Dịch: Thỏ Thỉnh Thần

Biên: Nguyên Thảo

Gã bảo vệ ấy kể lại mọi chuyện rất thật. Nghe xong, tôi thấy sống lưng mình lành lạnh, tuy rằng không có yêu ma quỷ quái gì, nhưng có cảm giác chuyện này còn đáng sợ hơn rất nhiều.

“Sau đó thì sao?”

“Bạn trai của cô ấy đã báo cảnh sát. Khi ấy cả Trương Giai Kỳ và cô ấy đều bị ngất, nằm im trên mặt đất, chuyện này rất nhiều thầy cô đều biết, chẳng qua là không muốn lộ ra bên ngoài.” Gã bảo vệ có dáng lùn lùn nói rõ ràng sự việc năm xưa như thể chính gã cũng vừa trải qua vậy: “Sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy Trương Giai Kỳ có triệu chứng mộng du nặng. Chuyện gì đã xảy ra đêm hôm ấy, cuối cùng không ai biết được. Dù sao, thân thiết với Trương Giai Kỳ quá cũng không nên.”

Tuy hai gã bảo vệ này đúng là đã trộm xác, nhưng xem chừng bản chất không phải là người xấu.

“Mày còn vấn đề gì nữa không?”

“Không có.” Tôi lắc đầu, nhìn vào bên trong đường hầm. Chợt nhớ lại lúc trước khi mình dùng điện thoại chiếu vào bên trong thì thấy có một tia sáng phản chiếu lại, bèn nhắc bọn họ: “Kiếm tiền từ người chết không phải là một việc làm dễ dàng, đường hầm này có gì đó không an toàn, bọn mày phải cẩn thận.”

“Có gì không an toàn? Đây có phải lần đầu tiên…”

“Chú Tống.” Gã bảo vệ lùn vỗ vai đồng nghiệp: “Làm việc đi, đừng phí thời gian.”

Gã bảo vệ cao lớn kia xem chừng nhận ra mình vừa nhiều lời, bèn im lặng.

“Khoan đã.” Tôi nhìn thấy bọn họ chuẩn bị nhảy vào đường hầm, do dự hỏi: “Tao có thể hỏi chúng mày một câu nữa không?”

“Mày thật là nhiều chuyện. Không phải chúng ta đã xong việc rồi sao? Nói nhanh, một lần cho xong.” Hai gã bảo vệ kia xem chừng đã mất kiên nhẫn.

“Cho tao xem đầu lưỡi của chúng mày được không?”

“Đầu lưỡi?” Hai gã bảo vệ cảm thấy kì quặc, ánh mắt khó hiểu của bọn họ nhìn tôi: “Mày xem đầu lưỡi của bọn tao làm gì?”

Quả thật lúc ấy tôi cũng thấy tò mò, cảm giác như cái đầu lưỡi mà chàng trai kia nói dường như còn có ý nghĩa khác: “Không phải thắc mắc, cho tao xem đi rồi tao sẽ không lằng nhằng nữa.”

Hai gã bảo vệ nhanh chóng làm theo, lè lưỡi ra, cả hai đều là màu đỏ tươi của người bình thường.

“Thằng điên.” Hai gã bảo vệ kia nhảy xuống đường hầm, vừa đi vừa chửi rủa. Bọn họ nâng xác chết kia đi vào sâu trong đường hầm.

“Làm gì có chuyện có thể lợi dụng người chết dễ dàng như vậy?” Tôi đặt điện thoại của Âm Gian Tú Tràng trước ngực, đang chuẩn bị đi kiểm tra hai tòa nhà còn lại. Đột nhiên ở dưới hầm có tiếng vật nặng rơi xuống đất, lại nghe thấy cả tiếng hét của gã bảo vệ cao lớn khi nãy.

“Cái gì vậy?” Tôi xoay người, nhảy vào đường hầm, dùng điện thoại soi sáng. Dẫu vậy, tôi cũng khó mà nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối: “Bọn mày ổn chứ?”

Tôi cúi người đi trong đoạn đường hầm hẹp, cẩn thận bước từng bước đến gần họ để thấy rõ hơn.

Gã bảo vệ to lớn kia không cẩn thận dẫm vào xác của con mèo chết, liền trượt chân sau ngã xuống, chẳng may phần bụng dưới bị những thanh thép trong tường đâm xuyên qua.

Máu của gã chảy ra rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi.

“Cong gối nằm thẳng, không được di chuyển, mau gọi 120.” Miệng vết thương rất sâu, thanh thép đâm thẳng vào bụng. Tôi cũng có một chút kiến thức về sơ cấp cứu các chấn thương vùng bụng. Nhìn sơ qua, các cơ quan nội tạng của gã bị tổn hại, khiến cho bụng sưng to, chảy nhiều máu, phải cấp cứu ngay lập tức.

“Không thể được, đem thi thể ra ngoài trước.” Gã bảo an cao lớn ấy ráng nhịn đau đứng lên, lấy hai tay ôm vết thương ở bụng: “Gọi cấp cứu là xong phim luôn đó ba! Con gái tao vừa mới đi học, tao phải lo cho nó, không bán thi thể thì lấy đâu ra tiền? Đồ khỉ kia, hai ta mang cái xác ra ngoài trước đã.”

“Tiền không có có thể kiếm, sai lầm đã phạm có thể sửa, nhưng chết rồi, thì chẳng còn gi.” Tôi khuyên can họ: “Mày có biệt danh là Thằng Khỉ đúng không? Nhanh gọi điện thoại, đứng mãi ở đây kiểu gì cũng có án mạng đấy.”

Gã bảo vệ lùn hơi lần khần: “Nhưng đây là một tiêu bản hoàn chỉnh, hiếm lắm đấy. Nghe người ta nói có thể bán 20.000 - 30.000 tệ.”

“Đổi 20.000 - 30.000 tệ ấy cho một mạng người sao? Gọi điện thoại đi!”

“Tao muốn gọi cũng không được, trên người không mang theo điện thoại.” Gã bảo an lùn kia sờ xoạng trong ví: “Mày gọi đi.”

“Tao à?” Điện thoại của Âm Gian Tú Tràng không có chức năng gọi 120, điện thoại của tôi lại bị Trương Giai Kỳ lấy đi mất: “Trước hết, đỡ nó ra ngoài trước.”

Khi bị chấn thương ở vùng bụng cốt là không được đi lại, tốt nhất là nằm cong gối đợi người khác đến giúp đỡ. Nhưng hiện nay không còn cách nào khác, khu này đã đóng cửa từ lâu, người thường còn khó gặp huống chi là gọi cứu viện.

“Nhớ cẩn thận đại thể của giảng viên trên lưng.”

“Biết rồi, nhanh lên.” Tôi đỡ gã bảo vệ to cao kia ở trước, còn gã lùn thì cõng cái xác chết ở đằng sau.

Tôi cứ đi như vậy trong đường hầm đen ngịt này được vài phút thì cảm giác đôi tay mình có thứ gì đó ấm áp. Cuối xuống coi thử, thì ra máu của gã bảo vệ này đã thấm ướt quần áo mình. Gã cầm tay tôi run rẩy, bước từng bước một.

“Bao lâu nữa mới ra khỏi đây được?” Tôi cảm giác như thể lực của gã bảo vệ cao lớn này đã cạn kiệt. Nếu gã khuỵu xuống bây giờ, không chừng sẽ chết ở trên đường.

Gã bảo vệ lùn nhìn vào đồng hồ: “Khoảng chừng hai, ba phút nữa. Hay là để tao đem cái xác này đi trước, bên ngoài có một chiếc xe con chuyên dùng để vận chuyển xác. Tao sẽ đẩy chiếc xe đẩy lại đây rồi dùng nó để đưa chú Tống ra ngoài.”

“Chỉ có cách đấy.” Tôi đặt gã bảo vệ cao to kia xuống bên cạnh: “Mày ngồi chờ ở chỗ này, tay mày vừa chạm vào cái xác, đừng sờ vào vết thương ở bụng. Bọn tao quay lại ngay.” Nói xong, tôi bèn phụ gã bảo vệ còn lại nâng cái xác nhanh chóng đi.

Trong hầm chỉ thấy một màu đen đặc. Ở lâu trong hầm lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến việc nơi này từng vận chuyển vô số thi thể ngang qua cũng đã không thể chịu được rồi.

“Có phải ở đây không, sao tao cảm thấy có gì đó không ổn?” Vì đặc thù nghề nghiệp, khả năng nắm bắt thời gian của tôi rất chính xác: “Hẳn là đã vượt qua ba phút.”

“Cứ đi tiếp là sẽ ra được bên ngoài.” Gã bảo vệ lùn ấy tay nắm chặt cái bao vải, đầu của cái xác hướng về phía gã. Khi gã bước lên, cái đầu ấy lộ ra, gã cảm thấy có chút rợn người: “Hình như cái xác này nặng hơn thì phải, mày có thấy thế không?”

“Nặng hơn à?” Có thể là tôi vừa mới nâng một lúc nên chưa thấy gì, khi nghe gã nói vậy, tôi liền dừng tay: “Mở ra xem, hay là có chuyện gì đó.”

“Đừng làm tao sợ nha.” Gã do dự, đành từ từ mở cái bao vải, tôi chuẩn bị sẵn một lá bùa Trấn Áp giấu trong lòng bàn tay.

Chiếc túi mở ra, bên trong là một tiêu bản hoàn chỉnh, được chế tác cực kì chân thật. Trông nó không khác gì một thi thể thông thường, có chăng chỉ là màu da đã có chút thay đổi.

“Có gì khác thường không?” Tôi hỏi gã bảo vệ lùn kìa, gã tần ngần nhìn mãi rồi cuối cùng lắc đầu một cái.

“Nếu không có gì thay đổi, vậy chắc là do tâm lí tác động rồi. Trước mắt chúng ta phải đi ra ngoài đã, chỉ cần chậm trễ một giây, bạn mày chắc chắn sẽ không chịu nỗi.”

Tôi và gã bảo vệ lùn ấy lại nâng chiếc túi vải lên tiếp tục đi. Nhưng chỉ được vài bước sau, thằng này đột nhiên hét lớn.

“Lại có chuyện gì?” Tôi bị gã dọa cho sợ đến nỗi suýt nữa ném cái thi thể vào mặt tên đó.

“Có cái gì bò lên người tao, giống như một sợi chỉ vậy.” Gã nói, khuôn mặt trông có vẻ khắc khổ: “Còn nữa, hình như tròng mắt của cái xác vừa chuyển động.”

“Vừa chuyển động à?!” Tôi vẫy tay gọi gã: “Tiếp tục đi, tao sẽ nâng phần đầu của cái xác.”

Sau khi trao đổi vị trí, tôi tập trung tất cả sự chú ý của mình vào khuôn mặt của cái xác ấy nhưng cũng chẳng thấy có thứ gì di chuyển.

Vốn nghĩ là mình có thể suôn sẻ mà đi ra ngoài, không ngờ lại có chuyện xảy ra. Chi chừng mười giây sau, lại có một bóng đen tiếng về phía chúng tôi từ cửa hầm.

“Đó là người hay là quỷ?” Mới vừa đổi vị trí, gã bảo vệ lùn kia bị dọa cho sợ hãi đếm mức không dám động đậy. Mãi đến khi gã dùng đèn pin chiếu vào mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, là anh Đào tới đón chúng ta, xem chừng anh ấy cũng không yên tâm.”

Tôi nhìn thấy có bóng người bước tập tễnh, trong lòng thấy bất an: “Bọn mày tổng cộng có mấy người?”

“Chỉ có ba người bọn tao, tao cùng chú Tống phụ trách dọn thi thể, còn anh Đào liên lạc với người bán, lái xe ở bên ngoài chờ. Tao và chú Tống lấy phần lớn, còn lại anh Đào được hai phần.”

Ba người bọn họ phân chia công việc rất rõ ràng, hẳn đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm việc này.

“Anh Đào, anh đi cùng hắn mang cái xác này ra đi, tôi sẽ về xem tình hình chú Tống, chú ấy đang bị thương.” Gã bảo vệ lùn này vẫy tay gọi gã họ Đào kia, nhưng kẻ đó không trả lời.

“Có gì đó rất lạ.” Tôi chau mày. Bình thường, nếu một người sống đi vào trong đường hầm ắt sẽ mang theo những đồ dùng để soi sáng. Ấy thế mà, gã này lại lảo đảo tiến bước, trong tay không có lấy một chiếc đèn pin.

“Anh Đào, nhanh lên nào!” Gã bảo vệ lùn này không nhận ra điểm khác thường, chạy vội đến bên gã họ Đào kia, sau lại thấy tên kia phóng đến mình nhanh như gió mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Anh Đào?” Gã chiếu đèn pin, ánh sáng vô tình rọi thẳng vào mặt gã kia.

“Chết mieee rồi!” Trong nháy mắt, tôi lùi về sau một bước, nắm lấy tay gã bảo vệ lùn: “Chạy mau!”

“Làm sao vậy?”

“Gã đó đang thè cái đầu lưỡi trắng bệch như người chết kìa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play