Vừa cắn xuống Vương Đại Hải mới ý thức được không đúng, một miếng dưa chuột ngậm trong miệng, không dám nhai lại không dám phun, anh đang lúng túng, Thẩm Ngôn lại có vẻ như tự nhiên lấy dưa chuột về cắn tiếp một cái, nhai răng rắc răng rắc lanh lảnh.

Thấy Vương Đại Hải nghiêm mặt không nhai, Thẩm Ngôn xấu xa chọc anh: “Ca ca, sao không nhai dưa chuột? Ngậm ăn hả?”

“Không, quên nhai.” Vương Đại Hải vội vàng đỏ mặt nhai nhai, tâm tình kích động cứ như đã dâng ra nụ hôn đầu, chiếc xe cùi bắp sắp bị anh lái luôn xuống ruộng rau.

Thằng bé nhà người ta tin tưởng mày đến thế, mày lại dùng ý nghĩ xấu xa báo đáp người ta? Vương Đại Hải mày xấu xa, mày thật xấu xa! Trong lòng Vương Đại Hải điên cuồng chửi mình một trận!

Thẩm Ngôn mặt ngoài thuần lương kì thực bên trong còn “xấu xa” hơn cả Vương Đại Hải thích ý hơi nheo mắt lại, kéo cửa xe xuống thưởng thức đồng ruộng xanh biếc mênh mông, đuôi hồ ly dương dương tự đắc lung lay.

Xe đậu ở một chỗ dưới chân núi, đây là một ngọn núi nhỏ, trên núi không có đường, chỉ có một lối mòn do các thôn dân đi ra, độ rộng chỉ có thể cho một người thông hành, hai bên đường mòn là hoa cỏ dại và cây lá sum xuê.

Vương Đại Hải lấy từ cốp sau ra một cái hộp giữ nhiệt ngay ngắn chỉnh tề và một cái balo leo núi, một cái xách một cái đeo, chỉ chỉ lối mòn kia giới thiệu: “Núi này thấp, hai mươi phút là có thể leo đến đỉnh, trên đỉnh bằng phẳng, còn trọc lốc, nhìn xuống phong cảnh tầm mắt trống trải, nấu cơm dã ngoại cũng không sợ lửa lan ra.”

“Được.” Thẩm Ngôn hiểu chuyện nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Vương Đại Hải, bảo, “Cho em xách một cái đi, em có thể xách nổi.”

“Có anh đây mà còn cần em xách hả?” Vương Đại Hải cười cười, hai thứ này đều rất nặng, anh nào có nỡ lòng để Thẩm Ngôn cầm, thấy Thẩm Ngôn không muốn để hai tay trống trơn, Vương Đại Hải liền săn sóc đưa qua một chai nước khoáng, “Em cầm cái này, giúp anh giảm bớt chút gánh nặng đi.”

Thẩm Ngôn: “…”

Vương Đại Hải chỉ chỉ đường núi nói: “Em lên trước đi, anh theo phía sau em, lỡ như em té xuống thì cũng ngã lên trên người anh trước.”


Thật ra đường núi này cũng không gồ ghề cỡ nào, Vương Đại Hải chỉ xuất phát từ bản năng bảo vệ người khác, muốn ngăn chặn tất cả khả năng xảy ra tình huống xấu.

Trong lòng Thẩm Ngôn ấm áp thoải mái, cầm bình nước khoáng bắt đầu leo núi.

Hai mươi mấy phút sau hai người lên đến đỉnh, Vương Đại Hải mở balo leo núi ra, trước tiên lấy ra một tấm ni lông trải trên mặt đất để Thẩm Ngôn ngồi, lại từ trong balo leo núi móc ra bếp lò, bát đũa, cùng với… một cái chảo to.

Thẩm Ngôn thoáng nhìn Vương Đại Hải vẻ mặt hàm hậu lấy chảo ra ngoài, nước uống được một nửa phun hết ra đất: “Ha ha ha ha ha, anh thực sự là…”

Vương Đại Hải tốt tính cười theo: “Sao thế?”

Thẩm Ngôn lau nước bên môi, vững vàng đánh ra một quả bóng thẳng: “Thực sự là cực kỳ đáng yêu.”

Đời này chưa từng bị người ta dùng từ đáng yêu để hình dung, Vương Đại Hải tay chân luống cuống gãi gãi đầu, một luồng cảm xúc ngọt ngấy dâng trào trong lòng, nhưng anh không biết nên nói ra khỏi miệng như thế nào, huống hồ dù biết thì cũng không dám nói, đành phải hóa ngọt ngào thành sức lực, càng chuẩn bị đồ đạc nấu nướng nhanh như gió, Thẩm Ngôn không ngừng xoay vòng bên cạnh anh, muốn giúp đỡ đảo đồ ăn hoặc là nướng nướng đồ, đợi một chốc lại phát hiện mình căn bản không xen tay vào được, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, ngồi xuống tấm ni lông chờ đồ ăn sẵn.

Trong chảo, miếng thịt màu mỡ đã ướp sẵn phát ra tiếng xèo xèo, cà và khoai tây cắt lát hút đủ dầu bị xào cho ráo nước, khô cằn chỉ còn lại hương thơm đòi mạng, cách bếp lò không xa còn có một đống lửa nhỏ ở trạng thái nguyên sinh tự mình thiêu đốt, bên dưới là hai củ khoai lang vai sóng vai nằm chung với nhau chậm rãi chín dần, Vương Đại Hải còn dùng nước suối rửa sạch mấy cây nấm nhỏ bọn họ hái được ven đường lên núi, ném vào trong chảo xào, tuy rằng ăn không được mấy cái nhưng mà chủ yếu là tình thú.

“Ba cây này là em hái.” Thẩm Ngôn dùng đũa chỉ chỉ ba cây nấm trắng nhỏ cấp tốc bị dầu rán thành màu vàng óng, công chính chấp chưởng quyền phân phối, “Lát nữa chúng ta mỗi người một cây rưỡi.”

Đây chính là thành quả lao động! Cực kỳ có ý nghĩa!

Vương Đại Hải dung túng nhìn cậu cười, nói: “Được, mỗi người một cây rưỡi, anh hái được bốn cây màu xám mỗi người hai cây.”

Trên mảnh đất trống yên tĩnh giữa núi tràn ngập mùi yêu đương chua lè, nhưng mà một người trong cuộc lại không hề hay biết gì về việc này…

Thẩm Ngôn ăn đến béo tròn béo trục, đứng dậy ngồi lên một tảng đá lớn bằng phẳng, nâng món điểm tâm ngọt sau bữa ăn – củ khoai lang nướng hơi phỏng tay, vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh dưới núi, mặc dù cậu gầy gò, nhưng mà thiếu niên mười mấy tuổi thường có sức ăn dồi dào không tương xứng với vóc người, giống như không bổ bề ngang mà chỉ bổ bề dọc. Vương Đại Hải thấy cậu nhóc ăn no, mới yên lòng buông bụng gặm lấy gặm để, một chút đồ ăn cũng không lãng phí, trong hộp giữ nhiệt chỉ còn lại mấy cái túi buộc kín đựng nước đá.

Lúc xuống núi, trình tự của hai người liền đổi thành Vương Đại Hải ở phía trước Thẩm Ngôn ở phía sau, hai người đi tới đi tới, Thẩm tiểu thiếu gia yếu ớt bỗng nhiên trượt chân, rất phù hợp với thiết lập tính cách mà té lộn mèo một cái trên đường núi, phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi.

“Không sao chứ!?” Vương Đại Hải sợ hết hồn.

Thẩm Ngôn chật vật ngồi dưới đất, cảm thấy cổ chân trật rất đau, cậu lập tức xoay xoay cổ chân, phát hiện hoạt động không bị hạn chế.

Thẩm Ngôn há miệng đang muốn nói không sao, trong đầu lại âm thầm nảy ra một chủ ý thiếu đạo đức, vì thế chữ “không” đánh một vòng bên môi, lại bị Thẩm Ngôn nuốt vào bụng.

“Shhh —— đau quá.” Lông mày thanh mảnh của Thẩm Ngôn xoắn lại, cắn môi đến trắng bệch, diễn sâu cưỡng ép ủ ra một túi nước mắt, da dẻ yếu đuối quanh mắt nổi lên màu hồng nhàn nhạt.

Người thành thật Vương Đại Hải nhất thời đau lòng đến độ tim như bị dao cắt!

“Em đừng nhúc nhích.” Vương Đại Hải quỳ một gối bên chân Thẩm Ngôn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng cuốn ống quần Thẩm Ngôn lên, kiểm tra tình trạng cổ chân Thẩm Ngôn, trán sốt ruột đổ cả mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói, “Không đỏ không sưng, may mắn may mắn, em thử xem có thể nhúc nhích hay không?”

Ánh mắt Thẩm Ngôn sáng rực lên nhìn Vương Đại Hải sốt ruột vì mình, con ngươi xoay chuyển một vòng, nghĩ thầm ngụy trang lố quá sợ là sẽ phải về sớm đi khám bác sĩ, nhưng cậu còn muốn đi lái máy bay với Vương Đại Hải, liền xoay chuyển cổ chân một cách thích hợp nói: “Hoạt động không thành vấn đề.”

“Vậy hẳn là không bị thương xương cốt.” Vương Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, nâng cánh tay Thẩm Ngôn đỡ cậu dậy, “Em chậm rãi giẫm xuống đất thử xem, xem có thể dùng sức hay không.”

Thẩm Ngôn nghe lời đạp xuống đất, cảm thấy hoàn toàn đứng được, chỉ có điều hơi đau chút, nhưng cũng hoàn toàn ở mức độ có thể chịu đựng, thật sự kêu cậu tự mình đi từ trên núi xuống thì khẽ cắn răng cũng có thể đi, nhưng căn cứ vào tôn chỉ bắt nạt người thành thật, Thẩm Ngôn vẫn giảo hoạt tìm từ ngữ: “Có thể dùng sức, xương cốt khẳng định không sao, chỉ là đau, chắc là bong gân.”

“Bong gân trước tiên cần phải chườm lạnh, qua nửa ngày rồi lại chườm nóng…” Vương Đại Hải lẩm bẩm tri thức mà mình biết, bỗng nhiên vỗ đùi mở hộp giữ nhiệt ra, xách ra từ bên trong một túi nước đá đã tan một nửa, “Vừa hay chườm lạnh luôn!”

Dứt lời, Vương Đại Hải cấp tốc cởi cái áo thun trắng trên người, trước tiên đặt túi nước đá ẩm ướt vào trong áo thun bao lấy, lại gấp áo thun làm đôi thành một dải dài, quấn trên cổ chân Thẩm Ngôn, mặc dù nhìn rất cồng kềnh, nhưng cũng may quả thật có thể đưa đến hiệu quả chườm lạnh. Trên người Vương Đại Hải ngoại trừ cái áo thun trắng này thì không mặc gì khác, vừa cởi một cái nửa người trên liền trần trụi, một thân cơ bắp tinh tráng kiện mỹ liếc mắt một cái là rõ mồn một, cơ bụng góc cạnh rõ ràng như tám miếng gạch đặt chỉnh chỉnh tề tề, mỗi cái lỗ chân lông đều liều mạng phả ra hormone.

Thẩm Ngôn vạn lần không ngờ rằng trật chân chút xíu còn có thể nhận được phúc lợi cỡ này, giả vờ ngoan ngoãn nhìn chằm chằm Vương Đại Hải, trong lòng lại thổi vài tiếng huýt sáo lưu manh.

“Được, như thế là được.” Vương Đại Hải cố định túi chườm đá, thẳng eo dậy vỗ vỗ tay.

“Cám ơn ca ca.” Thẩm Ngôn thấy Vương Đại Hải nhìn sang, vội rũ mi mắt xuống, làm ra dáng vẻ thỏ trắng nhỏ thanh thuần ngại ngùng nhìn người.

Vương Đại Hải ở trần trước mặt Thẩm Ngôn cũng xấu hổ muốn chết, nhưng anh không có đem quần áo dự bị, hết cách, chỉ có thể kiềm chế cơn xấu hổ, lưng quay về phía Thẩm Ngôn quỳ một gối dưới đất, nói: “Em lên đi, anh cõng em xuống núi.”

Thẩm Ngôn nuốt ngụm nước miếng với tấm lưng màu tiểu mạch cơ bắp xốc vác của Vương Đại Hải, đắc ý nằm lên, hai tay ôm cổ Vương Đại Hải, đặt cằm trên vai Vương Đại Hải, dòng khí lúc hít vào thở ra không nghiêng không lệch phả lên trên tai phải Vương Đại Hải. Vương Đại Hải run lên như có dòng điện chạy qua, lỗ tai phải lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà đỏ lên, anh lắp bắp nói: “Cái đó… đừng thổi vào lỗ tai anh.”

“A, ngại quá.” Thẩm Ngôn nhịn cười quay mặt ra phía ngoài.


Một tay Vương Đại Hải ôm lấy hộp giữ nhiệt và balo leo núi, cõng Thẩm Ngôn xuống núi.

Đường núi xóc nảy, Vương Đại Hải cứ đi một bước, Thẩm Ngôn trên lưng anh sẽ nhẹ nhàng cọ trên người anh một chút, hai người đều bị sự ma sát bé nhỏ này làm cho run lên, lại thêm Thẩm Ngôn đúng là chịu chút kích thích ở phương diện vật lý, vì vậy chẳng được bao lâu, Thẩm Ngôn liền quẫn bách phát hiện thân thể của mình không nghe lời…

Chính là thiện ác tất có báo, thiên đạo hảo luân hồi, ngày thường Thẩm Ngôn bắt nạt Vương Tiểu Hải bắt nạt đến vui vẻ, không ngờ rằng báo ứng rơi hết xuống đầu Thẩm Tiểu Ngôn!

Thẩm Tiểu Ngôn tỉnh dậy trong bóng tối, mở một con mắt duy nhất, khiếp nhược đứng dậy, chọt chọt eo Vương Đại Hải.

Hai vành tai Vương Đại Hải đột nhiên trở nên đỏ chót, hiển nhiên là cảm giác được, chỉ là để tránh lúng túng nên cố ý giả ngu.

Thẩm Ngôn lúng túng đồng thời cũng sảng khoái, cũng chậm rãi đỏ mặt.

Vì vậy, trên đường xuống núi gò má hai người đều đỏ bừng, từng người mơ tưởng viển vông ở trong đầu, lúc này Vương Đại Hải cũng cảm giác được nhịp tim Thẩm Ngôn nhanh giống hệt anh, đến cuối cùng Vương Đại Hải cũng không rõ nhịp tim của ai với ai, dù sao thì cũng đều là nhịp điệu sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.

Mười phút sau, cuối cùng Vương Đại Hải cũng coi như xuống tới chân núi, sự dằn vặt ngọt ngào tuyên bố kết thúc, anh mở cửa ghế phó lái đặt Thẩm Ngôn vào. Hai người vừa tách ra, Thẩm Ngôn mới phát hiện khoảng áo trước ngực mình đều bị ngâm đến sũng nước, hiển nhiên đoạn đường này sau lưng Vương Đại Hải chảy không ít mồ hôi.

Vương Đại Hải ở trần ngồi vào ghế lái, trong xe yên tĩnh tích tắc, Thẩm Ngôn dùng giọng nói hơi khàn mở miệng: “Ca ca, cái đó, thật ngại quá…”

Vương Đại Hải cười gượng hai tiếng, vội bảo: “Không có gì không có gì, hiểu mà, cái này là phản ứng bình thường.”

Khuôn mặt Thẩm Ngôn đỏ bừng bừng ưm một tiếng, nửa thật nửa diễn cúi đầu xoắn xoắn tay.

Vương Đại Hải một lòng sợ Thẩm Ngôn lúng túng khó chịu, não co rút, lấy chính bản thân mình ra để thuyết phục người khác: “Đừng để trong lòng, con trai như vậy là bình thường, anh cũng thường như vậy mà, trưa hôm nay lúc anh bắt cá còn…”

Đệt! Nhỡ miệng rồi!

Vương Đại Hải hít vào một ngụm khí lạnh, một giây hoá đá, ngây ngốc nhìn về phía trước, cảm giác hình tượng chính trực vĩ đại của mình đang chực đổ nát.

Thẩm Ngôn ngẩn ra, xoay đầu, chống trán nhỏ giọng cười.

“Ây, em, ” Vương Đại Hải xấu hổ đến vò đầu bứt tai, “Cậu bạn, em… đừng cười, đều là ngoài ý muốn.”

Thẩm Ngôn bình ổn tâm tình một chút, thấy còn đùa nữa thì bé bự đáng yêu trước mắt sẽ nổ tung mất, liền săn sóc nói tránh đi: “Hôm qua em đã muốn nói, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi mà anh còn gọi em là ‘cậu bạn’, thật mất tự nhiên.”

“Cũng đúng.” Vương Đại Hải nhanh chóng tiếp lời cứ như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, “Vậy sau này anh trực tiếp gọi tên em nhé?”

Thẩm Ngôn lạnh lùng trừng anh một cái, không lên tiếng.

Thần kinh Vương Đại Hải có thô hơn nữa thì cũng biết đây là biểu thị không đồng ý, vội tiến hành cứu vớt đối với đáp án vừa rồi: “Anh gọi em trai anh là Tiểu Khê, nhưng tên em chỉ có một chữ, vậy…” Yết hầu Vương Đại Hải lăn lăn, thấp thỏm nói, “Vậy gọi em là Ngôn Ngôn nha?”

Thẩm Ngôn lộ ra khuôn mặt tươi cười, biểu thị đáp án thông qua.

Vương Đại Hải thăm dò kêu một tiếng: “Ngôn Ngôn.”

Thẩm Ngôn bị giọng trầm thấp của Vương Đại Hải thả thính tới thân thể run rẩy, nâng tay đáp: “Đây!”

Vương Đại Hải không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc kiểu người đàn ông đã kết hôn, cảm thấy kêu xong một tiếng này, môi răng toàn là ngọt ngào.

Vương Đại Hải lo lắng Thẩm Ngôn đau chân, vốn dĩ muốn sớm về thành phố đi bệnh viện khám, nhưng lại thua trận dưới thế tiến công liên tù tì của Thẩm Ngôn “giờ đã không còn đau nữa”, “khẳng định không sao đâu không cần khám bác sĩ” cùng với “em muốn lái máy bay”.

Mấy năm trước, vì để dừng chân thuận tiện, Vương Đại Hải đã mua một căn hộ nhà nông ở bên này, có lúc anh qua bên này kiểm tra công việc hoặc là xử lý chút sự vụ, buổi tối lười lái xe về thành phố thì sẽ ở lại nông gia viện, bên trong đầy đủ các loại đồ dùng hàng ngày. Vương Đại Hải về nông gia viện tìm ra một áo dự bị mặc vào, sau đó giữ nguyên kế hoạch mang Thẩm Ngôn đi lái máy bay.

Tuy rằng Thẩm Ngôn vẫn luôn nói không sao không sao, nhưng Vương Đại Hải dừng xe, chân Thẩm Ngôn lại đau đến không đi nổi, một đoạn đường ngắn ngủn từ xe đến máy bay Vương Đại Hải dứt khoát ôm công chúa luôn, ôm Thẩm Ngôn đi về phía máy bay.

Hai người ngồi vững trên máy bay, Vương Đại Hải vẫn không yên lòng, cẩn thận kêu một tiếng: “Ngôn Ngôn.”

Thẩm Ngôn: “Hả?”

Vương Đại Hải được đáp lại, trong lòng ngọt lịm: “Chân em thực sự không sao chứ? Đừng có cố sức.”

Thẩm Ngôn kiên định lắc đầu: “Không có gì, như bây giờ không đau.”


Quả thực chính là cái chân đau của Schrödinger*!

*Bắt nguồn từ thí nghiệm “con mèo của Schrödinger”, nói về sự chồng chập trạng thái của các hệ lượng tử, bạn nào giỏi vật lý có thể search thí nghiệm này trên gu gồ, mình không đủ trình để giải thích nó. Ý ở trong truyện đại khái là nếu không nói tới thì chân Thẩm Ngôn có thể đau hoặc không đau (không biết được), nhưng vì Vương Đại Hải hỏi tới cho nên nó chắc chắn là đau. Ai hiểu về thí nghiệm đó thì giải thích lại giúp mình nhé. 

Máy bay trong nông trường của Vương Đại Hải tuy nói là dùng cho nông nghiệp, nhưng Thẩm Ngôn không có nghiên cứu gì đối với phương diện này cũng nhìn không ra rốt cuộc nó với máy bay trực thăng loại nhỏ bình thường có điểm bào khác nhau về bản chất, lên máy bay thắt chặt dây an toàn, tràn đầy phấn khởi sờ đông nhìn tây, xác nhận lại: “Ca ca, anh lái máy bay thế nào?”

“Lái không tệ, yên tâm, mấy năm trước anh từng đi thi, tuyệt đối là có bằng lái.” Vương Đại Hải chỉ chỉ tai nghe ra hiệu Thẩm Ngôn đeo lên, cười ha hả nói, “Mang tai nghe lên đi, đợi chút nữa chúng ta dùng tai nghe giao lưu, cái này tạp âm lớn, ngoại trừ biết bay thì cũng chả khác gì máy kéo.”

Thẩm Ngôn buồn cười đeo tai nghe lên, nghĩ thầm cái này khác biệt hơi nhiều so với “bá đạo tổng tài lái máy bay tư nhân” trong tưởng tượng…

Thế nhưng, cậu thích.

Công tác chuẩn bị trước khi cất cánh tiến hành xong xuôi, cánh quạt cuốn lên cơn lốc loại nhỏ ở xung quanh, vụn cỏ và bụi bặm bé tí bay lượn tứ tán, máy bay ung dung thong thả cất cánh, không bao lâu, đồng ruộng dưới đất liền biến thành từng ô từng ô rõ ràng, màu sắc sâu cạn không đồng đều, bá đạo tổng tài Vương Đại Hải khá là tự hào giới thiệu đế quốc thương nghiệp của anh cho Thẩm Ngôn: “Miếng đất ở phía đông là trồng bắp đặc chủng, miếng đất lớn ở phía nam là trồng việt quất, trồng việt quất cực kỳ có lời, hiện giờ việt quất khô, việt quất tươi trên thị trường đều bán rất tốt, cung không đủ cầu, trồng bao nhiêu bán hết bấy nhiêu…”

Thẩm Ngôn cười tủm tỉm lắng nghe, khéo léo gật đầu, ánh hoàng hôn nơi chân trời kéo cái bóng cực lớn của ngọn núi và tầng mây phóng xuống mặt đất bao la bát ngát, bóng đen dày đặc và nắng chiều màu cam ấm phân cách mặt đất rất có cảm giác nghệ thuật, đám mây được phác hoạ ra ánh vàng nhạt tựa như đưa tay là có thể chạm tới, Thẩm Ngôn lấy điện thoại di động ra chụp lại, cũng rất tâm cơ bắt luôn bên má của Vương Đại Hải vào trong khung hình, đường nét khuôn mặt Vương Đại Hải anh tuấn góc cạnh, cho nên gò má còn cao hơn khi nhìn ở góc chính diện, nói là mặt nghiêng hoàn mỹ cũng không quá đáng, Thẩm Ngôn chụp tanh tách vài tấm, chụp tới cuối cùng liền dứt khoát chỉ chụp trộm Vương Đại Hải.

… Rất xứng đôi, Thẩm Ngôn cúi đầu xem ảnh, lỗ tai tiểu hồ ly sung sướng run lên.

Máy bay bay về phía nắng chiều và trời xanh, hết thảy đều rất tốt đẹp.

Hết chương 45

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play