Dịch: Niệm Di“Bây giờ không đuổi tôi về rồi hả?” Tôi rút một điếu thuốc ra nhưng không hề châm lửa.
Lý Tĩnh Ngọc hơi xấu hổ, nói nhỏ vài câu: “Cũng không thể trách tôi được. Hơn 11:00 đêm, cậu một hai đòi tới gặp tôi, tôi cũng biết sợ mà!”
“Giờ tôi đã xong việc của mình, bước tiếp theo thì tùy chị. Chị muốn sử dụng con đường pháp lý hoặc phương thức riêng để giải quyết đều được. Đề nghị của tôi là chị không nên gấp gáp. Trên thực tế, nếu chỉ dựa vào phần chứng cứ trong tay là đủ để chị quay trở lại công ty và lấy lại tài sản, nhưng rất khó để lật đổ Lý Xuân Cường hoàn toàn.” Tôi hờ hững liếc Lý Tĩnh Ngọc, nói vội vàng: “Chắc chị cũng không muốn một công ty mà có đến hai người có quyền lên tiếng, đúng không?”
“Hóa ra, cậu cũng rất rành chuyện này!” Lý Tĩnh Ngọc chớp nhẹ mắt, giống như một nàng hồ ly lười biếng. Cô cởi giày cao gót, ngồi xuống giường gỗ đơn chiếc, tự xoa nhẹ mắt cá chân: “Thương trường như chiến trường. Lý Xuân Cường đã bất nhân, thế nên cũng không thể trách tôi bất nghĩa. Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn bí mật liên lạc với một doanh nghiệp khác ngoài tỉnh; đó là một thị trường khác do tôi tự khai thác ra. Không những thế, một số người trong công ty vẫn hy vọng tôi có thể quay lại.”
“Chị tự sắp xếp sao cho ổn thỏa là được.” Thật ra, trai đơn gái chiếc ngồi nói chuyện trong một căn phòng giữa khuya thế này cũng là một vấn đề khó xử. Tôi và Lý Tĩnh Ngọc nhanh chóng thỏa thuận xong một vài điều trong kế hoạch chung, và cuối cùng đành phải giao cho cô ta một bản copy của đoạn ghi âm kia, còn mình thì mang theo phần vật chứng khác ra về.
Sau đó, tôi gọi được một chiếc taxi, quay lại Giang Thành lúc giữa đêm.
Về đến phố Đinh Đường là đã hơn 1:00 giờ khuya, tôi bước vào cửa hàng nhà mình với cảm giác mệt mỏi toàn thân. Vừa mở cửa trên tầng hai, tôi chợt thấy một bóng đen đang đứng lặng lẽ giữa phòng.
Tôi đứng yên tại chỗ một lúc; nhiệt độ trong và ngoài căn phòng chênh lệch khá nhiều, gió lạnh từng trận lùa ngang. Tôi chắc chắn rằng, bóng đen trong phòng kia không phải là thứ sạch sẽ.
Tôi lập tức lấy Bắc Đẩu đại thần chú ra. Bùa chú Thiên sư phổ thông sẽ bị suy yếu vào ban đêm, nhưng Bắc Đẩu đại thần chú thì khác. Loại bùa chú này có thể dẫn dắt ánh sáng của chòm Bắc đẩu; nếu ngay lúc bầu trời lấp lánh ánh sao, sức mạnh của lá bùa này càng được phóng đại hơn.
Từng dòng tơ bạc óng ánh quấn quanh lá bùa, từng điểm sáng loáng tựa như hạt kim cương chói lóa giữa đêm đen, ép thẳng đến Quỷ hồn khiến nó không ngóc đầu lên được. Tôi giơ cao lá bùa rồi bước từ từ vào trong. Cơ mà, dường như con quỷ kia lại có chút nhân tính, vừa thấy tôi là nó lui dần rồi nấp vào góc phòng.
“Mình không cảm nhận được ác ý từ nó...” Nhìn chằm chằm vào bóng đen kia, tôi bèn dùng Phán nhãn để quan sát thử. Con quỷ này trông thật ghê tởm, chỉ có một cánh tay, rõ ràng đó chính là Quỷ nô hàng chữ Đinh tại cảnh giới Tiểu thừa của Lãnh Thanh Huyền.
“Mày đến đây để lấy lại chiếc lư hương về à? Tại sao Lãnh Thanh Huyền không đích thân đến đây?” Tôi dở khóc dở cười. Tên ác quỷ đồ tể này hoàn toàn không hiểu lời tôi nói. Nó vẫn giữ nguyên tư thế cũ, dùng cánh tay còn sót lại chỉ vào mặt bàn.
Tôi nhìn theo hướng cánh tay nó chỉ, trên mặt bàn có một ly nước đang đè lên một tờ giấy trắng nào đó.
“Là gửi thư à? Lãnh Thanh Huyền nhờ mày gửi thư cho tao ư?” Bật đèn tầng hai lên, tôi vừa nghi ngờ, vừa đọc từng chữ một trong lá thư.
“Lục Trần đích thân ra tay, muốn bắt kẻ có quan hệ ruột thịt với cậu, dùng Tru tâm Vấn đạo, bắt cậu phải khuất phục! Nhớ cẩn thận nhiều hơn!”Đọc xong vài chữ ngắn ngủi, tôi lại chẳng hiểu mô tê gì.
“Bắt người có quan hệ ruột thịt với mình à? Ý là, muốn tấn công những người bên cạnh mình ư? Tru tâm Vấn đạo lại là cái quái gì?” Lông mày của tôi đột ngột giật nhẹ một cái, tôi cảm giác sắp có một chuyện lớn nào đó sắp xảy ra, nhưng lại chẳng biết nguồn gốc của sự lo lắng này xuất phát từ đâu: “Lục Cẩn muốn ép mình phải khuất phục, nhưng mình vốn dĩ là một người đơn chiếc, chẳng có họ hàng gì. Gã dựa vào đâu để bắt mình khuất phục đây? Người khác có thể sợ hãi danh tính đệ tử chân truyền từ Diệu Chân đạo của gã, nhưng mình thì ngay cả cái chết còn không sợ, huống chi một gã đạo sĩ của Diệu Chân quan?”
Suy đi tính lại đều tính không ra, tôi quyết định đêm nay sẽ đi tìm anh Lưu mù, hỏi lại vài chi tiết. Anh ta chắc chắn hiểu biết nhiều hơn tôi về cái đám danh môn chính phái này.
Về phần Lãnh Thanh Huyền, dù không tiếp xúc nhiều với gã nhưng tôi cũng có ấn tượng khá tốt. Lúc này, gã lại sai quỷ nô đến đưa thư ngay trong đêm. Tôi sẽ ghi tạc phần ân tình này.
“Cảm ơn Lãnh đạo trưởng nhé.”
Thấy ta gấp tờ giấy trắng lại, con quỷ đồ tể biết bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhanh chóng chạy trốn ngay. Nó làm như thể, tôi mới là con ác quỷ hung tàn trong phòng này, còn nó chỉ là một chú dê chờ bị xẽ thịt vậy.
Vì lời nhắc nhở của Lãnh Thanh Huyền trong bức thư, tôi tỉnh ngủ hẳn, mặc thêm một chiếc áo khoát rồi rảo bước đi đến nhà anh Lưu mù.
...
2:00 sáng, tôi đứng bên ngoài ngôi nhà trệt của anh Lưu mù, nhận ra trong nhà anh ấy vẫn còn sáng đèn.
Ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, tôi gõ cửa, và anh Lưu mù nhanh chóng bước ra ngoài.
Một chiếc bàn gỗ hình vuông đặt ngay dưới bóng đèn, trên đó trải hai tờ giấy màu vàng; bên trong nghiên mực có rắc chút ít chu sa, trông tựa như còn ánh lên từng tia lửa nhỏ vậy.
“Anh Lưu, đừng nói anh lại tính ra là em sẽ đến, thế nên ngồi sẵn tại đây để chờ em nhé?” Tôi tin trên đời này có quỷ thần, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ về các môn huyền học, mệnh lý và tướng số. Theo quan điểm của tôi, tương lai là một chuyện không thể đoán trước được. Trên đời này, không hề có chuyện định mệnh an bày. Chỉ cần chúng ta nỗ lực, chắc chắn sẽ có cơ hội thay đổi.
Những suy nghĩ này của tôi cũng có thể là do bị ảnh hưởng bởi Lộc Hưng. Mặc dù gã là kẻ thù của tôi, nhưng tôi lại khó mà phủ định tất cả mọi hành vi gã. Gã ấy có Bát tự là Kiếp Sát, định mệnh an bày phải mang số phận cơ khổ. Thế cho nên, nếu đã không muốn thuận theo ý trời, thì phải nghịch Thiên đổi mệnh.
Giống như Lộc Hưng, tôi cũng không hề e sợ trời cao trên đầu mình. Có lẽ đây là một trong những lý do tại sao tôi có thể nhận được lệnh bài Soán Mệnh sư, có duyên phận gặp gỡ các Thần sát Bát tự khác.
“Hành tung của chú em rất mơ hồ, không ai có thể tính toán được. Chỉ là, anh cảm giác sẽ có chuyện lớn xảy ra trong tương lai gần mà thôi.” Anh Lưu mù xách cây đòn gánh làm bằng tre trong góc tường ra, chỉ vào mấy đoạn trên cùng.
Tôi nghiêng người nhìn đến, sau đó phát hiện ra một vết rạn nứt ngay giữa các đường vân dày đặc ở mấy đốt tre trên cùng.
“Trông cây đòn gánh bằng tre này có vẻ bình thường, nhưng thực ra nó còn lớn tuổi hơn anh. Mấy chục năm qua, nó vẫn dẻo dai, chắc chắn đấy.”
“Nhưng đây cũng là món đồ có tuổi đời mấy chục năm rồi, thế nên rạn nứt cũng là chuyện bình thường mà anh?” Tôi cũng chẳng quan tâm mấy, chẳng qua chỉ là tiếc nhẹ một đồ vật lâu năm mà thôi.
“Vậy, cậu có biết vết nứt đầu tiên này xuất hiện từ lúc nào không?” Anh Lưu mù nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái: “Chú em có nhớ cái đêm mưa giông kia, khi Lộc Hưng dự định phá hủy đập nước Cản Giang hay không? Khi đó, chú mày còn gọi một cuộc điện thoại cho anh đấy?”
Tôi sửng sốt một chút: “Ừ, em nhớ. Thế thì sao?”
Gã thở dài, nói tiếp: “Hôm đó, sau khi anh cúp điện thoại, cây đòn gánh này lập tức vang lên một âm thanh giòn giã, và vết nứt đầu tiên xuất hiện.”
Tôi không biết phải trả lời thế nào với anh Lưu mù về vấn đề này. Vì giúp tôi, suýt nữa là anh ấy bị mù thật luôn rồi. Đến tận bây giờ, tôi vẫn cứ cảm thấy tội lỗi: “Vậy, cây đòn gánh này có thể dự đoán được chuyện may rủi ư?”
“Anh cũng không rõ. Cây đòn gánh này được truyền lại từ đời tổ tiên của nhà anh. Gia tộc họ Lưu của anh luôn trung thành với chức nghiệp, cũng không làm bất cứ việc gì nổi trội... mãi cho đến thế hệ hiện tại của anh.” Anh Lưu mù đặt cây đòn gánh xuống, bước tới cửa sổ: “Lúc em đi vào mảnh sân nhỏ trước nhà này, em có nhìn thấy cây trúc bên ngoài đã ra hoa hay không?”
“Em không để ý cho lắm...”
“Cây trúc nở hoa, người chết nhà tan. Mà thôi, chú mày nói đi, lần này đến tìm anh chi vậy? Anh sẽ cố gắng giúp đỡ chú mày.”
Giọng điệu của anh Lưu mù nặng nề, như thể anh ta đã quyết định một chuyện gì đó mang tính chất sinh tử vậy.
Thấy anh ta như thế, tôi chợt nhận ra rằng, mọi chuyện có thể nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
“Anh Lưu, lần này em không cần anh can thiệp vào. Em chỉ đến đây để hỏi anh vài câu mà thôi.”
Tôi không hề giấu diếm gì với anh Lưu mù cả, kể luôn việc Tam Âm tông tấn công những người quen biết xung quanh mình, bản di chúc quái đản của Lý Trường Quý và lời cảnh báo của Lãnh Thanh Huyền.
Sau khi nghe xong, anh Lưu mù vội nhíu mày, một lúc lâu sau mới nhìn tôi rồi cười khổ sở: “Chú mày đúng là trùm tai họa mà. Vốn dĩ anh cứ tưởng, việc chú mày có thù với nhà họ Giang và tên Lộc Hưng kia là đã nghiêm trọng lắm rồi. Giờ thì đẹp mặt chưa, chưa kể đến việc Tam Âm tông muốn hại chú mày, mà ngay cả Diệu Chân quan, một trong những kẻ lãnh tựu thuộc phe danh môn chính phái, cũng không chịu buông tha cho chú mày nữa, tổng cộng hết thảy là hai phái chính tà, bao gồm ba nhà Đạo - Quỷ - Phật đấy. Cao Kiện ơi Cao Kiện, chú mày... chú mày thật sự không muốn chừa lại đường sống cho bản thân ư?”
“Có nghiêm trọng như vậy không? Em có cảm giác như mình không hề làm điều gì sai trái mà. Chẳng hiểu sao, em lại trở thành cái gai trong mắt mấy nhà đấy?” Vẻ mặt ngây thơ của tôi trông hơi vô tội. Trên thực tế, tôi chỉ thành thật đi quay livestream mà thôi, nhưng cuối cùng lại dây dưa vào giữa vòng xoáy của một vài thế lực khác nhau.
“Chú mày không cảm thấy câu hỏi của bản thân là dư thừa trong thời điểm này à? Nếu anh mà là chú mày, anh sẽ vọt ngay một chuyến đến Trung tâm Hỏa táng Cầu số 3 đấy!”
“Đến đó làm gì? Ý của anh là, em đến đó để mở phong ấn cho con hung vật kia, rồi dùng con hung vật đó để kéo theo tất cả mọi kẻ thù cùng chết chung một chỗ à?”
Thấy tôi ôm một bộ mặt nghiêm túc như vậy, câu nói tiếp theo của anh Lưu mù dường như cũng bị nghẹn nơi cổ họng, khó thốt thành lời: “Ý của anh là... Anh muốn chú mày tranh thủ chọn một vị trí nào tốt tốt tí, sau đó xây trước một ngôi mộ ngay tại đó đi. Được rồi, quay lại vấn đề hiện tại thôi. Chú mày muốn anh giúp thế nào?”
“Em biết những thế lực này muốn hại em, nhưng em lại không biết bọn họ sẽ sử dụng phương pháp nào.” Tôi từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích theo lý trí: “Song Diện Phật đang ở Tân Hỗ, còn Lộc Hưng vẫn mang thương tích trên người. Có lẽ phe đó vẫn chưa động chạm đến em trong lúc này. Do đó, tình hình trước mặt chính là nhà họ Giang, Tam Âm tông và Diệu Chân Quan.
Tam Âm tông là tà tông, bao gồm 3 nhánh là Xà Công, Mạnh Bà và Quỷ Anh. Bọn chúng xây dựng môn phái lánh đời tại Giang Thành, thế lực phân nhánh, đan xen phức tạp. Em cũng không rõ bọn chúng sẽ dùng phương pháp gì để đối phó với em. Thế cho nên, chỉ còn mỗi cách là binh đến tướng chặn, nước đến đất chắn mà thôi.
ngôn tình tổng tàiBên cạnh đó, mặc dù bọn đạo sĩ Diệu Chân quan đều là những kẻ không biết xấu hổ, nhưng dù gì đi nữa cùng là danh môn chính phái. Đoán chừng, bọn chúng sẽ dùng dương mưu thay vì âm mưu, nhằm ép em phải khuất phục.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Lãnh Thanh Huyền, một vị Âm Sư của Mao Sơn, vừa gửi thư cho em. Anh ta nói rằng, Lục Trần muốn bắt lấy một người có quan hệ ruột thịt với em, sau đó dùng Tru tâm Vấn đạo. Giờ chưa cần bàn đến việc ở Giang Thành này có thân nhân quan hệ ruột thịt với em hay không, còn cái tên Tru tâm Vấn đạo lại là cái quái gì?”
“Đường đường là Thiên sư của Diệu Chân, thuộc hàng danh môn chính phái, tại sao lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu đến thế?, Thật sự là tự bôi nhọ hai chữ danh môn mà!”
Giọng điệu của anh Lưu mù còn bao hàm thêm một chút tức giận: “Người xưa có câu: ‘Sáng nghe Đạo, tối chết cũng cam lòng.’ Tru tâm Vấn đạo chính là mang ngụ ý như vậy. Đây là hình phạt mà Diệu Chân quan chỉ áp dụng với kẻ phản bội tông môn mà thôi.”
“Hình phạt ư? Nhưng liên quan gì đến thân nhân có mối quan hệ ruột thịt với em chứ?”
“Dù là chính hay tà, dù ngày xưa hay ngày nay, tội phản bội tông môn đều là tội danh nặng nề nhất. Với người phản bội tông môn, mỗi môn phái khác nhau sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt khác nhau. Dù hình phạt Tru tâm Vấn đạo này mang cái tên khá văn chương, nhưng trên thực tế lại vô cùng ác độc. Thiên sư của Diệu Chân quan sẽ bắt cha mẹ hoặc con ruột của người phản bội tông môn đến một địa phương chứa đầy Âm khí, ép họ uống canh thuốc có chứa một loại Cổ độc mang tên Tử cổ. Chất độc đi qua cổ họng, sau đó hòa vào âm khí, thẩm thấu tận mạch máu. Bề ngoài, người trúng độc sẽ không có biểu hiện gì dị thường cả; nhưng trên thực tế, người kia sẽ không thể sống sót hơn một tuần. Cách duy nhất để cứu người đó chính là tìm một người khác có quan hệ ruột thịt, uống vào một bát canh khác có chứa Cổ độc mang tên Mẫu độc, từ đó mới có thể hút con Tử độc ban đầu ra.
Trong quá trình hút Tử cổ ra, tâm cảnh của người hút không được dao động. Bằng không, cả hai sẽ bị hàng trăm con sâu độc cắn nát tim mà chết. Và cũng trong lúc này, tên Thiên sư của Diệu Chân quan kia đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành thẩm vấn, ép buộc người phản bội tông môn ấy phải thừa nhận bản thân đã phạm vào đủ các loại tội danh khác nhau.”