Edit: Tira

Lôi Kha trầm mặt rời khỏi khu ký túc xá, máy truyền tin vẫn vang không ngừng.
Hắn tức giận lấy máy truyền tin ra, lại phát hiện ơ trên là hình ảnh Quý Minh Tây lập loè.

Lôi Kha hít sâu một hơi nhấn phím nhận cuộc gọi sau đó hình ảnh không gian ba chiều của Quý Minh Tây lập tức xuất hiện trước mặt mình.
“Chuyện gì?”

Lôi Kha trầm giọng hỏi, có điểm không kiên nhẫn. 

Quý Minh Tây trên máy truyền tin quả nhiên vẫn bình tĩnh với phản ứng của Lôi Kha. Y nhướng mày  nói. “Tôi đã đến cửa Học viện quân sự Chris rồi.”

Mười lăm phút sau, Lôi Kha cùng Quý Minh Tây cùng ngồi ở quán cà phê bên ngoài học viện quân sự.
Quý Minh tây uống một ngụm cà phê, sau đó không hoảng không loạn, chậm hỏi, “Sao rồi, có vẻ như tâm tình Lôi đại thiếu gia của chúng ta đang không tốt?”

Lôi Kha không ứng phó trêu chọc của Quý Minh Tây, chỉ ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó nói: “Cậu học chuyên ngành nào?”
Quý Minh tây bỏ ly cà phê trong tay xuống, sau đó mỉm cười trả lời: “Thông tin.”

  Khai giảng đã một tuần, Mễ Lộ dần dần thích ứng sinh hoạt ở Học viện quân sự Chris. Cùng bạn học, bạn cùng phòng ở chung rất tốt. Nhưng mà… đã một tuần rồi cậu chưa được gặp thiếu gia.
Thầy giáo giảng bài trên bục giảng, Mễ Lộ nguyên bản đang tập trung ghi chép lại thất thần.

Kiều Côn nhịn không được duỗi tay chạm vào khuỷu tay Mễ Lộ một chút, Mễ Lộ mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần.

“Cậu làm sao vậy? Thất thần?” Kiều Côn đè thấp thanh âm hỏi.

Mễ Lộ lắc lắc đầu, xoa xoa hai mắt của mình, “Đêm qua không ngủ không ngon…”

Thời điểm dùng cơm trưa, Kiều Côn lại phát hiện Mễ Lộ khác thường. Trên bàn là bánh ngọt nhỏ mà Mễ Lộ thích nhất, nhưng cậu lại cầm nĩa chọc chọc, một bộ không tâm tình ăn uống. Kiều Côn nhíu nhíu mày, rốt cuộc buông bộ đồ ăn trên tay, lo lắng mà hỏi lại một lần.

“Mễ Lộ có phải thân thể cậu không thoải mái không?”

Mễ Lộ hốt hoảng lắc lắc đầu, không đợi Kiều Côn mở miệng tiếp, cậu đột nhiên đem nĩa bỏ xuống, nghiêm túc nhìn Kiều Côn hỏi. “Kiều Côn, cậu có biết ký túc xá lớp Chỉ huy thực chiến cao cấp ở đâu không?”

Kiều Côn đối với vấn đề của Mễ Lộ nhịn không được sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói. “Hình như học sinh lớp cao cấp đều sống một mình ở khu chung cư, cũng không ở ký túc xá… “

Không đợi Kiều Côn nói hết lời, Mễ Lộ lại giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đứng lên, ném xuống một câu “Tôi có chút việc đi trước” liền vội vàng rời đi. Kiều Côn đang định nói muốn đưa cậu đi đều không kịp.

Nhìn bóng dáng Mễ Lộ vội vàng rời đi, Kiều Côn có điểm suy tư mà nhíu mày.

   Mễ Lộ cơm trưa đều không ăn, vội vàng chạy tới lớp Chỉ huy thực chiến. Tuy rằng cậu biết chuyên ngành của thiếu gia, nhưng lại không biết cụ thể thiếu gia đang ở chỗ nào.

Chờ tới khi Mễ Lộ đến được khu dạy học Chỉ huy thực chiến, các học sinh đều đã tan học. Mễ Lộ thở hổn hển, trong lòng có chút thất vọng.

Một tuần, từ lần cuối cùng cậu và thiếu gia gặp mặt đã qua hết một tuần.
Thiếu gia thật sự không để ý tới mình.
Mễ Lộ nghĩ như vậy, nhưng cậu không rõ vì sao thiếu gia lại làm như vậy.

Chẳng lẽ tại vì thấy mình quá phiền toái? Mễ Lộ suy đoán trong lòng rồi lại nhịn không được lắc lắc đầu phủ định. Vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Cho dù thiếu gia không muốn gặp mình, chẳng lẽ cũng không cần mình chăm sóc sao?
Nguyên bản cho rằng thiếu gia mang mình tới hầu hạ cho tiện, nhưng kỳ quái chính là, ngài ấy lại không để mình ở cùng một chỗ.

Điều này làm Mễ Lộ nghĩ mãi không thông.
Sau đó Mễ Lộ lại nghĩ có thể tại thiếu gia không muốn mình quấy rầy sinh hoạt của hắn. Nhưng cho dù là như vậy thiếu gia cũng nên để mình mỗi tuần dọn dẹp phòng một chút chứ.

   Như vậy tính ra khai giảng đã một tuần, làm một người hầu đủ tư cách, Mễ Lộ cảm thấy, mình cần chủ động đi tìm thiếu gia.
Mễ Lộ đã rất nhiều lần thử dùng máy truyền tin liên hệ thiếu gia, nhưng đối phương đều không có tiếp. Lúc Mễ Lộ còn đang ủ rũ cụp đuôi, đột nhiên thấy phía trước có hai Omega đi ra.

 “Xin hỏi, các bạn biết chung cư của Lôi Kha ở chỗ nào không?” Mễ Lộ đi tới phía trước, cẩn thận hỏi.

Hai Omega kia nghe thấy câu hỏi của Mễ Lộ lập tức liền mở to hai mắt nhìn sau đó ăn ý cùng liếc mắt một cái,  thập phần khẩn trương hỏi Mễ Lộ. “Cậu là gì của anh ấy? Tại sao lại muốn hỏi chuyện này?”

Mễ Lộ bị hai Omega cường đại nhìn chăm chú có điểm ngượng ngùng mà gãi gãi đầu. “Chuyện đó… tôi là người hầu của Lôi Kha thiếu gia. Thiếu gia… không nói cho tôi đường đến chung cư đi như thế nào.”
Hai Omega vừa nghe Mễ Lộ giải thích nháy mắt liền tỏ ra yên tâm, sau đó nhiệt tình hẳn.

“Hoá ra là vậy, cậu là người hầu của Lôi Kha vì cớ gì không biết anh ấy đang ở nơi nào chứ? Đây chính là “bí mật” công khai ở trường học đó… lại đây mình nói cho. Đi thẳng theo con đường này, đến quảng trường thứ tư quẹo trái, toà chung cư đầu tiên chính là nơi Lôi Kha học trưởng ở!”

Mễ Lộ nghe kỹ càng tỉ mỉ địa chỉ vội vàng gật đầu nhớ lấy, thậm chí còn không kịp đi tự hỏi hai Omega kia làm sao lại biết rõ như vậy đã bước nhanh chạy tới hướng được chỉ.

Thời điểm đứng ở trước cửa Mễ Lộ mới chân chính cảm giác được có chút khẩn trương. Một tuần chưa được gặp thiếu gia, không biết thiếu gia đang làm cái gì.

Khi chuông cửa vang lên là lúc Lôi Kha vừa mới tắm rửa xong.
Sáng nay hắn mới vừa tiến hành xong một hồi diễn tập thực chiến, trên người tất cả đều là mồ hôi cùng bùn đất, cho nên trở lại chung cư liền vọt vào tắm rửa.

Hắn một bên xoa tóc, một bên đi tới phòng khách, lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Lôi Kha sửng sốt một chút, chỗ này của hắn bình thường không có ai tới. Lôi Kha không thích mang người đến chung cư của mình. Cho nên cho dù tất cả mọi người đều biết hắn ở chỗ nào, cũng không dám không báo trước tự tiện đến chào hỏi.

Lôi Kha nghĩ có khả năng là Quý Minh Tây nên cũng không chần chờ, trên người còn mặc áo tắm dài liền đi mở cửa.
Nhưng là cửa vừa mở ra, hai người trong ngoài cửa trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người.
Thiếu gia nhìn qua như là vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên người cũng chưa khô hoàn toàn. Mặc áo tắm dài, nước trên ngực còn theo cơ bắp chậm rãi chảy xuống.

Mà Lôi Kha nhìn thấy người ngoài cửa người cũng liền thay đổi sắc mặt. Omega như là vội vã chạy thẳng tới, giờ phút này còn thở hổn hển, hai má hồng hồng có chút đáng yêu, chóp mũi hơi đổ mồ hôi, cả người có vẻ xinh đẹp lại thanh thoát, làm Lôi Kha trong khoảng thời gian ngắn không rời được mắt.

Một tuần chưa thấy gặp em ấy.
Lôi Kha thừa nhận, tuy rằng tuần này hắn thật sự cũng rất bận, nhưng một phần là bởi theo bản năng tránh né Mễ Lộ. Không ngừng dùng các loại sự tình lấp đầy thời gian của chính mình. Thậm chí tắt máy truyền tin, cả người chui đầu vào phòng diễn tập thực chiến suốt một tuần.

Cảm xúc vốn dĩ đã bình lặng như nước thời khắc này nhìn thấy Mễ Lộ hoàn toàn mất trắng.
Lôi Kha bất đắc dĩ, chỉ cười khổ trong lòng. Xem ra Mễ Lộ thật là khắc tinh của mình. Nguyên bản muốn thử thả cậu đi, nhưng chỉ cần vừa thấy cậu, nỗ lực mấy ngày này vẫn là trong nháy mắt liền sụp đổ.

Mễ Lộ ngơ ngác đứng ở cửa thở hổn hển hai cái, thấy thiếu gia chỉ là nhìn chằm chằm mình không nói lời nào. Không bảo cậu đi vào cũng không đuổi cậu đi, trong lòng liền không khỏi có điểm thấp thỏm.

Đôi mắt thoáng nhìn lại thấy tóc thiếu gia chưa được lau khô, không khỏi trong lòng liền sốt ruột. Mễ Lộ duỗi tay đoạt lấy khăn lông trong tay Lôi Kha, nhón chân giúp hắn lau tóc, khuôn mặt nhỏ nhăn không vui mà oán giận.

“Thiếu gia, ngài như thế nào lại không lau khô đầu tóc, như vậy thực dễ dàng cảm mạo… “
Chính là không đợi Mễ Lộ nói cho hết lời, hai mắt Lôi Kha trầm xuống, đột nhiên duỗi tay đem Mễ Lộ ôm lên.
Mễ Lộ theo bản năng mà dơ chân câu lấy vòng eo to lớn của người kia, Lôi Kha cũng duỗi tay nâng mông Mễ Lộ.

“Thiếu gia… ” động tác trên tay Mễ Lộ dừng một chút, không biết vì cái gì, cậu đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

“Mễ Lộ… ” Lôi Kha hơi gục đầu xuống, dựa sát vào đầu Omega. Dùng đôi mắt thâm thúy gắt gao ghìm chặt Omega trong lòng ngực, nóng rực hơi thở phun trên mặt Mễ Lộ làm cậu hơi hơi đỏ mặt. Thanh âm Lôi Kha giống như là mê hoặc đối phương, “Em xác định…  thật sự muốn vào cánh cửa này?”

Mễ Lộ đôi mắt hơi mở to ra có vẻ đáng yêu, rồi lại lộ ra chút cảm giác mê người. 
Cậu tựa hồ cũng ẩn ẩn cảm nhận được trên người thiếu gia phát ra hơi thở nguy hiểm. Nhưng giờ phút này lại không nghĩ nhút nhát rời đi nữa. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của thiếu gia, do dự mà gật gật đầu, ngoài miệng lại làm ra vẻ cường ngạnh, “Đương nhiên! Em muốn… chiếu cố ngài… “
“Được!”

Lôi Kha rốt cuộc nghe được đáp án vừa lòng, có tư vị khác mà cong cong khóe miệng. Sau đó giữ nguyên tư thế này, lui về phía sau nửa bước, vươn tay đem cánh cửa phía sau Mễ Lộ nặng nề đóng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play