"Tìm người chết thay à?" Nhìn từ mặt chữ, đã thấy không phải chuyện gì tốt đẹp rồi. Tôi đứng giữa quan tài máu, đối mặt với lão già này: "Mày muốn tao làm gì?"
Gã Hàng đầu sư đặt xác khô em bé trước cỗ quan tài máu: "Ngày sinh Bát tự của đứa bé này kết hợp với Bát tự của tao, đáng nhẽ ra chính là đối ứng với số mệnh Vong Thần. Chỉ có điều, nó chết từ trong bụng mẹ. Thế là, tao lôi xác nó từ trong bụng mẹ ra, chế tạo nó thành Mệnh quỷ."
"Mệnh quỷ? Mày định dùng quỷ hồn của đứa trẻ sơ sinh này chết thay cho mày ư?" Tôi không hiểu lắm về lời nói của gã Hàng đầu sư này. Dạng quỷ thuật tà đạo thế này còn khó hiểu hơn huyền pháp của Diệu Chân rất nhiều.
"Không phải! Một quỷ hồn chết oan không thể nào ứng kiếp thay cho người sống!" Gã cười âm hiểm một cái, phất tay ra sau lưng; bốn tên bệnh nhân cung kính đứng nép sang hai bên: "Tao cần vài người đàn ông có dương khí cường thịnh cùng nhau ăn xác đứa trẻ sơ sinh này, san bằng nghiệp chướng. Vốn dĩ tao đã bày xong Lục Hợp Huyết Âm trận trong tối nay, chỉ cần đến giờ âm khắc âm sẽ vận chuyển trận pháp, che trời đổi mệnh. Ai mà ngờ, tối nay mày lại bỗng dưng xuất hiện, sau hàng loạt chuyện xảy ra, vô tình phá hỏng đỉnh lô của tao, phá vỡ chuyện tốt của tao!"
Nghe lời giải thích của gã Hàng đầu sư xong, tôi nắm chặt dao giải phẫu, không thèm trả lời. Tâm trí của bọn tà tu này hoàn toàn vặn vẹo, cơ bản là không hề xem người sống là đồng loại với bản thân, xem họ như từng con gia súc, hoặc là vài loại công cụ để tùy ý sử dụng bất cứ lúc nào.
Có vẻ như ông ta nhận ra tôi định từ chối, không thèm ngẩng đầu lên, mà nói tiếp: "Đừng có gấp từ chối. Chuyện này cũng là một lần cơ duyên cho mày. Tao từng xem qua phong thủy của Giang Thành, vốn dĩ chính là Tứ tượng hội tụ. Mặt hướng Đông có dòng sông lớn Thanh Long uốn lượn, phía Tây có đại lộ Bạch Hổ nối dài, hướng Nam có mặt hồ Chu Tước trong suốt, phía Bắc có dãy Hận Sơn Huyền Vũ bao bọc xung quanh. Đây chính là vùng đất phong thủy quý giá cho công cuộc tu hành ngàn năm. Đáng tiếc thay, nơi này bị bọn dân chúng ngu muội phá hủy. Hồ lớn bị san bằng, dẫn tước vào sông, nước bị nhiễm bẩn... làm sao có thể tàng phong nạp khí?
Khí âm sát hoành hành, một thế cục phong thủy ngàn năm đã hóa thành đại mộ Tù Long trong chớp mắt! Tất cả những kẻ sống giữa ngôi mộ này đều không thể nào trốn tránh được mối nhân quả kia! Nếu hôm nay mày giúp tao, tao sẽ nhận mày làm đệ tủ, truyền cho mày một thân bản lĩnh thật sự, để mày chấm dứt nhân quả, từ đây không phiền không lo!"
Bản lĩnh thật sự của gã Hàng đầu sư trước mặt đã rõ ràng như ban ngày. Ông ta vẻn vẹn chỉ tu luyện đến tầng thứ sáu của môn Hàng đầu Bay lượn, còn chưa tới cảnh giới đại thành, nhưng đã đủ sức lật tay thành mây, úp tay thành mưa, ếm Hàng đầu ngoài trăm dặm, điều khiển tâm trí con người.
Nếu nói tôi không hề động lòng với năng lực này, thế là nói dối. Ấy thế mà, môn thuật pháp Hàng đầu này chính là loại pháp môn thương thiên hại lý. Muốn tu hành đến tầng thứ sáu như ông ta, phải gây ra sát nghiệp vô biên. Mặc dù thuật pháp này bá đạo, nhưng phải trả một cái giá rất lớn để luyện thành.
"Mày nghĩ kỹ đi! Mày không cần lo lắng tao hại mày. Chỉ cần mày giúp tao vượt qua tai kiếp bị chặt đầu trong đêm nay, tao có thể thề trước Mệnh quỷ, nhận mày làm đồ đệ, truyền hết y bát cho mày."
Tôi vẫn không thèm trả lời, lén lút quan sát vẻ mặt của ông ta. Nếu so kè về Quỷ thuật, gã Hàng đầu sư này vượt qua tôi hàng dài cây số. Nhưng khi bàn về nghe lời đoán ý, gã này không thể nào là đối thủ xứng tầm của tôi.
Tôi từng được huấn luyện để trở thành trinh sát hình sự chuyên nghiệp, có thể tóm được từng vẻ biến hóa nhỏ nhặt trên gương mặt của phạm nhân. E rằng ngay cả bản thân người nói chuyện cũng không hề hay biết những nét thay đổi nhỏ nhoi đó trên chính gương mặt của mình.
"Chuyện về thế cục phong thủy của Giang Thành có lẽ là đúng... Nhưng khi ông ấy nói về tai kiếp chặt đầu, tốc độ nói tăng nhanh hơn bình thường một chút, như là nóng nảy hơn. Hiện tại, còn khoảng một tiếng nữa là đến hừng đông, ông ta đang sợ hãi điều gì nhỉ?" Ông già này vừa vào cửa, đã bày ra một gương mặt lạnh lùng, cứng đờ. Nhưng khi nhắc đến việc thu tôi là đệ tử, khóe miệng của ông ta nhếch nhẹ một cái. Cử chỉ này chứng tỏ nội tâm của ông ta cũng không đơn giản, ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng đang liên tưởng đến chuyện gì đó mà ám.
"Mày tính sao? Quá tam ba bận, đây là lần cuối cùng mà tao hỏi mày." Dáng dấp của tên Hàng đầu sư nay có vẻ sốt ruột.
“Chắc chắn có chuyện gian dối chi đây. Mình sẽ chờ thêm chút xíu coi sao.” Tôi và gã đều mang ý đồ xấu trong lòng. Ước chừng 10 phút hơn, hiện tại còn chưa đến 01 tiếng đồng hồ nữa là trời sáng.
Cuối cùng, gã Hàng đầu sư này không kiên nhẫn được nữa: “Tao khuyên bảo nhẹ nhàng không nghe, nếu vậy cũng đừng trách tao ác độc.”
Tôi thấy gã đã vạch mặt rồi, bèn cười lạnh một tiếng: “Muốn tao bái mày là sư phụ thì chờ kiếp sau đi hén! Mặt mày đơ như cây cơ vậy, ai không biết còn tưởng mày mắc chứng si ngốc!
“Thằng nhóc hỗn xược, chết cm mày đi!” Gã Hàng đầu sư phất áo đen, bốn gã bệnh nhân cầm dây thừng và dao phẫu thuật, tiến dần đến tôi. “Kim Luân chưa hiện, còn một quãng thời giang nữa thì tai kiếp chặt đầu mới giáng xuống. Hôm nay, mày thích thì ăn, không thích thì cũng phải ăn.”
Ông già này liền ngồi xuống xếp bằng tại chỗ, miệng niệm thầm pháp chú. Dòng máu sền sệt trong cỗ quan tài to rung động, phát ra từng âm thanh kích động. Lại có thêm tiếng lách cách phát ra từ chiếc hòm nho nhỏ bên trong, dường như có thứ gì đó đang muốn thoát ra bên ngoài.
“Bắt lấy nó cho tao!” Ông già vừa ra lệnh, bốn tên bệnh nhân tranh nhau mà đến.
Một trận thượng cẳng chân, hạ cẳng tay bắt đầu. Một mình tôi có thể miễn cưỡng chống đỡ bốn người bọn họ. Vốn dĩ cơ thể của tôi đã khá mệt mỏi, nay một đánh bốn, càng nhiều vết dao rạch xuất hiện trên người.
“Thứ không biết điều! Chờ tao thoát khỏi kiếp nạn này, tao sẽ cho mày nếm trải sự trả thù của một vị Hàng đầu sư! Tao sẽ luyện hóa tất cả người thân mày thành con rối, để chúng mày muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không yên.”
Lời nguyền rủa độc ác của ông lão vang lên giữa căn phòng bệnh kín như bưng. Sau khi niệm xong ngữ chú, ông ta lấy một cái lư hương ra, đặt ở trước mặt.
“Hương thắp xong, phá chướng, độ kiếp!”
Ông ta bèn nhắm hai mắt lại, bấm ngón tay, miệng niệm chú. Rốt cuộc, nắm hòm của chiếc quan tài nhỏ bên trong bật mở ra. Có một cái bóng màu đỏ phóng ta ngoài, nhập vào xác khô em bé kia. Đó chính là đạo pháp lực che giấu bộ nội tạng của Hàng đầu sư, đã thẫm thấu toàn bộ huyết sát chi lực tại nơi này.
Sau một lát, thây khô Vong Thần từ từ ngồi dậy từ trên mặt đất. Động tác của nó và ông lão kia y chang như nhau, tựa như cùng một người.
Trong phòng, chỉ còn lại mỗi một mình tôi và bốn người bệnh nhân đánh nhau. Cả người tôi bị bọn chúng cắt chém, máu tươi đầm đìa. Mặc dù miệng vết thương không sâu lắm, nhưng đau tận xương cốt, tựa như hàng ngàn con kiến cắn xé tận tim, gan.
Thể lực của tôi hao mòn dần, trong khi bốn thằng điên kia chẳng hề biết mệt mỏi. Thậm chí bọn chúng bị tôi chém vài nhát, cũng biểu hiện như kẻ lành lặn, chẳng bị bất cứ tổn thương nào.
...Bốp...
Một tên nào đó dùng dây xích có quấn một thanh trục bánh xe đập vào sau ót của tôi. Trong nháy mắt, tôi xay sẩm mặt mày, phản xạ chậm đi, rồi bị bốn tên nhào vô ôm choàng lấy, đè xuống mặt đất.
Mặt tôi bị ép sát xuống sàn phòng lạnh căm, hít vào cái mùi vị tanh tưởi của máu huyết, muốn giãy giụa nhưng không thể nào thoát ra.
Bọn chúng lôi tôi đến trước mặt thây khô em bé. Nhìn cái xác cách mặt mình trong gang tấc, bỗng nhớ đến lời ông già vừa nói ban nãy, tôi cắn chặt hàm răng của mình:
“Mình nhất định không để lão ta thực hiện được mưu đồ!”
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Kiếp nạn chặt đầu sắp giáng xuống, tạm thời tao không tính sổ với mày!”
Nén nhang mà ông ta đốt có vẻ cháy khá nhanh, đảo mắt đã ngắn đi một phần năm. Mặc dù tôi không biết tai kiếp chặt đầu trong lời gã ta sẽ trông như thế nào, nhưng hiện tại, tôi không thể trông chờ vào ba cái mệnh lý huyền học hư vô ấy. Tôi phải tự cứu lấy chính mình!
“Đè nó xuống, bắt nó uống hớp máu này!” Đôi mắt của cái xác khô em bé kia chiếu xạ ra một làn ánh sáng ác độc. Một tia máu đen rịn ra từ ngón tay của nó.
Ba người bệnh nhân đè tôi xuống, trong khi tên còn lại dùng dao nạy kẽ răng đang cắn chặt của tôi: “Uống nhanh đi!”
Đầu tôi bị ấn sát xuống mặt đất, tay, chân bị siết chặt. Tôi mở to hai mắt, liếc nhìn hai bên. Chiếc hòm nhỏ đang mở toang, tôi thấy Giang Phi đang ngồi thẫn thờ bên cạnh nó.
“Giang Phi! Cắt nát nội tạng trong cái hòm đó ngay!” Tôi thét lên một cách điên cuồng, cô ấy chính là hy vọng cuối cùng của tôi.
“Bỏ cuộc đi! Cô ta đã trở thành con thú nhồi bông của tao. Chờ tao vượt qua tai kiếp chặt đầu, tao sẽ cho mày thể nghiệm cảm giác của Tống Văn Hiên trước đó.” Tiếng cười phát ra từ cái xác em bé nghe lanh lảnh, vô cùng đáng sợ.
“Giang Phi!!! Giang Phi!!!” Áo khoác của tôi đã bị kẻ địch lấy mất khi hôn mê. Con át chủ bài của tôi – bùa Mao Sơn Thất Cương và bùa Tiểu Nhi Dạ Đề - đều nằm trong cái áo đó. Hiện tại, thật vô cùng khó khăn để đánh thức Giang Phi bằng giọng thét gào này.
“Lá bùa... à đúng rồi! Trong người mình còn một lá bùa nữa!” Tâm tư xoay chuyển, tôi liền nhớ đến đoạn tơ hồng nhân duyên khiến cho tôi và Giang Phi dây dưa nhau ba lần bốn lượt trước đó. Theo bản chất, sợi tơ hồng đó được bện nên từ bùa Nhân Duyên Hòa Hợp mà thành!
“Hữu duyên ngày dặm dây cột lại! Nếu anh không thể đánh thức em bằng giọng nói, vậy anh chọn cách cắt đứt sợi dây tơ hồng này! Tỉnh lại đi em!” Trong quyển Diệu Chân đạo pháp tường giải, có một đoạn liên quan đến khẩu quyết giải bùa. Lúc này, tôi đành chọn cách mượn dùng sự kích thích khu bùa chú nhân duyên bị hóa giải, hy vọng Giang Phi có thể thanh tĩnh trong đôi chút.
“Trời xanh mà yên tĩnh, thiên địa giao nhau, Cửu Thiên Huyền Nữ, ban thưởng chân minh. Nay ta triệu hồi, chư thần tam giới, như có cãi lời, nghịch thượng trời cao!”
Từng âm thanh lọt vào tai, như chuông vàng vang vọng. Ngay lúc ấy, cả tôi và Giang Phi đều cảm thấy lòng mình mất đi một thứ gì đó không tên. Rất khó miêu tả cảm giác này, bốn mặt tự nhiên nhìn về nhau.
Từ nay về sau, xin đừng tương tư, đoạn tuyệt với người!
Trong phút chốc ấy, tôi trông thấy vẻ thanh tĩnh trong mắt Giang Phi. Vệt mờ màu đen đậm trong mắt cô ấy nhạt hẳn, nước mắt ràn rụa tuông rơi.
“Giang Phi! Mau cắt nát mớ nội tạng trong cái hòm đó!”
Mặc kệ làn máu đen kề sát miệng mình, tôi thét lên. Rốt cuộc Giang Phi đã có thể nghe thấy, giữa tiếng thét to của cái thây khô em bé kia, cô ấy cầm dao, nhảy vào trong quan tài, cắt nát phần nội tạng của gã Hàng đầu sư!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT