Edit: Tira

*Ngôn ngữ của hoa, dùng ý nghĩa của hoa để bay tỏ cảm xúc và lời nói.

Kiều Côn tay chân luống cuống đứng trước mặt Mễ Lộ. Mễ Lộ tới giờ cũng chưa có biện pháp tiêu hóa lời nói vừa rồi của Kiều Côn.

Kiều Côn cư nhiên lại là con trai của Hoàng đế Đế Quốc!

Họ của Hoàng tộc Đế Quốc là họ Kiều, điều này Mễ Lộ biết. Chính là cậu trăm triệu lần không bao giờ nghĩ tới Kiều Côn lại là Vương tử! Như vậy… bây giờ chỗ mình phải tới chính là… hoàng cung?

“Không, không được, tôi…”

Mễ Lộ sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới phản ứng một chút, nhưng lại không phải phản ứng tốt gì.

Kiều Côn vừa thấy Mễ Lộ muốn rút lui lập tức nóng nảy, quơ một cái đã bắt được tay cậu, vẻ mặt thành khẩn bắt đầu xin lỗi. “Thực xin lỗi, Mễ Lộ, tôi thật không phải cố ý muốn dấu diếm cậu. Chỉ là tôi muốn yên lặng học tập tại Học viện quân sự cho nên mới không để lộ thân phận của mình.”

Mễ Lộ nghe Kiều Côn nói như vậy cũng có chút ngượng ngùng. Kỳ thật mình hoàn toàn không có tư cách đi trách cậu ấy, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn chưa có cách nào hoàn toàn tiếp thu sự thật này.

Mễ Lộ nhìn Kiều Côn thật lâu, cuối cùng vẫn mềm lòng đi cùng Kiêu Côn. Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, Mễ Lộ cảm thấy mình không nên lòng dạ hẹp hòi, bởi vì chuyện này mà giận dỗi.

·

Mễ Lộ đi theo Kiều Côn lên phi hành khí, chẳng bao lâu hai người liền tới Hoàng cung..

Mễ Lộ ôm chặt cái hộp trong ngực, gắt gao theo sau Kiều Côn đi tới đại sảnh buổi tiệc.

Mỗi cánh của bọn họ đi qua đều sẽ có người gật đầu hành lễ với Kiều Côn, Mễ Lộ hiện tại mới cảm nhận được rõ ràng, người bạn này của mình đúng là một Vương tử cao quý.

Không lâu sau, Mễ Lộ được Kiều Côn đưa tới đại sảnh tráng lệ, đại khái nơi này chính là nơi tổ chức tiệc sinh nhật hôm nay. Sắc trời đã dần tối, khách tới cũng nhiều lên. Kiều Côn thân là vai chính của ngày hôm nay, vừa vào cửa liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đồng thời tất cả cũng đều chú ý tới Mễ Lộ đi bên cạnh Kiều Côn. Rõ ràng, Vương tử mang theo một vị Omega đến tiệc sinh nhật.

Điều này không khỏi làm mọi người tò mò phỏng đoán.

Tuy rằng Mễ Lộ trước đây đi theo thiếu gia cũng gặp qua không ít trường hợp trọng đại, nhưng trước nay lại chưa từng có nhiều người như vậy đồng thời nhìn chằm chằm cậu, cho nên Mễ Lộ vẫn có chút căng thẳng. Theo bản năng cậu lùi lại nửa bước, không nghĩ tới Kiều Côn vẫn luôn ôn hòa lần này thái độ lại khác thường. Kiều Côn gắt gao nắm lấy tay Mễ Lộ, không cho cậu rời đi.

Mễ Lộ có điểm kinh ngạc, nhưng trên mặt Kiều Côn vẫn là một bộ dáng ôn hòa mỉm cười với những người khác. Mễ Lộ chỉ có thể rụt rụt cổ, tùy ý Kiều Côn kéo mình đi tới phía trước.

Chẳng lâu sau, liền có một đám người xông tới, trong đó có cả Alpha cũng có cả Omega. Bọn họ vây quanh bên người Kiều Côn nói nói cười cười, hơn nữa thường thường dùng ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái đánh giá Mễ Lộ.

“Ôi, Kiều Côn, vị tiểu mỹ nhân này là ai vậy?” Rốt cuộc có một Alpha nhịn không được mở miệng đầu tiên.

Kiều Côn nghe được lời này theo bản năng mà đẩy Mễ Lộ giấu ra đằng sau mình, buột miệng thốt lên: “Cậu đừng hòng đánh chủ ý lên cậu ấy!”

Vương tử điện hạ buột miệng thốt ra những lời này xong tức khắc hối hận. Rõ ràng mình phản ứng có điểm quá kích, cậu chột dạ liếc mắt nhìn Mễ Lộ ở phía sau, quả nhiên biểu tình đối phương vẫn mờ mịt.

Đám Alpha nghe được lời này đều nở nụ cười, liếc mắt mỉm cười nhìn nhau tỏ ra đã hiểu rõ. Mà những Omega còn lại lại dùng ánh mắt thù hận nhìn Mễ Lộ, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên người cậu.

Mọi ngươi hàn huyên xong, sôi nổi lấy ra quà mình đã chuẩn bị tặng cho Kiều Côn.

Kiều Côn là con trai út được Vương hậu cưng chiều nhất, tuy rằng đã 22 tuổi nhưng cũng không thường xuyên xuất hiện trước công chúng cho nên người chân chính quen biết cậu cũng không nhiều. Hoàng thất cũng muốn mượn tiệc sinh nhật lần này để chính thức giới thiệu Kiều Côn.

Mễ Lộ đứng phía sau Kiều Côn trực tiếp xem đến choáng váng. Những con em quý tộc này tặng quà sinh nhật cho Vương Tử đúng là không nương tay chút nào. Có người đưa châu báu, có người đưa sản phẩm công nghệ cao. Các loại lễ vật hoa hoè loè loẹt rực rỡ muôn màu, nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ, thứ gì cũng có, nhưng mà… lại không có ai tặng hoa.

“Này? Tại sao cậu còn chưa tặng quà cho Vương tử?”

Đúng lúc Mễ Lộ vô cùng rối rắm một Omega có vẻ nũng nịu trong đó nhìn qua mở miệng chỉ chỉ Mễ Lộ.

Người đó vừa lên tiếng, quả nhiên mọi người đều tập trung sự chú ý lên người Mễ Lộ

.

Mặt Mễ Lộ hơi hơi đỏ lên, theo bản năng ôm chặt cái hộp trong lòng ngực. Một vòng người xung quanh đều nhìn cậu chăm chú. Trầm mặc qua đi, Mễ Lộ vẫn là đem hộp đưa cho Kiều Côn.

“Kiều Côn… đây là quà sinh nhật tôi tặng cho cậu, là một chậu hoa Phong Tín Tử trắng.”

Nói xong Mễ Lộ mở ra hộp quà, đem đồ vật nhét vào trong tay Kiều Côn. Mễ Lộ không ngẩng đầu cũng nghe thấy chung quanh truyền đến những âm thanh châm biếm rõ ràng.

Mặt Mễ Lộ nóng lên, theo bản năng gắt gao nắm lấy vạt áo. Lúc cậu quả thực cảm thấy thẹn đến không còn chỗ dung thân đột nhiên bị Alpha trước mặt gắt gao ôm vào trong lòng ngực. Một hơi thở ấm áp phả lên trán, cậu nghe thấy thanh âm ôn nhu của Kiều Côn vang lên trên đầu mình. “Cảm ơn cậu, Mễ Lộ. Tôi rất thích món quà này.”

Mễ Lộ bởi vì hành động vô ý thức của Kiều Côn mà thân thể căng thẳng. Không biết vì sao cậu lại cảm thấy tối hôm nay Kiều Côn có vẻ hơi lạ.

Nhóm Omega bên cạnh nguyên bản muốn làm Mễ Lộ xấu mặt lại không nghĩ thấy một màn như vậy, lập tức bất mãn nhìn chằm chằm Mễ Lộ. Nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng một giọng nói thanh lãnh ở phía sau vang lên.

“Vương tử điện hạ, ngài đây là đang ôm ai không buông tay vậy?”

Một câu nói cuối cùng cũng làm Kiều Côn buông lỏng tay, Mễ Lộ theo bản năng mà quay đầu nhìn phía sau, lại không nghĩ thấy được thân ảnh ngoài ý muốn.

—— Kỳ Lam.

Trên mặt Kỳ Lam mang theo tươi cười chậm rãi đi tới. Kiều Côn thấy người tới cũng cười, “Kỳ Lam, anh đã đến rồi.”

Kỳ Lam hơi hơi mỉm cười, sau đó đem tầm mắt đặt ở trên người Mễ Lộ đang ngốc lăng. Kỳ Lam đi tới trước, vươn tay nhéo nhéo mặt Mễ Lộ cười nói. “Sao rồi nhóc đáng yêu, nhìn đến choáng váng rồi hả?”

Bị Kỳ Lam nói như vậy, Mễ Lộ mới hồi phục tinh thần, có điểm ngượng ngùng gãi gãi tóc. Cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Côn, lại nhìn Kỳ Lam trước mặt, lúc này mới lắp bắp hỏi, “Anh, hai người quen biết sao?”

Kiều Côn nghe Mễ Lộ nói mới biết được hóa ra Mễ Lộ cũng quen biết Kỳ Lam, lập tức liền duỗi tay sờ tóc Mễ Lộ giải thích: “Ừ, Kỳ Lam từng làm thầy dạy làm gốm sứ của tôi.”

“À… hóa ra là như vậy.” Mễ Lộ gật gật đầu, thấy Kỳ Lam có ý khác đánh giá mình. Mễ Lộ chớp chớp mắt không rõ nguyên do, lại thấy Kỳ Lam giảo hoạt cười, duỗi tay chỉ chỉ bồn hoa Phong Tín Tử trắng kia, nửa đùa nửa thật nói: “Nhóc đáng yêu, cậu yêu thầm Vương tử điện hạ sao?”

Người chung quanh nghe được lời Kỳ Lam nói đều cả kinh. Mễ Lộ càng bị bất ngờ mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Kỳ Lam, một bộ dáng bị dọa đến hoàn toàn nói không nên lời.

Nhưng làm Mễ Lộ kinh ngạc không phải chỉ những lời này. Trong nháy mắt cậu ngẩng đầu lên, lại thấy không biết khi nào phía sau Kỳ Lam lại đứng hai Alpha, trong đó một người là Tần Phong tiên sinh, mà một người còn lại, là… thiếu gia.

Trong ngực Mễ Lộ đột nhiên căng thẳng, đã gần một tuần nay cậu không được gặp thiếu gia rồi.

Mễ Lộ đối diện tầm mắt thiếu gia theo bản năng rũ xuống không dám lại nhìn. Trên mặt đỏ đến lợi hại, bởi vì lúc này thiếu gia đang dùng ánh mắt nặng nề nhìn cậu chằm chằm.

Kỳ Lam tựa hồ cũng cảm giác được Mễ Lộ khác thường liền quay đầu về phía sau nhìn, lập cười đầy ngụ ý, thân mình dựa lên người Tần Phong. Đương nhiên, Kỳ Lam không xem nhẹ Lôi Kha đã hoàn toàn đen mặt ở bên cạnh nhưng cũng tỏ ra không để ý, còn cong cong khóe miệng cười nhẹ nhàng.

“Như thế nào, chẳng lẽ mấy người không biết, hoa Phong Tín Tử trắng này có ý nghĩa là… ‘yêu thầm’ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play