“Tôi chính là Hạ Trì. Sở dĩ đến bây giờ tôi mới nói cho anh biết là vì thiếu một cơ hội.” Gã số 8 chỉ vào ghế điện và mũ bảo hiểm: “Tôi sẽ không nói dối. Tôi nhúng chân vào cuộc chơi này là vì thời điểm hiện tại đây này. Anh rất đa nghi, lại thận trọng. Trong hoàn cảnh bình thường, tôi sợ rằng anh sẽ nghi ngờ tôi. Nhưng anh cũng thấy kết cục của gã số 2 rồi đó, nếu nói dối sẽ bị điện giật đến chết."
Giọng nói của gã số 8 rất vững vàng, lại đi kèm thêm dấu hiệu mệt mỏi. Khi nhìn tôi, trong mắt gã thoáng hiện lên một nét cảm xúc vô cùng phức tạp. Hiện tại, tôi vẫn còn chưa hiểu một vài bốc cục nơi đây: “Không nhất thiết phải như vậy. Bản thân chiếc ghế điện và chiếc máy phát hiện nói dối rất khó để kết hợp với nhau. Có lẽ cái chết của người chơi số 2 không chỉ đơn giản do nói dối, mà vì kẻ chủ mưu muốn gã chết mà thôi."
Đây là một giả định rất đơn giản, do người chơi ẩn danh thứ 12 biết tất cả bí mật của những người tham gia khác. Kẻ đó ẩn mình trong bóng tối và điều hành mọi thứ. Một khi người khi ngồi trên ghế điện nói dối, kẻ đó sẽ bật chế độ điện giật từ xa, khiến bản thân chiếc ghế điện có hình ảnh đa giác.
“Dù có tin hay không thì quyền quyết định vẫn do anh, nhưng tôi muốn nhắc anh rằng: Nếu đã ngồi lên đây thì đừng nói dối! Vì chết người thật đấy!” Gã số 8 nắm chặt chiếc ghế điện bằng cả hai tay, giọng điệu rất nghiêm túc.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để thông báo với anh một chuyện. Tôi không thể cho anh biết nội dung cụ thể. Câu trả lời nằm ở câu chuyện mà tôi sắp kể đây”. Gã số 8 cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Trước khi bắt đầu kể chuyện, hi vọng anh có thể bỏ cây ghim tây camera đi, tắt luôn điện thoại nhé; đừng để khán giả biết được nội dung của đoạn trò chuyện này."
“Anh cũng biết về cây ghim tây gắn camera à?" Tôi hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của tôi, cơ bản là Hạ Trì còn không thành công vượt qua vòng thử việc cơ mà? Trong khi ghim tây camera là thiết bị mà Âm Gian Tú Tràng chỉ phát cho nhân viên chính thức mà thôi.
“Tôi biết rất nhiều việc.”
Gã số 8 nói một cách đầy ẩn ý, tôi bèn tháo cây ghim ra, bỏ vào túi áo: “Thế này được chưa?”
Gã gật đầu, “Tin tôi đi, tôi sẽ không hại anh đâu."
“Tôi tên là Hạ Trì, từng học tại trường trung học Tân Hỗ cách đây 5 năm. Tôi chỉ là một học sinh rất bình thường, không có tài năng và học lực trung bình. Điều bất thường duy nhất là tôi có một người bạn cùng bàn rất đặc biệt.
Cô ấy là một cô gái rất thông minh, có vẻ ngoài xinh xắn, làm việc chỉn chu và tỉ mỉ. Sở thích lớn nhất của cô ấy là đọc truyện trinh thám và khám phá các hiện tượng siêu nhiên.
Tôi không thể cho anh biết tên cô ấy, tạm thời cứ gọi cô ta là Tiểu A nhé.
Trường trung học Tân Hỗ là một trường nội trú toàn thời gian. Do đó, dĩ nhiên là đám học sinh thường rỉ tai nhau nghe về những chuyện ma quỷ bên trong khuôn viên trường vào ban đêm, chẳng hạn như bé gái ăn xin trong căn buồng cuối cùng của nhà vệ sinh, tiếng đàn piano từ phòng dạy thanh nhạc lúc nửa đêm, mô hình người giả biết di chuyển,...
Đối với những truyền thuyết này, đa số các học sinh chỉ xem như một trò đùa. Tuy nhiên, Tiểu A không nghĩ như vậy. Đã rất nhiều lần, có người chứng kiến cảnh Tiểu A cầm theo một chiếc smarphone kỳ quái với màn hình to tướng đi tới đi lui tại những địa điểm mang sắc màu truyền thuyết kia lúc nửa đêm.
Cô ấy là một cô gái lập dị, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu của tôi dành cho cô ấy.
Tiếc thay, hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình; Tiểu A không có hứng thú với tình yêu. Dường như cô ấy sống ở một thế giới cao cấp hơn tôi. Từ đó, tôi như một ngọn cỏ ven đường vậy, không thể nào với tới mây trời.
Một ngày nọ, mọi thứ đều thay đổi kể từ ngày trường học bị phong tỏa, yêu cầu dừng mọi hoạt động. Đó là vào một buổi sáng, Tiểu A đưa cho tôi ba chai nước suối nhỏ mua từ bên ngoài trường học. Cô ta căn dặn rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được uống nước trong trường học.
Lúc đầu, tôi không hiểu ý cô ấy, nhưng sau đó mới hiểu dần kể từ khi những vụ nhảy lầu tự sát bắt đầu phát sinh.
Một vài bạn học chỉ vừa nói, cười vào ngày hôm trước, chẳng hiểu vì sao lại nằm yên trên nền đất lạnh trong trạng thái rách bươm giữa những bông hoa đẫm máu nở rộ.
Ngôi trường dường như đã phải chịu một lời nguyền nào đó. Từ giáo viên đến học sinh, mọi thứ đều trở nên bất thường. “
Chỉ vài đêm trước khi trường học bị đóng cửa hoàn toàn, trời mưa như trút nước, còn người người thì hoảng loạn cùng cực. Tin đồn trong trường có ma quỷ nhanh chóng lan truyền giữa các bạn học sinh và giáo viên. Ban giám hiệu cấm học sinh ra ngoài, nhiều khu vực trong trường bị phong tỏa. Mỗi ngày đều có cảnh sát đến trường điều tra gì đó.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể thay đổi được gì. Ngôi trường vẫn có người tự tử mỗi ngày như thế. Những người tự sát đó dường như đã hẹn trước cùng nhau vậy. Họ bước đến đỉnh của tòa nhà cùng một lúc, và sau đó thả người rơi xuống như từng chiếc bánh bao chiều.
Có một lần, tôi đã nhìn thấy cận cảnh khuôn mặt của một trong những người tự sát. Khủng khiếp lắm! Bạn ấy sắp chết với một nụ cười hốt hoảng trên môi, nắm chặt hàng rào bằng cả hai tay, như thể bị ai thôi miên đấy. Thế rồi, bạn đó nhảy ra ngoài.
Hình ảnh ấy vẫn còn y nguyên trong tâm trí tôi. Tôi không thể quên đi chuyện đó. Những người đã chết vẫn còn sống mãi trong giấc mơ của tôi đây này.
Vào đêm cuối cùng trước khi trường đóng cửa, ban giám hiệu đã đình chỉ mọi lớp học, cho học sinh về nhà.
Tôi thu dọn đồ đạc, nóng lòng muốn rời khỏi nơi ma quái đó. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là Tiểu A đã chủ động đến tìm tôi. Cô ấy nói rằng, vì tôi là người ngồi cùng bàn với cô suốt 2 năm, là người mà cô tin tưởng nhất nên cô muốn tôi giúp cô một việc.
Tôi vẫn luôn thích cô ấy, và vì có rủi ro là không thể gặp lại cô nữa nếu chia tay lúc này, nên... Tôi đã đồng ý giúp Tiểu A ngay lập tức mà không có bất cứ phân vân nào.
Khi đó, cô nói với tôi: Sẽ có một cuộc hỗn loạn lớn trong đêm mưa gió tại Giang Thành. Có một tên sát nhân biến thái chuẩn bị ra tay điên cuồng vào thời điểm đó, nên cô muốn tôi hỗ trợ ngăn cản kẻ thủ ác kia.
Tiểu A cho tôi biết một vài địa điểm rồi yêu cầu tôi phục kích trước mấy nơi đó.
Tôi đồng ý ngay tức thì. Nhưng tối hôm đó, em gái tôi đột nhiên sốt cao. Rơi vào đường cùng, tôi đành phải đưa con bé đến bệnh viện lúc giữa đêm. Đương nhiên, vì thế nên tôi không thể làm những chuyện mà Tiểu A đã căn dặn.
Kể từ đó trở đi, tôi không còn gặp lại Tiểu A nữa, cô ta cũng không liên lạc lại với tôi.
Đã 5 năm trôi qua rồi, cách đây vài tháng, cuộc sống yên bình của tôi chợt bị phá vỡ. Tôi vừa tốt nghiệp đại học xong, đang ở nhà tìm việc, bỗng dưng nhận được cuộc gọi từ Tiểu A.
Tiểu A muốn tôi giúp cô ấy một lần nữa vì lời thất hứa của tôi cách đây 5 năm. Trên thực tế, tôi luôn mặc cảm tội lỗi vì hành vi thất hứa của mình suốt 5 năm nay, thế nên tôi vội vàng đồng ý.
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau tại trường trung học Tân Hỗ.
Gặp nhau xong, cả hai chỉ nói dăm ba câu chuyện phiếm mà thôi. Quãng thời gian 5 năm đủ để làm phai nhạt đi nhiều thứ. Tôi đã cố gắng ôn lại quá khứ cùng Tiểu A; nhưng cô ấy bảo rằng, bản thân đã không thể quay trở lại như những ngày xưa nữa. Nói tóm lại, tôi nhận ra cô ấy đang rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ vào ngày hôm đó.
Lúc cả hai sắp sửa tạm biệt nhau, cô ấy đưa cho tôi một tấm card quảng cáo, đồng thời nói một số từ mà tôi không thể nào hiểu nổi. Cơ bản thì nội dung chính xoay quay vấn đề gì đó kiểu, thu hoạch đủ 10.000 điểm hối đoái chính là một nhiệm vụ bất khả thi. Cuối cùng, Tiểu A nhờ tôi giúp cô ấy đi quay vài chương trình livestream ngắn hạn.
Tôi nhận lấy tấm card quảng cáo kia, cũng không biết đó là một âm mưu tiềm tàng. Sau khi gật đầu đồng ý, tôi nhận lấy điện thoại di động của Tiểu A, thay thế cô ấy đi quay livestream.
Đây là bí mật giữa tôi và cô ấy, nên không ai biết cả. Mỗi lần lên sóng livestream, tôi đều đeo mặt nạ, chính cái mặt nạ mà Tiểu A đưa cho tôi khi bàn giao nhiệm vụ.
Cứ lâu lâu, chiếc smartphone kia sẽ gửi tin nhắn đến để công bố nhiệm vụ livestream. Ban đầu, nhiệm vụ rất đơn giản, chẳng hạn như: Đến ngân hàng máu trong bệnh viện để trộm một một loại túi máu nào đó vào giữa khuya; tiến vào ngôi nhà ma ám rồi vặn đầu một con rối nào đó.... Nhưng dần dần, các hình thức nhiệm vụ bắt đầu trở nên điên cuồng hơn, ví dụ như chặt chân sau của một con mèo hoang trong hẻm sau, giết 10 con chim nhỏ trong thời gian quy định.
Để giúp cô ấy, tôi đã làm tất cả những việc này. Thế nhưng mà, cái nhiệm vụ cuối cùng ở thời điểm gần đây nhất đã khiến tôi sợ hãi đến mức choáng váng.
Nhiệm vụ yêu cầu: Bằng bất cứ thủ đoạn và phương pháp nào, trong vòng 3 ngày - phải giết chết em gái ruột của tôi, Hạ Tình Chi.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng, các buổi livestream này quá kỳ quái. Thế là, tôi đi tìm Tiểu A khắp nơi nhưng cô ấy dường như đã biến mất bặt tăm.
Tôi gọi thì không bắt máy, nhắn tin thì không trả lời. Tôi định gọi cảnh sát, nhưng ngay sau khi tôi trở về nhà vào chiều hôm đó thì chợt phát hiện một việc: Em gái của tôi đã mất tích.
Cha mẹ tôi nói với tôi rằng, Hạ Tình Chi đã lấy tấm thẻ quảng cáo của Tú Tràng mà tôi cất trong ngăn kéo rồi chạy đi đâu mất. Hai ông bà chẳng biết con bé đi nơi nào.
Tới 4:00 sáng, Hạ Tình Chi trở về nhà. Ấy thế mà, dù con bé vẫn mang dáng vẻ, giọng nói và ánh mắt giống hệt em gái tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không được thoải mái. Mọi chuyện trông cứ như thể, có một linh hồn lạ lẫm nào đó đã tiến vào trú ngụ bên trong cơ thể của Hạ Tình Chi.
Tôi muốn tìm hiểu mọi thứ, thế nên lần theo địa chỉ được ghi trên tấm card quảng cáo đó để tìm đến Tú Tràng.
Tôi tin rằng anh cũng đã từng đến nơi đó. Nơi ấy có một hành lang nằm giữa, hai bên là vô số các căn phòng. Anh sẽ chẳng biết có thứ gì ẩn giấu sau từng lớp cửa đó.
Vào cái đêm mà tôi quyết định đi điều tra, tất cả các cửa từ tầng trệt đến tầng bốn đều đóng chặt. Vì phải tìm cho ra tung tích của em gái mình, tôi chỉ có thể tiếp tục đi thẳng xuống tầng ngầm số 5 bên dưới mặt đất."
Nói đến đây, rốt cuộc thì vẻ mặt của gã số 8 chợt thay đổi. Gã nói tiếp với một sự hối hận nồng đậm: “Cả bốn tầng ngầm bên dưới mặt đất không phải là nơi mà người sống nên đi. Dù có đi xuống, cũng không thể nào trở lên được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT