Editor: Mứt Chanh

Chiếc SUV màu đen thuần khiết với hiệu suất cao đã lái xuống đường chính và vững vàng dừng lại ở bên đường.

Cửa xe mở ra khiến những đợt nắng nóng cuối hè tràn vào thổi bay sự mát mẻ bên trong xe.

Dương Tâm Dược “rùng mình” một cái rồi vội vội vàng vàng nhảy xuống xe. Ở phía sau cô, chàng trai có dáng người cao gầy cùng với đôi chân dài cũng bước xuống.

“Đó đó đó đó ~!” Dương Tâm Dược khoa trương duỗi đôi tay ra, ngữ khí kiêu ngạo chỉ về tòa kiến trúc phía xa, “Hoan nghênh tiến vào ‘ kiếm quán Viêng Chăn ‘!”

Chung Khả ngẩng đầu nhìn, màu sắc tổng thể của tòa nhà hai tầng này là một màu vàng tươi mang lại hiệu ứng hình ảnh ly kỳ, tích cực và vui vẻ. Xuyên qua cửa kính, bạn có thể thấy rõ sảnh trong nhà. Một số trẻ nhỏ đang cầm một chiếc túi đấu kiếm dài một mét, tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, nhìn dáng vẻ hẳn là chỉ vừa mới tan học.

Cao cao trên cửa lớn treo một tấm biển hiệu bắt mắt, mấy chữ “Kiếm quán Viêng Chăn” to đùng xông vào tầm mắt của Chung Khả.

“Đi thôi!” Dương Tâm Dược đi vào nơi này tựa như về nhà mẹ đẻ, đã sớm kìm nén không được nội tâm kích động. Cô túm lấy cánh tay của Chung Khả rồi vội vã lôi kéo cậu bước vào cửa chính của kiếm quán.

Dương Tâm Dược đối với nơi này hết thảy đều quen thuộc, cô ngựa quen đường cũ liền mang Chung Khả đi ra phía sau sân huấn luyện, nào biết khi bọn họ đi qua quầy lễ tân liền bị nhân viên lễ tân cản lại.

“Ngại quá hai bạn học.” Vị lễ tân mang theo mỉm cười khách sáo trên mặt, “Nơi này của chúng tôi là kiếm quán cho hội viên, xin hỏi hai em là tới tham quan sao? Có hẹn trước không? Người lớn trong nhà có cùng tới không?”

“……” Dương Tâm Dược tạm dừng một chút, cô đánh giá vị lễ tân trước mắt này rồi hỏi lại, “Chị…… Là nhân viên mới tới sao?”

Nhân viên lễ tân bối rối trả lời: “Tôi đến vào tháng năm.”

Tháng năm sao…… Người ta đã ở chỗ này công tác gần nửa năm, xác thật không thể tính là người mới.

Trong lòng Dương Tâm Dược chợt bừng tỉnh, không nghĩ tới chỉ chớp mắt một cái đã là một khoảng thời gian dài như vậy cô không bước vào nơi này. Cũng đúng, từ tháng 5 cô đã bắt đầu chuẩn bị cho kì thi đại học, chờ đến khi thành tích được đưa ra cô lại nhanh chóng chuẩn bị nhập học lại, xác thật không có thời gian để chạy đến kiếm quán.

Ở trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy dùng mồ hôi mài giũa Hoa Kiếm tựa như mới ngày hôm qua, nhưng trên thực tế, lúc cô quay đầu lại thì thời gian đã vội vàng đẩy cô đi xa rồi.

Đã từng là một “Dương Tâm Dược” yêu kiếm như mạng, một ngày không luyện kiếm thì tay lại ngứa dần dần bị “Dương Tâm Dược” bây giờ phấn đấu đọc sách thay thế.

Dương Tâm Dược lắc lắc đầu rồi đem sự mất mát đột ngột này vứt ra khỏi cơ thể.

Cô cười cười, chủ động tự giới thiệu: “Em cũng rất lâu không có tới. Trước kia em là học viên của nơi này, nhưng em ở trên lầu.” Cô nghịch ngợm mà chỉ chỉ trần nhà, hỏi, “Yêu cầu đăng ký sao? Em là Dương Tâm Dược.”

“A……!” Chị lễ tân theo bản năng che miệng lại, “Em gái, thì ra em là đội trưởng Dương nổi danh đó sao?”

“Dạ? Chị biết em sao?” Dương Tâm Dược chớp chớp mắt. Rõ ràng cô đã rửa tay gác kiếm, như thế nào giang hồ còn có truyền thuyết về cô chứ?

Chị nhân viên lễ tân nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên rồi. Ảnh chụp của em bây giờ vẫn còn treo ở phòng trưng bày cúp ở lầu hai kìa, nhưng trên ảnh chụp tóc của em ngắn như con trai cho nên chị không nhận ra. Không nghĩ tới là một đại mỹ nữ như này.”

Cô ấy lại nhìn Chung Khả ở bên cạnh Dương Tâm Dược rồi cười nói: “—— bạn trai cũng thật đẹp trai.”

Chung Khả: “……” Bạn học giáo thảo tại hiện trường suy diễn cà chua đại biến .

Đại cà chua gập ghềnh mà phủ nhận: “Không, em không phải, em không có……”

Nhưng thực ra Dương Tâm Dược không chịu chút ảnh hưởng nào, thoải mái hào phóng khoát tay: “Không phải đâu, đây là bạn học của em lại đây tham quan một chút.”

Cô có một tính cách sáng sủa, từ trước đến nay loại cảm xúc “Ngượng ngùng” này chưa bao giờ xuất hiện, cho dù bị người ta trêu chọc, cô cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Không lo ngại, không né tránh, cô thẳng thắn kéo cánh tay của Chung Khả giống như hai người bọn họ thật là anh em kết bái đã kết nghĩa kim lan .

Đáng tiếc “Không thèm để ý” của cô cùng với phần “Để ý” của Chung Khả, khó tránh khỏi làm trong lòng người sau có chút mất mát.

Sau khi tạm biệt chị lễ tân nhiệt tình này, Dương Tâm Dược tiếp tục mang Chung Khả tham quan nơi này.

Kiếm quán Viêng Chăn chia làm hai tầng trên dưới .

Lầu một của Kiếm quán là nơi học viên bình thường đi học. Hàng ngàn mét vuông trong đại sảnh xếp gọn gàng 30 thanh kiếm đạo. Căn cứ vào độ tuổi cùng tiến độ học tập của các học viên mà chia thành ba cấp độ sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Mỗi cấp độ có mười lớp song song, nơi mà huấn luyện viên đưa học sinh đến lớp lớn.

Các học viên tham gia các lớp học ở tầng một đều là những người nghiệp dư, quả thật sẽ có một ít hạt giống có tố chất tốt cùng thành tích tốt, chỉ là những học viên này không có ý định đi theo con đường vận động viên chuyên nghiệp, thi đấu đều là “Tập trung ở sự tham dự” là chủ yếu.

Năm đó Dương Tâm Dược cũng luyện qua ở tầng một. Cô bởi vì là “Con gái của nhà giàu mới nổi”, khi còn nhỏ không thiếu bị người khác khi dễ. Cho nên ba Dương vì muốn con gái có thân thể khỏe mạnh liền cho cô vào ban đấu kiếm, muốn cho cô rèn luyện sức mạnh ý chí.

Thân thủ của cô nhanh nhẹn sức lực lại lớn, thực nhanh đã trổ hết tài năng. Chờ đến sau khi tốt nghiệp tiểu học, cô liền chuyển đến lầu hai, bắt đầu theo huấn luyện viên để được đào tạo chuyên nghiệp và có hệ thống hơn.

Đây là lần đầu tiên Chung Khả tới kiếm quán. Tuy rằng trước đây ở trên mạng xem qua rất nhiều video thi đấu nhưng cảm giác tại hiện trường lại hoàn toàn khác nhau.

Tiếng va chạm, tiếng la rung trời, thân ở hiện trường, cuộc chiến dâng trào quét qua. Tuy Chung Khả đứng ở bên ngoài kiếm đạo nhưng vẫn bị khí thế này phun trào.

Ngay cả người ngoài nghề như cậu đều cảm thấy kích động, vậy thì Dương Tâm Dược nhất định cũng…… Theo bản năng cậu nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, kết quả ngoài ý muốn phát hiện thì cô đã nhàm chán đến nỗi bắt đầu ngáp rồi!

“Được rồi, tham quan tầng này xong rồi, chúng ta nhanh lên lầu đi.” Dương Tâm Dược đã sớm nhìn chán những đứa nhỏ này khoa chân múa tay, cô chạy đến phía Chung Khả, đặt tay lên lưng Chung Khả rồi đẩy cậu lên lầu hai.

Chung Khả bất đắc dĩ bị cô thúc giục, bước lên lầu thông qua cầu thang.

Lầu hai của kiếm quán là một thế giới khác.

Khác với phong cách trang trí tươi sáng, ấm áp, hoạt bát của lầu một, toàn bộ tầng hai chỉ có màu trắng và xám, thể hiện cảm giác giết chóc cùng đẫm máu.

Dưới ánh sáng rực rỡ, hai đội đang lặng lẽ tập luyện.

Một đội từ các cô gái tạo thành “Đội quân nữ” cầm trong tay Hoa Kiếm, đang làm động tác cơ bản “Tấn công thẳng”. Theo cách nói của Hoa Kiếm, trong lúc thi đấu có “Quyền chủ động”. Nếu người phòng thủ muốn biến phòng thủ thành tấn công, trước tiên phải đánh vào thân kiếm của đối thủ thì mới có thể xuất kiếm. Có thể nói, “Tiến công thẳng” là phương pháp được sử dụng phổ biến nhất và hiệu quả nhất trong Hoa Kiếm .

Tuy nhiên, chính động tác dường như bình thường này kiểm tra các kỹ năng cơ bản nhất của người chơi. Tốc độ, khả năng phản hồi và thị lực là không thể thiếu. Để tranh giành quyền chủ động, hai bên thường xuyên đâm vào thân kiếm của đối phương nhiều lần và sự va chạm của thân kiếm dường như không dứt bên tai trong vòng một giây.

Đội còn lại là một nhóm các chàng trai cao lớn. Chung Khả cao 1m85, cao hơn so với các bạn cùng lứa nhưng nếu cậu bị ép vào nhóm các chàng trai này, chiều cao của cậu sẽ ngay lập tức trở thành người dưới cùng. Bởi vì đấu kiếm đòi hỏi cả tay và chân, chiều cao càng cao, sải cánh càng dài và sải chân càng lớn, cho nên các huấn luyện viên đều đặc biệt lựa chọn những người có vóc dáng cao.

Họ tấn công nhau theo từng cặp, một bên đưa ra thanh kiếm và bên kia tiếp chiêu. Chỉ thấy mũi kiếm của bên tấn công run lên, thân kiếm ở không gian hẹp vòng qua phòng thủ của đối thủ, đâm thẳng vào ngực của đối phương. Mắt thấy chiêu đầu có hiệu quả, bên phòng thủ nhanh nhạy lui về phía sau một bước, áp kiếm đoạt lấy quyền chủ động, đồng thời lấy thanh kiếm ra, thân kiếm mềm dẻo đâm thủng không khí, nhất cử đưa vào vùng bụng dưới của đối phương ——“Tốt!!”

Dương Tâm Dược không nhịn được hoan hô ra một tiếng liền lớn tiếng vỗ tay.

Ở bên cạnh cô, Chung Khả đã hoàn toàn đánh mất đi khả năng nói chuyện. Hai mắt cậu trừng to, miệng hơi hơi mở ra cùng hai tay nắm chặt. Cậu như là bị người ta phù phép biến thành một pho tượng vậy.

Rõ ràng một phút đồng hồ trước, cậu còn vì đối chiến ở lầu dưới mà kích động, nhưng hiện tại, cậu hết thảy đều quên hết những gì đã nhìn thấy.

Vận động viên đấu kiếm chân chính cùng người yêu thích đơn thuần, chênh lệch không chỉ là thực lực mà là khí chất trên người—— bọn họ giống như thanh kiếm trong tay, rõ ràng toàn thân tìm không ra “Lưỡi kiếm” nhưng như cũ vẫn bộc lộ sắc bén, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Chung Khả còn nhớ rõ trước đó không lâu phát sinh một sự kiện: Lần đó Dương Tâm Dược cùng cậu nói giỡn, tiện tai nhặt lên một cây bút “Khoa tay múa chân” về phía cậu một phen, khí thế tăng lên làm cậu hoảng loạn. Thời điểm đó, đứng ở trước mặt cậu không phải là cô gái hoạt bát thích cười ngồi cùng bàn mà là “Nữ võ thần” kiên định.

Cảm giác tim đập nhanh tương tự lại lần nữa xuất hiện.

Một thế giới khác không hề báo trước hiện ra trước mặt cậu, nếu cậu có thể bước vào một bước, có phải là có thể hiểu về cô thêm một chút hay không ?

Tiếng vỗ tay của Dương Tâm Dược đã phá vỡ sự căng thẳng trong phòng tập.

Trận ồn ào giữa sân trong nháy mắt an tĩnh lại, cô giống như là một thỏi nam châm lớn đem tất cả ánh mắt hấp dẫn đến trên người mình.

Một giây, hai giây, ba giây……

Trên sàn đấu, một cô gái tóc dài mặc trang phục đấu kiếm kéo mặt nạ bảo hộ xuống tùy tiện mà ném đi, nhanh chóng chạy về phía Dương Tâm Dược.

Mặt nạ bảo hộ rơi xuống đất, thả ra một tiếng “Bang” lớn.

Ngay sau đó, liên tiếp vang lên tiếng “Bang”, những khuôn mặt ẩn sau những chiếc mặt nạ đen xuất hiện, mỗi khuôn mặt đều tràn ngập niềm vui và sự phấn khích từ tận đáy lòng.

“Dương Tâm Dược!” Người đầu tiên đến bên cạnh Dương Tâm Dược đúng là cô gái tóc dài phiêu bồng kia. Cô ấy cao khoảng 1m75, hình như cao hơn nửa cái đầu so với Dương Tâm Dược, “Cuối cùng cậu cũng tới nhìn chúng tớ!”

Cô ấy còn chưa dứt lời, những người khác đã tập trung xung quanh, đem Dương Tâm Dược gắt gao vây quanh ở giữa sân .

Đội trưởng Dương !” “Đội trưởng Dương chúng em rất nhớ chị!” “Đội trưởng Dương ô ô ô……”

Thậm chí có người khoa trương mà khóc lên.

Vây quanh bên cạnh Dương Tâm Dược không chỉ có có sư muội mà còn có sư đệ. Những nam học viên thân hình cao như tường đồng vách sắt đem cô khóa lại chính giữa, thậm chí có người thực không biết xấu hổ nhéo cánh tay cô, nói bằng giọng oán trách : “Đội trưởng Dương, chị cũng chưa có cơ bắp nữa!”

“A…… Nhẹ chút, nhéo nhẹ chút đi!” Dương Tâm Dược tùy tiện nói, ” Cánh tay này của chị đã từng bị thương, hiện tại chị là kiều hoa, đừng đem chị xem như bá vương hoa nữa!”

Chung Khả đứng bên cạnh đó: “……”

Tuy rằng cậu đã sớm dự đoán được, lấy tính cách của Dương Tâm Dược hẳn là ở nơi nào đều rất có nhân duyên. Nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới nhóm kiếm khách này đó vừa mới còn như lang tựa hổ, ở trước mặt Dương Tâm Dược tất cả đều trở thành sủng vật chó cưng mèo cưng, kêu lên cho cô vuốt lông……

Dương Tâm Dược đã thật lâu không đến sân thi đấu bởi vì cô bận rộn cho việc học. Tuy rằng quỹ đạo cuộc sống của bọn họ đã chậm rãi tách ra, nhưng bọn họ thường xuyên ở trên mạng nói chuyện phiếm, hơn nữa cùng ăn cùng ở đồng cam cộng khổ sinh ra ăn ý, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ chứ?

Nữ sinh tóc dài đúng là đội trưởng đội nữ Hiểu Nam. Cô ấy liếc nhìn đôi bàn tay trống rỗng của Dương Tâm Dược, hỏi cô: “Trang phục đấu kiếm của cậu đâu?” Khóe miệng của cô ấy mím lại, bất mãn chất vấn, “Cậu sẽ không thực sự vứt bỏ Hoa Kiếm chứ?”

Cô ấy vừa nói như vậy, mọi người mới chú ý tới Dương Tâm Dược cư nhiên cái gì cũng chưa mang —— đấu kiếm có túi đấu kiếm chuyên dụng, cao một mét, rộng 30 centimet, phía trên hẹp và phía dưới rộng, chất liệu bằng vải có một lỗ nhỏ phía dưới chuyên môn dùng để trang phục cùng kiếm. Vừa mới ở lầu một, các học viên đều mang theo túi đựng kiếm tới kiếm quán.

“Không có không có.” Dương Tâm Dược vội nói, “Hiện tại mỗi ngày tớ đều sẽ luyện kiếm, tớ chắc chắn luyến tiếc đem Hoa Kiếm quên đi mất. Nhưng tình huống của tớ mọi người cũng biết, kỹ xảo còn tốt, lực lượng tốc độ đều theo không kịp, những người tay mơ dưới lầu còn được, nhưng cùng các cậu đánh, mặt mũi đều phải ném đi mất!”

Vừa nói xong, cô cười hì hì giữ chặt tay Hiểu Nam rồi lắc trái lắc phải: “Nam Nam à,Nam Nam à, đừng giận tớ mà.”

Hiểu Nam kéo tay cô ra, ngoảnh đầu nhìn cô gái nhỏ phía đối diện rồi dặn dò một câu: “Ngọc Ngọc, đem trang phục đấu kiếm của em cởi ra, cho đội trưởng Dương thay ra.

“Này!” Dương Tâm Dược một tay chống nạnh, bất mãn liền nói, “Chừa cho đội trưởng Dương của cậu chút mặt mũi không được sao?”

Không được.” Giọng Hiểu Nam lạnh như băng.

Dương Tâm Dược đã sớm lĩnh giáo qua tính khí thất thường của cô ấy, biết cô ấy mạnh miệng thực nhưng không nghĩ tới Hiểu Nam làm đội trưởng lại là dáng vẻ tức chết người này. “Tớ lùn như vậy, trang phục đấu kiếm của mọi người tớ đều mặc không vừa……”

Không riêng tuyển thủ nam đấu kiếm được chọn với vóc dáng cao, nữ tuyển thủ mỗi người đều thân cao chân dài. Dương Tâm Dược với 1m68 đã thật sự là quá lùn, nhưng năm đó cô chính là dựa vào vượt qua thử thách kỹ năng tuyệt vời cùng tốc độ tuyệt đỉnh mới đứng ở đỉnh cao.

“Cậu không cần lo lắng.” Hiểu Nam xuyên qua đám đông rồi đem tiểu cô nương túm tới trước mặt Dương Tâm Dược , “Con bé không đến 1m7, cậu mặc của con bé là được.”

Tiểu cô nương đều vui vẻ đến điên rồi, hai mắt thấm nước mắt, không ngừng gật đầu: “Đội, đội trưởng Dương, chào chị! Em là Ngọc Ngọc, đã chuyển đến kiếm quán Viêng Chăn vào tháng 6 năm nay……”

Ánh mắt Dương Tâm Dược liền sáng lên: “Wow! Người mới sao? Lại cao giống như chị sao? Xem ra chị đã có người kế nghiệp rồi!”

Hiểu Nam hừ lạnh một tiếng: “Người ta mới vừa tròn mười lăm tuổi, còn có thể cao hơn nữa.” Cô ấy dừng lại một chút, đem đầu xoay qua một bên, từ khóe miệng thốt ra một câu, “Con bé là vì cậu cho nên mới vừa tiến vào tổ thành niên liền chuyển tới kiếm quán của chúng ta .”

“Ồ?” Dương Tâm Dược phụt một tiếng bật cười, “Nói như vậy, cô bé giống cậu lúc trước nha.”

Dương Tâm Dược bị mọi người vây quanh rồi đi đến phòng thay quần áo. Trước khi đi, cô chạy đến trước mặt Chung Khả cùng cậu nói chuyện.

“Thật ngại quá, tớ đã lâu không gặp mọi người cho nên nhất thời vui vẻ liền quên đem cậu giới thiệu cho bọn họ.”

“Không sao không sao đâu.” Chung Khả cũng không cảm thấy chính mình đã chịu vắng vẻ. Tuy rằng cậu chỉ là một người đứng xem nhưng vẫn cứ bị tình nghĩa đồng đội của bọn họ cảm động.

Tớ đi thay quần áo trước đã, lát nữa tớ muốn cùng Hiểu Nam —— chính là cô gái với bím tóc thật dài —— đánh một ván, cậu ngồi ở chỗ này một chút nhé, chờ lát nữa tớ lại đến bồi cậu.” Dương Tâm Dược nói.

Chung Khả hỏi: “Tớ có thể đi bên đấu kiếm nhìn xem sao?”

“Có thể, có thể, nhưng phỏng chừng tớ sẽ thua thực thảm.” Cô nhỏ giọng nói, “Không cho cười tớ nhé.”

“Tớ có thể chịu đựng…… Ở đây, ý tớ nói, tớ nhất định sẽ cổ vũ cho cậu!” Chung Khả vội nói.

Lúc Dương Tâm Dược đi thay quần áo, một mình Chung Khả đi bộ trong sân.

Đi bộ một lúc, cậu đã phát hiện ra một vấn đề.

Chung Khả ý thức được, người trong kiếm quán giống như không nhìn thấy cậu =_=||||

Đương nhiên, không phải không nhìn thấy cậu trong vật lý học mà là không nhìn thấy trong phạm trù triết học ……

Cậu chào hỏi bọn họ, bọn họ quay đầu. Cậu đứng ở chỗ nhất định bọn họ phải đi qua, bọn họ liền vòng qua. Cậu muốn gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, bọn họ trực tiếp đổi đề tài. Đến nỗi tự giới thiệu, bọn họ cũng làm như gió thoảng bên tai. Ngay cả khi cậu bước vào sân đấu, hai bên đang chiến đấu kịch liệt liền trực tiếp ngưng chiến, đổi đến sân bên cạnh.

Chung Khả hoài nghi chính mình tới không phải là kiếm quán mà tới là đại bản doanh của chủ nghĩa duy tâm giả, bọn họ am hiểu nhất chính là “Ý thức quyết định vật chất” của chủ nghĩa duy tâm trong tư tưởng triết học, áp dụng thái độ coi thường đối với cậu giống như có thể từ căn bản tiêu diệt cậu.

Chung Khả: “……” Cho nên, chính mình đến tột cùng là nơi nào đắc tội bọn họ chứ?

Chung Khả nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng cảm thấy vô tội. Từ lúc cậu bắt đầu bước vào kiếm quán vẫn luôn an an tĩnh tĩnh làm bình hoa nam, ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nghe lời, nên kinh ngạc cảm thán liền kinh ngạc cảm thán, nên vỗ tay liền vỗ tay, căn bản không có cơ hội làm chuyện gì sai.

Mấy thanh kiếm được treo ven tường. Chung Khả tập trung nhìn vào, phát hiện vừa vặn là Hoa Kiếm Trọng kiếm Bội kiếm.

Ba loại kiếm có ngoại hình khác biệt rất lớn, đầu tiên từ trên chuôi kiếm có thể phân biệt ra. Chuôi kiếm của Bội kiếm giống như “Tây Dương kiếm” trong đầu người bình thường, có cái hình bán nguyệt ờ phần che tay; mà chuôi kiếm của Trọng kiếm Hoa Kiếm còn lại có ba nhánh, nhánh chính có vết lõm ngón tay để dễ cầm; tuy rằng chuôi kiếm Hoa Kiếm cùng Trọng kiếm có nét tương đồng nhưng Hoa Kiếm càng nhẹ, càng xảo hơn.

Trước đây Chung Khả chỉ nhìn qua ảnh chụp của ba loại kiếm này trên mạng, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được chân thân của ba thanh kiếm! Thân mỗi thanh kiếm cùng phần che tay đều phủ kín dấu vết, chứng tỏ chúng nó không phải là vật trang trí mà là “Chiến sĩ” bách chiến.

Cậu nhìn ba thanh kiếm này, trong lòng ngứa mà tay cũng ngứa.

Dù sao…… Dù sao nơi này không ai có thể “Nhìn” đến cậu, cho nên cậu sờ sờ xem, cũng không sao phải không?

Chung Khả vươn tay trong sự mê hoặc, lấy ra lực đạo lúc chăm sóc hoa cỏ, thật cẩn thận dùng lòng bàn tay chạm chạm vào thân kiếm lạnh băng.

Thanh kiếm mảnh khảnh có một rãnh, đầu thanh kiếm được quấn chặt bằng băng cách điện, đỉnh là một thiết bị cảm ứng áp lực. Chỉ khi lực đạo đủ mạnh, mũi kiếm mới có thể hạ xuống, đồng thời bảng điểm sẽ được tính.

Ngón tay của Chung Khả theo khe lõm ở thân kiếm chậm rãi trượt từ phần bảo hộ đến mũi kiếm. Lực đạo của cậu thực nhẹ, mang theo khát khao, mang theo tôn trọng, như là đang vuốt ve pho tượng có chứa linh tính.

Cuối cùng, đầu ngón tay của chàng trai dừng lại ở thiết bị cảm ứng áp lực trên mũi kiếm.

Trên tay cậu chỉ sử dụng lực, chỉ nghe “Cùm cụp” một tiếng giòn vang —”Tiểu tử thúi, kiếm của tôi chơi vui không?!”

Cả người Chung Khả run lên, hoảng loạn chuyển qua thân mình nhưng mà chóp mũi lại đâm vào một bờ ngực cưng cứng.

Cậu hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một con “Gấu đen” tức sùi bọt mép đứng sừng sững ở trước mặt cậu, ở phía sau “Gấu đen” còn có hai đại hộ pháp trái phải như hổ rình mồi.

Lúc này Chung Khả mới phát hiện, không biết khi nào cậu đột nhiên bị đội nam vây quanh! Vị “Gấu đen” dẫn đầu kia cậu nhận ra, vừa rồi nghe Dương Tâm Dược kêu lên tên của hắn —— Đại Bắc, đội trưởng đội nam.

Cậu vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi chưa thấy qua kiếm, chỉ là đơn thuần muốn sờ thôi.”

“Muốn sờ sao?” Đôi tay của Đại Bắc ôm ngực, cúi đầu nhìn cậu, “Kiếm của tôi không dễ chạm đến vậy!”

“…… Tôi đây lau sạch cho cậu?”

“Hừ hừ, cậu sờ soạng kiếm của tôi, hiện tại nên để tôi sờ cậu!”

“???”

Đại Bắc nháy mắt với hai đại hộ pháp bên cạnh, hai người liền bước tới, một trái một phải đè vai Chung Khả xuống .

Chung Khả: “……” Đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play