*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tiểu Quan oang oang ồn ào đòi 3P, 3P, Lâm Hạo Sơ chỉ có thể diễn theo, hắn cùng Phong Bạc Thành và Diệp Tiểu Quan đến một ngôi nhà của Phong Bạc Thành tại “Lãm Đình Nghênh Thắng”.

Khi Lâm Hạo Sơ tại bước vào cửa phòng liền phát hiện nơi này từng được sửa chữa, màu sắc sống động này không giống với tác phong trưởng thành của Phong Bạc Thành, ngược lại càng giống phong cách mà Diệp Tiểu Quan sẽ thích hơn.

Lâm Hạo Sơ đánh giá nhà này cũng là sửa chữa cho Diệp Tiểu Quan.

Cũng không biết là Phong Bạc Thành tài đại khí thô, chút tiền trang trí nhà cửa không đáng mấy hay là anh thật sự cưng chiều Diệp Tiểu Quan?

Ai biết được? Loại tình cảm này thật ra giống như người đang uống nước, ấm lạnh tự biết, cũng chỉ có hai đương sự mới có thể thấu hiểu…

“Đêm nay làm sao?!” Khi cửa nhà vừa đóng Diệp Tiểu Quan liền cởi áo ném tới, giống như đang dục hỏa đốt người hỏi Phong Bạc Thành, hình như cũng không thèm quan tâm Lâm Hạo Sơ là người ngoài vẫn còn đang ở đây.

Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm bộ dạng hung dữ của Diệp Tiểu Quan, nghĩ thầm thật ra cậu cũng không gấp làm chuyện kia, có vội cũng là vội đánh bại Phong Bạc Thành phản công thành công, chắc muốn đến điên rồi…

Phong Bạc Thành nhìn tên nào đó đánh trận nào thua trận ấy nhưng lại càng thua càng đánh không nhịn được bật cười.

Anh không khỏi nhìn qua cánh tay tinh tế và cơ thể nhỏ con của tên kia, lại nghĩ đến mình từ nhỏ đã được người nhà cho đi học Tán Đả và Tae Kwon Do nghĩ thầm tiểu tử kia muốn đánh bại mình? Phỏng chừng cả đời cũng không có khả năng!

Cả đời?

Phong Bạc Thành không khỏi ngẩn người, anh thật bất ngờ khi chính mình sẽ nghĩ tới cái từ “cả đời” này.

Đúng như Lâm Bác Hiên tra được, Phong Bạc Thành từng quen không ít bạn trai. Những người đó đều có vẻ ngoài là kiểu anh thích nhưng sau khi cùng một chỗ anh lại phát hiện tính cách bọn họ dường như thiếu chút gì đó.

Cho nên thật ra mỗi lần yêu đương anh đều nghiêm túc nhưng kết quả đa phần lại đáng tiếc.

Lúc này Diệp Tiểu Quan tất nhiên là không biết trong lòng Phong Bạc Thành đang suy nghĩ gì, cậu thấy anh vẫn luôn chậm chạp không chịu trả lời liền nhe răng trợn mắt với anh, răng nanh trắng sữ đối lập với cánh tay đen nhẻm nhìn qua rất buồn cười.

Trước khi sống chung với Phong Bạc Thành, Diệp Tiểu Quan chưa bao giờ đánh răng buổi tối, sau này ngày nào cũng bị Phong Bạc Thành ném vào trong nhà tắm mới dần dần hình thành thói quen đánh răng buổi tối.           .

Phong Bạc Thành thấy bộ dạng “Đêm nay anh không áp tôi, tôi nhất định nhảy lên mái nhà lật ngói” cuối cùng cười cười, nói: “Đi! Về phòng chờ anh!”

“Hay lắm!” Diệp Tiểu Quan lập tức nhếch miệng mỉm cười, nhảy nhót hai bước vào trong phòng.

Phong Bạc Thành nhịn không được “Xì” một tiếng bật cười. Anh chưa bao giờ nói với người khác mình thích nhất chính là tinh thần càng bị áp càng không chịu thua của Diệp Tiểu Quan.

Qoay người, Phong Bạc Thành nói với Lâm Hạo Sơ: “Xin lỗi, chúng tôi không tiếp cậu đậu, chốc nữa cứ tự nhiên.”

“Phong đại ca đừng khách sáo, hôm nay liền làm phiền một đêm, phòng khách chắc là phòng này đi?” Lâm Hạo Sơ hỏi.

Chỗ này không tính lớn, chỉ có hai gian phòng.

“Đúng.” Phong Bạc Thành gật đầu, khi muốn mở cửa phòng lại đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại có chút lúng túng nói: “Đúng ra cánh âm nhà này không kém, nhưng là giọng cái tên kia to không phải dạng vừa, đau còn kích thích thần kinh, ban đêm cắc sẽ… ờm… Cho nên lúc đó cậu cứ đóng cửa sổ.”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy vội vàng tỏ vẻ không để ý lắm nói: “Được rồi Phong đại ca, anh yên tâm, tôi ngủ rất nhanh, cũng không dễ bị đánh thức.”

Phong Bạc Thành biết Lâm Hạo Sơ đây là không muốn để anh có gánh nặng tâm lí liền cười cười, sau khi gật đầu lên tiếng chào hỏi liền mở cửa đi vào phòng ngủ.

Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, cuối cùng đi vào phòng khách chuẩn bị rửa mặt.

Đột nhiên “ầm ——” một tiếng, hình như có vật nặng va phải vách tường, tiếp theo liền truyền đến tiếng Diệp Tiểu Quan cuồng loạn gào thét: “Không được, lại đến một lần nữa, tôi nhất định có thể áp đảo anh!”



“Ai nói lại đến mấy lần nhưng đều như nhau?! Tôi vừa nãy là sai lầm!!”



“Đệt! Tôi không đau!! Đừng có dong dài!! Chúng ta lại đến!!!”

Cũng không lâu lắm, lại là “ầm ——” một tiếng, xem ra Diệp Tiểu Quan lại bị Phong Bạc Thành không hề hồi hộp áp đảo.

Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút muốn cười, thầm nghĩ Diệp Tiểu Quan thật đúng là vận mệnh bị miểu sát…

“Tiểu tử kia, nguyện đánh cũng phải nguyện chịu thua! Như em mong muốn, đêm nay chúng ta đại chiến đến bình minh…” Trong phòng ngủ chính, gông cùm xiềng xích của Phong Bạc Thành chặt chẽ chế ngự thân thể Diệp Tiểu Quan, anh tiến lại gần má cậu nói.

“Hừ! Ngày mai, ngày mai lại… a…” giọng nói không cam nguyện của Diệp Tiểu Quan lập tức bị che kín trong cái hôn của Phong Bạc Thành.

“A a —— đau quá đi! Anh nhẹ một chút!!” Tuy nói còn cách một bức tường có hiệu quả cách âm tốt nhưng vẫn không thể tránh tiếng tru tréo như chọc tiết lợn của Diệp Tiểu Quan.

Lâm Hạo Sơ không nhịn được bật cười, nghĩ thầm Phong Bạc Thành nói không sai, giọng Diệp Tiểu Quan không nhỏ.

“A a… Anh còn chưa đủ dịu dàng…” Dần dần giọng nói của Diệp Tiểu Quan biến điệu có chút mê ly cùng ái muội không rõ.

Thanh âm làm người ta miên man bất định, người bình thường nghe xong chỉ sợ sẽ nhịn không được nghĩ đến mấy hình ảnh không hài hòa tà dâm thiếu nhi không nên xem, nhưng Lâm Hạo Sơ không phải người bình thường, hắn thậm chí đến lông mày cũng không nhíu một chút, ngay cả sắc mặt vẫn như thường đẩy cửa phòng tắm ra.

Ai ngờ trùng hợp lúc này điện thoại hắn đặt ở tủ đầu giường vang lên. Lâm Hạo Sơ đi qua vừa thấy là Tả Trạm Vũ gọi tới.

“Alô.”

“Bà xã, sao đêm nay em không về nhà?” Lúc này Tả Trạm Vũ đang lười biếng nằm trên giường, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi căn phòng không một bóng người của Lâm Hạo Sơ, hỏi.

“…”

Lâm Hạo Sơ nhíu mày, ngạc nhiên phát hiện động tĩnh hỗn loạn, ái muội của phòng cách vách không ảnh hưởng đến mình nhưng sau khi nghe được giọng nói của Tả Trạm Vũ thanh vậy mà không ngừng được nhớ tới hình ảnh hai người đã từng thân mật, thân thể không khỏi bắt đầu nóng lên…

“Đêm nay tôi ở chỗ của Phong đại ca.” Lâm Hạo Sơ cố nén thân thể khó chịu, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh trả lời.

“A… Bà xã yên tâm, ông xã sẽ không nghi ngờ em!” Tả Trạm Vũ tỏ vẻ chứng minh bản thân rất hào phóng, vô cùng thấu hiểu lòng người.”Nhưng lần sau không được đi cả đêm không về!”

“…” Lâm Hạo Sơ lập tức nghĩ tới hai chữ “nham hiểm”.

“Ừ.” Cuối cùng, hắn vẫn không hề kinh ngạc lên tiếng.

“Haiz… bà xã, nhịp thở của em hình như không thích hợp?” Bên kia điện thoại, Tả Trạm Vũ bỗng dưng tinh thần tỉnh táo, đứng thẳng thân thể kích động hỏi.

Lâm Hạo Sơ: “…”

Thấy vợ mình không trả lời Tả Trạm Vũ liền xác định suy đoán của bản thân, bắt đầu cosplay Conan, vô cùng lãnh tĩnh có trật tự phân tích: “Hiện tại Phong Bạc Thành đang cùng Diệp Tiểu Quan phiên vân phúc vũ, ban đầu em nghe được động tĩnh của họ không có cảm giác nhưng vừa nghe thấy giọng của tôi liền thú huyết sôi trào đúng không?”

Thanh âm dạt dào đắc ý kiêu ngạo của người nào đó xuyên qua điện thoại truyền tới, chỗ nào cũng sặc mùi kiêu căng tự đại, giống như kéo theo 2 5 8 vạn.

Note: 2 5 8 vạn là những quân bài trong mạt chược. Theo baidu, khi chơi mạt chược muốn thắng nhất định phải có ba quân bài này, không có sẽ không thắng, có sẽ càng dễ thắng hơn, thắng lại thêm lượt cho nên ai có 258 liền có thể đắc ý. Hiểu nôm na trong câu này là bạn Sơ khinh bỉ bạn Vũ đắc ý mặt vênh ngược lên giời =)))

“Đúng hay không? Đúng hay không? Đúng hay không?” Người nào đó cố ý liên tục hỏi ba lượt!

Khóe miệng Lâm Hạo Sơ co rút, nếu không phải sớm biết rằng não tên này khác người bình thường hắn nhất định sẽ hoài nghi tiểu tử này có phải cũng lắp camera trong nhà Phong Bạc Thành.

“Vợ! Không cần nhin! Chỉ cần em nói một câu ông xã nhất định đến bên cạnh em!!” Tả Trạm Vũ lần thứ hai bật lưu manh mode, tiếp tục đùa Lâm Hạo Sơ. “Hay là em lo anh lớn lên quá đẹp trai ban đêm ra đường nguy hiểm, chúng ta cũng có thể làm qua điện thoại nha!

Lâm Hạo Sơ hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi: “Không có việc gì thì tôi cúp.”

“Ai nói không có việc gì?” Tả Trạm Vũ cố nén cười ý, hắn biết không thể tiếp tục đùa nữa, nếu không bà xã mềnh nhất định sẽ cúp máy.

Sau khi chỉnh lí tâm trạng, hắn cuối cùng nghiêm mặt nói: “Về Chu Văn Vận, tôi nghĩ đến đến một khả năng.”

“Phụ nữ.” Lâm Hạo Sơ trước khi hắn mở miệng liền nói trước.

Tả Trạm Vũ nghe vậy ngẩn người, nhướng mày nhếch khóe miệng biếng nhác nói: “Quả nhiên là vợ anh, thật sự là có cùng suy nghĩ.”

Thật ra từ trước Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cũng đã có hoạch tìm nhược điểm của Chu Văn Vận để áp chế bà ta.

Lâm Khánh Diệp đã qua đời đã bảy năm, trong bảy năm này Chu Văn Vận được đánh giá vì cái “Trung trinh không đổi” có được thanh danh, cùng với việc củng cố gia sản Lâm gia trong tay, vẫn luôn không tìm đối tượng.

Nhưng Lâm Hạo Sơ lại cho rằng bà ta nhất định có đàn ông ở bên ngoài, dù sao bà ta cũng không có tình cảm thật sự với cha hắn, hơn nữa bà ta rất chú trọng bảo dưỡng, còn để ý hơn đa số phụ nữ khác, về phần ăn mặc càng không buông tha một chút chi tiết.

Đàn bà coi trọng ngoại hình như vậy không có khả năng cam nguyện nửa đời sau sẽ ủy khuất bản thân sống trong cô độc.

Nhưng Chu Văn Vận từ đầu đến cuối đều không có tin tức trên phương diện này. Điều này khiến Lâm Hạo Sơ ngược lại có dự cảm mãnh liệt —— bà ta nhất định có bí mật gì đó không thể lộ ra.

Bởi vậy Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ luôn thuê người điều tra mấy người đàn ông xung quanh bà ta, nhưng lại thu được kết quả là bà ta không hề lui tới với đàn ông, mỗi ngày dường như đều là hẹn đánh bài cùng “nữ bạn bài” cố định.

Ngay từ đầu Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ còn đang kỳ quái, kết quả hôm nay bọn họ không hẹn mà cùng mà chú ý tới vài “nữ bạn bài” “cố định ” …

Có quan hệ không thể đưa ra ánh sáng với Chu Văn Vận có phải chính là mấy “nữ bạn bài” kia không?

Lâm Hạo Sơ không nghĩ tới chính mình thế nhưng cùng Tả Trạm Vũ nghĩ đến cùng một một khả, hơn nữa khả năng này còn nghĩ đến gần như cùng lúc. Hắn vốn định ngày mai sẽ bàn lại chuyện này với Tả Trạm Vũ, không ngờ đêm nay người kia liền gọi điện thoại lại đây.

Đương nhiên, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ không phải hoài nghi Chu Văn Vận giống Lâm Bác Hiên đều thích cùng giới tính, mà bọn họ nghi ngờ mấy “nữ bạn bài” kia luôn che giấu giới tính thật của mình…

Suy  nghĩ này mặc dù có chút hoang đường nhưng Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ không biết sao đều cảm thấy khả năng rất cao.

Mấy “nữ bạn bài” kia Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đều chưa từng thấy qua nên tạm thời chưa có cách xác định.

“Ngày mai tôi để Trịnh tiên sinh chú ý mấy nữ bạn bài kia hơn.” Lâm Hạo Sơ nói.

“Tôi nghĩ… Hẳn là không cần đâu.” Bên kia điện thoại Tả Trạm Vũ lười biếng nói xong, ánh mắt dừng trên dòng chữ giữa màn hình máy tính “Ngài nhận được một email mới”.

Người gửi không công khai thân phận nhưng Tả Trạm Vũ thông qua địa chỉ hòm thư liền đoán được là lão Vương, quản gia nhà Lâm Hạo Sơ.

Tả Trạm Vũ không khỏi cười cười, nghĩ thầm rằng lão Vương vẫn là có chút tâm nhãn, bởi vì lo lắng hòm thư của Lâm Hạo Sơ đã bị hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên theo dõi nên đã gửi sang cho hắn.

Nhưng nói thật, Tả Trạm Vũ đã sớm đoán được hòm thư của mình có khả năng cũng bị Lâm Bác Hiên trời sinh đa nghi theo dõi, nhưng Lâm Bác Hiên nhất định không ngờ rằng đối với cái này hắn sớm đã có phòng bị, thông qua cài đặt một tường lửa khiến kẻ xâm nhập cho rằng mình đã thành công nhưng trên thực tế thông tin truyền đến đều là giả.

Cho nên dù là nhận hay gửi thư, Tả Trạm Vũ đều không sợ mình sẽ để lộ dấu vết.

Thư này là gì Tả Trạm Vũ không rõ ràng lắm, nhưng hắn có một suy nghĩ mãnh liệt: nhất định là một thứ giật gân, đương nhiên phải thưởng thức cùng bà xã mới hay!

Tả Trạm Vũ không chút để ý nhếch môi, để Lâm Hạo Sơ mở máy tính sơ cua của Phong Bạc Thành trong phòng khách lên một hòm thư chống theo dõi khác, hắn chuyển tiếp email sang đó. Sau đó hai người phân biệt cùng mở thư, trên màn hình bỗng xuất hiện hình ảnh vô cùng dâm loạn.

Chỉ thấy Chu Văn Vận trần truồng vậy mà bị hai người đàn ông thanh xuân dạt dào kẹp ở giữa làm vận động xxx, mà còn một tên khác đàn ông hai tay xoa, bóp, nắn trên người bà ta.

Trong màn hình khuôn mặt Chu Văn Vận tràn ngập tình dục, rõ ràng đến mức thậm chí có thể nhìn lông tơ rất nhỏ, bà ta nhíu mày giống thống khổ lại tự vui thích, đôi môi cũng khẽ nhếch, khóe miệng thậm chí chảy nước miếng.

Trong lúc nhất thời phòng Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đồng loạt tràn ngập tiếng thở dốc ồ ồ của đàn ông và tiếng rên tận tình phóng đáng, ngôn ngữ ô uế của Chu Văn Vận. Lúc này bà ta phóng đãng có khac kĩ nữ là bao, nào còn nửa điểm cao quý tao nhã của phu nhân nhà giàu?

Trong phòng, ánh sáng xanh của máy tính chiếu rọi lên mặt Lâm Hạo Sơ, lúc sáng lúc tối, khiến người khác sinh ra một loại cảm giác không rét mà run.

Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm ba nam một nữ giữa màn hình, rất tâm hữu linh tê cùng nghĩ “à, thì ra bốn người cũng chưa chắc đã ghép thành một bàn mạt chược…

Tiểu kịch trường:

Chỉ có cá biết: “Chu Văn Vận, bà out…”

Hết chương 72.

2 vạn

5 vạn

8 vạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play