Tô Trác ngồi trong nhà hàng cao cấp, tại vị trí quen thuộc mà mình và Cố Tiếu An trước khi thường ngồi, sấc mặt tiều tụy có chút bất an. Mặc dù cậu ta là gay, trước kia có Cố Tiếu An chống lưng cho, cho dù các tòa báo lớn bé trên dưới Giang Châu có biết cũng không dám hé răng nói gì.

Sau này ra nước ngoài phát triển, trong mắt những người không hay biết sự tình cậu vẫn là người mà Cố nhị thiếu yêu sâu đậm, cho dù cậu không trở về cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng lần này trở về, không chỉ thất bại trong nhiệm vụ Cố Thành Trạch giao cho, lại còn đắc tội với Cố Tiếu An. Bây giờ không còn ai đứng sau làm chỗ dựa cho nữa, các nhà báo cũng bắt đầu rục rịch đăng những tin tức không hay về cậu.

Cậu không thể ngồi im chịu chết được.

Cố Tiếu An một thân áo gió đen đi tới, thập phần lãnh khốc. Trái tim Tô Trác nhất thời đập loạn, có chút thất lạc. Trước kia sao bản thân lại có thể nghe theo lời Cố Thành Trạch mà phản bội lại Cố Tiếu An được chứ? Đây quả thực chính là chuyện ngu xuẩn nhất cậu từng làm.

"Anh tới rồi." Tô Trác mỉm cười lấy lòng hắn, đứng dậy.

Cố Tiếu An vẻ mặt lạnh nhạt, bên môi treo một nụ cười lạnh lùng xa cách "Cậu vẫn còn có gan gặp tôi?"

Trái tim cậu căng thẳng đập mạnh, sắc mặt khẽ biến "Em đã chọn nhà hàng mà anh thích, cũng gọi vài món anh thích ăn, trước tiên ăn đã."

Sự chế diễu trong nụ cười của Cố Tiếu An càng đậm, "Cậu cho rằng tôi còn ngu ngốc như trước kia sao?" Từ sau khi bị cậu ám toán, hắn đã nhận ra bản thân đối với người này quá nhân từ rồi.

Đôi đũa Tô Trác nâng lên cứng ngắc dừng lại giữ không trung, cuối cùng giả như không nghe thấy mà tiếp tục gắp thức ăn vào bát Cố Tiếu An.

"Ha." Cố Tiếu An lạnh lùng nhìn Tô Trác hừ lạnh, không chút do dự đứng lên muốn đi.

Ngay khi hắn động thân, Tô Trác liền từ từ buông đũa xuống, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cười lạnh nói "Ở chỗ tôi có tất cả thông tin bí mật về Cố Thành Trạch."

"Những thứ tôi biết cũng không kém hơn cậu là bao." Cố Tiếu An đứng quay lưng lại với cậu cười châm chọc. Đối với chuyện của Cố Thành Trạch, còn có người có thể hiểu rõ hơn hắn hay sao? Tô Trác này cũng quá non rồi.

"Vậy còn Dung Trạm? Anh không sợ hắn thân bại danh liệt?"

Qủa nhiên, thân thể Cố Tiếu An hơi khựng lại, hắn chậm rãi quay người, bàn tay to lớn tóm lấy cổ áo người đối diện, siết chặt, "Cậu con mẹ nó muốn chết?"

Tô Trác bị siết cổ không thở được nhưng không hề lộ ra một tia cầu xin, cậu ta lấy từ trong người ra một sấp ảnh bày ra trước mặt Cố Tiếu An "Mạng...của tôi không đáng tiền, nhưng danh dự của Dung tiên sinh chắc đáng tiền chứ."

Cố Tiếu An liếc nhanh một cái, nộ khí lập tức bừng lên, hắn cười ác độc "Cậu đang uy hiếp tôi?"

"Tôi không dám...uy hiếp ngài. Chỉ mong...giữ được cái mạng nhỏ này, muốn được Cố thiếu đây giúp đỡ." Tô Trác nhìn thẳng vào Cố Tiếu An, trong mắt xẹt qua vài tia cảm xúc phức tạp.

Cố Tiếu An buông cổ cậu ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Trác, lại đảo qua Dung Trạm cười tươi như hoa trong bức ảnh, cuối cùng cầm lấy ảnh quay người rời đi.

Tô Trác ngồi dựa trên ghế xoa cổ, thở ra một hơi, cả người tê dại không còn chút lực, trên trán không ngừng ra mồ hôi lạnh. Cậu thầm nghĩ, có lẽ nên tính tới chuyện mua cho mình một cái bảo hiểm.

Cố Tiếu An hoàn toàn không sợ Tô Trác uy hiếp, chỉ là nghĩ đến Dung Trạm lăn lộn trong giói bao nhiêu năm nay cố giữ được một thân trong sạch, nếu như bị hủy trong tay mình, có lẽ y sẽ hận hắn, không để ý hắn nữa.

Dung Trạm có bao nhiêu chấp niệm đối với diễn xuất, hắn rõ hơn ai hết. Chỉ một con tép như Tô Trác vốn cũng không làm gì nổi hắn, nhưng nếu như khiến Dung Trạm tổn thương, cho dù có giết mười Tô Trác cũng không đủ.

Vì đang lén chuẩn bị cho việc mở công ti, Dung Trạm không để Vệ Thanh nhận cho mình quá nhiều lịch trình, còn đặc biệt dặn hai người Vệ Thanh Tôn Uy không được nói gì với Cố Tiếu An.

Lần đầu tiên y muốn chứng minh cho mọi người thấy, Dung Trạm y không cần dựa vào Cố Tiếu An cũng có thể gây dựng sự nghiệp. Mặc dù suy nghĩ này có hơi ngu ngốc, cũng không thể có được địa vị xã hội ngang hàng với Cố Tiếu An, nhưng ít ra sau này sẽ không có ai nói y yêu Cố Tiếu An không phải vì con người hắn mà vì tiền của hắn nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng Dung Trạm không khỏi vui vẻ. Y biết Cố Tiếu An đối xử với mình rất tốt, bản thân y cũng muốn là gì đó để đáp lại sự chờ đợi của hắn.

Chụp hình cho mặt báo xong, Dung Trạm trong lòng vui vẻ tranh thủ thời gian giải lao muốn đi vệ sinh. Vừa đi vào trong lại bất ngờ nhìn mặt kính trên bồn rửa tay có một dòng chữ được viết bằng mực đỏ: Dung Trạm mau cút khỏi làng giải trí.

Dung Trạm lần đầu gặp phải tình huống này, trong lòng có chút bất an. Y lấy giấy mạnh tay lau đi dòng chữ kia, không muốn để Tôn Uy nhìn thấy sau đấy báo lại cho Cố Tiếu An, sợ hắn lại lo lắng.

Dùng lực lau một lúc nhưng lau không được, Dung Trạm đoán đây là loại mực đặc biệt. Nghe ngoài phòng vệ sinh truyền tới tiếng chân đang đi tới, y chấn động một chút, vội vã với lấy vòi nước quăng vào tấm gương, tấm gương ngay lập tức vỡ nát. Tôn Uy nghe thấy tiếng động lớn bèn gấp gáp chạy vào, nhìn thấy tấm gương trên bồn rửa tay vỡ tan từng mảnh văng tung tóe dưới nền, bèn hỏi "Anh không sao chứ, Trạm ca?"

Dung Trạm chậm rãi hồi thần lại, vẻ mặt lạnh tanh nói "Tôi không sao."

Tôn Uy ngờ vực nhìn mấy dấu vết màu đỏ trên những mảnh kính, "Đây là làm sao vậy?"

Dung Trạm nói "Tấm kính này nhìn không thuận mắt, nói với thợ chụp ảnh tôi sẽ bồi thường. Sự việc ngày hôm nay đừng nói gì với Cố Tiếu An.", nói xong liền quay người đi khỏi phòng vệ sinh.

Tôn Uy một mình đứng ngốc ở đó, trong lòng thầm nghĩ Dung Trạm đâu phải người nhàm chán như vậy, sao lại có thể vì không thuận mắt một cái kính mà đập vỡ nó? Thấy trên một mảnh kính vỡ dưới đất còn viết một chữ "ngu(*)", nghi ngờ trong lòng càng đậm.

(*) 娱 //: Giải trí.

Mà thôi, mấy ngày nay để ý Dung Trạm cẩn thận một chút là được, miễn cho y lại gặp chuyện gì nguy hiểm. Còn chuyện này, trước mắt không báo cho Cố thiếu vội, ai bảo Cố thiếu kêu hắn tới làm trợ lí cho Dung Trạm làm chi.

Dung Trạm ở trước bậc cửa thay giầy, khi đứng lên lại thấy Cố Tiếu An đang ngồi ngây người trên sô pha, giống như đang phiền não chuyện gì. Thay giầy xong y trực tiếp đi tới, từ phía sau sô pha ôm lấy cổ hắn, chôn mặt mình vào vai hắn.

Cố Tiếu An hơi bất ngờ, tim đột nhiên gia tốc, bàn tay to lớn nắm lấy hai tay y, khẽ nói vào tai y "Sao thế?"

Dung Trạm nhẹ lắc đầu, không ngẩng đầu lên, một vài sợi tóc chọc chọc vào tai Cố Tiếu An khiến hắn một trận ngứa ngáy.

Cố Tiếu An ngừng cười, hạ xuống một nụ hôn bên tai y, ôn nhu nói "Có tâm sự thì nói ra, đừng giấu trong lòng, sẽ khó chịu."

Nghe thấy thanh âm ôn nhu như nước của hắn, Dung Trạm nhịn không được cười khẽ. Tiếng cười trầm thấp văng vẳng quanh tai Cố Tiếu An, hơi thở ấm nóng phả sau cổ khiến trái tim hắn nhộn nhạo khó nhịn.

"Được rồi, đừng nháo." Cố Tiếu An đưa tay mò vào trong áo y, bàn tay lạnh giá khiến Dung Trạm hơi cứng người, cuối cùng cái đầu đang chôn trong cổ hắn cũng ngẩng lên, bên môi y còn mang ý cười. Y cười làm lộ ra răng nanh nhỏ cùng má lúm đồng tiền, cực kì mê người.

Cố Tiếu An đưa tay lên ôm lấy sau đầu y kéo thấp xuống, đôi môi mỏng đang muốn tiến tới hôn y lại nghe được Dung Trạm nói "Em đói rồi.", dục vọng của Cố Tiếu An trong chớp mắt liền bị dập tắt. Hắn không kiềm được thở ra một hơi, buông y ra nói "Cho em ăn phía dưới của anh."

Dung Trạm nhất thời lặng người, ánh mắt nhìn trân trân vào lưng hắn như muốn đục ra một tá lỗ, cho em ăn phía dưới của anh là ý gì hả?

Cố Tiếu An cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, hắn quay người lại muốn giải thích lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ ẩn ẩn tức giận của Dung Trạm đang nhìn mình, đột nhiên thay đổi chủ ý. Hai tay hắn đưa ra ôm lấy Dung Trạm, bàn tay không an phận sờ tới sờ lui trên người y, cuối cùng còn lưu manh nói một câu "Anh sẽ ăn phía dưới của em trước, sau đó sẽ cho em ăn phía dưới của anh."

Dung Trạm: "..."

Sau khi kích tình qua đi, Cố Tiếu An mắt nheo nheo toàn thân sung sướng kề sát Dung Trạm hỏi, "Có còn muốn ăn phía dưới của anh nữa không?"

"Anh, cút." Dung Trạm dùng chút sức lực còn lại của mình quát lên, nhưng âm thanh khàn khàn nghe thập phần mềm nhũn, khiến Cố Tiếu An nhất thời cảm thấy khô nóng. Hắn kích động tiến lại gần y "Hay chúng ta làm lại lần nữa?"

Thấy y không trả lời, hắn cúi đầu nhìn thì thấy Dung Trạm đã nhắm mắt ngủ mất, hắn khẽ cười. Nhưng giây tiếp theo đầu lông mày hắn lại cau chặt lại, với tính cách thanh lãnh như Dung Trạm, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nhiệt tình với hắn như vậy, trừ phi trong lòng có tâm sự. Hắn nghĩ nghĩ, vén chăn lên, khoác áo ngủ vào cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

Đợi Cố Tiếu An đi rồi Dung Trạm mới dám mở mắt ra, y thầm ra một hơi, may mà vừa rồi y giả vờ ngủ, không thì sẽ trốn không được bị hắn đè ra làm thêm một lần nữa quá.

Rót một cốc nước, Cố Tiếu An ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công nhấc điện thoại gọi cho Tôn Uy.

"...Alo?" Tôn Uy mông lung tiếp điện thoại.

"Là tôi." Cố Tiếu An nói.

Tôn Uy thầm than khổ, từ khi nào thì Cố thiếu nhiễm cái thói xấu cứ nửa đêm canh ba thì gọi điện cho hắn vậy? Lẽ nào hắn với Trạm ca chăn chiếu không hòa hợp?

"An ca. Có chuyện gì sao?"

"Hôm nay, Dung Trạm ở nơi làm việc gặp phải chuyện gì sao?" Cố Tiếu An uống một ngụm nước, hỏi.

"Cái gì?" Tôn Uy còn đang buồn ngủ nghe không rõ.

"Tôi nói, Dung Trạm, hôm nay về nhà tâm tình không đúng lắm." Cố Tiếu An kiên nhẫn nói.

Trong lòng Tôn Uy muốn chửi bậy: Cặp phu phu này thật biết cách giày vò hắn, y tâm tình không tốt thì anh đi hỏi trực tiếp người ta là xong, sao lại xem hắn như bảo mẫu mà chạy tới hỏi?

Tôn Uy vò vò đầu, cẩn thận nhớ lại, chợt nhớ ra chuyện Dung Trạm đập vỡ kính nhà vệ sinh, rồi lại nhớ y có dặn qua mình không được nói lại cho Cố Tiếu An, do dự một lúc cũng không có mở miệng.

Cố Tiếu An tinh ý cảm nhận được hắn đang ngập ngừng, bèn hỏi "Y không cho cậu nói?"

"...Vâng." Tôn Uy đáp. trong lòng cảm thán, có một lãnh đạo thông minh thật thoải mái. Cũng không biết Cố thiếu lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, vừa gặp chuyện liên quan đến Dung Trạm là y như biến thành thám tử, điều tra cặn kẽ chi tiết mọi chuyện.

"Cậu nói đi." Cố Tiếu An nói.

Hắn đành đem chi tiết mọi chuyện kể lại cho Cố Tiếu An nghe. Xong còn bổ sung một câu "An ca, anh đừng chê em nhiều chuyện. Anh không có hỏi, nhưng em nghĩ chuyện này Trạm ca cũng không có nói với anh, hôm đó anh hôn mê trong bệnh viện, Cố phu nhân đã rất nặng lời mắng y mấy câu. Em sợ Trạm ca vẫn giữ trong lòng."

Cố Tiếu An chợt cảm thấy ngột ngạt, hắn hỏi "Nói gì?"

"Nói Trạm ca là một tên kịch tử, còn kêu ảnh cút đi, ngữ khí cực kì kịch liệt. Em hôm đó nhìn anh ấy có vẻ rất đau lòng."

Sau khi ngắt máy, Cố Tiếu An trầm tư hồi lâu. Lúc sau hắn dập thuốc đi vào phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play