Edit + Beta: Vịt

"Nồi của tôi, cậu trước tiên ăn tạm một ít đi, lần sau tôi sẽ chú ý." Kha Khoa hắng giọng, thấp giọng nói.

Yến Quy khẩn trương đến căn bản không dám nhìn thẳng Kha Khoa, rũ mắt xuống, đấu tranh hồi lâu, rốt cục liếc nhanh chiếc đũa trước mặt, nhanh chóng ngậm vào mì xào bên trên.

Người trước mắt ngoan ngoãn nhai nhanh chóng, từ góc độ của Kha Khoa nhìn sang, chỉ thấy lông mi dày nhỏ của cậu không ngừng run rẩy, từ má đến đầu tai một mảnh đỏ ửng.

Liên tưởng biểu hiện của Yến Quy hai hôm nay lúc đối mặt với anh, Kha Khoa tự biết khẽ cười cong khóe miệng.

Sau đó hai người cứ duy trì như vậy Yến Quy tự dùng thìa ăn hai món, sau đó Kha Khoa dùng đũa đút cho cậu mấy miếng cơm, yên lặng ăn xong bữa cơm này.

Sau cơm trưa, Kha Khoa lại đốc thúc Yến Quy uống hết thuốc, sau đó trong ánh mắt áy náy của cậu, ép buộc mình thu dọn nhà bếp lộn xộn.

"Yến Quy đại đại bọn mình thương lượng được không?" Rửa xong bát đũa, Kha Khoa một bên chùi tay lên áo mặc nhà của mình, một bên hài hước nói với Yến Quy cắm cọc một bên giống như phạt đứng:

"Biết tài nấu nướng của cậu không tệ, cậu muốn kết cỏ ngậm vành có qua có lại cũng được, nhưng mà, có phải ít nhất chờ vết thương của cậu khỏi không? Không thì cậu còn làm như vậy, tôi phải khóa cửa bếp lại."

Thầy Khoa tự cảm thấy hài lòng, cảm thấy sau khi thân thuộc với người khác, liền bắt đầu lộ bản tính, nói chuyện không có cố kỵ gì, một bộ cợt nhả. Yến Quy nhìn có chút vất vả, nhưng cũng hiểu rõ, làm cậu khó xử suýt nữa từ phòng bếp nhảy ra.

Nhưng vẫn nghiêm túc thật sự gật đầu.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Yến Quy nhìn phòng bếp khôi phục sạch sẽ, tiêu hóa hồi lâu, rốt cục nhớ tới mình lúc trước phá phòng bếp thành dạng gì. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, một tay gõ chữ:

"Thầy lúc trước nói nếu như là nguyên nhân kinh tế tạm nghỉ học, trường có thể hỗ trợ nghĩ cách, bây giờ, vẫn giữ lời chứ?"

Kha Khoa nhìn thoáng qua, khẽ cười nói: "Đương nhiên giữ lời. Thành tích của em xin học bổng khả năng không được, nhưng khoản vay sinh viên và làm việc ngoài giờ đều có thể suy nghĩ."

Yến Quy thở phào c, "Nếu làm thêm, tôi ó thể làm cái gì?"

Kha Khoa nhìn thoáng qua chữ trên điện thoại, thầm nghĩ quả nhiên, khoản vay sinh viên trực tiếp không suy nghĩ.

"Cậu có thể làm, hẳn là rất nhiều...... Cụ thể khả năng phải chờ tôi xem tài liệu của trường, cơ mà tình huống của cậu hiện tại...... Phòng làm việc bọn tôi vừa lúc thiếu một sinh viên hỗ trợ sắp xếp tài liệu, cậu có muốn suy nghĩ chút không?"

Lời còn chưa dứt, đã thấy trong mắt Yến Quy lóe ánh sáng, hưng phấn gật đầu điên cuồng.

Kha Khoa khẽ cười một cái: "Được rồi, vậy trước tiên quyết địnhv ậy, chuyện tiền nong tôi sẽ tận lực tranh thủ giúp cậu."

Vấn đề kinh tế thương lượng xong, Kha Khoa liên tục không ngừng giục bệnh nhân đi nghỉ trưa, mình cũng làm bộ vào phòng nghỉ ngơi, thật ra trao đổi kế hoạch chi tiết hội thi hát, sau đó quyết định nhân cơ hội này xuống tầng lấy giường gấp.

Yến Quy thật sự 20 năm chưa từng có trải nghiệm ngủ trưa, ngay cả hồi tiểu học giáo viên cưỡng chế ngủ trưa, hơn nữa để phụ huynh ký đơn ngủ trưa, cũng chính là cậu bắt chước phụ huynh giả chữ ký.

Cậu ở trên giường lăn qua lộn lại giằng co hơn nửa tiếng, tay phải bị thương ngay cả đã quấn thạch cao cũng vừa đau vừa ngứa, càng thêm không ngủ được, muốn đi ra ngoài mượn máy tính của Kha Khoa ôn tập chương trình dời đi lực chú ý.

Kết quả kéo cửa phòng ra liền nhìn thấy Kha Khoa vác giường sắt nhỏ đứng ở huyền quan mắt to trừng mắt nhỏ với cậu.

Yến Quy kịp phản ứng cũng quên mất giả bộ gì đó, vội vàng đi tới muốn giúp một tay, bị Kha Khoa ho nhẹ một tiếng tính che giấu, tránh thoát.

Kha Khoa khiêng giường đến phòng ngủ cho khách đặt xong, Yến Quy lại giúp đỡ thu dọn giường, sắp xếp tất cả hai người về phòng khách mặt đối mặt ngồi vào chỗ của mình, không khí càng thêm lúng túng.

Trong lúc nhất thời Kha Khoa cũng không hiểu, tại sao mình rõ ràng là làm chuyện tốt, lại có loại cảm giác xấu hổ bị bắt gian trên giường.

Cuối cùng vẫn là Yến Quy mò điện thoại trước, mở Wechat ra bắt đầu từ từ gõ chữ:

"Thầy ơi em xin lỗi...... thật ra tối qua em đã phát hiện thầy ngủ ở phòng khách rồi, nhưng em vẫn giả bộ không biết...... thật sự xin lỗi......"

Kha Khoa nhận được tin nhắn hô hấp ngừng lại, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên cám ơn Yến Quy dù gì vẫn giữ mặt mũi nửa ngày cho anh, hay là nên tiếc hận nếu như sớm biết đã bị phát hiện còn không bằng sáng nay ngủ nướng......

Chỉ có thể mơ hồ đáp lại, tỏ vẻ đã vậy rồi, chuyện này coi như cho qua.

Hai người cứ như vậy lúng túng trao đổi trong chốc lát, Yến Quy rốt cục mượn được máy tính của Kha Khoa.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Đăng nhập hệ thống dạy học, download video một môn chính tuần này, Yến Quy bắt đầu đối diện tiết học từ từ hiểu nội dung giảng bài của giáo viên. Bởi vì thiếu sót bản thân, cậu thường xuyên không thể theo kịp tiết tấu giảng bài của giáo viên, hiện tại may nhờ video này, Yến Quy rốt cục có thể nghiên cứu nhiều lần nội dung lúc đi học không "nghe" hiểu.

Đang xem tới say mê, đột nhiên liên tục mấy khung chat bắn ra, dọa cậu giật mình.

QQ của Kha Khoa là mở điện thoại tự động đăng nhập, bởi vì chuyện hội hát được công bố ra ngoài, một đám xem náo nhiệt không chê chuyện này lớn đều đang điên cuồng đâm anh, chim cánh cụt nhỏ dưới góc phải từ lúc mở điện thoại vẫn không ngừng nhảy.

Lúc trước Kha Khoa đã bị làm phiền logout chạy trốn, nhưng lo lắng em gái Thiên lương Vương phá (*) có việc gấp nghiêm túc muốn tìm anh.

((*) thiên lương Vương phá: trời lạnh rồi tập đoàn Vương thị phá sản đi)

Bởi vì cuối tuần chính là hội hát, em gái trái chờ phải chờ người cũng không login, gửi rất nhiều tin nhắn nhưng không rep, lúc này không dễ gì tóm được người, liền liều mạng quăng cho Kha Khoa một chuỗi.

Đáng thương Yến Quy dùng máy tính người khác vốn thận trọng, sợ không cẩn thận can thiệp vào đời tư của người khác, giờ hay rồi, bị tin nhắn riêng của người ta xoát đầy mặt.

Mặc dù Yến Quy dù muốn tránh thế nào, trong nháy mắt đạt bắt ra vẫn không khống chế được theo bản năng nhìn nội dung bên trong. Yến Quy lần đầu tiên cảm thấy thị lực quá tốt cũng là một loại phiền não, chờ cậu kịp phản ứng, mấy câu nói kia cơ hồ đã ghim trong đầu.

Cậu do dự moọt chút, ra ngoài khoa tay múa chân với Kha Khoa, sau đó dẫn Kha Khoa vẻ mặt cái hiểu cái không về phòng cho khách, chỉ vào khung đối thoại trên màn hình cho anh nhìn.

May mà Kha Khoa chỉ cần vừa nhìn đã hiểu tình hình.

Trên màn hình là kế hoạch quy trình hội hát mà em gái Thiên lương Vương phá gửi cho anh xin sửa đổi.

Thiên lương Vương phá: "Thiên kim đại đại, có thể thương lượng với anh không...... Anh xem anh yên lặng nhiều năm như vậy, không dễ gì xuống núi một lần, có thể đau lòng mấy fan nhỏ gào khóc đòi ăn chúng em không...... Hát thêm một bài nữa?"

Thiên lương Vương phá: "Đúng lúc bài hát lần này sẽ là ca khúc chủ đề của kịch truyền thanh, anh xem...... có thể nhân cơ hội này, hát song ca với Liên Giang đại đại ED kỳ trước của chúng em không?"

CV Vụ Tỏa Liên Giang, cũng là một diễn viên lồng tiếng trên mạng nổi tiếng mấy năm gần đây, chính là một nam chính khác trong kịch truyền thanh lần này cảu bọn họ.

Kha Khoa thật ra riêng tư cũng quan hệ không tốt lắm với Vụ Tỏa Liên Giang, anh suy nghĩ một chút cảm thấy đã quyết định sẽ hát, vậy thì một bài hai bài cũng không có gì khác nhau, bèn gõ chữ:

"Vậy bên anh ok, chủ yếu xem ý kiến của Liên Giang."

Em gái Thiên lương Vương phá hắn là canh bên cạnh máy tính chờ reply, lập tức đáp lời: "Liên Giang đại đại đã đồng ý rồi, nói tới thật ra còn là anh ấy đề xuất đều nghị này đó! Đúng lúc có thể nhân cơ hội này push kịch truyền thanh của chúng ta chút!"

Thiên lương Vương phá: "Một lần nữa cám ơn Thiên Kim đại đại! Vậy em không quấy rầy anh nữa! Bọn em gửi nhạc đệm ED cho anh, anh nhớ thu là được!"

Bên kia em gái nói xong cũng vội vàng chạy đi tìm beat, Kha Khoa đứng dậy quay đầu lại nhìn Yến Quy mất tự nhiên đứng sau mình, nghĩ giải thích với cậu chuyện này thế nào.

Kha Khoa hoàn toàn không cảm thấy mấy đối thoại này bị Yến Quy nhìn thấy có gì to tát, người không lăn lộn trong giới võng phối chắc là nhìn cũng không quá hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng dùng hiểu biết của anh với Yến Quy, nhóc con hẳn rất áy náy.

Huống chi, đây là cơ hội không tệ để anh cứu vãn hình tượng của mình.

Kha Khoa suy nghĩ một chút, sau đó vẫy vẫy tay với Yến Quy, xác định cậu có thể nhìn thấy mình nói chuyện.

"Yến Quy cậu từng nghe nói phối âm trên mạng chưa?"

Yến Quy cẩn thận phân biệt khẩu hình của anh, sau đó mờ mịt lắc đầu.

Kha Khoa chỉ chỉ mấy thiết bị âm thanh bên cạnh máy tính, lại hỏi: "Vậy cậu biết cái này dùng thế nào không?"

Đáp lại anh lại là trầm mặc lắc đầu của Yến Quy.

Kha Khoa: "......"

Hai điểm thiết nhập liên tiếp đều tìm kiếm thất bại, đối mặt với kiểu tuyển thủ không có nền tảng như Yến Quy, Kha Khoa nhất thời cũng không biết nói thế nào với lính mới.

Nếu là người khác anh còn có thể mở một đoạn thu kịch truyền thanh, mô tả cho hắn, rồi phổ cập dạy mẫu. Nhưng mà là Yến Quy, Yến Quy không nghe được gì, đáng tiếc cho âm thanh công tử phong lưu ghẹo vô số fans của anh lại không có chút đất dụng võ.

Mà Yến Quy bên kia bị câu lên tò mò vẫn đang trơ mắt nhìn Kha Khoa, một bộ khiêm tốn học hỏi.

Thế là Kha Khoa dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của Yến Quy, ở trình duyệt, search baidu "CV nhất nặc", vào tiêu đề baidu của mình, sau đó tay phải thon dài chỉ chỉ lý lịch lồng tiếng kim quang lập lòe ngầu lòi của mình, lại mang theo chút kiêu ngạo gõ gõ ngực mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play