Dịch: Âm Gian Tú Tràng

Ngoại trừ tôi ra, chẳng ai dám đến gần Bạch Khởi toàn thân đẫm máu. Ngay cả anh Lưu mù cũng phải e dè, một tay nắm chặt đòn gánh, một tay để ngay cửa xe. Nhìn ra, anh ấy đều sẵn sàng làm tốt tư thế nhảy khỏi xe.

Vừa ra khỏi dãy núi lớn, tín hiệu liên lạc liền khôi phục. Thiết Ngưng Hương liền báo cáo tình hình tại đây cho cục cảnh sát Giang Thành, cũng nói rõ còn hai cảnh sát mất tích trong núi rừng, thỉnh cầu tiếp viện.

Hai người cảnh sát mất tích, chuyện dính dáng nghiêm trọng. Lãnh đạo cục cảnh sát nghiêm khắc phê bình Thiết Ngưng Hương, sau đó điều động cảnh sát các quận huyện tại khu vực đến đây hỗ trợ.

Sương mù giăng núi tạo rất nhiều khó khăn cho công tác cứu hộ.

Mãi đến chạng vạng, tình hình liền có biến đổi. Từ đường cái xa xa, một chiếc ô tô màu đen có cắm cờ đỏ đang băng băng chạy đến.

Đừng nhìn kiểu xe giản dị mà lầm, vì dù bạn có tiền cũng chưa chắc mua được. Đây chính là xe chuyên dụng chở các vị lãnh đạo cấp cao.

Người lái xe có kỹ thuật khá tốt, trực tiếp lái xe đến thẳng chân núi.

Sau khi tắt máy, mở cửa, bác tài vội vàng lao ra khỏi xe, chạy ra phía sau mở cửa: “Tiên trưởng, chúng ta đến rồi.”

Một chiếc giày theo phong cách Đạo gia đặt xuống mặt đất, đế giày màu gấm nhạt, có thêu hoa văn, lộ rõ từng đường kim mũi chỉ vô cùng tỉ mỉ.

“Lấy pháp khí ra cho tôi, chuẩn bị khai đàn.”

Một người đạo sĩ bước ra khỏi xe, đầu đội mũ quan hoa sen, đeo khăn hình trăng sáng, tay áo thêu tranh nghê thường. Mỗi động tác của người đó đều thể hiện một thần thái xuất trần, thoát tục.

“Anh Lưu, coi đồ người ta mặc kìa, rồi anh nhìn lại xem mình ăn bận thế nào? Đều là những vị tiền bối hành nghề bảo tồn di sản văn hóa nha, sao giữa hai người lại lăn lộn khác nhau một trời một vực như thế?” Vị đạo sĩ vừa bước xuống xe đó là tôi phải đảo ngược cách nhìn về những kẻ tu đạo. Dù là anh Lưu mù, hai vị Đạo nhân cản thi tại Thanh Thổ qua kia, bọn họ đều ăn mặc khá ư là mộc mạc, thậm chí có thể dùng từ ‘bần cùng.’

“Trong 3000 đại đạo, mỗi người có một cách sống riêng, không hề phân biệt sang hèn.”

“Giả bộ chống chế, coi anh kìa, coi chừng tròng mắt rớt ra ngoài nha.”

Vị đạo sĩ mặc cẩm y kia vừa xuống xe, bác tài xế liền bận rộn hẳn lên. Anh ta phải dọn bàn cúng, lư hương, rồi ra ngoài cắt cổ một con gà trống có chiếc màu gà đỏ tươi, to tướng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, vị đạo sĩ kia cầm một cây bút bằng ngọc có khắc hình rồng bay phượng múa trên thân. Anh ta chấm một ít máu, niệm chân kinh, vẽ bùa.

“Anh Lưu, anh ta thuộc môn phái nào vậy?”

“Không biết, anh chưa từng gặp.”

Tôi hơi tò mò, bèn kéo Thiết Ngưng Hương sang một bên: “Vị đạo sĩ mặc đồ đẹp kia đến từ đâu vậy?”

Thiết Ngưng Hương cũng không rõ lắm, đáp cho qua chuyện: “Tôi kể tình hình trong núi cho cấp trên nghe, sau đó bên trên liền phái anh ta đến đây. Còn nữa, họ dặn dò tôi phải đáp ứng mọi yêu cầu của anh ấy.”

“Cấp trên phái đến à? Người đạo sĩ này có lai lịch khá lớn nha!”

Trong khi bọn tôi nói chuyện, người đạo sĩ mặc áo gấm ấy cũng hô to một đoạn chú ngữ khó hiểu về phía rừng núi trước mắt. Sau đó, anh ta đốt lá bùa vừa vẽ xong thành tro tàn.

“Công thành!”

Anh ta ra hiệu cho bác tài xế và Ngô Mãnh, rồi phát động mọi người tiến vào nghĩa trang Tùng Lâm. Làm theo lời anh ta, đội cảnh sát nâng lên một vài ngôi mộ bia nghiêng ngã, rồi giết chín con gà sống, trộn máu với gạo nếp, rồi rắc vào một số vị trí cố định.

Nói cũng lạ, theo cách làm của gã đó, chưa đến 15 phút, sương mù trong núi dần dần tan đi.

“Thì ra trận nhãn được bố trí bên ngoài dãy núi!” Anh Lưu mù bừng tỉnh, nói rằng: “Dù là người bày trận, hay người phá trận, đều có cảnh giới cao hơn chúng ta rất nhiều. Thằng nhóc ơi, cậu đừng xen vào chuyện này nữa.”

Sương mù tiêu tán, tên đạo sĩ mặc đồ đẹp kia quay lại trong xe hơi, nhắm mắt, tịnh tâm, bày ra cái tư thế cao nhân đắc đạo, không màng thế sự.

Bác tài xế thu gom bàn cúng, sửa sang mấy món pháp khi cho chỉnh chu, rồi vào xe, chuẩn bị rời khoi.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, chuyện đến đây là xong. Ai ngờ, một chuyện phiền toái khác lại tìm đến cửa.

Chiếc xe cắm cờ đỏ vừa chạy ngang người tôi, bèn đột ngột dừng lại. Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên đạo sĩ kia mở cửa, đi thẳng về phía tôi.

Không đúng, chính xác là đi thẳng đến trước mặt Bạch Khởi.

“Này, con chó này chính là Bạch Hổ tinh chuyển thế, nó có duyên với bần đạo đấy!”

Con duyên con miee mày! Định cướp đoạt chó của tao à? Tôi chen vào giữa gã ta và Bạch Khởi: “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người, con chó là này là thú cưng của tôi.”

“Sát tinh giáng thế! Nếu cậu không chạy cho nhanh, chỉ sợ nó sẽ khắc cậu, chết sớm khi còn thanh xuân.” Đạo sĩ áo gấm lưu luyến dời ánh mắt khỏi Bạch Khởi, ngẩng đầu nhìn tôi.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi quan sát gã một cách trực diện. Nói như thế nào nhỉ? Tên đạo sĩ này có tuổi tác không lớn lắm, có vẻ bằng tuổi tôi. Chỉ là, gã này mày thanh, da sáng, khí chất như kim cương ngọc ngà. Bên cạnh đó, nhờ vào lớp đạo bào trên thân, cả người tỏa ra một vẻ tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, y hệt những vị tiên nhân trong các bức tranh cổ điển.

“Ái chà... Đây quả là hot boy trong giới tu Đạo nha. Nếu tên này mà tham gia ngành công nghiệp điện ảnh, chẳng phải mấy ngôi sao thư sinh mặt trắng kia đều phải thất nghiệp cả ư?”

Dường như tên đạo sĩ áo gấm này khá hài lòng phản ứng cửa tôi, gã liền tự mình ảo tưởng lắc nhẹ đầu, tỏ thái độ không mấy quan tâm: “Thôi, có nói cậu cũng không hiểu. Chỉ cần cậu biết rằng, nếu con chó này đi theo cậu, sẽ dẫn đến tai họa. Nhưng nếu nó theo tôi, nó có thể ngộ đạo, trợ giúp thế nhân.”

Gã vừa mở miệng, liền chỉ định bản thân gã đứng tại vị trí chúa cứu thế, còn tôi lại vô cùng bực mình với giọng điệu hách dịch thế này.

“Khỏi bàn bạc, tôi không cho anh con chó này đâu.”

“Bản nhân tu đạo hơn 10 năm, dĩ nhiên sẽ không làm ra hành vi chiếm đoạt. Nếu duyên chủ không chịu làm phước, vậy thỉnh nói ra lời vàng ngọc, tôi sẽ trả cho cậu một cái giá ưng ý.” Gã đạo sĩ áo gấm này rất yêu thích Bạch Khởi, đứng trước mặt tôi bàn giá cả, khiến cả nhóm cảnh sát bắt đầu quây quần về đây.

“Định ỷ thế lấn người ư?” Tôi đành phải đánh giá tên đạo sĩ này lại lần nữa. Gã có thể tự nhiên nói chuyện mà không đổi sắc mặt, muốn cướp Bạch Khởi từ tay tôi, mà ăn nói đường đường chính chính như vậy, nghe qua còn giả bộ như là đang giúp tôi.

“Chẳng hay duyên chủ có vừa lòng với cái giá 100,000 hay không?

Vị đạo sĩ áo gấm vừa nói xong, mọi người xung quanh liền bàn tán xôn xao.

“100,000 à? Ông trời ơi! Bỏ 100,000 để mua một con chó?”

“Bán lẹ đi ba!! Chỉ là con chó vườn thôi mà, còn chần chờ gì nữa?”

“Đây chính là cơ duyên mà đạo trưởng ban tặng, cậu phải biết quý trọng nha!”

Mọi người bàn vô đủ kiểu, trong khi tôi lại hậm hực trong lòng: “Chú chó này là người nhà của tôi, vì nó mà tôi đang nợ mấy trăm ngàn nè! Xin lỗi, tôi không bán!”

“A đù... Chém gió mát vỡi! Vì con chó mà nợ mấy trăm ngàn ư? Chú nghĩ chú là ai?”

“Đúng là lòng tham không đáy! Chắc nghĩ rằng đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, không hiểu chuyện thế sự, nên thằng này muốn nâng giá cao đây mà”

“Đúng là đồ không biết trắng đen.”

Ngũ quan của tôi rất nhạy bén, những lời rủa xã xung quanh đều chui tọt vào lỗ tai tôi. Dường như Bạch Khởi cũng cảm nhận ra ác ý của đám đông, bèn nhe răng, nhếch miệng.

“Cao Kiện, có chuyện gì vậy?” Thiết Ngưng Hương thấy cả nhóm người đứng xung quanh tôi như thế, có chút lo lắng.

“Không có gì! Chỉ là tôi có duyên với cậu này, định giúp hắn hóa giải tai kiếp!”

Tôi chưa kịp trả lời, đã bị tên đạo sĩ này giành trước. Biểu cảm khi gã nhìn Thiết Ngưng Hương có gì đó không bình thường. Trong ánh mắt của gã, dường như có thêm một loại cảm xúc nào đó, không đơn thuần là thưởng thức vẻ đẹp của cô nàng.

Gã chẳng thèm quan tâm Bạch Khởi nữa, mà vươn tay về phía Thiết Ngưng Hương: “Tại hạ là Lục Cẩn, đạo hiệu Tử Thu. Em có thể gọi anh là Lục Tử Thu.”

“Lục đạo trưởng, lần này cám ơn anh ra tay giúp đỡ.” Thiết Ngưng Hương lịch sự, bắt tay với Lục Cẩn một cái.

“Chuyện nhỏ thôi mà. Anh xuống núi chuyến này để trải nghiệm hồng trần, cảm nhận sự khốn khổ của nhân sinh.” Thằng này càng nói càng hăng, trong khi bàn tay đang bắt tay gái kia chẳng hề muốn buông ra. Nhìn tên đạo sĩ trẻ tuổi này, tôi cứ thấy gã quái quái.

Tên này ăn mặc đúng chuẩn, rất chính quy, nhưng hành động không hề trầm ổn giống anh Lưu mù, khuyết thiếu phong thái đạm mạc của người tu Đạo.

“Lục đạo trưởng, hai người nói chuyện với nhau lâu như vậy, có phải anh cũng giống tôi với cô ấy, vừa gặp đã thân ư?”

Tôi kín đáo kéo Thiết Ngưng Hương lại, tách hai người ra. Lục Cẩn bèn tỏ vẻ không vui, ngó lơ tôi, nhìn về phía Thiết Ngưng Hương: “Anh sẽ ở Giang Thành này một thời gian ngắn. Nếu em có vấn đề nào trong tử vi số mệnh, có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào. Đây là khách sạn mà anh đang ở.”

Nói xong, gã đưa cho Thiết Ngưng Hương một thẻ danh thiếp, rồi mỉm cười quay đi.

“Thằng này rất nguy hiểm”

Tôi lườm hắn bằng ánh mắt bằng viên đạn, nhưng Thiết Ngưng Hương chẳng thèm để tâm. Cô ấy vỗ vai tay: “Đàn em, hôm nay vất vả cho cậu rồi, chuyện còn lại để cảnh sát chúng tôi lo. Cậu và bạn cậu về trước đi.”

Gần trăm người vất vả tìm tỏi, nhưng kết quả không mấy lạc quan. Dường như lão Ngụy đã bốc hơi khỏi nhân gian mất rồi, biến mất bặt tâm khỏi dãy núi lớn. Người cảnh sát bị nhốt trong giếng cạn tại thôn Chuyển Long đã được cứu ra, nhưng anh ta cũng điên mất, tựa như thú hoang dại, gặp người là cắn.

Nhiệm vụ bắt giữ Lộc Hưng lần này đã thất bại toàn diện. Suốt cả ngày, chẳng có ai phát hiện ra tung tích của Lộc Hưng, trong khi quân ta thiệt hại nghiêm trọng.

...

07 giờ tối, sau khi hoàn thành cung cấp lời khai, tôi và anh Lưu mù được chở về khu trung tâm Giang Thành.

Dẫn một người, một chó ăn cơm nước xong xuôi, tôi bèn tiện tay về nhà tắm cho Bạch Khởi sạch sẽ. Tôi phải thay ba bình nước ấm mới có thể rửa sạch bộ lông dính toàn là máu sói kia.

Ngồi thả lỏng sau một ngày mệt mỏi, tôi bèn trông thấy ánh mắt hờn dỗi của Bạch Khởi. À... Thiếu rượu chưa trả...

Tôi bèn lấy vò rượu Đồng Tiên ra, một người - một chó cụng ly với nhau.

Chờ Bạch Khởi say khướt nằm chổng vó lên trời, tôi liền ngồi bên cạnh nó, vận hành tâm pháp nhập môn của Diệu Chân đạo. Sao ba vòng tuần hoàn, cơn mỏi mệt đã hòa thành hư không, vết thương nứt toát trên ngực cũng có dấu hiệu khép lại.

Xem đồng hồ đeo tay vẫn còn sớm, chỉ mới 09:00, tôi bèn lấy tài liệu của Hoàng Quan Hành ra xem xét.

Nếu điều tra ra được nguyên nhân cái chết của gã công tử con nhà giàu này, tôi sẽ được lợi ích khá nhiều. Chưa nói đến mối quan hệ hợp tác với công ty dược Càn Đỉnh, riêng bản thân tôi, cái chết của gã này mang lại giá trị tham khảo cực kỳ bổ ích.

Tác nhân giết hắn chính là Âm Gian Tú Tràng. Nếu một ngày, ngộ nhỡ điểm hối đoái của tôi biến thành số âm, chắc chắn khi ấy tôi sẽ phải mạnh mẽ chống lại Âm Gian Tú Tràng.

Hiện tại, tôi càng phải chuẩn bị nhiều hơn nữa, tránh việc tới trận rồi hỗn loạn. Tôi không muốn mình rơi vào tình cảnh của Hạ Trì, chỉ biết bò trốn dưới gằm giường, khoanh tay chờ chết.

Trước khi chết, Hoàng Quan Hành đã từng liên hệ qua vài người phụ nữ. Trước hết, tôi gạch danh sách bà chủ quán bar Blue ra khỏi danh sách hiềm nghi. Hiện tại, còn lại ba người: y tá thực tập Tưởng Thi Hàm, Miêu nữ Miêu Viên Viên đến từ Miêu Cương, và ngôi sao hạng nhất Vương Vũ Thuần.

Giờ chẳng biết tung tích của Miêu Viên Viên ở nơi đâu, trong khi Vương Vũ Thuần đang né tránh dư luận, ngay cả đội paparazzi đều không thể lần mò ra. Do đó, mục tiêu ưu tiên hiện tại chính là Tưởng Thi Hàm.

Cô ấy ở cùng Hoàng Quan Hành ngay đêm cuối cùng trước khi gã chết. Có lẽ tôi sẽ phát hiện thêm manh mối từ trên người cô ta.

...

Nói là làm, tôi gọi xe đi đến Bệnh viện Nhân dân Giang Thành, nơi Tưởng Thi Hàm công tác. Viện cớ đến đây để thay thuốc, tôi đi dạo trước từng căn phòng bệnh.

Đêm khuya, bất cứ một bệnh viện nào cũng đều toát ra một vẻ rùng rợn khó hiểu. Sau khi ngó ngang, liếc dọc, nhớ sơ lược bố cục toàn khu này, tôi bèn lấy ra xấp tư liệu của thư ký Trương từng đưa, rồi tiến thẳng vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất. Nơi tôi cần đến là phòng bệnh mang số 9114.

Thang máy đến tầng đỉnh, tôi nhận ra ánh sáng nơi đây không tốt lắm. Bóng đèn lờ mờ, heo hắt trong cả dãy hành lang. Cô y tá trực ban đang đeo kính ngủ bịt mắt màu đen, ngã gục trên bàn. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

“Thế này cũng tốt.” Thực tế mà nói, hành vi đêm nay của tôi là điều tra phi pháp. Do đó, càng ít người biết, lại càng hay.

Dò theo bảng số phòng trên hành lang, tôi đi một mạch đến phòng 9114. Lúc này, tôi dừng chân bên ngoài, nhìn vào căn phòng bên trong thông qua lớp cửa kính. Bất thình lình, hình ảnh trước mắt làm tôi phải kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play