí sinh đại học tự do mà nói, ráng đỏ ngoài cửa sổ cũng không phải ai cũng có thể thưởng thức được.

Viên Tiêu, em đến trả lời một chút nguyên nhân hình thành ráng đỏ.” Giáo viên Địa lý không lưu tình chút nào mà điểm một vị làm việc riêng chuyên nghiệp.

Đột nhiên bị gọi tên, mỡ nhỏ toàn thân Viên Tiêu run lên, vội vàng đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi, vội vội vàng vàng mà mở sách giáo khoa ra.

“Không cần xem sách giáo khoa, chẳng lẽ thi đại học các em còn có thể mang tài liệu vào phòng thi được hay sao?” Giáo viên Địa Lí dùng thước dạy học gõ gõ bảng đen, “Trả lời tôi, hiện tượng thay đổi khí quyển như ráng đỏ được sinh ra như thế nào?”

“……” Kiến thức của Viên Tiêu là một mớ hỗn độn, môn địa lí càng rối tinh rối mù, cô ấy thật vất vả mới nhớ kỹ dòng hải lưu, phân biệt được lốc xoáy…… Giáo viên để cô ấy trả lời vấn đề cao siêu đến vậy, cô ấy nào đáp được chứ.

Cô ấy vội vàng dùng chân đạp vào ghế dựa, cái bàn phía sau liền chấn động hai tiếng, đáng tiếc cô ấy muốn xin giúp đỡ nhưng đối tượng lại đang phát ngốc, căn bản không phát hiện khuê mật tốt đang lâm vào phiền toái.

Dương Tâm Dược một tay chống cằm, đại não trống rỗng, ngây ngốc mà nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, trong lòng cũng không biết suy nghĩ đến cái gì.

Cô đang ngắm trời mà Chung Khả lại đang ngắm cô.

Sự lo lắng trong đôi mắt chàng trai đã ngưng tụ thành một thể: Dương Tâm Dược sau khi từ văn phòng trở về liền đem kết quả xử lý của thầy nói cho cậu. Rất nhiều thời điểm, ba chữ “Mời phụ huynh” này mang đến lực uy hiếp tới “Học sinh tốt”, lớn hơn so với học sinh hư.

Chung Khả nghĩ đến chuyện Dương Tâm Dược là vì mình tìm lễ vật về mới vi phạm nội quy nhà trường, áy náy đó liền dâng lên.

Cũng không biết chú Dương dì Dương là người thế nào, nếu bọn họ khăng khăng phê bình Dương Tâm Dược mà nói, cậu liền…… cậu liền……



Dưới bầu trời đỏ lúc hoàng hôn, một chiếc xe đạp leo núi chạy trên mặt trời lặn và những chiếc lá cuối thu, qua những con hẻm ngoằn ngoèo và cuối cùng dừng lại bên ngoài cổng trường học lại Kinh Anh.

Đó là một chàng trai với thân hình cao lớn. Nhìn qua thì có lẽ anh ấy đang ở độ tuổi hai mươi, mày kiếm mắt sáng cùng diện mạo đoan chính soái khí. Rõ ràng ngoại hình nhìn qua là phong cách “Con người rắn rỏi” nhưng cặp kính trên sóng mũi lại thu nạp cổ khí thế cứng rắn kia, tăng thêm vài phần khí chất văn nhân cho anh ấy.

Anh ấy dừng xe đạp leo núi rồi sửa sang áo khoác, đi đến cửa phòng bảo vệ trường.

“Xin chào.”

Khi anh ấy cười rộ lên, sự dịu dàng kia trở nên rõ ràng hơn. Những người mới gặp anh ấy lần đầu tiên sẽ nghĩ anh ấy là một mãnh hổ, nhưng chỉ cần anh ấy nở nụ cười liền sẽ lộ ra tính cách chân thật của anh ấy– một con mèo lười nhác không bị kiểm soát.

Bảo vệ cửa nhắc nhở anh ấy: “Chàng trai, này không phải là khu cư dân, đây là trường học.”

“Cháu biết, cháu là tới tìm người.” Người trẻ tuổi nói, “Cháu muốn tìm bạn học Dương Tâm Dược lớp khoa văn.”

Bảo vệ có ấn tượng khắc sâu đối với cô bé hoạt bát và hướng ngoại kia. Trường học lại có 101 học sinh nhưng chỉ có Dương Tâm Dược sẽ mỗi lần ra vào cổng trường, dùng giọng nói trong trẻo kia chào hỏi ông, hơn nữa còn tặng kèm một nụ cười sáng lạn.

Chỉ là khai giảng lâu như vậy, Dương Tâm Dược chưa từng có khách thăm. Bảo vệ cửa hồ nghi mà nhìn anh ấy, hỏi: “Cậu là người nào của cô nhóc? Hiện tại con bé còn đang học.”

“Cháu là anh trai của em ấy.” Chàng trai trẻ tuổi nho nhã lễ độ mà trả lời.

“Có mang thẻ căn cước theo không? Phải đăng ký.” Ông ấy từ cửa sổ mang ra một cuốn sổ cho khách đăng kí.

Người trẻ tuổi sửng sốt, sờ sờ trên người, hỏi bằng giọng khó xử: “Cháu không biết là phải đăng ký cho nên không mang theo thẻ căn cước, thẻ sinh viên được không ạ?”

Vừa nói xong, anh ấy một bên từ trong bóp tiền móc ra thẻ sinh viên, đưa tới trong tay bảo vệ.

Ông xem cực kì nghiêm túc, ông nheo mắt lại rồi đem tấm card nhỏ lấy ra xa, rốt cuộc cũng thấy rõ nội dung ở mặt trên.

“Chà.”Ông kinh ngạc cảm thán, “Một sinh viên tài năng.”

Chỉ thấy tấm card nho nhỏ kia hiện lên ba hàng rành mạch:

Đại học Yến Kinh

Nghiên cứu sinh học viện Luật

Phương Đỗ Nhược

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play