Lãnh Thanh Huyền vội vàng rời đi, còn không kịp lấy theo chiếc lư hương. Tôi không thể làm gì khác hơn, đành phải giúp gã cất tạm: “Hữu Hồn hương này là thứ tốt, mình cứ giữ ở đây rồi tính sau.”
Tiện tay ném mớ nhang dư kia vào trong ngăn kéo, nhưng khi tôi định đóng ngăn kéo lại thì chợt thấy một lá thư nằm trong đó.
Phong bì bên ngoài thư vẫn chưa được mở.
“Đây là...?” Tôi vắt óc suy nghĩ, sau đó mới nhớ ra một chuyện. Lúc kết thúc phiên tòa, đây là lá thư mà Thiết Ngưng Hương đưa cho tôi vào lúc tôi và cô ấy trò chuyện với nhau bên trong văn phòng của Cục cảnh sát. Cô ấy còn nói, đây là lá thư do cô con thứ của gia đình giàu có nhất nhìn Tân Hỗ trao cho tôi.
“Hình như cô ta tên Lý Tĩnh Ngọc thì phải?” Tôi chợt nhớ đến hình ảnh cô gái bị treo lơ lửng trong chiếc lưới đánh cá bên trên con đập lớp Cản Giang, sau đó lại nghĩ đến Vương Vũ Thuần trong trò chơi tử vong vừa rồi.
Kẻ sát hại cha của Lý Tĩnh Ngọc chính là Vương Vũ Thuần. Từ nơi sâu xa, đây rõ ràng là một chuỗi nhân quả đan xen lẫn nhau, đồng thời cũng khiến tôi hơi ngạc nhiên: “Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Tôi mở phong bì ra, đọc từ đầu đến cuối..
Ý nghĩa đại khái của bức thơ chính là, Lý Tĩnh Ngọc cảm thấy cha mình qua đời rất kỳ lạ, thế nên muốn tôi giúp cô ấy điều tra.
Về phần tiền thưởng, cô ấy hy vọng tôi có thể đến thành phố Tân Hỗ để nói chuyện trực tiếp.
Cuối phong bì còn có địa chỉ và số điện thoại cá nhân của Lý Tĩnh Ngọc.
“Số 15 ở khu Hải Hưng ư? Theo mình biết, đất Hải Hưng là một khu công nghiệp, và hầu hết những người sống ở đó đều là công nhân di cư đến. Cô ta đường đường là con gái thứ hai của người đàn ông giàu nhất Tân Hỗ cơ mà, tại sao lại sống ở một nơi hẻo lánh như vậy? Có vẻ như hoàn cảnh của cô ta cũng có chút khó khăn rồi.” Tôi ghi lại số điện thoại và địa chỉ của Lý Tĩnh Ngọc, sau đó nhắm mắt suy tư: “Dệt hoa trên gấm thua xa việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mặc dù lúc này cô ấy đang gặp khó khăn nhưng dù gì đi nữa cũng là con gái của người đàn ông giàu nhất Tân Hỗ. Đáng lý ra, cô ấy xứng đáng được chia một phần từ doanh nghiệp khổng lồ của gia đình mình. Nếu mình tìm ra bằng chứng phạm tội của Lý Xuân Cường, giúp cô ấy hạ bệ người anh trai, nói không chừng mình sẽ có một cơ hội đặt chân nào đó tại Tân Hỗ. Đến lúc đó, chỉ cần cô ấy hợp tác với Hoàng Bá Nguyên, chắc chắn nhà họ Giang hết đường xoay sở.”
Việc tìm ra chứng cứ là rất khó khăn, nhưng tôi có Diễm quỷ trong tay, thế nên cũng không quá khó để tạo ra chứng cứ phạm tội.
“Mình có thể thử một lần. Chỉ cần mình không để lộ dấu vết, cho dù không thành công thì cũng chẳng tổn thất bao nhiêu.” Cất kỹ bức thư, tôi châm một điếu thuốc khác, nhìn làn khói thuốc nhè nhẹ bay lên.
“Nhà họ Giang là một tai họa tiềm tàng nơi đó, cần phải diệt trừ tận gốc.”
…
Ăn trưa xong, tôi không liên lạc lập tức với Lý Tĩnh Ngọc, vì trong lòng vẫn còn một thắc mắc cần phải xác minh.
Trong buổi livestream lần thứ 10, Hạ Trì đã xuất hiện. Một con người bằng xương bằng thịt lẽ ra đã biến mất lại xuất hiện bằng một phương pháp khó mà tưởng tượng nổi trong buổi livestream của tôi. Sự việc ấy đã phá vỡ mọi phỏng đoán của tôi về Âm Gian Tú Tràng.
“Vốn dĩ mình chỉ biết là, khi tích lũy đủ 10.000 điểm thì mình có thể quay lại với cuộc sống bình thường như ban đầu. Bây giờ xem ra, ắt hẳn là có những cách khác để thoát khỏi Âm Gian Tú Tràng.” Hiện tại, tôi không biết phương pháp này là gì. Tuy nhiên, Hạ Trì và người streamer đầu tiên của Âm Gian Tú Tràng chắc chắn biết. Dựa theo đủ các dấu hiệu ma bọn họ để lại, nếu muốn rời khỏi Âm Gian Tú Tràng thì phải tìm một người khác để thế mạng.
“Trong nhiệm vụ vừa rồi, chính Hạ Tình Chi đã gọi đến điện thoại của Âm Gian Tú Tràng và đề đạt cuộc ủy thác. Thế nhưng mà, hầu hết những người gọi đến điện thoại của Âm Gian Tú Tràng trước đây đều là người chết. Trong khi đó, mình đang biết rõ là Hạ Tình Chi vẫn còn sống sờ sờ cơ mà! Trong số hai cô nàng Hạ Tình Chi này, chắc chắn có một người là giả.”
Lý trí nói với tôi rằng, cô bé Hạ Tình Chi từng dẫn dắt tôi đến tham gia cuộc phỏng vấn làm streamer với Âm Gian Tú Tràng chính là người giả đấy. Nhưng theo hướng suy nghĩ khách quan, tôi không muốn tin đó là sự thật.
“Trước hết, mình phải xác định câu hỏi thứ nhất: Rốt cuộc thì gã số 8 có phải là Hạ Trì thực sự hay không? Mục đích của gã chỉ vẻn vẹn là đến để thông báo những điều đó cho mình thôi ư?”
Bên cạnh đó, nếu giả thuyết gã số 8 thực sự là Hạ Trì, vậy gã nói trong số những người bên cạnh mình, có một người là tai mắt của Âm Gian Tú Tràng - vậy kẻ đó là ai nhỉ?”
Vì tính cách của bản thân, bạn bè của tôi rất ít và phạm vi cũng rất nhỏ. Nhưng dù bọn họ có là ai, tôi cũng không muốn hoài nghi bất cứ ai trong số họ. Ngộ nhỡ, nếu phải đánh mất đi bất kỳ một người nào đó, vậy sẽ thực sự là một nỗi tiếc nuối trong lòng tôi.
“Nghi vấn thứ ba, gã số 8 đã tiết lộ một thông điệp với mình, rằng khi chương trình livestream chính thức bắt đầu, Tú Tràng sẽ không có quyền can thiệp vào hành vi của streamer. Vậy tức là, khoảng thời gian trong lúc livestream cũng chính là thời điểm mà sức mạnh của Âm Gian Tú Tràng bị suy yếu đến mức thấp nhất.
Vấn đề thứ tư lại quay về với cô bé Hạ Tình Chi kia. Trong cuộc gọi vào máy của Âm Gian Tú Trang, Hạ Tình Chi tỏ ra rất cô đơn và sợ hãi, còn ủy thác cho mình đi tìm anh trai của con bé. Nhưng sau khi mình gặp gã số 8, gã ấy lại nài nỉ mình ưu tiên đi tìm em gái của gã. Trong hai anh em này, rốt cuộc ai là người có vấn đề đây?
Vấn đề cuối cùng, trí nhớ của mình bị khiếm khuyết một bộ phận rất quan trọng. Mình cần mở 9 ổ khóa trong cơ thể để phục hồi phần ký ức kia. Vậy câu hỏi đặt ra là, ai là người đã đặt 9 ổ khóa này vào trong cơ thể mình? Và dĩ nhiên, mình phải làm sao để mở hết mấy ổ khóa đó đây?”
Thận khiếu mang thuộc tính Thủy, và nó là vật chủ của quỷ em bé đang bám vào. Khi quỷ em bé 3 mắt trưởng thành đến một mức độ nhất định sẽ tựa như nước chảy thành sông, ổ khóa nơi thận khiếu sẽ tự động mở ra.
Nhưng đây chỉ là 1 trong 9 ổ khóa, và vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
So với một gã khổng lồ như Âm Gian Tú Tràng, tôi dường như rơi vào thế bị động hoàn toàn, nhưng khi sức mạnh của tôi tiếp tục được cải thiện, sự thụ động này đang dần thay đổi.
“Lúc này, Hạ Tình Chi là manh mối duy nhất mà mình có được, cũng là bước đột phá duy nhất. Trước khi con bé kịp đề phòng, mình cần lấy đủ manh mối từ con bé.” Phân ra chuyện nào nặng - chuyện nào nhẹ, tôi cố gắng hình dung lại tất cả những gì từng liên quan đến Hạ Tình Chi. Lật lại từng điểm nhỏ trong ký ức, và dù xem xét theo góc độ nào, con bé ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường.
...
Ngồi tu luyện Diệu Chân tâm pháo xong, chờ đến xế chiều, tôi bèn đi một chuyến đến Viện điều dưỡng Tĩnh Anh. Tình trạng của Vương Ngữ cũng không khá hơn bao nhiêu; ngoại trừ Bạch Khởi ra, thằng nhóc luôn lạnh lùng với tất cả mọi người.
Tôi có hỏi chuyện với bác sĩ tâm lý phụ trách chữa trị cho nó; người bác sĩ kia cũng rất buồn rầu, nói rằng bản thân gã không hề cảm nhận được bất cứ sức sống nào, một yếu tố mà một đứa trẻ bình thường nên có, từ trên người Vương Ngữ. Thằng nhóc tựa như một món công cụ bị người dùng tận dụng đến mức quá hạn, có thể tuân theo mệnh lệnh của ông chủ một cách rập khuôn nhưng không có bất cứ một ai đủ khả năng chạm vào nội tâm của nó. Tâm trí của nó bị mắc kẹt trong một nhà tù khổng lồ, và không gian trong nhà tù đó mới chính là thế giới trong mắt của đứa nhỏ.
Ngồi trong vườn hoa nhìn Bạch Khởi và Vương Ngữ cứ chơi đi chơi lại trò ném đồ vật nhàm chán, tôi chỉ biết chống cằm trầm ngâm.
Tin tức về Quỷ mẫu đã được Lãnh Thanh Huyền báo lại cho Mao Sơn, trong tương lai chắc chắn sẽ có Thiên sư đến Giang Thành để giết Quỷ mẫu. Một khi Quỷ mẫu bị trấn áp, có lẽ sẽ không còn ai thực sự quan tâm Vương Ngữ trên thế giới này nữa rồi.
Không hiểu sao, nhìn Vương Ngữ thế này lại khiến tôi nhớ đến buổi livestream ở Trung tâm Hỏa táng Sầu số 3. Đó là lần gặp mặt cuối cùng của Y Y và mẹ con bé, thật đáng tiếc nhưng lại xen lẫn một ít vui mừng. Chí ít thì, người thân của con bé cũng không rời bỏ con bé, mà chỉ đổi một phương pháp bảo vệ khác mà thôi.
“Chữ Quỷ và chữ Quy đồng âm, có lẽ cũng là vì lẽ này.”
“Anh... đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói thanh thúy tựa như âm thanh của một viên nước đá cho vào ly sâm panh chợt vang lên. Tình huống bất chợt này thậm chí còn gợi lên một ký ức chua chua ngọt ngọt trong tâm trí tôi nữa.
“Quỷ hồn là hóa thân của chấp niệm. Nếu trên đời thật sự có quỷ, liệu anh cũng có thể nhìn thấy người mình muốn gặp nhất hay không?” Tôi quay đầu lại, trông một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như vừa bước ra từ một bức tranh hay một vầng thơ vậy. Cô nàng mặc một chiếc váy dài màu sáng, trông rất điềm đạm và đáng yêu. Cô ấy chính là Hoàng Tuyết.
Nghe tôi nói, Hoàng Tuyết chợt sửng sốt. Rồi tựa như vừa nghĩ đến một điều gì đó, cô ấy im lặng ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh tôi: “Ai là người mà anh muốn nhìn thấy nhất trong trí nhớ vậy?”
“Thật khó mà nói rõ...” Tôi rút ra một điếu thuốc rẻ tiền, gõ nhẹ đầu thuốc xuống bàn đá cẩm thạch: “Lần trước gặp, hình như em vẫn ngồi xe lăn mà? Xem ra, sức khỏe của em đã tốt hơn rất nhiều sau khi đi vào giấc mộng cùng anh, đúng không?”
Đề cập đến việc bước vào giấc mộng, hai gò má của Hoàng Tuyết thoáng ửng hồng: “Ở đâu ra!!! Anh nói chuyện kỳ cục quá hà! Trước đây, em còn nghĩ anh cũng là người tốt á.”
Tôi lắc đầu rồi mỉm cười, không nói nhiều nữa mà chỉ đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi.
“Chờ một chút.” Hoàng Tuyết lấy ra một vài bức tranh từ trong túi xách của cô ấy, sau đó đưa chúng cho tôi.
Đây đều là các bản phác thảo bằng bút chì, vẽ hình một con “chó vườn” oai hùng, bá đạo.
“Bạch Khởi ư?” Từ dáng vẻ đến biểu cảm, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể biết được nhận vật chính trong mấy bức tranh này chính là Bạch Khởi.
“Đứa trẻ mà anh dẫn đến là một thiên tài hội họa đấy. Những bức phác thảo bằng bút chì này đều do nhóc ấy vẽ cả.”
“Là Vương Ngữ vẽ đấy à?” Tôi chợt nghĩ đến những bức vẽ màu dâu tây ở Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé. Có lẽ những tác phẩm ấy cũng là do Vương Ngữ vẽ. “Đứa trẻ này giấu giếm kỹ quá nha. Mà nếu nó thích vẽ tranh thì cứ để nó vẽ. Thế giới trong mắt nó có thể khác với của chúng ta.”
Tôi lấy riêng ra hai bức tranh rồi cho vào túi: “Anh phải giữ mấy bức tranh này. Nếu có cơ hội, anh sẽ đưa cho mẹ của thằng nhóc xem thử. Nói không chừng, còn có thể cứu anh một mạng đấy.”
“Mẹ của thằng nhóc ấy à?” Trong đôi mắt sáng ngời của Hoàng Tuyết chợt có một vẻ chấn động xuất hiện. Cô nàng cắn môi, gằn giọng, hỏi một cách nặng nề: “Cao Kiện, ý của anh là, quan hệ giữa anh và mẹ của Vương Ngữ rất không bình thường ư?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT