Tôi nhảy từ trên cao xuống, lăn tại chỗ, sau đó cầm lấy con mắt đen, dùng hết sức chạy ra bên ngoài biệt thự.
“Đứng lại!” Tử Mão theo sát tôi. Thằng điên này không thèm lấy đà mà nhảy ngay từ tầng hai xuống, nắm chặt giới đao, máu me đầy mặt.
Bên ngoài biệt thự, hai đội bảo vệ đã chặn tất cả lối ra vào. Các máy camera cũng đã chụp được hình của tôi. Hiện tại, tôi biết rõ mình khó mà trốn thoát được.
Hai chân tôi chạy như bay, trong khi đầu óc suy nghĩ liên tục: “Mình đã giết Vương Nhị Quân. Lư Điềm Tiếu là nhân chứng duy nhất, nhưng chính Tử Mão đã đâm một nhát dao của ngực cô ta, giết cô ta chết ngay sau đó. Ắt hẳn mình có thể đổ tội cho Tử Mão đã giết Vương Nhị Quân.”
Vừa thấy một tia sáng, tôi hét lên với nhân viên bảo vệ ngoài cửa: “Giết người! Giết người! Giúp tôi bắt kẻ điên đang đuổi theo tôi với! Nó đã giết chết Vương Nhị Quân!”
Tuy rằng bộ dạng tôi rất khả nghi, nhưng trên người không hề có dấu vết của máu, trong khi đó nhìn Tử Mão bây giờ lại không khác gì một kẻ sát nhân biến thái.
Hơn nữa tình hình hiện tại cũng đúng là như vậy, tôi đang cố gắng chạy thoát thân còn nó lại liều mạng đuổi theo tôi.
Đám bảo vệ ai nấy đều sợ ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn họ chỉ là bảo vệ, không phải cảnh sát hình sự hay cảnh sát đặc nhiệm chi cả. Vũ khí mạnh nhất trong tay họ chỉ là dùi cui điện lúc xài được lúc không, trong cả đám lại chỉ có đội trưởng là người được phép sử dụng.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Nó chính là tội phạm giết người đấy!” Tôi buộc tội thằng ác nhân hung hãn này, cứ hướng vào nơi nào có nhiều người mà chạy lẫn vào nơi đó.
“Cao Kiện! Tao phải giết mày!” Tử Mão cũng không thèm phản bác. Hai mắt nó đỏ bừng, môi chảy đầy máu, không khác gì một tên ác quỷ đoạt mệnh.
Không biết là nó đã bị thứ gì làm cho điên loạn. Chỉ cần ai dám chặn đường nó, nó liền đâm họ một dao, mặc kệ hậu quả sau đó là gì.
Gặp thằng điên với hành động thần cản giết thần, Phật cản chặt luôn Phật như thế, thì cả đội bảo vệ đều bị hù hết hồn, chẳng nói chẳng rằng mà nhường đường cho gã.
Nó chạy nhanh khủng khiếp, tôi không có cách nào khác mà đành phải chạy vào hướng biệt thự của nhà họ Giang.
“Tránh ra!” Tôi tung chân đá bay một cái bàn, khiến bọn trai gái đang cười nói nơi đây cảm thấy nghệch mặt ra.
“Mày là ai?”
“Bảo vệ đâu rồi?”
Một đám người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn đứng tại chỗ. Chỉ khi Tử Mão cầm giới đao rượt đến với gương mặt đầy máu me thì bọn họ mới sợ hãi, hét toáng lên mà chạy.
Ta và Tử Mão chạy vòng quanh đống bàn ghế, tôi càng liều mạng chạy, nó càng điên loạn múa dao đuổi theo tôi.
“Cao Kiện! Mày không chạy thoát được đâu!”
Mười mấy giây sau, khi khoảng cách giữa tôi và nó có chừng ngắn lại, cảm như chỉ chút nữa là nó sẽ bắt được tôi thì một cánh cửa phòng ở trong nhà bật mở. Một cô gái mặc chiếc váy nửa vai với khí chất và ngoại hình đều tuyệt đẹp bước ra.
Bên trong phòng là một đám người có chức có quyền đang trò chuyện, lại uống rất nhiều chuyện nên chẳng hề để ý đến mớ lộn xộn ngoài này.
“Các thỏa thuận về cơ bản đã hoàn tất, lễ kí kết hợp đồng sẽ được tổ chức vào ngày mai. Chúng ta phải nhanh lên, ắt không cho Hoàng Bá Nguyên có thời gian phản ứng lại.” Giang Thần mặc bộ Âu phục màu trắng trông rất lịch lãm, đứng ngay sau cô gái kia.
“Thư giãn nào, tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Khi tài chính ổn định, tôi lập tức sẽ…” Nói đến đây, cô ấy bỗng dừng lại, vì nhìn thấy Tử Mão đang rượt tôi như một con mèo đang bắt chuột ở ngoài sân.
“Cao Kiện?”
Tử Mão chém một cái, tôi thuận thế cúi đầu chạy về phía trước, tránh được một thế ngàn cân treo sợi tóc.
Khi tôi bò lên từ dưới chiếc bàn, thấy Hoàng Lam vẫn đứng ở cửa, tôi lo lắng: “Hoàng Lam! Mau vào phòng!”
Trong bộ quần áo sang trọng, Hoàng Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng từ khi thấy Tử Mão điên điên khùng khùng trong bộ dạng gân máu nổi đầy mặt kia, cô ấy đã có thể nhận ra nguy hiểm ngay lập tức, định lùi về phía sau. Nhưng mà, trời không chiều lòng người, quả thật là người tính không bằng trời tính.
Cô đi đôi giày cao gót đến tám centimet, trong lúc hoảng loạn, đế giày dẫm phải gấu váy, một chân vấp nên bị ngã xuống đất.
Đối diện với một cặp mắt đáng sợ như vậy, Hoàng Lam không khỏi sợ hãi. Cô nàng nín thở, không thể tin rằng có kẻ trông đáng sợ đến thế trên thế giới này.
“Tử Mão! Mày không muốn trả thù cho anh hai mình à?” Tôi ném một chai rượu vào mặt Tử Mão, nhưng nó né được một cách dễ dàng.
Trong khoảng thời gian nó tập trung vào Hoàng Lam, tôi đã chạy trước một đoạn, lao thụt mạng ra khỏi biệt thự, hướng về phía bảo vệ gần đó.
“Mày đừng có tới đây!”
“Đừng tới đây!”
Bảo vệ khua khua tay hét to, trông bộ dáng còn sợ hãi hơn tôi nữa. Nhưng hiện tại là tình thế sống chết mặc bây, mạng tao hơn cả. Tôi chẳng suy nghĩ được nhiều, bèn lách trong đám người mà chạy ra, đôi khi còn lợi dụng một “tấm khiên người” để kéo dài khoảng cách với Tử Mão.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, một số người bị Tử Mão chém, xác gục trên đất, máu chảy thành sông, thê thảm không kể hết.
Khoảng năm sáu phút sau, có một tiếng súng vang lên, phá vỡ cái yên tĩnh của cái khu ngoại ô phía nam này. Cuối cùng, cảnh sát quản lý khu vực này cũng đã tới.
“Bỏ vũ khí xuống! Hai tay ôm đầu! Ngồi xổm tại chỗ!” Hai gã cảnh sát cầm súng, hét vào mặt tôi và Tử Mão.
Khi tiếng súng vang lên, tôi bị dọa đến hết hồn. Khi thấy mình vẫn yên ổn, tôi mới nhận ra họ đã không ngắm bắn mình.
“Đừng bắn nhầm nha mấy anh! Nó mới chính là kẻ giết người!” Tôi làm theo lời cảnh sát mà ngồi xổm trên mặt đất, nhưng Tử Mão không hề cho tôi cơ hội. Thậm chí nó còn không để ý đến cảnh sát, lại tăng nhanh bước chạy hơn.
“Nó là kể giết người! Nổ súng đi!”
Giọng tôi như đã lạc đi trong đêm. Người bị thương càng nhiều, hai gã cảnh sát cũng thông báo qua bộ đàm về tình trạng hiện nay và xin cho phép bắn hạ.
Khi cấp trên vừa nghe thấy ở biệt thự của nhà họ Giang gặp chuyện, bèn đồng ý ngay lập tức, còn dặn dò phải bảo vệ các vị khách bằng mọi giá.
“Đoàng!” “Đoàng!” “Đoàng!”
Ba tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Tử mão vẫn lành lặn, chẳng có vẻ gì là bị trúng đạn cả.
“Bắn hụt à?”
“Đoàng!” Phát súng thứ tư vang lên. Tôi cảm thấy da đầu nóng ran, có lẽ viên đạn vừa bay sượt qua tóc tôi!
“Mẹ kiếp! Các anh biết bắn súng không?!”
Hai gã cảnh sát kia raun rẩy cả tay. Những cảnh sát địa phương thế này thường có rất ít kinh nghiệm sử dụng súng. Đa phần, họ dùng súng chỉ để uy hiếp tội phạm nhiều hơn là bắn chúng.
Bên cạnh đó, Tử Mão không phải người bình thường, động tác linh hoạt, như thể nó cũng sử dụng cấm dược để kích thích bản thân. Tốc độ của nó rất nhanh, khó mà trúng đạn.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành chạy về phía hai gã cảnh sát này. Tôi muốn dụ Tử Mão đến gần hai gã này hơn để họ có thể bắn trúng nó.
Ý tưởng của tôi là tốt, nhưng không ngờ hai gã cảnh sát này lại càng run hơn khi Tử Mão đến gần.
Lần này tôi phát hiện ra, tay bọn họ run không phải vì phản lực của súng, mà bởi vì họ đang căng thẳng.
“Bắn!”
Hai tiếng súng vang lên lần lượt, nhưng tôi lại không thấy ở phía sau mình có ai ngã xuống. Tôi không dám quay đầu lại, lạnh toát sống lưng. Tôi biết Tử Mão đang ở rất gần mình!
Họng súng của hai gã cảnh sát ấy đang ở liền ngay trước mắt, nhưng tôi không có cách nào khác, đành phải lao về phía hai tên này.
“Đứng lại, dừng lại! Dừng lại!” Gã cảnh sát trẻ tuổi hoảng loạn cả lên. Khi trông thấy bộ dáng kinh khủng như ác quỷ của Tử Mão, thằng này gào thét một cách mất kiểm soát.
Nhưng điều đáng nói là cả tôi và Tử Mão đều không chịu dừng lại, một bước cũng không thể dừng lại. Quyết định sinh tử ở trước mặt, kẻ nào dừng lại trước, ắt sẽ là kẻ thua cuộc.
Tập trung toàn bộ suy nghĩ vào Linh Đài, sử dụng Truy Nhãn, tôi còn thấy được mồ hôi chảy từ từ trên ngón tay của viên cảnh sát trẻ.
“Nếu muốn kết thúc mọi chuyện, chỉ có cách giết Tử Mão, không những mình có thể thoát khỏi nguy hiểm, lại còn thể đổ mọi tội lỗi lên đầu nó.” Dẫu là ở thời khắc cuối cùng, suy nghĩ của tôi vẫn rất mạch lạc, như một chiếc máy vậy. Có thể nói là nhờ những nhiệm vụ livestream ở Âm Gian Tú Tràng, tôi đã luyện cho mình sự bình tĩnh dẫu ở trong hoàn cảnh nào.
“Nó nhất định phải chết, nó phải chết trước khi nó mở miệng vào lần tới!” Tôi thấy tay của viên cảnh sát trẻ đang nắm chặt khẩu súng, vị trí của từng ngón tay của cậu ta tôi đều nhớ rõ, không một chút sai xót.
“Đứng lại!”
Tôi không để ý đến lời nói của viên cảnh sát, lướt qua cậu ta nhanh nhất có thể, rồi làm một hành động mà sau đó không ai ngờ tới.
Đột nhiên tôi quay người lại, bằng những kí ức trong đầu, nắm lấy bàn tay đang cầm súng của viên cảnh sát!
Lúc này, thời gian dường như chậm lại, trong mắt tôi bỗng có ánh hồng, phảng phất như ánh mắt của con hồ li khi thấy con mồi, nở một nụ cười đầy sát ý.