Rất mau đã đến ngày Hoàng thất tổ chức hôn lễ cho Mễ Lộ. Trong hoàng cung mỗi người đều bận rộn, bởi vì Mễ Lộ thế mà lại đồng ý để Lôi Kha đến Hoàng cung nghênh đón cậu về Lôi gia.
Lúc Kiều Kim biết tin này kích động đến mức lệ nóng tuôn trào, ông biết, đây là Mễ Lộ mềm lòng nhường một bước. Ông cũng không dám có những cầu mong xa vời khác, chỉ muốn tận lực chuẩn bị tất cả mọi chuyện cho thật tốt.
Rốt cuộc, mỗi người trong hai người đều phải vượt qua đêm độc thân cuối cùng trên danh nghĩa, bọn họ cũng không gặp nhau.
Mễ Lộ ở trong Hoàng cung Thủ Đô Tinh, còn Lôi Kha ở Lôi gia chỗ Ni Đức Cách Lâm Tinh.
“Ngày mai chờ anh.”
Lôi Kha nói qua máy truyền tin như vậy, vì chuẩn bị cho hôn lễ hắn đã phải cùng Mễ Lộ chia cách vài ngày, lúc này đã có chút nhung nhớ không chịu nổi, thật ra lại hơi giống tiểu biệt thắng tân hôn.
“Vâng.” Mễ Lộ nghe xong lời này trong lòng ngọt ngào. Bên ngoài thì không biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại như khối đường tan chảy.
·
Ngày hôm sau, Mễ Lộ tỉnh dậy từ sáng sớm, nhưng còn có khối người dậy sớm hơn so với cậu.
Mễ Lộ vừa mới rửa mặt xong, đã có người tiến đến gõ cửa phòng ngủ.
“Vương tử điện hạ, ngài tỉnh chưa?”
Mễ Lộ nghe được tiếng người hầu tới hầu hạ mình, lập tức liền lên tiếng, “Mời vào.”
Qua một lúc lâu sau, người hầu kia cười tủm tỉm lộ ra cái đầu từ phía sau cửa, trong tay bê hôn phục hôm nay của Mễ Lộ.
Nửa giờ sau, Mễ Lộ rốt cuộc ra khỏi cửa.
Hôn phục trên người cậu là do thợ thủ công của hoàng thất đặc biệt gấp gáp may để hoàn thành. Toàn thân màu đen nhánh, mang theo hoa văn đại biểu cho Hoàng thất. Bởi vì Mễ Lộ mang thai bụng đã có chút nhô lên, cho nên thiết kế đặc biệt giúp hắn che đậy một chút khác thường của thân thể.
Mễ Lộ chậm rãi đi theo người hầu tới một sảnh nhỏ bên cạnh đại sảnh chính, các thành viên hoàng thất đều đã ở lẳng lặng chờ cậu ở đó.
Người đứng đầu là Kiều Kim, phía sau ông là Kiều Hạo và Kiều Côn, tiếp theo nữa là dòng con cháu Hoàng thất bên Kiều Ninh. Không ngoại lệ, bọn họ đều ăn mặc lễ phục trang trọng của Hoàng thất.
Giờ phút này, bọn họ đều mỉm cười nhìn Mễ Lộ, ánh mắt Mễ Lộ đảo qua trên người từng người, cậu cũng hơi cong cong khóe miệng. Sau đó, hắn thấy một bàn tay vươn đến trước mặt mình.
—— là tay của Hoàng đế Kiều Kim.
Mễ Lộ hơi hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Alpha trước mặt một cái, cuối cùng vẫn đặt tay mình lên. Trong nháy mắt, cậu liền cảm nhận được Kiều Kim nắm lấy tay mình vòng qua cánh tay ông.
Qua một lúc lâu sau, Mễ Lộ cuối cùng mới nghe người bên cạnh nhẹ giọng nói một câu, “Ta…… Mang con ra ngoài.”
 nhạc vang lên, Mễ Lộ giữ cánh tay người bên cạnh, đi cùng ông từng bước ra sảnh chính Hoàng Cung.
Ở bên ngoài, hội tụ rất nhiều rất nhiều người đến dự lễ cưới, Mễ Lộ thấy cả Quý Minh Tây và Lôi Y, Kỳ Lam và Tần Phong, thậm chí còn thấy cả Phùng Cẩm, cái người mà lần trước làm khó mình.
Bất luận lúc trước bọn họ có phải bạn bè của cậu hay không, giờ phút này họ đều nhìn cậu, cười với cậu.
Mễ Lộ lại quay đầu sang nhìn người bên cạnh, cậu nhìn thấy lông mày Kiều Kim hơi nhíu lại cùng những nếp nhăn nho nhỏ trên mặt. Vẻ mặt Kiều Kim vừa cẩn thận lại nghiêm túc làm lòng Mễ Lộ nóng lên, không kìm được dùng sức níu chặt cánh tay Kiều Kim.
Kiều Kim cảm giác được động tác của Mễ Lộ có phần kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt tựa hồ có một chút cảm xúc kích động.
Ông chưa bao giờ biết, hóa ra nắm tay Mễ Lộ giao cậu cho một Alpha khác lại là chuyện khó khăn như vậy.
Bọn họ cứ như vậy, từng bước một dần dần đi tới cuối thảm đỏ. Ở nơi đó, Lôi Kha cũng đồng dạng mặc một thân tây trang màu đen, thần thái sáng láng đứng ở đấy.
Đôi mắt Lôi Kha vẫn luôn cố định trên người Omega của mình, mãi đến khi hai người kia tiến đến trước mặt hắn rồi dừng lại.
Kiều Kim ôn hòa nhìn Lôi Kha tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng ông lại là không mở miệng. Hoàng đế chỉ vui vẻ gật gật đầu, rốt cục nâng lên tay, đem tay Mễ Lộ nhẹ nhàng đặt vào trong tay Lôi Kha.
Kiều Ninh làm người đại biểu của Hoàng thất đứng trước mặt giúp hai người đọc lời tuyên thệ, tiếng nhạc tạm dừng. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lôi Kha và Mễ Lộ cùng nhau trao đôi nhẫn kết hôn, định ra ước định một đời một kiếp.
……
Cùng ngày khi nghi lễ kết hôn kết thúc, Lôi Kha và Mễ Lộ quay trở về Lôi gia ở Ni Đức Cách Lâm Tinh. Đương nhiên, bọn họ ở một tòa nhà độc lập bên cạnh nhà chính Lôi gia. Trước cửa tòa nhà này trồng đầy hoa Phong Tín Tử trắng.
Mễ Lộ mới vừa xuống phi hành khí liền thấy được khung cảnh tuyết trắng một mảnh này, lập tức nhịn không được xoay người nắm tay người bên cạnh. Cậu ngẩng đầu lên, cười ngây ngô nhìn Alpha trước mặt, “Làm gì mà trồng nhiều như vậy, hoa kỳ của chúng ngắn lắm.”
Lôi Kha giương mắt nhìn thoáng qua những bông Phong Tín Tử kia, lại nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi Mễ Lộ một cái. “Vậy thì… liên tục trồng lại.”
Nếu chúng nó héo đi, anh sẽ vẫn gieo trồng lại, tựa như… anh sẽ vẫn luôn yêu em thật nhiều.
Hoàn chính văn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT