Trên đời này có nhiều cái nghịch lý, mà một trong số đó chính là, sống trong lãnh cảm. Giống như ngày ngày nhìn thấy vầng nhật nguyệt trên cao nhưng không thu được ánh sáng. Ngoài hít thở ra, kì thực cũng không biết
trong lồng ngực này chứa gì. Triệu Tử “xuân khứ hạ vãng lại hồi thu”, có lẽ mấy năm qua đều sống trong tình trạng ấy.
Hắn trong tay cái gì cũng có, cơ đồ, tiếng tăm, quản trong tay trên
dưới vạn quân binh, duy chỉ một thứ hắn không thể có, thì đã vùi sâu
dưới ba tấc đất, đắp lên bằng một nắm mồ u tịch.
Năm ấy, Triệu Tử đã là một Đại nguyên soái, cũng đã hai mươi bảy tuổi. Năm ấy, mộ
Liễu Y cũng đã đắp lên được hai năm, xanh cỏ hai năm. Tuổi trẻ, hoài
bão, tất cả mọi thứ đối với Triệu Tử hắn xem như đều đã chôn cùng nấm mồ kia, duy chỉ có hai thứ là luôn luôn song hành tồn tại trong lòng hắn.
Chính là tình yêu và cừu hận.
- Liễu Y, đừng trách ta. Ta yêu nàng, cho nên cũng sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào gây nên chuyện này, bao gồm cả ta...
...
Trọng án Vương thừa tướng tuy đã nghiêm khắc giải quyết, thế nhưng
Hoàng Đế vẫn canh cánh tàn dư bá quan ngả theo chiều y khi chính sự đại
nạn năm đó. Chỉ là không có chứng cớ thuyết phục để luận tội. Mạc Kỉ Nhi vì thế vẫn giữ được cái mạng già, cũng không ảnh hưởng tới chức quan
của lão. Bổn lai nhờ cái gì?. Chính là nhờ hy sinh đi một người con gái, Liễu Y. Năm đó, thê tử của Vương Khiết, cũng chính là trưởng nữ nhà họ
Mạc, Mạc Liễu Y, đã phải vong mạng trong thảm án Vương thừa tướng, chu
di tam tộc, một mạng không bỏ sót. Vì sợ liên luỵ có quan hệ cấu kết với Vương Chính Minh, cha của Liễu Y, Mạc Kỉ Nhi, đã bỏ mặc con gái mình
vong mạng trong tay thị vệ nội cung.
- Sống trên cái chết oan
uổng của Liễu Y, ông thấy nhẹ nhõm không?. Ta sẽ không tha thứ, không
bao giờ tha thứ... Liễu Y, nếu là nàng, nàng có tha thứ cho bọn họ hay
không?.
Triệu Tử nửa đêm tắm trong hơi men, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, lại cười nhạt nhẽo. Hắn ném vỡ bầu rượu, lảo đảo
quay đi. Nơi khoé miệng lạnh lẽo thì thầm một câu hỏi như thế. Ngày mai, là ngày giỗ thứ tư của Mạc Liễu Y nàng.
Tan buổi thiết triều,
Triệu Tử gặp Mạc quan nơi đại môn. Hắn đem vài câu thâm ý nói ra, Mạc
quan có tật giật mình, cũng không khó để vào được vấn đề chính.
- Mạc đại nhân, hôm nay có phải là một ngày đặc biệt đối với ông hay không?.
- Bổn quan chưa hiểu ý Triệu tướng quân là gì?.
- Không phải sao?. Hôm nay chẳng phải là ngày giỗ thứ tư của trưởng nữ nhà ông?. Ông làm cha kiểu gì vậy?!.
Triệu Tử nheo mắt đả kích, Mạc quan thoáng biến sắc mặt, trong lòng sớm rõ, không phải vô duyên vô cớ Triệu Tử lại nói tới chuyện này. Kì thực, năm xưa lão đã có ý tác hợp cho hai người bọn họ. Vì đại sự gia tộc mà
thất hứa, gả Liễu Y vào phủ Vương thừa tướng. Cái chết của con gái lão,
có lẽ đã làm Triệu Tử kia hận ông không ít.
- Triệu Tướng
Quân, chuyện cũng đã qua rồi, ngài đừng nhắc lại nữa, xin để Liễu Y được an nghỉ. Mỗ quan, cũng không còn cách nào khác!.
- Quả nhiên Mạc đại nhân vẫn không quên, ắt cũng rất rõ Liễu Y vì sao mà chết. Ta nói phải chứ!.
- Cái này... Triệu Tướng Quân, ngài nói gì vậy?.
- Ta nói gì, tự bản thân đại nhân hiểu rõ. Bằng chứng về trọng án Vương Chính Minh năm xưa, bản vương có giữ một ít, mấy năm nay, kì thực vẫn
phân vân không biết là có nên đem ra cho Hoàng Thượng nhìn qua một chút
hay không...
- Ngài...ngài nói gì?!.
- Mạc đại nhân già rồi nên nghe nhìn kém đi hay là ông cố tình không hiểu?.
- Ngài muốn gì, cứ nói...
- Nhanh gọn như vậy có phải dễ giải quyết hơn không?. Nhị hiền nữ Mạc gia năm nay bao nhiêu tuổi?.
- Ngài... Ngài kì thực muốn gì...?
- Năm xưa ông nợ ta một lời hứa, ta cái gì cũng muốn cho sòng phẳng, nợ tình trả tình, nợ máu trả máu, ông hiểu chứ?.
Mạc quan tối mặt, lão biết Triệu Tử đang muốn nói cái gì, chính là, một hôn sự theo đính ước năm xưa sao?.
- Nhưng...nhưng Triệu Tướng Quân, Liễu Y đã không còn nữa...
- Ta chẳng phải hỏi nhị nữ nhà ông tên gì, bao nhiêu tuổi sao?.
- Ngài...ngài kì thực muốn lấy Liễu Nham?.
- Ồ!. Thì ra tên Liễu Nham. Ta nói rồi, ông nợ gì thì trả nấy. Bổn
vương chỉ muốn gỡ lại chút thiệt thòi trong quá khứ cho mình mà thôi.
Nói đoạn, Triệu Tử hàn lãnh xoay người rời đi thẳng.
- Ta không chỉ bắt ông trả một hỉ sự, nợ máu phải trả bằng máu...
...
- Phụ thân, người nói gì?. Người muốn gả con cho Triệu Tướng Quân đó?!.
- Liễu Nham, cha không còn cách nào từ chối, hắn đã thẳng thừng như
vậy... Thực ra, con gả vào phủ nhà họ Triệu cũng là một việc tốt. Sau
này không sợ bị chèn ép, cứ thanh nhàn mà hưởng thụ. Nghe cha!.
Liễu Nham ngẩng mặt nhìn phụ thân, đáy mắt trong suốt, không động đậy. Trong đầu thầm nhắc lại một cái tên, Triệu Tử.
Triệu Tử.
Triệu Tử.
Người mà đại tỷ thường nhắc đến khi cô còn nhỏ, chính là cái tên này.
- Liễu Nham, sau này lớn lên, nếu có thể gặp huynh ấy, hãy thay ta chăm sóc huynh ấy, có được không?.
- Được!. Đại tỷ đừng lo, muội sẽ thay tỷ.
- Liễu Nham, hãy nhớ, người ấy tên...Triệu Tử!.
- Muội nhớ, Triệu Tử, Triệu Tử...
Liễu Nham ngây ngô trả lời tỷ tỷ, bầu má phúng phính, bím tóc nhỏ xinh
lúc lắc đều đều, còn thích thú lặp đi lặp lại tên người ấy, như muốn học thuộc lòng. Liễu Y ngồi bên cạnh, nàng mỉm cười, vuốt vuốt tóc tiểu
muội xinh xắn. Ngày mai, nàng phải gả đi rồi. Liễu Y nhìn xa xăm, vành
mắt uyển liễu đã ngấn nước.
- Triệu Tử, xin lỗi huynh. Muội phải đi rồi...
Năm ấy, Liễu Nham mười bốn tuổi.
...
Triệu Tử hộ tống Hoàng Đế xuất cung, dẫn đầu đoàn thị vệ, đi dọc trên
phố. Liễu Nham đúng lúc đang mua đồ, liền đụng phải quan quân hoàng gia. Nhìn qua màn người huyên náo, cô nhìn thấy một gương mặt tuy trầm lãnh
nhưng tuấn mục. Trong lòng lúc ấy đã nổi sóng bồi hồi.
- Người nam tử dẫn đầu đoàn quân kia là ai?.
- Tiểu thư không biết sao?. Đó chính là Nguyên soái đại tướng quân, Triệu Tử.
- Triệu Tử... Triệu Tử. Người tỷ tỷ nói, cũng tên Triệu Tử... Không lẽ, là ý trời...
Liễu Nham thoáng ngẩn ra, đôi mắt tròn trong suốt nhìn tới đại tướng
quân một thân uy lãnh, bất giác nở nụ cười ngây ngẩn. Liễu Nham như nụ
hoa chớm nở giữa sớm mai, cũng không ngờ mới hé nở đã chạm phải thứ tình cảm ái tình đầu đời như hớp phải giọt sương tinh lạnh. Có chút tê buốt, có chút thanh ngọt. Trái tim non nớt của Liễu Nham, trớ trêu thay lại
vì Triệu Tử kia mà trật một nhịp.
Năm ấy, Liễu Nham mười tám tuổi.
...
Liễu Nham một thân mặc hỉ sa đỏ thắm, ẩn nhẫn chờ người mới cùng cô bái đường thành thân. Thế nhưng, không biết ngồi đây đã bao lâu, người vẫn
chưa thấy tới. Đêm ấy, một mình cô đón nhận tân hôn. Những đêm sau nữa,
đều y một cảnh như vậy. Triệu Tử kia, cho dù là nửa cái liếc mắt, cũng
không dành cho cô.
- Đại tỷ!. Tuy hơi khó khăn, nhưng mà, muội nhất định thực hiện lời hứa... Tỷ đừng buồn nhé.
Liễu Nham mỉm cười, trên tay là bức thư cuối cùng đại tỷ gửi cho cô.
Tấm giấy đã nhàu nát, thế nhưng hai chữ Triệu Tử vẫn hiện lên thật rõ.
Năm ấy, Liễu Nham vừa tròn hai mươi tuổi.
...
- Triệu Tử, chàng chán ghét ta?.
Triệu Tử làm việc nơi thư phòng, đã nửa đêm, ngọn đèn vẫn còn sáng. Hắn lưu lại nơi này, giam nhốt sự cô tịnh. Giam nhốt những oán hận trong
lòng hắn. Liễu Nham bước vào, tự mình đối diện với hắn.
- Nơi này không phải tuỳ tiện ra vào, ra ngoài.
- Sau khi chàng cho ta một đáp án, ta sẽ rời đi.
- Phải. Giờ thì ra ngoài.
Cánh cửa thư phòng khép lại, Triệu Tử mới thả lỏng ngả người ra thành
ghế. Nét mặt toàn bộ đều căng thẳng. Hắn nhắm mắt, mi tâm nhíu chặt.
Liễu Nham ấy, hắn đã muốn tránh mặt, đêm nay lại có gan xông tới làm
phiền hắn. Hắn thu thấy ánh mắt uất ức trong suốt ấy, đáy lòng có chút
khó chịu. Liễu Nham nghe xong câu trả lời, mím môi quyết tuyệt quay đi.
- Phải!. Tốt nhất là nên như thế. Trong tim hắn chỉ có Liễu Y. Vì Liễu Y mà yêu, cũng chỉ Liễu Y mới có thể làm hắn đau. Liễu Nham kia, chẳng
phải cũng sống trên cái chết oan ức của hảo tỷ mình hay sao?.
Hắn nhếch khoé môi cười nhạt, cũng sớm gạt đi hình ảnh đôi mắt trong
suốt nhìn hắn đầy uất ức ra khỏi tâm trí, bởi chất chồng cừu hận mà trở
nên chật hẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT