Hát xong một bài, Kha Khoa trước tiên lễ phép cám ơn tổ subtitle và các em gái trên màn hình, lại trêu ghẹo vài câu với MC, sau đó nhanh chóng tắt màn. Anh vừa tắt micro, lập tức quay đầu mang theo chút kiêu ngạo nhìn về phía Yến Quy, mặt mày cao hứng đã vểnh lên, trên mặt sáng loáng tràn ngập 3 chữ "Mau khen tôi".
Nhưng anh quay lại quá đột ngột, buồn bã ở đáy mắt Yến Quy còn chưa kịp giấu đi, trực tiếp bị thầy Kha nhìn thấy hết, lập tức, nụ cười trên mặt Kha Khoa cứng lại.
Anh kịp phản ứng rất nhanh, Yến Quy thật ra không nghe được.
Mặc kệ anh hát hay cỡ nào hoặc dở cỡ nào, đối với Yến Quy mà nói cũng không khác nhau. Hơn nữa mình vừa nãy ngồi nghiêng đằng trước thằng nhóc, từ góc độ của Yến Quy, e là không nhìn thấy rõ khẩu hình.
Thầy Kha đáng thương giống như quả bóng cao su xì hơi, còn chưa phồng lên hết, đã xẹp trở lại trong nháy mắt.
E là với tính cách của Yến Quy còn sẽ suy nghĩ nhiều.
Thầy Kha vừa nãy còn phấn khích hiện giờ ruột cũng sắp hối hận xanh rồi.
Lúc Kha Khoa cúi đầu ảo não, điện thoại anh để trên bàn đột nhiên rung, trên giao diện màn hình khóa nhảy ra một tin Wechat.
"Hay."
Kha Khoa sửng sốt, tâm tình sa sút trong nháy mắt lại cất cao. Nhưng vẫn giả bộ ghét bỏ liếc Yến Quy một cái, mạnh miệng nói: "Hay gì chứ, cậu lại không nghe thấy."
Yến Quy mấp máy khóe miệng, lúm đồng tiền nho nhỏ ở má trái như ẩn như hiện, cúi đầu gõ chữ nói: "Tôi nhìn thấy mà."
"Thiên kim nhất hạc, công tử vô song."
Ngay sau đó lại giống như nói giỡn học theo các em gái trên màn hình: "Thổ lộ với thiên kim đại đại tốt nhất trên thế giới."
Kha Khoa nhìn thấy hai chữ kia hô hấp giống như bị lỗi, anh ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ lườm Yến Quy một cái, giống như đang thầm chỉ trích cậu gây rối.
Nhạc đệm nhỏ này cứ như vậy trôi qua nhanh, Kha Khoa thấy Yến Quy vẫn có chút hăng hái nhìn chằm chằm màn hình, nghĩ đến hội hát gần kết thúc mình còn có một bài, cũng không kiên trì nói không nhìn nữa.
Nhưng Yến Quy mặc dù ngoài mặt không biểu hiện, thật ra ủ rũ trong lòng lại nhiều hơn lúc nãy một chút. Thầy Khoa tốt như vậy, thầy Khoa nhiều người thích, nhưng mình ngay cả tư cách nghe âm thanh của thầy ấy cũng không có.
Cậu hết cách nhắm mắt lại, nhận rõ thực tế đi Yến Quy, chúng mày căn bản không phải người cùng một thế giới.
Thời gian kế tiếp lại có các nhân viên chủ sang khác hát mấy bài, sau đó mọi người cùng chơi mấy vòng game, tưng bừng phát chút phúc lợi, rốt cục trước mười giờ nghênh đón cao trào nhất hội hát lần này — Hai nam chính áp trục hát song ca.
Kha Khoa lần này tham dự chế tác là một bộ kịch truyền thanh đam mỹ cổ phong, kể về yêu hận tình cừu giữa sư phụ phối âm của Kha Khoa và đồ đệ phối âm của CV Vụ Tỏa Liên Giang.
Sư phụ trong kịch vốn một thân một mình cầm kiếm khắp chân trời, một lần ra tay ngoài ý muốn, hắn cứu một thiếu niên nguy hiểm tính mạng, hơn nữa quyết định nhận thiếu niên làm đồ đệ, nhưng hai người ở chung sớm chiều, tình cảm của đồ đệ đối với sư phụ lại lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Nội dung kịch truyền thanh kỳ đầu tiên làm đến lúc đồ đệ phát hiện mình sinh ra tình cảm say đắm với sư phụ là kết thúc, ED vì tiếp tục tình cảm, trong ca từ đều là tình cảm mờ mịt của đồ đệ đối với sư phụ cùng với tâm tư xoắn xuýt u tối và ái mộ bí ẩn không thể nói ra khỏi miệng.
Bài hát này vốn lúc phát hành là do người lồng tiếng đồ đệ trong kịch CV Vụ Tỏa Liên Giang hát đơn, hội hát lần này đổi thành hai người song ca, màn hình trong lúc nhất thời quả thực biến thành thịnh yến của đảng CP hai người.
Chơi võng phối nhiều năm như vậy, kịch đam mỹ cũng đã lồng không ít, Kha Khoa đã sớm quen với kiểu kéo CP nam nam này rồi, cho nên lúc anh nhìn thấy "Ở bên nhau" đầy màn hình cũng không để ý, thậm chí sau khi hát xong, Vụ Tỏa Liên Giang mượn cơ hội hỗ động, anh còn đáp lại giỡn chơi.
Nhưng tình ca tràn đầy phép ẩn dụ kia, ái tâm và đùa giỡn đầy màn hình kia, rơi vào trong mắt Yến Quy ở bên cạnh lại hoàn toàn là ý nghĩa khác.
Bởi vì không nghe thấy âm thanh, cậu theo bản năng cho rằng hát song ca tình ca với thầy Kha chính là nữ sinh, lại nhìn đội quân giục cưới trên màn hình, cơ hồ liền nhận định Kha Khoa đã có người trong lòng, chỉ thiếu tu thành chính quả.
Nên là như vậy.
Yến Quy nghĩ tiêu cực, thầy Kha tốt như vậy, tỉ mỉ, quan tâm, ngoại hình đẹp, còn biết hát, một nửa khác của thầy ấy nên là một người có thể sánh vai với thầy, tuyệt đối không thể giống mình, vừa điếc vừa câm, còn...... là đàn ông.
Loại chuyện này, không phải nên sớm nhận rõ sao, người đứng xem nên có phẩm đức của người đứng xem, nên giấu kỹ tâm tình, lặng lẽ nhìn lên, chúc phúc bọn họ.
Nhưng mà tại sao, chỉ cần vừa nghĩ đến thầy Khoa tốt như vậy, là thầy Khoa thuộc về người khác, trong lòng còn sẽ buồn và mất mát như vậy chứ......
Yến Quy thấy Kha Khoa vẫn đang cười hỗ động với người kia, do dự một chút, vẫn là yên lặng rút lui.
Dư quang Kha Khoa chú ý thấy Yến Quy đứng dậy, chỉ nghĩ cậu rốt cuộc cảm thấy nhàm chán. Anh bất đắc dĩ nhìn ồn ào đầy màn hình, cười lắc lắc đầu, dưới màn hình đột nhiên nhấp nháy ánh sáng vàng inbõ YY, anh mở ra nhìn, sửng sốt.
CV Vụ Tỏa Liên Giang: "Nhất Nặc, tớ nói thật, tớ thích cậu."
Đây là cái quái gì??!
Bên kia Vụ Tỏa Liên Giang vẫn tiếp tục gõ chữ: "Tớ thật sự thích cậu lâu lắm rồi, tớ từ vai phụ trong kịch của cậu, từng bước cho tới hôm nay có thể sánh vai cùng cậu, chính là vì để có cơ hội như thế này nói với cậu, tớ vẫn luôn vẫn luôn, đều rất thích cậu."
Kha Khoa bởi vì ngoại hình đẹp, từ nhỏ đến lớn nhận được thổ lộ có thể nói đếm không xuể, càng không cần nói mấy người thật thật giả giả trên mạng muốn tạo CP với anh, cho nên lúc đó anh cũng chỉ sững sờ chút, sau khi kịp phản ứng trong đầu còn đang tìm từ, dưới tay đã bắt đầu gõ chữ.
CV Nhất Nặc: "Cám ơn tình cảm của cậu, nhưng mà, tớ xin lỗi."
CV Vụ Tỏa Liên Giang: "Không phải xin lỗi, không thích tớ cũng không phải lỗi của cậu. Thật ra tớ đã sớm nghĩ đến kết quả này, chỉ là nếu không thật sự nói lời này với cậu, tớ sợ sau này tớ sẽ hối hận."
Kha Khoa thở phào, vì thẳng thắn của Vụ Tỏa Liên Giang, thật ra phát thẻ người tốt thật sự là một chuyện khiến người ta mệt mỏi.
Kết quả trên màn hình lại nhảy ra một câu.
CV Vụ Tỏa Liên Giang: "Ha ha...... Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng thật sự có chút không cam lòng...... là tớ đến quá muộn sao?"
Khẩu khí Kha Khoa vừa thả lỏng lại nhấc lên.
CV Nhất Nặc: "Cậu xác định không phải tổ phim phái đến chỉnh tớ moi đời tư của tớ đấy chứ?"
CV Vụ Tỏa Liên Giang: "Ha ha ha ha! Đương nhiên không phải! Tớ bây giờ đang ôm trái tim tổn thương thất tình, thành tâm thành ý cầu xin một giải thích!"
Kha Khoa trước màn hình nhìn dòng chữ này, hồi lâu, giống như hạ quyết tâm gì đó: "Đúng vậy. Tớ đã có người mình thích."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Ngày sau hội hát là Trung thu, cái này đối với Yến Quy mà nói thật ra là một ngày lễ không tồn tại, bởi vì cậu đã sớm không có nhà để về. Kỳ lạ chính là thầy Kha hình như cũng không có ý đoàn tụ với người nhà, Yến Quy mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cậu vẫn theo thói quen không hỏi gì cả.
Hôm nay Kha Khoa đúng lúc rảnh, hai người ở phòng ăn giải quyết bữa sáng và cơm trưa, buổi chiều Kha Khoa có việc ra ngoài, để lại một mình Yến Quy trong phòng khách phơi nắng nhàm chán.
Lúc Yến Quy buồn ngủ, cậu bất chợt phát hiện, núi giả trang trí trong hồ cá nhỏ ở góc ban công hình như động đậy.
Hồ cá này Yến Quy từ ngày đầu tiên đến ở đã phát hiện, lúc ấy cậu chỉ cho là một bể cá rỗng trang trí, bây giờ nhìn, bên trong hình như thật sự có vật sống.
Yến Quy tò mò đi đến bên cạnh hồ cá, cúi người xuống nhìn tỉ mỉ, trên núi giả đen thùi trong hồ cá quả thực nuôi một con cá, màu sắc hoa văn gần giống với núi giả, hình dạng cũng hơi tam giác, đang víu vào ngọn núi giả chậm rãi di động về phía trước.
Yến Quy nhất thời tò mò, ma xui quỷ khiến vươn một đầu ngón tay trái ra, lặng lẽ thò vào trong nước, nhẹ nhàng chọt con cá kia một cái.
Lúc cậu phát hiện phía sau có người, còn tưởng là thầy Kha về, kết quả cậu giữ tư thế duỗi đầu ngón tay vào trong nước quay đầu, liền nhìn thấy phía không xa có 2 trưởng lão, vẻ mặt cười hiền lành, đang nhìn chăm chú bộ dạng cậu vểnh mông nghịch cá.
Yến Quy xấu hổ hận không thể lập tức đâm đầu vào hồ cá chết đuối.
Kha Khoa tất nhiên biết giáo sư Kha và chủ nhiệm Lý muốn đi qua đón Trung thu với anh, vốn bọn họ còn muốn thêm cả nhà em họ Yên Nhiên, nhưng Kha Khoa nghĩ đến tính cách Yến Quy, giải thích với hai cụ, cuối cùng vẫn là quyết định có thể ít người thì ít. Mà nguyên do anh lựa chọn không nói cho Yến Quy trước, cũng là bị lần trước nhóc con không từ mà biệt dọa sợ, nghĩ chờ đến tối, ván đã đóng thuyền, trước mắt bao người Yến Quy muốn trốn cũng không dễ như vậy.
Chỉ là anh không nghĩ đến ba mẹ sẽ đến sớm vậy.
Lúc Kha Khoa xách túi to túi nhỏ mua được mở cửa 901 ra, Yến Quy như một cơn gió vọt đến trước mặt anh, không để ý thân phận nửa tàn của mình, cướp mạnh lấy một nửa đồ trong tay anh, lại chạy vào phòng bếp như chạy trốn.
Kha Khoa xách túi còn dư lại, nhìn cha mẹ vẻ mặt hài hước ngồi trên sofa, giống như nhìn thấy 4 chữ to "Vi lão bất tôn" sống lại.
(Vi lão bất tôn: Già rồi mà không nghiêm túc)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT