Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Kể từ sau buổi phỏng vấn tối hôm đó, tôi chưa bao giờ đặt chân tới đường Vô Đăng. Cũng không biết vì sao, chỉ cần trong đầu nảy sinh ý nghĩ đi khám phá, tôi bèn cảm thấy một nỗi sợ vô cớ hiện ra.

Theo lý thuyết, tôi đã từng livestream 6 lần. Sự can đảm và tâm trí sớm đã rắn như sắt thép, nhưng chẳng hiểu sao cứ như chuột sợ mèo vậy, cứ nghĩ tới cảnh ngộ tối hôm đó, tôi cảm giác lòng mình không yên. Nỗi sợ mà Âm Gian Tú Tràng mang lại đã cắm rễ thật sâu trong tận đáy lòng tôi ngay từ buổi phỏng vấn đầu tiên.

Cái loại quỷ dị và sợ hãi không rõ nguyên cớ này, khiến cho tôi không dám nảy sinh suy nghĩ chống đối. Sức mạnh của họ đã vượt quá tầm hiểu biết của tôi, và khó mà giải quyết nỗi bằng Đạo thuật hay một vài lá bùa.

"Cao Kiện, sắc mặt em sao bỗng nhiên trở nên kém như vậy?" Anh Lưu mù nhận thấy sự khác lạ của tôi, đặt ly rượu xuống: "Có phải em đã nghe quá nhiều bí ẩn, cảm thấy áp lực?"

Tôi lắc đầu, cũng không nói cho anh Lưu mù suy nghĩ trong lòng tôi. Âm Gian Tú Tràng là bí mật lớn nhất của tôi, tôi phải chôn chặt nó trong tận đáy lòng.

"Em làm sao vậy? Mặt mày xanh lè xanh lét, trên trán mây đen ngưng tụ, anh hiếm khi thấy em bộc lộ biểu cảm như vậy?" Anh mù có chút lo lắng.

Tôi uống cạn ly rượu, nhìn cái ly rỗng: "Rượu hết thì chưng cất rượu mới, người biến mất liền vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được. Anh Lưu, Cầm Long thuật này còn phải bàn bạc kỹ hơn, bây giờ anh nói cho em biết trên tờ giấy vừa rồi có thứ gì khác đáng đổi hay không?"

Anh Lưu mù ngạc nhiên trước sự thay đổi chủ đề nhanh chóng của tôi, trầm tư một lát sau mới lên tiếng: "Trên tờ giấy kia của em, ngoại trừ hai thứ Cầm Long thuật, Kim Tằm Cổ chỉ có trong truyền thuyết ra, còn có một số vật phẩm vật phẩm tương đối hữu dụng. Ví dụ như thẻ Phúc lộc 1 ngày, loại thẻ cầu nguyện tăng may mắn này với người không may mắn, mỗi lần thầy tướng số đoán mệnh đều bói ra thẻ xấu như em thì rất thích hợp. "

"Anh Lưu, anh không cần phải nói cụ thể như thế, chỉ cần nói cho em biết nên đổi thứ gì là được rồi... "

"Địa lý Tử Nang Thư tuy là kinh điển phong thuỷ thượng thừa, nhưng ngay cả thầy phong thủy đều xem không hiểu thứ này, quá mức thâm ảo, pass nó qua đi cưng.

Còn như Tinh Thần Biệt Hành Pháp – bức tranh quỷ cũng tương tự như thế. Những thứ này đều là bản duy nhất, ngàn vàng khó mua, tuy sau khi tu thành có thể hô mưa gọi gió, biết trước lành dữ, thế nhưng nội dung tối nghĩa khó hiểu. Căn cơ của em chưa ổn, xem chúng sẽ ảnh hưởng đạo tâm.

Số đồ còn lại đều có giá trị quy đổi, Mệnh Quỷ Bia có thể trấn áp tàn hồn, đặt bia này bên cạnh Tất Mộc Quan, em cũng không cần sợ Mệnh Quỷ làm loạn sinh tai họa, âm mưu chống lại em.

Em vừa mới tu tập đạo pháp, vẽ bùa là một trong ngũ thuật của Đạo Gia, nhất định phải chăm chỉ luyện tập. Nếu như thiếu Phù bút, Phù mực thì em có thể quy đổi. Ở chỗ anh vẫn còn mấy tờ giấy vẽ bùa, nếu em cần anh có thể đưa cho em một ít.

Món đồ cuối cùng còn lại là Hợp Tâm Ngọc, mặt dây chuyền song sinh này có công dụng kỳ diệu, không chỉ có thể an thần trú nhan*, nếu lấy ra đeo, nó có thể làm cho hai người đeo trở thành cặp đôi hoàn hảo, thần giao cách cảm, cảm ứng lẫn nhau. Nếu như em đã có người trong lòng, cứ đổi mặt dây chuyền này, có lẽ sẽ có công dụng kỳ diệu không tưởng được."

(*Trú nhan: bảo dưỡng sắc đẹp, giữ gìn thanh xuân. Trong tiên hiệp hay có Trú Nhan Đan là đan dùng để giữ gìn nét thanh xuân cho các tiên nữ, tiên cô)

...

Tiễn anh Lưu mù về cũng đã hơn 10:00 tối, tôi định tu luyện Diệu Chân tâm pháp một lần, thế nhưng tâm hồn xao động, làm thế nào đi nữa cũng không thể nhập định.

"Không ngờ Giang Thành lại là một tòa mộ lớn, phía dưới thành phố lại còn giam giữ một con Giao long." Bí mật biết được từ trong miệng anh Lưu mù cứ lảng vảng trong đầu tôi, không tài nào xóa được.

Tôi ngồi bên Tất Mộc Quan, cảm thụ làn gió đêm lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ thổi vào: "Có lẽ sắp trở trời."

Không chút buồn ngủ, tôi mặc áo khoác, đóng cửa sổ đi xuống lầu.

"Lần livestream thứ 6 vừa mới kết thúc, qua 2-3 ngày nữa lại bắt đầu lần livestream mới. Cơn ác mộng này không biết khi nào mới có thể kết thúc." Tôi bỏ smartphone vừa sạc điện vào túi áo, mang Bạch Khởi rời khỏi cửa hàng.

"Sợ hãi mù quáng không giải quyết được bất cứ điều gì, suy nghĩ không bằng hành động. Hôm nay, mình phải quay lại đường Vô Đăng, tìm hiểu chút nội tình của Âm Gian Tú Tràng." Tôi vẫn không biết phải hình dung Âm Gian Tú Tràng ra làm sao. Nó không phân đúng sai, cũng chẳng phân thiện ác, biểu hiện bí hiểm, từng bước huyền cơ khiến người ta không đoán ra. Có lúc giống như một lão già gàn dở lánh đời, có khi lại giống thằng Joker, coi mạng người như trò hề, lấy thành thị làm sân khấu. Tôi không đoán được bước tiếp theo nó sẽ làm gì, cũng như tôi không đoán được vào lúc nào, dùng phương thức nào để mình kết thúc chuyện này.

Khóa cửa tiệm, tôi và Bạch Khởi chuẩn bị đón xe chạy đến khu thành thị cũ. Sau khi đi bộ một đoạn đường dài dọc phố Đinh Đường, rốt cục tôi nhìn thấy một chiếc taxi.

Xe này đỗ ở ven đường, nắp ca-pô đang mở, còn tài xế thì giơ đèn pin soi vào bên trong.

"Bác tài, xe chạy không? Đi khu thành thị cũ." Tôi đi vòng qua đầu xe nhìn thấy tài xế nhất thời cảm thấy có chút quen mắt: "Chú là chú hói, người đã chở cháu đến nhà nghỉ An Tâm khi cháu livestream lần đầu!"

Tôi vừa kêu, bác tài cũng nhận ra tôi: "Á đù! Streamer, hai ta thật là hữu duyên, gần đây cuộc sống của cháu ổn không? Mấy lần cháu livestream chú đều đã xem, diễn xuất thật tuyệt vời! Nếu không phải là gặp cháu tận mặt, suýt chút nữa chú tưởng mọi thứ đều là thật!"

"Khoan đã, chú cũng đã xem mấy lần livestream sau đó của cháu?" Tim ta đập mạnh một cái, đột nhiên tôi sản sinh một loại dự cảm không tốt: "Không đùa chứ!"

"Đùa gì chứ? Kể từ sau cái hôm bỏ lại một mình cháu ở nhà nghỉ An Tâm, chú luôn áy náy không yên, sau đó đọc được tin tức, wowwowow**! Phát hiện 5-6 xác chết trong nhà nghỉ, lúc đó chú đã cảm thấy cháu không phải người bình thường. Sau đó, mỗi khi chú lái xe đêm mà không có khách, đều ở đây online tìm kiếm video của cháu, sau bao nhiêu lâu tìm kiếm cuối cùng chú cũng đã tìm được!" Vẻ mặt chú hói hưng phấn, căn bản không hiểu xem livestream của Âm Gian Tú Tràng có ý vị thế nào.

(**WOW: Nguyên văn là ngoan ngoãn lý cái đông: 乖乖哩个东, một từ lóng nhân gian, nói lên sự ngạc nhiên và khâm phục trước một việc gì đó. Có nghĩa là rất tuyệt vời, quá tuyệt….)

"Chú xem lần livestream nào?" Tôi mời bác tài một điếu thuốc, kìm nén lo lắng trong lòng, kiên nhẫn hỏi.

"Chính là cái tập trên tuyến xe buýt số 14 tất cả đều là người chết. Thằng nhóc cháu thiệt xấu bụng, mời toàn diễn viên chuyên nghiệp, chú xem từ đầu tới cuối vẫn không đoán được ai là quỷ." Chú hói càng nói càng kích động, ngậm thuốc mà không thèm hút: "Cháu không biết đó thôi, lúc đó xe của chú đỗ gần ngay trên tuyến đường chạy của xe bus số 14, xem xong livestream của cháu, đêm đó chú sợ không dám chở khách nữa, chỉ sợ thứ gì đó kỳ lạ lên xe."

Nói xong chú chỉ chỉ lá bùa bình an treo trong xe: "Cháu nhìn đi, sau đó chú còn đặc biệt lên chùa xin bùa bình an, đại sư đã khai quang, 68 tệ một tấm. Đợi ngày nào đó rảnh, chú cũng cho xin cho cháu một tấm, linh nghiệm lắm!"

Tôi nhìn thoáng qua bút tích trên lá bùa, hoàn toàn không chứa đạo pháp gì, y như con nít vẽ bậy: "Bùa thì thôi, vậy chú có xem mấy lần livestream tiếp sau đó của cháu chưa? Trên cơ thể chú có xuất hiện điều gì bất thường chưa? Hoặc là có cảm giác gì đặc biệt không?"

"Xem hết, xem không sót tập nào, cái gì trò chơi giết người ở bệnh viện tâm thần, livestream trong mộng, và học viện y khoa cháu stream đêm qua, đù! Chú đã học thuộc câu mở đầu của cháu, hoan nghênh tham gia vào room Livestream Siêu Kinh Dị!" Bác tài bắt chước y như thật. Ổng vẫn đắm chìm trong vui sướng, giống như lúc trước, không biết cách thăm dò suy nghĩ của người khác qua lời nói và sắc mặt.

Tôi lắc đầu, nhớ tới kết cục của sĩ quan cảnh sát Hoàng và con trai út của Hoàng Bá Nguyên, bỗng không dám ngồi xe của ổng nữa.

"Chú cất kỹ tấm bùa này, hẳn linh nghiệm hơn so với tấm bùa chú xin, về sau chú tốt nhất bớt xem livestream của cháu." Tôi móc trong túi áo Bùa Tránh Nạn lấy được từ chỗ Lục Cẩn đưa cho bác tài, xoay người định đi.

"Đi cái gì? Không phải cháu muốn ngồi xe sao? Vừa hay để chú chở cháu một đoạn." Chú hói rất nhiệt tình, kéo tay của tôi: "Streamer người ta đều rất sợ mất người xem, cháu thì trái ngược, còn cố ý xua đuổi người xem, nhóc con, cháu đừng trẻ trâu thế chứ?"

Bác tài tiện tay nhét lá bùa tôi đưa vào trong túi áo, nhìn dáng vẻ bất mãn của ổng, hình như không hề tin tưởng lá bùa của tôi. Túi áo khá cạn, quá nửa lá bùa đều lộ ở bên ngoài.

"Chú, cất kỹ bùa vào, không chừng sau này có thể cứu chú một mạng."

"Biết biết, đi thôi, lần này chở cháu miễn phí, coi như chú thưởng cho room livestream của cháu." Chú hói đẩy tôi lên xe, sau đó đậy nắp ca-pô.

Tôi cười khổ một tiếng, cũng không tiện từ chối, bác tài là một người thành thật, bản tính không xấu: "Đi khu thành thị cũ, chính là chỗ lần đầu tiên chú chở cháu đó."

"Không thành vấn đề, ngồi vững."

Chú hói tốn thời gian rất dài chỉ để khởi động xe, tôi mơ hồ nghe được trong động cơ truyền ra âm thanh kỳ lạ, hơi nghi hoặc hỏi: "Vừa nãy lúc cháu tới thấy chú mở cắp ca-pô kiểm tra thứ gì, chẳng lẽ mô-tơ xảy ra vấn đề? "

"Cũng không phải, gần đây ông bạn già này của chú cứ dở chứng, mô-tơ là việc nhỏ, chỉ là thỉnh thoảng phanh xe tự dưng lại không ăn, đến công ty kiểm tra một lượt cũng không thấy có vấn đề gì lớn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play