Hơn chín mươi phần trăm khách dự tiệc trong hội trường đều rơi vào tình trạng ngơ ngác. Nhóm bạn học cũ tại trường cảnh sát đang ngồi cùng bàn cũng cảm giác đại não như bị hóa đá.
“Hắn không đồng ý à? Người ta kết hôn, dựa vào cái gì mà hắn không đồng ý?”
Ngay cả Thiết Ngưng Hương đang ngồi cạnh tôi cũng không ngờ rằng tôi sẽ diễn cái cảnh phá đám cưới này. Cô ta kéo áo vest cũa tôi, nói nhỏ: “Cao Kiện, cậu điên rồi hả?”
“Thằng đó tên Cao Kiện à?”
“Kẻ này có gia thế ra sao? Lại dám gây rối hôn lễ người nhà họ Giang à?”
“Dường như tôi chưa từng nghe qua có nhân vật nào cộm cán tên như thế tại Giang Thành, lẽ nào đây là một vị công tử đến từ tập đoàn nào đó bên ngoài tỉnh?”
“Trông hắn ăn mặc cũng bình thường thôi mà, nào có phải con nhà đại gia quyền thế gì đâu?”
Từng dòng sóng ngầm cuồn cuộn trong sảnh đường, các ông này, bà nọ mọi nơi đang thảo luận về tôi.
“Cao Kiện, anh đừng làm chuyện tầm phào!” Cô dâu Diệp Băng xấu hổ, chỉ vào nhẫn cưới của mình, sợ chuyện lớn xảy ra.
Về phần chú rể Giang Thần, gã bèn xụ mặt xuống. Từ nhỏ được sống trong vàng son nhung lụa, người người đều tỏ vẽ cung kính, lấy lòng khi đứng trước mặt gã. Thế nhưng mà, tên này đã gây rối vài lần, khiến gã khó xử, làm gã mất mặt trước bao người.
“Tên đó định làm gì? Đã cử hành hôn lễ đến bước này, chẳng lẽ hắn định cướp cô dâu ư? Chưa bàn đến việc Diệp Băng có đồng ý hay không, làm sao hắn có thể toàn mạng rời khỏi đây với vòng vây của 11 đội bảo vệ trong tòa cao ốc?” Để có thể trở thành người thừa kế tập đoàn bất động sản Giang Cẩm, chắc chắn Giang Thần không phải là một thằng ngu. Cái bề ngoài ăn chơi, nóng tính ấy đa phần là giả vờ thể hiện ra như thế.
Giang Thần trừng hai mắt, nhìn tôi chằm chằm. Trước đó, tôi chưa bao giờ lọt vào mắt gã. Dù gì đi nữa, gã là thiên chi kiêu tử sống trong lầu cao, tháp ngà, còn tôi là một dân thành thị sống nhờ vào mở shop đồ chơi người lớn, một cái nghề mẫn cảm, tựa như một con chuột xám chui rúc trong miệng cống ngầm.
Bầu không khí trang nghiêm ấy hòa trong một buổi hôn lễ được chuẩn bị chu đáo đã bị tôi phá vỡ trong thoáng chốc. Trong khi anh MC đang cố gắng tìm tòi từ ngữ để hóa vụn thành khéo, định dùng ba tấc lưỡi không xương của mình để hóa giải tình huống xấu hổ trước mắt thì Giang Thần đã giật lấy micro trong tay anh ta.
“Tôi hơi có ấn tượng với anh, anh gọi là Cao Kiện, phải không?”
Giọng nói của Giang Thần được âm-ly khuếch đại cả bốn góc trong sảnh đường, tạo cho người dự tiệc có cảm giác như bị “Thập diện mai phục.”
Tôi đứng bên bàn tiệc, chẳng hề lo lắng, mà mồi thuốc, rít một hơi.
“Huynh đệ này bình tĩnh quá nha...”
“Gã này là kẻ đầu tiên dám làm xấu mặt nhà họ Giang trước tất cả mọi người đấy...”
“Thư ký Trương, lát nữa về, anh điều tra tất cả thông tin về kẻ này cho tôi.”
Kẻ đến tham dự hôn lễ của nhà họ Giang không những bao gồm đối tác làm ăn của họ, mà còn có cả đối thủ cạnh tranh. Những vị thuộc nhóm hồ ly già đời kia đều phát hiện có một chuyện gì đó khác thường đang diễn ra.
Thấy tôi không thèm trả lời, sắc mặt Giang Thần càng tái đi. Tôi và gã khác nhau. Gã ấy chính là nhân vật chính ngày hôm nay. Gã là đại diện cho tập đoàn bất động sản Giang Cẩm. Gã không thể nhà họ Giang mất mặt tại nơi này.
Bước từ sân khấu xuống, tên chú rễ đẹp trai, soái ca, gia tài bạc triệu này đang huống đến vị trí mà tôi đang đứng.
“Giang Thần tôi đây là một người biết nói lý lẽ. Anh đã nói anh không đồng ý, vậy cho tôi biết lý do được không? Nếu lý do anh đưa ra hợp lý, tôi sẽ chấp nhận. Còn nếu anh cố tình đến đây gây rồi, tôi sẽ gọi bảo vệ vào.” Một bước tiến, một bước lùi thật sáng suốt, gã ấy không hề nóng nảy, vội vàng, không hỗ danh là công tử nhà họ Giang.
Tôi nhả ra một ngụm khói mù, nhìn khóe miệng hơi giật nhẹ của gã ấy, nên biết rỏ máu nóng đang bùng phát trong lòng của gã ấy. Mọi biểu hiện bên ngoài chỉ là để áp chế cơn giận trong lòng mà thôi.
“Phải có lý do mới được quyền nói ‘không đồng ý’ à? Được thôi, tôi cảm thấy anh không thể nào mang đến hạnh phúc cho Diệp Băng.”
“Cái gì?” Dường như Giang Thần không thể tin nổi vào tai mình. Thằng khốn này còn dám nói mình không thể mang lại hạnh phúc cho Diệp Băng ư?
“Nếu như tôi không cho cô ấy được hạnh phúc, chẳng lẽ một thằng hút loại thuốc lá rẻ tiền 05 đồng/hộp có thể mang hạnh phúc đến cô ấy ư?”
“Giang Thần rất tốt với em, chẳng ai có thể quan tâm em tốt hơn anh ấy trên thế giới này...” Diệp Băng kéo váy xa-rê dài lộng lẫy bước đến. Thấy cả một bàn toàn là bạn học cũ, cô ấy hơi ngạc nhiên. Cô ấy không hề biết, ngoại trừ tôi ra, tất cả những người khác đều do chính Giang Thần sai người đi mời bọn họ từ các tỉnh khác về đây.”
“Người đàn ông quan tâm em nhất trên thế giới này à? Vậy em có biết, cái tên luôn lẻo mép nguyện chăm sóc em cả đời này, ngay tại buổi tiệc cưới trân trọng của em, đã chuẩn bị thả con tiểu quỷ mà gã luôn nuôi trên người ra, cho nó bò qua sống ký sinh trên người em hay không?” Giọng nói của tôi rất nhỏ, chỉ có ba người nghe được là Diệp Băng, Giang Thần và Thiết Ngưng Hương đang đứng sát bên cạnh tôi.
“Anh/ Cậu đang nói gì thế?” Hai cô gái chẳng hiểu mô tê gì sát, nhưng lúc này, nét mặt của Giang Thần tái mét hẳn đi, cuối cùng gã phải bộc lộ nét phẫn nộ và kinh hoàng.
“Thằng này chưa bao giờ thích em, chỉ xem em như một loại công cụ thích hợp, cũng giống như bộ veston mà anh đang mặc đây. Anh không thích mặc một bộ trang phục chỉnh chu như thế này, xong buổi tiệc, anh sẽ vứt nó đi.”
“Mày nói láo lếu!” Giang Thần siết chặt nắm tay của gã làm nổi lên từng đường gân xanh. Một cơn sóng lớn cuộn trào trong đầu gã. Việc nuôi dưỡng tiểu quỷ trong các đại gia tộc là bí mật không thể nào nói ra, một khi bị phát hiện, sẽ khó có thể giải thích ổn thỏa.
“Cao Kiện, anh nói bậy bạ gì vậy? Anh không cần níu kéo làm gì, em chúc anh có thể sớm tìm được hạnh phúc mà anh xứng đáng được nhận, vậy nha anh?” Diệp Băng thuộc dạng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho rằng tôi đang muốn nối lại tình xưa với cô ta mới bịa ra lý do như vậy.
“Em yên tâm! Từ khi em đi du học, anh đã buông bỏ mọi hy vọng về em rồi. Sở dĩ hôm nay anh đứng ra đây, là trả lại em món nợ ân tình ngày ấy. Năm đó, khi anh bị quản chế vì bị nghi ngờ dính líu đến vụ án mạng liên hoàn trong đêm mưa, cả lớp chỉ có mỗi một mình em tin tưởng anh trong sạch.”
“Giờ anh nhắc đến chuyện đó làm chi nữa...” Dường như Diệp Băng chợt nhớ đến chuyện xảy ra năm đó nên nói nhỏ dần: “Chúng ta đều đã trưởng thành.”
“Đúng vậy, vì chúng ta đều trưởng thành, nên anh chỉ đứng ra cảnh báo cho em một câu như thế này, chứ không phải như trước kia, vì cứu em mà chôn vùi đi chính mình.” Giừa làn khói bụi mờ nhạt, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của Diệp Băng: “Nhớ kỹ lời anh nói lúc nãy, đó là những từ ngữ cuối cùng mà anh muốn nói với em.”
Không cần thiết phải đợi ở đây nữa, tôi liếc qua “đám bạn cũ” đang ngẩn ngơ và kinh ngạc ngồi cùng bàn, cùng với những “vị khách và bạn hữu” giấu đầy ý đồ trong sảnh đường hiện tại.
Đám cưới này hết sức xoa hoa, nhưng chẳng có bất cứ hương vị hạnh phúc nào. Thật ra, tôi rất muốn cướp lấy micro trên tay Giang Thần rồi thét lớn: “Xin lỗi mọi người, cho tôi được nói thẳng. Tất cả mọi người ở đây, có mấy ai dám nói là mình ngay thẳng, trong sạch hay không?”
Thấy tôi định quay đi, Giang Thần biến đổi nét mặt; nếu cứ thả tôi đi như vậy, mặt mũi của gã sẽ mất sạch. Nhưng gã cũng sợ, nếu cứ khăng khăng giữ tôi lại, tôi điên máu lên rồi lớn chuyện, hôn lễ sẽ khó mà cử hành tiếp.
Tha cũng không được, mà chặn lại cũng không xong, ngay lúc tôi xoay người, bỗng trên mặt Giang Thần hiện ra một vẻ vô cùng độc ác.
“Nếu anh đã đến, thì đừng đi vội vã. Ngồi xuống uống một ly rồi hẵng đi.” Gã đưa tay trái chạm vào vai của tôi. Ngay lúc này, tôi có cảm giác như mình bị một đầu rắn độc dòm ngó, một làn khí lạnh lẽo, kỳ quái thổi vào trong người.
Nếu lúc này tôi dùng điện thoại của Âm Gian Tú Tràng quay chụp, ắt hẳn có thể phát hiện ra một chuyện. Con tiểu quỷ mà Giang Thần nuôi trên người đang men theo cánh tay của gã, bò đến vai tôi. Hai ngón tay dị dạng của nó đang chuẩn bị cắm sâu vào mắt tôi.
Rùng mình một cái, tôi nhận ra cảm giác này quá quen thuộc, y hệt con lệ quỷ bóp cổ tôi từ phía sau lưng trong cái đêm ở lại Nhà trọ An Tâm.
Sợ ác quỷ muốn hại tôi, tôi cũng phản xạ nhanh không kém. Tôi dùng bàn tay đã từng kết ấn sử dụng Thiên Đô lôi phù, khép bốn ngón tay trỏ, giữa, áp út, và út vào trong, dùng ngón cái đè lên trên bốn móng tay kia. Có lẽ do đã quen với tư thế này, tôi vừa làm một lần đã kết thành Chưởng Tâm lôi ấn.
“Cao Kiện, có một số người mà mày mãi mãi đừng bao giờ chọc đến, lại phải ngưỡng mộ suốt đời. Hôm nay, tao dạy tạm cho mày một bài học, sau này có thời gian tao sẽ từ từ chơi chết mày!” Bỏ micro sang một bên, Giang Thần thì thầm từng chữ qua kẽ răng, giữ âm điệu sao cho chỉ có tôi và gã nghe được.
“Lửa giận công tâm à? Cuối cùng mày đã lộ bản tính.” Vừa chú ý đến lời nói của Giang Thần, kết hợp với cảm giác lạnh lẽo đang lùa sang, tôi liền biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc Giang Thần mấp máy môi niệm chú, tôi cũng mặc niệm mấy câu Lôi ấn Phù pháp mà Lưu Bán Tiên từng dạy.
“Mày còn già mồm à? Hôm nay để tao thu một món lại đầu tiên. Khoét mắt nó cho ba ba!”
Một làn khí âm hàn chỉa thẳng vào mắt tôi, tựa như đang có hai cây dao găm nhọn muốn chọc thủng trùng mắt của tôi vậy. Thế nhưng, tôi đâu dễ khoanh tay chịu chết như thế.
"Lôi đình hào lệnh, cấp như tinh hỏa, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, càn la đạt na, động cương Thái Huyền, trảm yêu trói tà, sát quỷ vạn thiên! Hung uế tiêu tán! Đạo khí trường tồn!"
Tay tôi đã kết lôi ấn thành công, kết hợp với câu chú đang niệm lầm bầm trong miệng, chụp nhẹ về cánh tay của Giang Thần một cái. Mặc dù tôi không cầm lá bùa trong tay, không thể thỉnh thần phật bát phương, nhưng uy lực còn lại của phôi bùa lôi phù kia đều dung nhập vào trong đòn đánh này!
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi vỗ nhẹ vào tay Giang Thần một cái, nhưng thực tế chính là dư uy của lôi phù đã trấn áp con tiểu quỷ kia, khiến nó bị thương nặng, thét to một tiếng chói tai rồi bò lại trên cơ thể Giang Thần.
Trong tình huống bình thường, uy lực của một chưởng này không hề mạnh mẽ như thế. May mắn thay, hiện nay đang là thời điểm nắng sáng bừng bừng, lúc lúc dương khí và nhân khí dồi dào nhất. Loài tà mị vốn dĩ yếu ớt, trong khi tiểu quỷ cũng không thuộc loại quỷ vật chuyên dùng để giết người.
Lần này, con quỷ nhỏ đó không thể làm hại tôi, ngược lại bị tôi hù dọa ngất ngớ, đành lùi lại thân thể của Giang Thần. Nó bị tổn thất huyết khí, hậu quả liền đối ứng trên người chủ nhân.
“Mày...!” Cảm giác tay mình như bị điện giật, Giang Thần nhanh chóng giựt tay về. Gã lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, đụng vào một bàn ăn, té bệch xuống đất.
Vốn dĩ, tôi không ngờ hậu quả phản phệ của con tiểu quỷ kia lên người chủ nhân của nó lại nghiêm trọng đến vậy. Chẳng qua là, tự gây nghiệt chẳng thể sống lâu, tôi không thèm mảy may đồng tình với bất cứ bộ dạng nào của gã Giang Thần này.
“Anh chính là người thừa kế tập đoàn bất động sản Giang Cẩm nha, đừng có bắt chước bọn thanh niên đầu đường xó chợ chơi trò giả vờ ăn vạ. Mọi người làm chứng cho tôi nhé, tôi chỉ chạm nhẹ anh chú rể này mà thôi.”
Từ trên nhìn xuống, Giang Thần nổi trội hơn người giờ đang nửa nằm ngồi trên mặt đất. Bộ Âu phục trắng tinh nhuộm thấm màu nước ngọt trên bàn tiệc, hoa hòe sặc sỡ, tựa như một con gà hoang dại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT