Dịch: Thỏ Thỉnh Thần

Biên: Nguyên Thảo

Tôi đẩy Tất Mộc Quan, nhưng nắp của nó đóng kín, không mở ra được, không biết Mệnh Quỷ bên trong đã xảy ra chuyện gì.

“Quên đi, đi một bước tính một bước, chỉ hy vọng Mệnh Quỷ này không lấy oán trả ơn.” Tôi đặt Mệnh Quỷ bia trước quan tài, tu luyện Diệu Chân tâm pháp, mới tập được khoảng hai vòng, chiếc điện thoại ở góc phòng réo chuông.

“A lô?”

“Cao Kiện, đến cục cảnh sát đi, em tìm ra một số thứ hay lắm.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Thiết Ngưng Hương.

“Được, anh đến ngay.” Mặc vội chiếc áo khoác, khi tôi đến được sở cảnh sát, đã thấy tiểu đội trưởng Triệu đứng đợi ở đây.

“Đội trưởng Thiết đang ở phòng hồ sơ, để tôi đưa anh đi.” Phòng hồ sơ của cục cảnh sát không phải là nơi người ngoài có thể tự do ra vào, bên trong còn rất nhiều những hồ sơ của những vụ án chưa phá được nhiều năm trước, cùng với rất nhiều vật chứng giá trị.

Như là vụ án giết người hàng loạt gây náo động trước đây, sở dĩ cảnh sát có thể phá được vụ án dẫu đã 20 năm trôi qua là vì những vật chứng lúc đó được bảo tồn rất kĩ, đơn giản mà nói, là nhờ vào sự phát triển của khoa học kĩ thuật.

Theo Triệu Bân đến phòng hồ sơ, tôi thấy Thiết Ngưng Hương đang ở sau kệ để hàng.

“Đàn chị, tìm anh có chuyện gì?” Tôi đến bên cạnh Thiết Ngưng Hương, cô ấy đang xem những vụ án xảy ra 5 năm trước.

“Em cũng không muốn làm phiền anh, nhưng chuyện này chỉ có anh mới có thể giải thích cho em.” Thiết Ngưng Hương không ngẩng đầu, đưa cho tôi một bộ hồ sơ.

“vụ án giết người liên hoàn E 0101, hồ sơ phân loại theo bảng kí tự.” Khi tôi nhận lấy tập hồ sơ đã thấy có gì đó không đúng, cho đến khi mở ra, đập vào mắt tôi là hai chữ Hán nằm ở trong ô nghi phạm — Cao Kiện.

Tôi quay sang Thiết Ngưng Hương, sắc mặt tái xuống, những ngón tay ấn chặt nhau: “Đây là?”

“Vụ án giết người hàng loạt 5 năm trước.” Thiết Ngưng Hương có ý bảo tôi ngồi xuống dãy ghế cạnh tường, cô ấy lấy thêm mấy bộ hồ sơ nữa rồi đưa cho tôi.

“Em cho anh xem cái này để làm gì? Chẳng lẽ em tìm ra được chứng cứ mới buộc tội anh là hung thủ à?” Tôi xem lại vụ án, trong đó có ghi chép thông tin rất chi tiết, bao gồm ảnh chụp hiện trường vụ án, báo cáo xét nghiệm dấu vân tay cùng máu cùng với một số lời khai của nhân chứng. Mặc dù chúng không hợp thành một lời buộc tội hoàn chỉnh, nhưng đều ngẩm ám chỉ một người, chính là tôi.

“Cao Kiện, bình tĩnh, Cao Kiện mà em biết không phải một người dễ xúc động như vậy.” Thiết Ngưng Hương ngồi cạnh tôi, trên người cô ấy tỏa ra một mùi hương thơm không thể diễn tả bằng lời.

Tôi bình tĩnh lại, so với 5 năm trước mà nói, tôi đã trưởng thành hơn, biết sống khép mình lại, cũng học được cách che giấu cảm xúc: “Em nói đi, hôm nay gọi anh tới rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Sau khi anh đi về nhà ngày hôm ấy, cha của em, lão già bảo thủ ấy nói với em rằng nếu anh không phải kẻ giết người đã lừa gạt cả thành phố, vậy anh chắc chắn là anh hùng của cả Giang Thành. Lúc đầu, em cũng không hiểu, sau đến đây xem đống hồ sơ đó mới để ý, trong vụ giết người liên hoàn, tất cả đều liên quan đến anh.”

“Đàn chị, em có gì cứ nói thẳng ra đi.” Nếu như trong phòng hồ sơ không cấm lửa, tôi đã làm điếu thuốc giảm bớt lo lắng rồi.

“Anh còn nhớ ba từ mà Cổ tiên sinh có nói lúc ở bệnh viện không?”

“Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn?”

Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Em đã tìm hiểu cả ba từ này, chúng đều dùng để chỉ ba giờ âm lịch, cứ theo lí thuyết về sinh thần bát tự mà nói, những ai sinh vào ba giờ này sẽ có bát tự chịu ảnh hưởng bởi sự giao thoa của ba canh giờ đó.”

“Ba từ này để chỉ ba khoảng thời gian, cũng có thể nói về ba người. Nếu như chúng nó chính được dùng để chỉ con người, vậy chắc chắn sẽ xuất hiện một sự trùng hợp đặc biệt.”

Cô ấy lật đến giữa cuốn hồ sơ: “ Trong vụ án mạng liên hoàn trước đêm mưa 5 năm trước ấy, anh hãy nhìn kĩ những bức ảnh chụp hiện trường và bản báo cáo khám nghiệm tử thi.”

Nghe Thiết Ngưng Hương nói như vậy, tôi cũng thấy có chút tò mò, cẩn thận lật đọc từng trang.

Người chết đầu tiên là một nhà chủ thầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, gã bị những thanh thép đâm xuyên người, mặc áo tang, phía sau lưng còn khắc những kí tự kì lạ bằng dao.

Người thứ hai xem chừng mới chỉ hai mươi tuổi, đang là sinh viên, đến giờ người ta vẫn chưa tìm được đầu của cậu ta. Tuy nhiên có một điểm rất lạ, bộ phận pháp y lại xác định nguyên nhân tử vong dựa trên những bất thường ở ngực và phổi, chứ không phải là ở những vết thương cùn, hay cậu ta là nghẹt thở mà chết. Nói cách khác, là cậu ta bị bóp cổ chết hoặc treo cổ, rồi sau đó mới cắt đầu.

Người thứ ba chết trong tình huống cực kì kì lạ, cô ta là một giảng viên đại học, có mối quan hệ với mọi người rất tốt, tính cách yếu đuối, hướng nội, chưa bao giờ ảnh hưởng đến ai, nhưng lại bị phanh thây một cách tàn nhẫn. Ghê sợ hơn, hung thủ còn cắt thân thể cô ấy thành mười hai phần có trọng lượng như nhau, sau đặt chúng trong ngăn bàn ở cuối phòng tự học.

Chỉ một vụ giết người có chủ ý như vậy thôi cũng đủ gây chấn động cả thành phố, chứ đừng nói là đến ba vụ án như vậy xảy ra chỉ trong một đêm, chỉ cách nhau đâu đó trong một giờ.

“Cái chết của ba người này thật kì lạ, giống như một loại nghi thức vậy.” Thiết Ngưng Hương chăm chú nhìn tôi, như thể đang chờ câu nói tiếp theo của tôi.

“Chẳng lẽ khi này em đi tìm hiểu sinh thần bát tự của ba người này theo bát tự, bọn họ sinh vào Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn sao?” Tôi mở to mắt, ngạc nhiên vì cả những câu mình vừa nói ra, điều này hoàn toàn có thể xảy ra được!

“Cũng gần giống như anh nói.” Thiết Ngưng Hương cười nhẹ, trong mắt cô ấy có một chút thích thú: “Sau khi ra về từ chỗ Cổ tiên sinh, càng nghĩ càng thấy hai vụ án này có rất nhiều điểm chung. Năm năm trước, Giang Thành cũng đột nhiên có thêm rất nhiều vụ giết người tàn ác như vậy, cũng không khác gì tình cảnh hiện tại là mấy. Em thử phân tích số liệu những vụ giết người năm đó, khi đang xem đến vụ án giết người liên hoàn vào đêm mưa kia, bỗng phát hiện cách chết của ba người chết đó liên quan tới câu nói của Cổ tiên sinh một cách rất tinh tế. Cho nên em liền ghi nhớ ngày sinh của ba người này rồi suy ra theo sinh thần bát tự, cuối cùng lại có một phát hiện lớn.”

Giọng Thiết Ngưng Hương chậm lại: “Ba người này trong thần sinh bát tự lại khác nhau là Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn. Cái chết của họ không phải là ngẫu nhiên, mà đã trải qua một cuộc chọn lọc cực kì kín đáo, mới bị giết như vậy!”

Trong bản án 5 năm trước này, câu nói của Cổ tiên sinh vào 5 năm sau như một bước đột phá lớn, Thiết Ngưng Hương quả thật vẫn có bản lĩnh để trở lại làm đại đội trưởng.

Đối với bất kì vụ án nào,quan trọng nhất vẫn là phân tích động cơ gây án. Chỉ khi xác định được động cơ gây án, mới có thể thu hẹp phạm vi nghi phạm, khoanh vùng lại một số người.

“Hiện trường gây án y hệt như một loại nghi thức, trong bát tự của người chết lại chính là ba chữ xuất hiện trên lịch của Lộc Hưng, chẳng lẽ vụ án giết người liên hòn trong đêm mưa 5 năm trước có liên quan đến Lộc Hưng?”

Tôi thuận miệng tự hỏi mình, Thiết Ngưng Hương nghe xong lại lật tập hồ sơ, sau mới đáp: “Câu này em phải hỏi anh mới được? Ở hiện trường vụ án giết người thứ tư, anh ở cùng chỗ với nạn nhân trong một căn phòng kín. Ở khắp Giang Thành này, chỉ có anh là có thể nhìn thấy gương mặt của hung thủ!”

Những ngón tay trắng nõn nà của cô ấy dừng lại ở bức ảnh pháp y đẫm máu trong hồ sơ: “Cao Kiện, em đã đọc lời khai cùng ghi chép của anh trong vụ án 5 năm trước ấy, trong đó có một câu hỏi anh đã trả lời rất mơ hồ, làm sao anh có thể dự đoán được vị trí hung thủ rồi bảo mọi người nhanh chóng tới hiện trường vụ án?”

Câu hỏi của Thiết Ngưng Hương như một cây kim đâm vào não tôi, buộc tôi phải đối mặt với sự thật của vụ án giết người hàng loạt ấy.

Tôi xoa mạnh vào thái dương: “Anh không nhớ nữa, như thể có một vùng kí ức trong anh đã bị xóa đi vậy.”

Ngẩng đầu nhìn Thiết Ngưng Hương, tôi nói sự thật với cô ấy, mặc dù nghe điều này có vẻ khó tin.

“Xóa kí ức? Nếu đối thủ là Lộc Hưng và đồng bọn của gã, việc xóa ký ức mà nói, cũng không phải là không thể.” Thiết Ngưng Hương tỏ ra không chút nghi ngờ tôi, cô ấy thậm chí còn không nghĩ rằng tôi có thể nói dối cô ấy.

“Anh có nghĩ Lộc Hưng chính là hung thủ hay không? Cũng là giết người có trình tự, có đối tượng được chọn sẵn, lại nói hiện trường giết người khi ấy nhìn cũng giống một loại nghi thức, vậy nên kết luận gã là hung thủ, ắt cũng có lí.”

Tôi nhìn Thiết Ngưng Hương, lúc này cô ấy đang tập trung suy nghĩ, đôi môi ấy hơi mím lại một chút: “Đàn chị, hung thủ của vụ án giết người năm xưa chắc chắn không phải là Lộc Hưng, anh tuy không nhớ rõ bộ dạng của gã, nhưng trong đầu vẫn mơ hồ một chút ấn tượng về gã, hung thủ có một khuôn mặt rất bình thường, đến mức nếu ta chỉ gặp qua gã một lần, hẳn cũng có thể quên được gã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play