Trên máy điện tâm đồ, đường sóng biểu thị cho sinh mạng bắt đầu xuất hiện biến hóa ở những mức độ khác nhau. Lưu Huyên điều khiển Khiên Ti Cổ, lấy những đốm đen rất nhỏ từ trong đầu chồng mình ra, sau đó thúc giục tất cả cổ trùng chui vào cơ thể chồng mình, thay thế đường dây thần kinh phức tạp.
Một màn này khiến trán tôi toát mồ hôi lạnh. Lưu Huyên là một tên điên chính cống, chỉ có người điên mới có thể nghĩ ra phương pháp như vậy.
Dùng cổ trùng phối hợp kỹ thuật Tây y, người thường nghe tới chính là mơ tưởng viễn vông, người si nói mớ, nhưng trong tay Lưu Huyên lại biến thành sự thật. Hai thứ kết hợp không chút sai sót, khiến người ta chấn động.
Khoảng chừng 20 phút sau, bộ phận thần kinh trên mặt Bạch Vọng khôi phục trước tiên. Mí mắt của gã chớp nhẹ, cứ như sắp sửa mở ra.
"Bạch Vọng, mở mắt, em ở chỗ này.
Mở mắt nhìn em một cái có được không? "
Lưu Huyên khẽ gọi. Dường như tử thi trên bàn mổ thực sự nghe hiểu lời của cô ta, mí mắt chậm rãi nâng lên.
Khi con Khiên Ti Cổ cuối cùng chui vào thân thể Bạch Vọng, số liệu tượng trưng cho sinh mạng lại một lần nữa xuất hiện dao động.
"Cô ta định làm gì?" Cảnh tượng trước mắt đã đảo lộn khái niệm định nghĩa sinh tử của tôi. Chuyện người phụ nữ này đang làm chính là hành động của thần. Người chết phục sinh, cô ta muốn dùng thân thể người phàm chống đối thiên lý luân hồi.
Từng giây từng phút trôi qua, rồi cũng đến thời khắc giải phẫu quan trọng. Cả người Lưu Huyên ướt đẫm máu vì tự lóc ra toàn bộ Khiên Ti Cổ, chằng chịt vết thương lớn nhỏ, nhưng vẫn cố chấp đứng bên bàn mổ.
"Hiện giờ chỉ còn lại bước cuối.” Lưu Huyên sử dụng các điện cực dòng vi mô khác nhau để dẫn vào vỏ não đã mở toang của Bạch Vọng. Cô đã mất 5 năm thí nghiệm, dùng những sinh mạng vô tội mới lục lọi ra các vị trí cực điểm ấy.
Động tác của cô ta rất chậm, cứ như đang tiến hành một nghi thức.
Sắp xếp tất cả vị trí điện cực hoàn tất, Lưu Huyên hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay dính đầy máu tươi run rẩy ấn công tắc điện.
"Ping! "
Trong nháy mắt, dòng điện như những con du long màu xanh đậm bắn vào thân thể của Bạch Vọng.
Tôi và Lưu Huyên đều nhìn về chiếc máy điện tâm đồ. Ngay khi dòng điện xẹt qua, trái tim Bạch Vọng rõ ràng đã đập, thậm chí căn bản không cần nhìn máy móc, chỉ dùng hai lỗ tai đều có thể nghe tiếng đập nặng nề tượng trưng cho sinh mạng kia!
Tôi khiếp sợ tột đỉnh. Tất cả số liệu trên điện tâm đồ đều tăng lên, không ngờ Lưu Huyên thực sự cướp được linh hồn chồng mình từ trong tay Tử thần.
"Bạch Vọng, mở mắt ra đi, em ở chỗ này, anh mở mắt ra nhìn em một chút, dù chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng được."
Đầu ngón tay của thi thể bắt đầu giật giật, nhìn bằng mắt thường cũng thấy bộ ngực đang phập phồng. Cặp mí mắt ngủ say thật lâu kia dường như đang đang từ từ nâng lên!
"Bạch Vọng!" Lưu Huyên nhìn vào mắt chồng, khuôn mặt giống như tảng băng vạn năm trong khoảnh khắc hòa tan. Cô ta quá yếu ớt, dốc cạn tất cả thể lực và tâm lực, lúc này chỉ có thể chống hai tay trên bàn mổ để mình không ngã gục.
"Mở mắt ra đi, anh đã lâu chưa từng nhìn em." Trong giọng của Lưu Huyên lộ vẻ cầu khẩn. 5 năm này, cô ta sống quá mệt nhọc rồi.
Hiệu quả sản sinh từ dòng điện yếu dần. Mí mắt đang chớp động của Bạch Vọng cứ như bị trọng lượng ngàn cân đè lên, nhưng vẫn đang chầm chậm cố sức mở ra.
Thần tích sắp sửa xuất hiện trước mắt tôi. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh. Ngay lúc tôi trợn trừng mắt, muốn khắc sâu mọi thứ vào trong đầu, thì lại có biến cố xuất hiện.
Quả nội tạng không thuộc về Bạch Vọng sinh ra phản ứng thải trừ mãnh liệt, sau đó cơ quan nội tạng đến từ những người đàn ông khác nhau trong thân thể gã cũng bắt đầu xuất hiện khác thường. Máu chảy ra từ khắp nơi. Trong nháy mắt, Bạch Vọng giống như một thùng gỗ bị thủng lỗ chỗ.
"Đừng mà! Xin mày, van xin bọn mày!" Lưu Huyên gắng gượng lấy kim chỉ và dao giải phẫu. Cô ta muốn khâu vết thương nhưng chẳng thể làm gì nên chuyện.
Máu đã chảy đầy bàn mổ, nhỏ giọt lên mặt cô ta. Người phụ nữ đã từng là vị bác sĩ hàng đầu gặp nguy không loạn, dao kề trên cổ vẫn giữ được bình tĩnh lại giống như một đứa trẻ không biết làm phải gì vào giây phút này. Lưu Huyên chỉ biết đứng bên cạnh thi thể chồng mình, tay liên tục chữa trị, khâu vết thương lại mà thôi.
Đường sóng trên máy điện tâm đồ bắt đầu tuột xuống, tất cả số liệu cứ như chưa từng thay đổi, giảm dần… rồi về 0.
Đêm đen đã qua, ắt hẳn lúc này trời đã sáng.
Tôi đứng ở cửa, cảm xúc trong lòng rất kỳ lạ, có chút tiếc hận, có chút đồng tình, có chút may mắn, cũng có chút sợ hãi.
Trong căn phòng giải phẫu đẫm máu, Lưu Huyên nhẹ nhàng ôm lấy đầu của người yêu, cúi người thỏ thẻ bên tai gã.
Tôi nghe không rõ cô ta đang nói gì, chỉ nhìn thấy máu và nước mắt đã chan hòa vào nhau trên mặt cô ta.
Suýt chút nữa, cô ta đã sáng tạo ra thần tích, nhưng ma quỷ cuối cùng vẫn là ma quỷ.
5 năm qua, luôn bầu bạn với xác chết trong căn hầm nồng nặc mùi formalin, Lưu Huyên đúng là một người điên. Có lẽ từ khi cô ta biết chồng mình mắc bệnh ung thư thì cũng đã điên luôn từ dạo đó.
Nỗi đau này kéo dài tận 5 năm, cô ta đã lừa mình dối người, sống tạm 5 năm.
"Cuộc giải phẫu cuối cùng của cô đã kết thúc, liên tục gây án điên cuồng, tôi không giúp được cô. Dù gì đi nữa, thiếu nợ thì phải trả, tựa như đống nội tạng bị cô đánh cắp này." Tôi lấy lại smartphone của Âm Gian Tú Tràng và smartphone của mình từ chỗ Trương Giai Kỳ, báo cảnh sát, cũng gọi 120.
"Cảnh sát và xe cứu thương rất nhanh sẽ đến, nếu như cô còn có gì muốn nói với gã thì nhanh nói đi." Tôi mở smartphone Âm Gian Tú Tràng, màn hình đen trong thời gian quá dài, độ hot mất đi rất nhiều.
Nghe tôi nói, Lưu Huyên đứng lên từ trong vũng máu. Cô ta vuốt vuốt cơ thể tan nát của chồng mình, cởi bao tay vô khuẩn và đồng phục giải phẩu ra: "Có thể chờ tôi một lát hay không? "
Chuyện cho tới giờ, tôi cũng không sợ cô ta làm ra hành vi điên cuồng nào nữa. Một người cõi lòng đã chết sẽ không còn bất cứ uy hiếp nào cho tôi: "10 phút đủ không?"
Lưu Huyên quay đầu, đi ra tầng hầm, cũng không lâu lắm liền quay lại, chỉ là trong tay cô ta có thêm một cái hộp bằng giấy.
"Trong hộp đựng vật gì?" Tôi lui về phía sau một bước, nhặt dao giải phẩu trên đất lên.
"Là cho chồng tôi." Lưu Huyên cầm hộp giấy đi về phía bàn mổ, đặt hộp ở bên cạnh thi thể của Bạch Vọng: “Đây là bánh ga-tô tôi tự làm, ngày mai là sinh nhật 35 tuổi của Bạch Vọng, lúc đầu tôi đã nghĩ có thể giúp anh ấy tổ chức sinh nhật."
Giọng Lưu Huyên run rẩy, hụt hơi, tuy vẻ mặt cô ta bình tĩnh, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi trên mặt đất, làm ướt vết máu khô khốc.
"Ngày mai... tôi đoán tôi không thấy ngày mai." Cô ta xếp dao nĩa ở hai bên bánh ga-tô, sau đó lấy nến, chăm chú cắm từng cây nến lên trên bánh ga-tô.
Lúc cắm ngọn nến thứ 34, Lưu Huyên cầm cây nến cuối cùng đứng tại chỗ rất lâu, cô ta nhìn người chồng khô đét tàn tạ nằm trên bàn mổ: "Anh gầy quá, đều tại em, tại em không chăm sóc anh thật tốt."
Nhẹ nhàng cúi người, Lưu Huyên ghé vào trán Bạch Vọng, hướng về phía khuôn mặt đã không còn quen thuộc, hôn nhẹ.
"Sinh nhật ngày mai, em không thể tổ chức cho anh, vốn muốn nhân dịp sinh nhật 35 tuổi của anh để anh tỉnh lại, đáng tiếc chỉ kém một ngày." Nói xong, Lưu Huyên bẻ gãy cây nến cuối cùng, cắm nửa ngọn nến lên bánh ga-tô: "Có lửa không?"
Tôi lấy bật lửa thắp nến, nhìn Lưu Huyên đứng cạnh bãi máu tanh và thi thể bài chúc mừng sinh nhật, đột nhiên muốn cùng cô ta trò chuyện thêm một lúc.
"Thực ra, khuya nay tôi xuất hiện ở nơi này, là do ủy thác của một người đàn ông. Khi gã đứng tại điểm cuối cùng của sinh mệnh, sự thay đổi của vợ gã đã khiến gã hoảng sợ. Người đó muốn tôi nói cho với vợ mình rằng, tình yêu cưỡng cầu quá mức cũng không phải là tình yêu. "
Lưu Huyên ngỡ ngàng nhìn tôi. Cô ta đang muốn nói gì đó thì cửa sắt bên ngoài hành lang đã bị đá văng, cảnh sát tới.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt, lại cười rực rỡ như hoa mùa hè. Sau đó, Lưu Huyên lê giầy băng ngang vũng máu, giơ hai tay lên, tự mình đi ra ngoài cửa.
"Đến đây kết thúc." Tôi điều chỉnh tâm lý, chuẩn bị đối phó cuộc thẩm vấn sắp tới của cảnh sát.
Tôi nhanh chóng kiểm tra bản thân, tự kiểm tra xam có để lại thứ gì ảnh hưởng đến quá trình tự bào chữa của mình hay không.
Nhưng ngay khi tôi lơ đãng quay đầu, chợt nhìn thấy một hình ảnh không thể tưởng tượng nổi.
Chiếc bánh ga-tô đặt trên bàn mổ vẫn còn nguyên, nhưng 34 ngọn nến dài và một ngọn nến ngắn đang cháy trên đó toàn bộ đều bị thổi tắt.
"Là ai làm?"
Vừa rồi, tôi và Lưu Huyên cũng không làm động tác nào quá mạnh, khó mà vô tình làm tắt toàn bộ ngọn nến được. Nơi đây lại là tầng ngầm thứ 2, bốn phía không lọt gió, ngọn nến sao lại vô duyên vô cớ tắt đi?
Tôi nhìn về phía thi thể Bạch Vọng đang nằm trên bàn mổ, chợt nhớ tới nụ cười vừa rồi của Lưu Huyên. Mặt cô ta hướng về phía tôi, nhưng nụ cười ấy hình như không phải vì tôi.
"Chẳng lẽ là anh ấy?" Tôi nhìn về thi thể nằm trên bàn mổ một lần nữa, yên lặng đốt 1 điếu thuốc: “Sinh nhật vui vẻ, đừng quên ước một điều ước hạnh phúc nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT