Hiển nhiên, lời Kỳ Lam nói đã an ủi Mễ Lộ rất nhiều. Hiện giờ cậu uyển chuyển nhẹ nhàng bước về phòng bếp, yến tiệc chỉ vừa mới tiến hành một nửa, mọi người đều còn đang bận rộn.
“Nhanh lên, đem điểm tâm bưng lên đi!”
Khương quản gia cau mày nghiêm túc. Thật rõ ràng, lão cũng biết buổi tiệc này quan trọng thế nào.
Khương Lệnh vừa quay đầu liền nhìn thấy Mễ Lộ mới vào cửa, lão đột nhiên vỗ đầu mình sau đó hoảng loạn nói: “Trời ạ, hôm nay giữa trưa tôi bảo Tô Phỉ đem Phong Tín Tử trong phòng thiếu gia đến hoa viên phơi nắng, sau đó vội quá nên quên mất. Mễ Lộ, cậu nhanh đem nó dọn về phòng thiếu gia đi!”
Mễ Lộ nghe thấy lệnh của Khương quản gia liền vội vội vàng vàng mà chạy ra ngoài, bồn Phong Tín Tử trắng kia được thiếu gia thích nhất, nếu nó bị lạnh chết, thiếu gia nhất định sẽ không vui!
Nghĩ đến đây, Mễ Lộ liền nhanh chân chạy tới hoa viên. Bồn Phong Tín Tử đặt ở tường đá bên ngoài hoa viên. Mễ Lộ từ trong đại sảnh ánh đèn sáng tỏ đi ra, cảm giác hoàn cảnh xung quanh chợt ảm đạm xuống. Mễ Lộ theo đường nhỏ trong hoa viên chậm rãi đi tới trước, vài bước sau mới dần dần thích ứng bóng tối. Cậu xuyên qua mấy cây tùng che trời, rẽ một bên, vừa định tiếp tục đi, đột nhiên lại nghe được tiếng rên rỉ nhợt nhạt.
Mễ Lộ tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng là đối với loại thanh âm này cũng không thể xem như xa lạ. Phản ứng một chút liền hiểu ra, đột nhiên đỏ mặt một chút. Lúc này hai bóng người đang triền miên bên nhau cũng làm ra động tác càng thêm mãnh liệt, Mễ Lộ nghe được lỗ tai liền nóng lên, cất bước chạy nhanh ra ngoài
Ở trong bóng tối dưới cây tùng, Quý Minh Tây sau khi rút ra ra vật ở dưới lại không vội vã rời khỏi đi, ngược lại vuốt ve cái đùi non mềm, hôn nhẹ cổ Omega.
Lôi Y bị y hôn đến có điểm thở không xong, nhưng lại không dám cãi lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy ngực y một chút, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi giống như có người… “
Quý Minh Tây lại như không nghe thấy, tiếp theo ở trên viên đậu đỏ đã đứng lên của Lôi Y hôn một cái. Bấy giờ mới không chút hoang mang cười nói:
“À… Là người hầu nhỏ bé của Lôi Kha. Không việc gì… cho dù cậu ta nói cho Lôi Kha, chúng ta ở chỗ này cẩu hợp. Tôi cũng sẽ không để ý……”
Vừa nói Quý Minh Tây nhẹ nhàng cắn vành tai Lôi Y, sau đó hôn sâu một cái rồi lại lần nữa đâm xuyên cậu.
Lôi Y mày hơi nhíu lại, mắt rũ xuống, đáy mắt xẹt qua một tia mất mát.
Mễ Lộ chạy trốn như bay, cho đến khi cậu không còn nghe thấy thanh âm kỳ quái kia nữa mới bước chậm lại.
Tuy rằng Mễ Lộ đã cùng thiếu gia làm loại chuyện này, nhưng mỗi lần đều là ở trong phòng thiếu gia. Thiếu gia là người cực kỳ bình tĩnh tự trong, chính mình lại chuyện gì đều không làm, chỉ biết nằm thẳng, làm sao giống hai người kia kêu lớn tiếng đến như vậy… say mê… đến như vậy. Mễ Lộ theo bản năng sờ sờ mặt mình. Bây giờ tim cậu đập vẫn còn nhanh.
Mễ Lộ hít hít thở, lại đi tới phía trước vài bước, quả nhiên tìm thấy bồn Phong Tín Tử trắng bị quên mất kia.
Ni Đức Cách Lâm Tinh ban đêm gió vẫn có chút lạnh, trên cành lá xanh lục những đoá hoa trắng xếp gần bên nhau, bởi gió lạnh ban đêm mà nhẹ nhàng run rẩy. Mễ Lộ nhanh đưa nó từ trên tường đá ôm vào ngực, thật cẩn thận mà ôm nó giống như là đây là bảo vật thế gian.
Mễ Lộ ôm Phong Tín Tử bước nhanh trở về, nhất định trước khi yến hội kết thúc, thiếu gia về phòng, cậu phải mang hoa về.
Vì phòng ngừa lại đụng phải hai người dưới cây tùng kia, Mễ Lộ chọn một con đường khác quay lại. Tuy rằng đường này sẽ phải vòng xa hơn một ít.
Mễ Lộ bước nhanh trở về, tới một ngã rẽ, lại đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, cậu sợ tới mức lập tức muốn xoay người trốn đi, nhưng đối phương cũng đã thấy được cậu, hơn nữa còn mở miệng gọi tên cậu, “Mễ Lộ!”
Thân thể Mễ Lộ cứng ngắc, không có biện pháp, vẫn là quay người căng da đầu dịch tới phía trước. Lôi Kha sau khi phát hoả với Mễ Lộ liền cực kỳ hối hận. Dưới lúc tức giận nói ra lời nói không lựa lời làm đối phương rơi lệ, trong lòng hắn loạn thật sự. Lôi Kha hận không thể đem Mễ Lộ đè lên tường, dùng sức hôn cậu, không cho cậu khóc, nhưng hắn cuối cùng không làm được như vậy, chỉ vứt ra một câu giận dữ, nắm chặt tay xoay người bỏ đi.
Lôi Kha sa sầm khuôn mặt trở về chính giữa đại sảnh, lại vừa lúc bị Tát Mễ phu nhân bắt được, sau đó liền túm lấy hắn nói phải giới thiệu cho hắn một vị Omega.
Lúc này Lôi Kha tất nhiên không có tâm tình nào, nhưng vị tiểu thư quý tộc kia đã đứng ở sau mẫu thân, hắn cũng không thể thất lễ đen mặt tránh đi.
Tát Mễ phu nhân thấy con trai gật gật đầu, liền hưng phấn mà đem vị Omega đã trang điểm tỉ mỉ phía sau kéo lại. Vị Omega nữ có huyến thống thuần này tên là Diệp Gia, anh trai của nàng cũng là một vị tướng quân của Đế Quốc. Cô là Omega duy nhất trong nhà, từ nhỏ cũng đã được người nhà chiều chuộng. Tát Mễ phu nhân nhìn trúng gia thế của cô và huyết thống thuần khiết mới chọn cô làm đối tượng cho Lôi Kha. Vậy nên nhất định phải tác hợp một phen.
Đương nhiên, vị tiểu thư quý tộc này cũng đối với Lôi Kha thập phần hâm mộ.
Dưới sự tác hợp của Tát Mễ phu nhân, Lôi Kha bị bắt cùng Omega này đi dạo trong hoa viên. Đáng nói Lôi Kha đối với vị Omega này không hề hứng thú nhưng lại không có cách nào trực tiếp bỏ qua đối phương, làm mẫu thân khó xử.
Cho nên, Lôi Kha chỉ đành nhẫn nại cùng Diệp Gia tản bộ trong hoa viên của Lôi gia. Đầu óc nhớ tới Omega nhỏ vừa nãy bị chính mình làm cho rơi nước mắt, ngoài miệng lại nói một ít đề tài râu ria.
Thời điểm hai người theo đường nhỏ sắp rẽ vào, Lôi Kha vừa ngẩng đầu lại thấy một cái hình bóng vạn lần quen thuộc, cậu và hắn tách ra còn chưa tới nửa giờ!
Tựa hồ không có bất cứ do dự nào, Lôi Kha mở miệng gọi tên cậu.
Giờ phút này, Mễ Lộ cúi đầu, có chút khẩn trương mà đứng ở trước mặt thiếu gia. Cậu cảm giác được tầm mắt thiếu gia không ngừng đảo qua trên người chính mình.
Lôi Kha hiện tại tâm tình có điểm táo bạo, nhưng áp chế không xả ra ở nơi này.
Vừa rồi mình còn đang lo lắng cho Mễ Lộ đến muốn mạng, lại không nghĩ tới đối phương làm lơ lời mình nói. Bảo cậu ngoan ngoãn đứng im ở trong góc, cậu lại bộ dáng tâm tình rất tốt đi loanh quanh trong hoa viên.
Cơn giận trào ra trong ngực Lôi Kha làm ngữ khí của hắn cũng có chút không tốt.
“Tại sao em lại ở đây?”
Mễ Lộ đương nhiên biết những lời này là hỏi mình, sợ thiếu gia lại tức giận, lập tức liền ngẩng đầu chạy tới chỉ chỉ bồn Phong Tín Tử trong ngực trả lời, “Buổi chiều quên đem nó dọn vào, cho nên tôi… ra lấy vào…”
Nhìn sắc mặt thiếu gia càng ngày càng kém, âm thanh Mễ Lộ càng nói càng nhỏ.
Lôi Kha nghe được lời nói lúc này mới đem tầm mắt chuyển đến đồ vật trong lòng ngực cậu. Có lẽ bởi vì khuôn mặt Mễ Lộ nổi bật dưới bồn Phong Tín Tử có vẻ non nớt lại đáng yêu, Lôi Kha rốt cuộc cũng hòa hoãn sắc mặt, khẽ hừ một tiếng không lại làm cậu khó xử.
Lúc này, Diệp Gia vẫn luôn ở bên cạnh nhìn liền mở miệng nói chuyện, cô nhẹ nhàng cười với Mễ Lộ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lôi Kha hỏi: “Cậu ấy là ai vậy?”
Diệp Gia ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt nụ cười của cô Mễ Lộ đều quan sát thấy, trong giây lát thế nhưng ngây ngẩn cả người, mà biểu tình này của cậu cũng bị Lôi Kha thu hết vào đáy mắt. Lôi Kha quả thực tức giận đến muốn dậm chân, lập tức không vui mà nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Mễ Lộ, trầm mặt trả lời, “Cậu ấy là người hầu bên người của tôi.”
Câu trả lời của Lôi Kha làm sắc mặt Diệp Gia có điểm khó coi, người hầu bên người? Như vậy cũng giống như nói rằng Omega trước mặt này là tiểu tình nhân của hắn.
Tuy rằng trong lòng Diệp Gia hiện lên một tia mất mát, nhưng vẫn thật nhanh điều chỉnh lại sắc mặt, dùng sức nhấc nhấc khoé miệng, gượng cười với Mễ Lộ, nhưng trong đáy mắt lại mang một tia xa cách cùng chán ghét:
“Xin chào.”
Diệp gia sở dĩ chịu cùng Mễ Lộ chào hỏi chẳng qua là không muốn để Lôi Kha cảm thấy mình lạnh nhạt vô tình.
Mễ Lộ nghe thấy câu nói hơi hơi sửng sốt, lại nhìn về phía Lôi Kha bên cạnh, hắn cũng đang nhìn mình. Mễ Lộ lại ôm thật chặt Phong Tín Tử trong lòng ngực, nhìn Diệp Gia ngượng ngùng cười cười, “Xin chào.”
Nói xong, Mễ Lộ hơi cúi đầu chào tạm biệt Lôi Kha, sau đó nhanh chân rời khỏi.
Lôi Kha nhịn không được quay đầu nhìn thân ảnh đã chạy xa. Ánh mắt sắc bén quả thực muốn chọc thủng Mễ Lộ, mãi đến khi Diệp Gia ở bên cạnh nhẹ giọng gọi tên hắn, Lôi Kha rốt cuộc mới khôi phục tinh thần. Cười xin lỗi đối với Omega bên cạnh sau đó tiếp tục đi tới phía trước.
Mễ Lộ đem Phong Tín Tử của thiếu gia dọn xong vừa định xoay người rời điều, cửa phòng lại bị người từ bên ngoài mở ra trước một bước.
Mễ Lộ sửng sốt, liền thấy thiếu gia mặc một thân chính trang đi tới. Hắn hiển nhiên vừa mới rời khỏi từ trong yến tiệc.
Thiếu gia liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó trở tay khoá cửa lại.
Mễ Lộ đang muốn muốn mở miệng hỏi tại sao buổi tiệc lại kết thúc nhanh như vậy. Đột nhiên phát hiện ánh mắt thiếu gia trầm xuống, đi nhanh về phía mình.
Mễ Lộ bị ánh mắt của thiếu gia làm sợ tới mức theo bản năng mà lùi ra sau nửa bước, nhưng không thể thoát khỏi thân hình cao lớn của Lôi Kha. Cậu cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, thời điểm phản ứng lại, cậu đã bị thiếu gia bế lên đè ở trên tường.
Tiếp theo đó là gặm cắn điên cuồng che lấp trời đất. Mễ Lộ bị dọa ngốc rồi, chỉ biết vòng qua eo gắt gao ôm cổ thiếu gia không cho chính mình rơi xuống. Còn lại, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Lôi Kha nóng nảy kéo đứt hai khuy áo sơ mi trắng trên người Mễ Lộ. Từng nụ hôn nóng bỏng hôn không ngừng rơi lên khuôn ngực non mịn. Mễ Lộ trước nay chưa từng thấy thiếu gia như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngây ngốc, cậu chỉ cảm thấy trên người hơi ngứa, một cảm giác tê nóng không ngừng truyền đến toàn thân. Loại cảm giác này làm Mễ Lộ chân tay trở nên luống cuống, cậu chỉ có thể gắt gao bắt lấy quần áo thiếu gia, lông mi run rẩy cắn môi yên lặng thừa nhận.
Lôi Kha đang như mưa rền gió dữ quét qua, lại bỗng nhiên ngừng lại, chỉ nâng Mễ Lộ lên, yên lặng nhìn cậu, thật giống như muốn nhìn thấu tâm hồn.
Mễ Lộ sửng sốt, đối diện ánh mặt của thiếu gia lại nhịn không được tim đập cực nhanh. Giờ phút này trong phòng yên tĩnh đến dọa người, Mễ Lộ lúc này sinh ra một chút cảm giác muốn tránh thoát. Cậu cảm giác sắc mặt thiếu gia sắc mặt không tốt chút nào. Không biết có nên giải thích một chút hay không chuyện mình vi phạm mệnh lệnh của thiếu gia, không ở trong góc đại sảnh ngoan ngoãn chờ. Nhưng cậu lại không biết mở miệng như thế nào. Rối rắm một lúc lâu, mãi đến không khí trở nên ngưng trọng lại khẩn trương.
Trong lúc tuyệt vọng Mễ Lộ cái gì cũng có thể thử. Đầu óc nóng lên đột nhiên nhớ ra chuyện tiểu thư quý tộc cùng thiếu gia sóng vai đứng cạnh nhau lúc nãy. Không chút suy nghĩ liền trực tiếp nói một câu, “Thiếu, thiếu gia, vừa rồi vị tiểu thư kia có phải là bạn lữ phu nhân lựa chọn cho ngài hay không? Trông thật xứng đôi với thiếu gia…”
Mễ Lộ lắp ba lắp bắp nói xong những lời này, sắc mặt Lôi Kha đã đen hoàn toàn.
Vừa nghĩ thiếu gia sẽ lại phát hỏa, Mễ Lộ lại thấy Alpha trước mặt mình sắc mặt biến đổi, cười lạnh một tiếng, đưa bàn tay to dùng sức mà nhéo lên mông mình một cái, châm chọc nói, “A… em thật là chí công vô tư, đều sẽ không thèm ghen!”
Không đợi Mễ Lộ phản ứng lại, Lôi Kha liền thẳng hướng xuống miệng cậu, đầu lưỡi cường ngạnh mà mở ra hàm răng đối phương, càn quét qua mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng mềm mại, sau đó câu lấy lưỡi Omega cùng nhau cắn duyện.
Mễ Lộ thở hắt một tiếng mở to hai mắt, đại não chết máy: Thiếu gia… đây là đang hôn mình sao?
Ý tưởng này dừng lại trong đầu Mễ Lộ ba giây, sau đó liền bị động tác điên cuồng của Lôi Kha hoàn toàn quét sạch.
Thiếu gia hôn cậu. Đây thật sự là một chuyện vượt quá phạm vi lý giải của Mễ Lộ. Cậu có điểm thẹn thùng ậm ừ phát ra tiếng. Nghĩ muốn nói vài lời, lại bị Lôi Kha không kiên nhẫn mà véo nhẹ lên eo, trừng mắt đe dọa nói, “Em lại định nói cái gì, mau nhắm mắt lại!”
Mễ Lộ sợ tới mức thân thể run lên, nhưng không những không nhắm mắt lại, ngược lại còn mở lớn hơn nữa. Lôi Kha nhìn bộ dáng kinh ngạc của cậu đột nhiên bật cười, cúi đầu liếm một chút lên môi cậu, nhìn thẳng tắp vào sâu trong mắt cậu, dùng thanh âm bình tĩnh lại trầm ổn nói: “Giật mình phải không? Thật ra… Tôi đã sớm muốn làm như vậy.”
Nghi vấn của Mễ Lộ một lúc sau đã bị Lôi Kha chặn hết trong miệng. Omega nhỏ đáng thương không hề có kỹ năng hôn, bị Lôi Kha hôn đến đầu váng mắt hoa, cuối cùng thân mình mềm nhũn bị đẩy ngã lên giường.
Lúc thiếu gia duỗi tay cởi quần áo cậu, Mễ Lộ đại não thoáng thanh tỉnh một chút đột nhiên linh quang vừa hiện nhớ tới lời nói Kỳ Lam nói với mình.
Dục vọng chiếm hữu, vật sở hữu… phải nghe theo thiếu gia.
Hoá ra là ý này? Trước kia mình vẫn luôn cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn nằm để thiếu gia tùy ý làm thì tốt rồi…
Mễ Lộ nhớ tới dặn dò cuối cùng của Kỳ Lam: Người hầu tốt là ở trên giường cũng phải làm việc đúng trách nhiệm!
Trong đầu cậu đột nhiên dần hiện ra hai người tối hôm nay giao triền dưới gốc cây tùng lớn. Động tác mạnh mẽ cùng tiếng kêu dâm mĩ của họ ở trong ký ức của Mễ Lộ vẫn còn mới mẻ.
Lôi Kha đã trần trụi nằm lên, Mễ Lộ nhìn chằm chằm cơ ngực thiếu gia nuốt một ngụm nước miếng, như thể hạ thật lớn quyết tâm.
Cậu nhất định không thể lại làm thiếu gia sinh khí! Cậu phải làm một người hầu tốt!
Trong đầu Mễ Lộ không ngừng hồi tưởng hai câu nói này, rốt cuộc khi thiếu gia tay chạm đến thân thể cậu, Mễ Lộ đỏ mặt, ôm cổ thiếu gia, mềm nhẹ kiều mị mà phát ra một tiếng rên rỉ nhộn nhạo lòng người.
Tay Lôi Kha thoáng chốc dừng lại, hắn đôi mắt lập tức sâu thêm một tầng, giờ phút này đã nhiễm nồng đậm dục hỏa. Hắn giương mắt nhìn thoáng qua người dưới thân, chỉ thấy trên má đối phương phiếm một tầng đỏ ửng. Môi hé mở, mày nhẹ nhăn, loại vụng về lại có điểm cố tình câu dẫn này làm hạ thân Lôi Kha lập tức đứng thẳng.
Lôi Kha rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn không biết có phải Mễ Lộ đột nhiên thông suốt hay không, nhưng hắn biết, tối hôm nay Mễ Lộ phá lệ cực kỳ mê người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT