Sáng sớm, Vệ Diêu đã bị “gọi” thức dậy.

Ngoài cửa có tiếng kêu sợ hãi làm ồn đến giấc ngủ của cậu. Vừa định hỏi là ai đang tranh cãi ầm ĩ như thế, thì bên ngoài lại kêu thêm sợ hãi.

Vệ Diêu đứng dậy bước đến, tiện tay phủ thêm áo ngoài bằng gấm màu xanh nhạt. Vừa mở cửa đã thấy, không khỏi hít sâu một hơi.

Một con mèo.

Không, không hẳn gọi là mèo. Động vật nhỏ này bị lột gần hết da, đang nhìn chằm chằm vào cửa. Ánh mắt màu xanh ngọc bích tinh tường vốn có giờ biến thành một vật thể trắng đục nhờ nhờ, giống như hạt thủy tinh đã cũ không còn sáng bóng nữa.

Vệ Diêu nhăn mặt nhíu mày, gọi hai nha hoàn nhỏ tuổi ở gần đó, trầm giọng nói: “Còn không bảo người đến dọn dẹp.”

Một nha hoàn giật mình, lớn tiếng kêu lên: “Là hắn! Là hắn! Hắn đã trở lại!”

Vệ Diêu giọng lạnh lùng hỏi: “‘hắn’ là ai? Ai là hắn?”

Nha hoàn kia khóc rống lên: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư! Con không có hại người, con cái gì cũng không biết! Cô gia! Không liên quan đến con, con cái gì cũng không có làm!”

Vệ Diêu cười lạnh nói: “Là chuyện gì, sao lại liên quan đến tỷ tỷ và tỷ phu của ta thế?”

Cửa viện được mở ra, vài tên người hầu xông đến, bịt miệng trói cô ta đi. Quản sự hướng Vệ Diêu nhận lỗi.

Vệ Diêu cau mày nói: “Nhà này là làm sao thế?”

Quản sự cười trừ nói: “Thiếu gia đọc nhiều sách như vậy, này cũng chẳng có gì khó hiểu. Bọn gia nhân trong nhà đều ngu muội không chịu nổi. Một chút chuyện nhỏ cũng nháo nhào lên, đồn thổi chẳng biết đâu mà lần. Thiếu gia thân thể quý giá, đừng vì bọn họ ồn ào mà phiền lòng.”

Vệ Diêu cười lạnh nói: “Vậy ta phải vờ ngớ ngẩn để lừa họ àh. Dù gì, thì một tiểu nha đầu như thế sao có thể biết chuyện của đại tiểu thư?” Thư thả nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Ngươi là nô tài ở đâu, dám khinh khi trên đầu ta? Chuyện trong nhà còn dám đến lừa ta?!” Một đôi mắt phượng sắt như dao lướt qua. Nhẹ nhàng “Hử?” một tiếng, quản sự chỉ cảm thấy không khí áp bức nói không nên lời. Chân bỗng nhũng ra, quỳ rạp trên mặt đất.

Vệ Diêu không mở miệng, cũng không nhìn hắn, mồ hôi lạnh trên người quản sự tầng tầng chảy xuống.

“Trở về…. Thiếu gia, bởi vì….” Cắn răng một cái, nhắm mắt lại nói: “Năm đó, thiếu gia rời đi, trong nhà vẫn không được bình an. Tôi tớ cũng chết hết vài đứa. Từng người một chết không rõ ràng thật dọa người mà. Thái thái thỉnh người đến hỏi. Nói là ‘Nữ quỷ loạn trạch’, mời cô gia và đại tiểu thư nhập phòng cũng không thấy hảo. Cho nên….”

Vệ Diêu “Hừ” một tiếng, giọng nói thật lạnh lùng: “Nên bọn nô tài các ngươi liền cho rằng đó là quỷ hồn của đại tiểu thư tác quái?”

Quản sự run rẩy, không dám nói, cũng không dám cho là đúng.

Vệ Diêu suy nghĩ, nói: “Ngươi đứng lên.”

Quản sự không dám động, Vệ Diêu cũng mặc hắn. Sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Người hầu của Vệ gia quản lý không nghiêm nên liếu láo như thế. Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”

Quản sự dập đầu: “Tiểu nhân biết ạh, tiểu nhân lập tức đi làm.”

Vệ Diêu “À” một tiếng cười hỏi: “Đi làm cái gì?”

Quản sự cười giả lả nói: “Nếu nói lung tung thì đuổi hết, tuyệt không nhận lại nữa.”

Vệ Diêu hừ một tiếng, quản sự vội lui xuống. Vừa lùi đến cửa thì nghe trong phòng truyền đến một tiếng [rầm] vang dội. Hắn hoảng sợ, có một vú già đi ngang qua, quay cổ lại nhìn, chậc chậc vài tiếng rồi bước tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play