Ngay cả trong số những kẻ sát nhân này, Điền Đằng cũng thuộc dạng đặc biệt.
Động cơ phạm tội của gãkhác với động cơ của những người khác. Tôi sẽ không chỉ trích gã từ quan điểm của một người ngoài cuộc, cũng sẽ không cố gắng hiểu gã từ góc nhìn của bản thân.
Cuộc sống màs, ai cũng ít nhiều mắc một chứng bệnh thần kinh tiềm ẩn. Chẳng qua là, căn bệnh của Điền Đằng rất nghiêm trọng, trong khi gã không biết mà thôi.
Trên ghế điện, Điền Đằng đã kể xong câu chuyện của bản thân, và ánh mắt của mọi người đối với gã cũng đã thay đổi.
Sau khi kéo mạnh hai lần, Điền Đằng cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra. Đôi mắt ẩn chứa sau lớp mỡ kia dường như đang chất chứa một nụ cười khó hiểu. Có vẻ như được chia sẻ những trải nghiệm này với người khác là một điều khá thú vị?
Vặn vẹo cơ thể to béo của mình, Điền Đằng số 5 rời khỏi ghế điện, thở hổn hển trở về ngồi bên cạnh số 4 Vương Vũ Thuần: “Làm anh sợ muốn chết. Dường như anh nghe thấy âm thanh của dòng điện đi qua lỗ tai luôn đấy.””
Gã quàng bàn tay đồ sộ của mình qua vai Vương Vũ Thuần: “Vote cho anh đi. Chờ qua lượt của anh là nơi này chẳng còn sự vụ gì liên quan đến mình. Anh với em về phòng riêng chờ đợi kết quả là được.”
Bị Điền Đằng bắt lấy bả vai, Vương Vũ Thuần đờ đẫn ra, nhưng cũng không nói gì.
“Tao thật may mắn khi được gặp mọi người ở đây, mong mọi người vote cho tao nhé.” Điền Đằng nhếch miệng cười ngượng ngùng, để lộ ra hàm răng sứt mẻ. Nếu đặt nụ cười này lên khuôn mặt của một học sinh trung học khác, sẽ chẳng ai có ý kiến gì. Nhưng đây là một tên biến thái bị thiểu năng trí tuệ, sẽ không có một ai dám tiếp nhận nụ cười ấy cả.
Sau nửa phút, không có ai xung quanh bàn tròn bầu chọn cho gã, kể cả Vương Vũ Thuần. Tất cả mọi người đều im lặng.
Điền Đằng cảm thấy cái có gì đó đã sai, bèn nắm lấy vai Vương Vũ Thuần: “Số 4, chúng ta là liên minh mà. Anh đã vote cho em rồi còn gì, sao em lại do dự?”
“Anh làm em đau đấy!”, Vương Vũ Thuần dùng hết sức lực đẩy Điền Đằng ra. Cô rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến chỗ trống ở ghế số 2 rồi ngồi xuống: “Tôi chưa bao giờ hứa sẽ vote cho cậu. Cậu cẩn thận ngẫm lại về cuộc đối thoại giữa chúng ta đi, tôi chưa bao giờ hứa như thế. Tất cả chỉ do cậu tưởng tượng viễn vông mà thôi.”
Sau khi nói huỵch toẹt ra, Vương Vũ Thuần không tiếp tục che giấu vẻ chán ghét trong mắt nữa. Cô lấy tay cọ mạnh nơi bị Điền Đằng chạm vào, hận không thể xé rách lớp da đó xuống.
“Phanh!”
Hất ghế dựa ngã xuống mặt đất, Điền Đằng dường như không thể tin được tình huống này. Gã đứng thở hổn hển cạnh bàn, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, sau đó đấm mạnh xuống mặt bàn tròn: “Số 4, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa. Vote cho tôi ngay!”
“Đừng có mơ! Lá phiếu này là chìa khóa sống sót của tôi đêm nay. Tôi không thể giao mạng sống của mình vào tay cậu.” Vương Vũ Thuần cởi cúc áo ở vị trí cổ mình, quay sang nhìn vào các người chơi nhóm kế tiếp, “Chỉ cần bất kỳ ai trong số các anh sẵn sàng vote cho tôi một vé, tôi sẵn sàng dâng hiến 1 vé vote của mình và cả cơ thể này cho người đó! Tôi hứa đấy! Tôi là diễn viên điện ảnh! Tôi sẽ phục vụ người đó bằng tất cả những skill điệu nghệ mà mình từng học qua! Hơn nữa, nếu tôi có thể còn sống, tôi sẽ trả cho người đó thêm 1.000.000 NDT coi như thù lao hỗ trợ!”
Vương Vũ Thuần nói rất dứt khoát. Cô ấy là một hot girl, có tiền bạc, có thể trở thành một người hầu đáng tin cậy; ba điều kiện này thậm chí còn làm tôi hơi động lòng: “Người phụ nữ này không đơn giản. Đầu tiên, cô ấy dùng sự thiếu hiểu biết của Điền Đằng để lấy phiếu vote. Nếu cô ấy có thể nhận thêm được 1 phiếu vote nữa, chắc chắn lọt vào top 5. Do đó, cô ấy đã sử dụng 1 phiếu vote của chính mình để thuê mướn một tay đánh thuê mạnh mẽ bảo vệ bản thân trong tình huống hiện tại. Trong hội trường kín kẽ này, vẻ đẹp của cô ấy cũng là một loại tiền vốn. Cùng với lời hứa rằng cô ấy sẽ thưởng hàng triệu đồng tiền mặt nếu còn sống, rõ ràng là tỷ lệ thành công rất cao. Kế hoạch quá hoàn hảo.”
“Vương Vũ Thuần! Vote cho tôi ngay! Đừng ép tôi giết cô!” Điền Đằng run rẩy toàn thân, sắp bùng nổ vì tức giận rồi.
Tuy nhiên, không ai để ý đến gã cả. Mọi người nhìn gã bằng ánh mắt không hề không thương tiếc, chỉ bao hàm toàn sự mỉa mai.
Tôi chỉ lắc đầu, không lên tiếng. Tôi không muốn xen vào chuyện giữa họ, nhưng chuyện phiền toái lại cứ tìm đến tôi.
Chân mình bị ai đó chạm vào, tôi nhận ra một cảm giác mềm mại truyền đến từ bắp chân. Hóa ra, đùi của Vương Vũ Thuần đã dán sát vào chân tôi ngay lúc này; cô nhìn tôi bằng đôi mắt đầy ướt át: “Anh trai số 12, anh và em hợp tác nhé. Đêm nay, em sẽ là của anh, cả phiếu vote, cả cơ thể này của em!”
“Mày dám à?” Đôi mắt nhỏ của Điền Đằng sắp lồi ra ngoài luôn rồi. Gã cầm ghế ném về phía Vương Vũ Thuần.
“Cứu tôi, cứu tôi với!” Vương Vũ Thuần hét lên, la khản cả giọng.
“Tôi không có hứng thú.” Tôi không định ra tay, hiện tại vẫn chưa đến lúc tỏ rõ lập trường.
“Đừng tìm tôi, tôi không giúp được cô.” Vương Sư ở số 1 cũng từ chối thẳng thừng.
Điền Đằng trợn to đôi mắt ti hí nhìn Vương Vũ Thuần: “Vote 1 phiếu cho tôi, tôi vẫn sẽ bảo vệ cô. Khi ra ngoài, tôi cũng không cần một đồng xu nào của cô.”
Vương Vũ Thuần sợ đến mức không dám ngồi một chỗ. Cô ôm ngực chạy đến phía bên kia chiếc bàn tròn, lộ rõ vẻ rối rắm như tơ vò.
“Vote cho tôi ngay!” Điền Đằng số 5 giống như một con dã thú bị thương vậy. Dù gã rất béo nhưng khá khỏe, lúc này bèn nâng cái ghế lên cao.
Ánh mắt đáng thương của Vương Vũ Thuần khiến người ta xót xa. Cô gần như tuyệt vọng, nhưng khi sắp sửa bất lực chuẩn bị đáp ứng Điền Đằng, chợt có một bàn tay nào đó vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
“Số 9 à?” Vương Vũ Thuần cuối cùng cũng được cứu, coi như đã tìm được chân mệnh thiên tử cho chính mình. Tựa vào ngực gã số 9, cô trông hệt như một con hồ ly ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh. Em và anh hợp tác nhé. Kể từ lúc này, em hoàn toàn thuộc về anh, chỉ cần anh đảm bảo mạng sống cho em.”
“Được.” Gã số 9 rất kiệm lời; đây là lần đầu tiên gã lên tiếng.
Tôi liếc sang gã số 9. Kẻ này mặc một bộ quần áo phổ thông, có một vẻ ngoài rất bình thường, là kiểu người sẽ sớm lẩn khuất nhanh chóng vào đám đông đấy.
Gã số 9 không nói nhiều, nhưng phản ứng của Điền Đằng lại khiến mọi người khó hiểu. Gã run lên vì tức giận nhưng không dám làm phiền người số 9. Điền Đằng đặt mạnh cái ghế về phía sau rồi ngồi trở lại vị trí cũ với một khuôn mặt u ám.
“Điền Đằng không dám đụng đến gã đó à? Đó là người có mùi thối nồng nặc nhất ư?
“Cái kẻ trông rất bình thường này lại là người nguy hiểm nhất trong số chúng ta à?”
Nghe có người nói chuyện, vì trong lòng vẫn canh cánh mối hận vừa rồi, Điền Đằng hung hăng nhìn chằm chằm gã số 9: “Tên này là người đứng thứ 3 trong số những kẻ có mùi thối nồng nặc nhất. Không những thế, đó đều là mùi xác chết, mùi xác chết phụ nữ đấy.”
Khi nghe gã nói điều này, Vương Vũ Thuần sa sầm cả mặt: “Vớ vẩn, làm méo gì có chuyện mùi xác chết khác nhau giữa nam và nữ! Anh bị biến thái à?”
Vương Vũ Thuần chửi bới Điền Đằng thậm tệ, trong khi gã số 9 tỏ vẻ không quan tâm cho lắm; chẳng biết kẻ này đang suy nghĩ cái gì trong lúc ôm chặt lấy Vương Vũ Thuần.
Hai người còn đang tranh cãi thì tiếng chuông báo động chợt vang lên.
Tôi nhận tra thời gian trôi hơi nhanh, bèn cúi đầu nhìn điện thoại: “Còn 10 phút nữa, sao đột nhiên có chuông báo động vậy?”
Mọi người yên lặng nhìn về phía ghế điện. Trên màn hình hiển thị, ngoại trừ kết quả vote, nơi ấy bỗng xuất hiện thêm một đoạn nội dung: “Trò chơi đã kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ. Bây giờ, các bạn có 10 phút để xác định ai là Sát thủTheo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, người bị chỉ điểm là Sát thủ phải ngồi vào ghế điện để xác minh danh tính. Bất kể người đó có phải là Sát thủ hay không, người bị chỉ điểm ấy đều bị điện giật.
Nếu người đó là Sát thủ, trò chơi kết thúc. Mọi người sẽ nhận được thuốc giải độc và phương pháp rời khỏi đây.
Nếu người đó không phải là Sát thủ, trò chơi vẫn tiếp tục.Thời gian xác minh danh tính là 10 phút. Đến 2:00, nếu không có ai ngồi lên ghế điện, lần chỉ điểm này sẽ bị hủy bỏ. Trò chơi vẫn tiếp tục.”
Tất cả mọi người đều thấy đoạn thông báo trên màn hình. Người bị tập thể chỉ điểm cần phải ngồi vào ghế điện để xác minh danh tính của mình. Bất kể có phải là Sát thủ hay không, kẻ đó đều bị điện giật chết.
Đây thực ra là một cơ chết bảo vệ cho Sát thủ mà. Mặc dù luật chơi nói rằng, thiểu số phải phục tùng đa số, nhưng chỉ cần số lượng không quá chênh lệch, bên bị chỉ điểm có thể dùng bạo lực để từ chối ngồi lên ghế điện.
Bằng cách này, khó mà xác định danh tính được. Vì vậy, chỉ cần kẻ giết người không quá ngu ngốc, không khiến tất cả mọi người đồng loạt căm ghét, gã sẽ có thể nhẹ nhàng tránh khỏi lượt chỉ điểm này.
Cái gọi là quá trình chỉ điểm và tìm ra ai là Sát thủ, trên thực tế không khác gì việc Ban tổ chức khuyến khích những người tham gia giết chóc lẫn nhau.
“Đây là một âm mưu!”
Tôi không dám lên tiếng trước, dù thực sự muốn vote một phiếu chỉ điểm Sát thủ cho gã số 6
Gã số 6 cũng nhìn tôi.
Ai cũng rõ một biết sự thật rằng, gã thợ săn sẽ bắn ngay con chim đầu đàn mà. Thế nên, gã chỉ gằn nhẹ giọng rồi quay đầu sang chỗ khác.
“Có 3 lần chỉ điểm, lần lượt vào 2:00, 4:00 và 6:00 sáng. Cứ 4 người sám hối sẽ có 1 lần chỉ điểm tập thể. Kẻ tổ chức đã nắm bắt rất tốt thời gian đấy.” Vương Sư phát biểu. Bản thân gã không muốn lãng phí cơ hội này, nhưng lại sợ bị dư luận đẩy lên, bắt mình làm con tốt thí. Thế nên nói xong câu đó, gã không dám tiếp tục lắm lời.
10 phút trôi qua trong nháy mắt nhưng không ai lên tiếng, cơ hội xác định danh tính đầu tiên đã bị lãng phí mất rồi. Trò chơi chính thức bước sang giai đoạn thứ hai.
2:00 sáng, chuông báo động lại vang lên; mọi người đều nhìn về phía gã số 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT