“Mời lúc nào?” Tả Trạm Vũ dùng giọng nói lạnh nhạt hỏi.

“Lúc cậu đi chụp X quang.” Lâm Hạo Sơ đi đến cạnh giường bệnh liền nhận thấy sắc mặt Tả Trạm Vũ âm trầm hơn lúc nãy rất nhiều, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy? Vì tôi mời hộ lí là nam hả? Nhưng cũng không còn cách nào, mời hộ lí nữ hình như không tiện, hơn nữa hộ lí là nam kia tuổi cũng lớn, kinh nghiệm phong phú, nghe nói còn cẩn thận hơn cả nữ hộ lí.”

Lâm Hạo Sơ mời hộ lí cho Tả Trạm Vũ đương nhiên là phải có năng lực và danh tiếng tốt, lương một ngày gấp ba lần hộ lí bình thường.

Tả Trạm Vũ không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Lâm Hạo Sơ đầu u oán, giống như đang vô cùng không vừa lòng lên án hắn.

Lúc này Lâm Hạo Sơ còn chưa biết người nào đó lúc nãy còn đang vô cùng vui vẻ ảo tưởng ý dâm mình, sau khi xác định Tả Trạm Vũ mọi thứ đều ổn hắn liền nói với Tả Trạm Vũ: “Chút nữa tôi ra ngoài trả tiền thuốc men cho hai tên tuyển thủ kia.”

Tả Trạm Vũ sửng sốt, hắn đương nhiên cũng hiểu hai tuyển thủ mà Lâm Hạo Sơ nói đến kia chính là hai người mà Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thuê đến, hai người họ chính là thủ phạm gây ra tai nạn này. Hắn biết rõ Lâm Hạo Sơ không phải tràn đầy lòng đồng cảm của thánh mẫu, làm như vậy nhất định là đã có suy tính.

Quả nhiên, ngay sau đó Lâm Hạo Sơ nói đầy thâm ý: “Lấy ơn báo oán, là truyền thống tốt đẹp được lưu truyền của dân tộc Trung Hoa.”

Tả Trạm Vũ nghe vậy nhướng mày, lập tức hiểu rõ trong lòng.

Đúng thế, cuộc đua xe tuy rằng không tính là lớn nhưng ít nhiều vẫn hấp thụ chút ánh sáng. Hơn nữa ba người bọn họ đều cùng dẫn đầu, cuối cùng tất cả lại cùng ngã xe sẽ khiến được chú ý hơn. Nếu như Lâm Hạo Sơ không tính toán bỏ qua hiềm khích ban đầu bỏ tiền ra cho hai tên tuyển thủ đã hại mình ngã xe, sau đó những người yêu thích đua xe biết được chuyện này nhất định sẽ không biết mệt mỏi mà tuyên truyền cho hắn. Cứ như vậy hắn liền thành công xây dựng hình ảnh ôn hòa thân thiện, mà đây là một trong những tố chất mà một người thừa kế gia nghiệp không thể thiếu.

Huống hồ những tuyển thủ cùng người yêu thích đua xe tham gia trận đấu lần này có những người là thiên kim, thiếu gia.

“Tức phụ nhi của mình không hổ là con trai của người nắm giữ công ty kiệt xuất, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử!” Tả Trạm Vũ không khỏi cười hì hì tán dương.

Lúc này Lâm Hạo Sơ có lẽ là nể cái câu “người bệnh lớn nhất” nên cũng lười tính toán chuyện xưng hô với Tả Trạm Vũ. Hắn giúp Tả Trạm Vũ điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

“Trời ơi! Đáng tiếc cho các cô không đến tận hiện trường mà coi, hai vị nam thần hôn đến vô cùng mãnh liệt đó ư ư! Một trong hai nam thần còn vì lo lắng cho thương tích của bạn trai mà khóc đóa!”

“Á á! Tui thật hối hận khi xe cứu thương đi lại không xin đi theo!”

Khi Lâm Hạo Sơ vừa đóng cửa phòng bệnh chợt nghe thấy vài nữ y tá đang đứng trước bàn hưng phấn thảo luận về mình và Tả Trạm Vũ.

Hắn dừng một chút, rất nhanh liền bình tĩnh đi qua.

Nếu hắn khi ấy đã dám hôn Tả Trạm Vũ trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên cũng không sợ người khác bình luận về bọn họ.

“Oa oa oa! Này chính là một trong số các nam thần!” Một nữ y tá khi nhìn thấy Lâm Hạo Sơ đang đi về phía này trong giây lát hai mắt sáng lên, hạ giọng nói với những đồng nghiệp bên cạnh.

“Đẹp trai quá đi! Vừa đẹp trai bay bổng lại vừa có khí chất…” Vài nữ y tá đều dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt say mê.

Lâm Hạo Sơ nghe các cô khe khẽ nói nhỏ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mấy cô y tá này có lẽ mấy ngày tới sẽ phụ trách thay băng đổi thuốc cho Tả Trạm Vũ nên hắn muốn tận dụng thời cơ thể hiện thái độ thiện ý với các cô một chút.

Tuy rằng hắn cũng không hề nghi ngờ về sức hút cá nhân của Tả Trạm Vũ, có lẽ nam nữ già trẻ đều bị cái tên này mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Nghĩ như vậy Lâm Hạo Sơ liền phá lệ nở một nụ cười vô cùng đẹp trai tươi sáng với các nữ y tá, vài cô giật mình hú lên chói tai.

Trong thời gian Lâm hạo Sơ đi trả tiền viện phí cho hai tên tuyển thủ kia thì nam hộ lí Lâm Hạo Sơ tốn một số tiền lớn mời tới cũng dựa theo số phòng bệnh chuẩn xác không sai tìm đến phòng VIP này.

Hộ lý ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, nhìn qua rất hàm hậu và thành thật, trên mặt cũng nợ rộ tươi cười hòa ái. Ông nhìn nằm Tả Trạm Vũ nằm trên giường bệnh thầm nghĩ thằng nhóc này lớn lên cũng thật đẹp trai, tâm trạng ngay lập tức cũng vui theo.

Trong mười mấy năm hành nghề, chăm sóc qua vô số bệnh nhân nhưng lúc này đây tâm tình hộ lí càng vui hơn nữa.

Không có biện pháp, lòng thích cái đẹp mọi người đều có! Làm mệt, ông có thể nhìn thằng nhóc đẹp trai này củng cố tâm trạng.

“Con trai, để chú giúp con rửa mặt!” Chú hộ lí chăm chỉ chịu khó nói xong liền lấy ra khăn mặt và chậu rửa mặt mới mua, bắt đầu làm việc.

Tả Trạm Vũ vẻ mặt chết lặng nhìn chú hộ lí cầm khăn ướt đến trước mặt mình, nói: “Chú.”

“Hả!” Chú hộ lí vô cùng vui vẻ nhiệt tình lên tiếng.

“Cháu là đồng tính luyến ái.” Tả Trạm Vũ ánh mắt sâu kín nhìn chăm chú ông chú hộ lí, mặt không đổi sắc nói: “Cháu thích đàn ông.”

Ông chú hộ lí giật mình, trong nháy mắt giơ hai tay trước ngực, như là sợ hãi Tả Trạm Vũ sẽ khinh bạc mình, lập tức nhảy cách xa giường bệnh mấy mét.

“Này… này… Nhóc mi vẫn là thôi đi! Chú đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc!” Ông chú hộ lí vừa sợ vừa xấu hổ nói xong liền nhanh chóng mở chạy mất.

“Hơn nữa cháu còn thích người trưởng thành nhiều tuổi như chú, tuyệt!” Tả Trạm Vũ tiếp tục lớn tiếng nói.

Ông chú hộ lí ngoài hành lang nghe thấy vội vàng vừa đi vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị nhắc nhở những nam đồng nghiệp của mình, ngàn vạn lần đừng nhận mối làm ăn này…

Cũng không lâu lắm Lâm Hạo Sơ trở lại phòng bệnh, vô cùng không hiểu nói: “Thật sự là kỳ quái, nam hộ lí vừa nãy gọi điện cho tôi nói trong nhà có việc, xem ra tôi lại phải mời người khác.”

Tả Trạm Vũ bỗng dưng cười, tươi cười vô hại và giảo hoạt.

Lâm Hạo Sơ thấy thế thì nhướng mày, loáng thoáng đoán ra chuyện này khẳng định có liên quan đến cái tên kia…

“Bảo bối nhi, mau đỡ tôi đi toilet!” Tả Trạm Vũ cười tủm tỉm nhìn Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt gian xảo cười nói.

Lâm Hạo Sơ liếc mắt, sắc bén nhận ra âm mưu trong lòng người nào đó.

“Nhanh lên nha bảo bối, người ta sắp nghẹn chết rồi!” Người nào đó lại lo lắng lại đáng thương nói.

Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, chỉ có thể thật cẩn thận mà đi đến đầu giường giúp Tả Trạm Vũ đứng lên, che chở tay hắn hướng toilet đi đến.

Trong toilet, Tả Trạm Vũ nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ rồi lại nhìn thoáng qua hai tay mình, ý tứ gì thì quá rõ ràng dễ hiểu.

Lâm Hạo Sơ tránh đi ánh mắt sáng quắc đầy ý tứ của người nào đó, vươn tay cởi quần hắn… Quần lót, sau đó, dùng tay đỡ vị đồng chí lão Nhị nào đó đã từng rất nhiều lần kiêu ngạo với mình…

“Đúng đúng… Thật là thoải mái…” Tả Trạm Vũ hí mắt vẻ mặt tiêu hồn nói.

Mặt Lâm Hạo Sơ tối sầm, hận không thể trực tiếp rút cái thú oan nghiệt của Tả Trạm Vũ!

Nhìn vẻ mặt phóng đãng của người nào đó, còn có cả cái câu không có tiết tháo kia, người không biết còn tưởng hắn đang làm gì!

“Không đi vệ sinh tử tế tôi buộc cái đồ chơi của cậu lại.” Đến lúc đó nhìn coi mi khó chịu hay không! Nhìn coi mi còn dâm thế nào được nữa!

Lâm Hạo Sơ tức giận nói.

Tả Trạm Vũ cười đến không có da mặt, nhớ tới trước đây mình từng nghe qua ở chỗ nào đó về mấy món đồ chơi SM gì kia…

Văn hóa giường chiếu thật đúng là bác đại tinh thâm, đòi hỏi hắn và tiểu thụ nhi nhà mình phải dùng cả đời để nghiên cứu…

Khụ khụ ——

Tả Trạm Vũ lấy lại bình tĩnh, vừa giải quyết nhu cầu sinh lí vừa ý vị sâu sa nói: “Tức phụ nhi, tôi to hơn cậu đúng không?”

Lâm Hạo Sơ không khỏi quăng cho hắn cái xem thường ở trong lòng, đối với hình tượng “khỏe mạnh hài hòa” của Tả Trạm Vũ đã hoàn toàn không còn nghĩ đến nữa.

“Bà xã, ông xã đang rất nghiêm túc, chưa thấy qua sao?”

Đây chính là tôn nghiêm đàn ông, kiêu ngạo đàn ông, là vũ khí để quyết định tương lai ai cầm trịch! Cho nên hắn thật sự rất muốn biết, mình có lớn hơn của Lâm Hạo Sơ hay không.

Tả Trạm Vũ nghĩ mình sẽ vì tính phúc của tiểu thụ nhi trong tương lai mà xem thêm nhiều GV, thậm chí cố gắng so sánh qua.

Hùng phong của hắn, quá dễ dàng miểu sát những người đó…

Huống hồ, kích cỡ của hắn cũng là siêu việt so với đàn ông châu Á!

Lâm Hạo Sơ nghe giọng điệu u oán của Tả Trạm Vũ tựa như đang trách hắn không cho mình xem liền có chút không còn lời gì để nói.

“Bà xã, mau giúp ông xã mặc quần lại đi!” Tả Trạm Vũ tiếp tục không mặt mũi không da mặt làm nũng.

Lâm Hạo Sơ không để ý đến hắn, chỉ hơi hơi ngồi xổm xuống giúp hắn mặc quần, trong lúc vô ý mà quét kia hai cái đùi vô cùng rắn chắc, hắn nghĩ thầm rằng cảnh xuân như này mà để đám sắc nữ kia nhìn thấy có lẽ sẽ lại YY: làm loại chuyện này thật là hăng hái quá đi!!!

Tả Trạm Vũ lần này vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, sau khi Lâm Hạo Sơ mặc xong quần rồi đứng dậy liền phát hiện người nào đó rất ngoan ngoãn rất an tĩnh đang nghiêm túc phân cao thấp theo dõi cái gì đó giữa hai chân mình, giống như hận không thể dùng ánh mắt lột quần hắn xuống…

Mãi cho đến hai người từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lâm Hạo Sơ đỡ Tả Trạm Vũ nằm xuống giường, ánh mắt Tả Trạm Vũ thế mà vẫn còn sáng quắc nhìn chỗ đó của hắn…

“Cậu lớn, cậu lớn được chưa?” Lâm Hạo Sơ hít một hơi thật sâu.

Người nào đó cuối cùng cũng được như nguyện, nhếch môi cười đến là vui vẻ.

Tiểu kịch trường:

Tả Trạm Vũ: “Ông đây dung tục vậy đấy, thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play