*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành thoáng nghĩ, dù sao bây giờ Hoắc Hành Chu cũng biết chuyện mình không nghe được, không cần thiết giấu giếm nữa, bèn nói thẳng: “Thầy Trình đã biết chuyện tớ không nghe được, dặn tớ sau này khi đến ghi danh trường học phải chú ý một chút.”

Hoắc Hành Chu cau mày: “Làm sao thầy ấy biết?”

“Báo cáo kiểm tra sức khỏe.” Lạc Hành nhíu mày một cái rồi lại dãn ra, cẩn thận che giấu sự đau khổ, cười một cái: “Hình như nghe thấy có người loan truyền trong trường… Chuyện tớ không nghe được, bị thầy ấy nghe thấy.”

Ngón tay Hoắc Hành Chu căng thẳng siết chặt cổ tay cậu, con ngươi lạnh lẽo nhìn một vòng quanh lớp học, lẽ nào là người trong lớp?

“Chắc không phải đâu.” Lạc Hành vội kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: “Lúc tớ trở về thì trông thấy mấy nữ sinh lén lút nói không nghe được chẳng phải chuyện gì lớn, chẳng ảnh hưởng đến việc gì… các cậu ấy sẽ không đâu.”

Thật ra cho tới bây giờ, Lạc Hành đều có một loại chấp niệm đối với tai của mình, vẫn luôn hy vọng mình có thể tích góp tiền làm phẫu thuật. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bây giờ mất đi điều kiện chữa trị tốt nhất, cậu đã không ôm hy vọng nữa rồi.

Đặc biệt là Hoắc Hành Chu đã nói, nghe không được thì sao, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tớ thích cậu, nên cậu đã hoàn toàn buông bỏ.

Người khác đối xử thế nào, cậu cũng không quan tâm. Chỉ cần Hoắc Hành Chu không ghét bỏ cậu khiếm khuyết, vậy là đủ rồi.



Hoắc Hành Chu cúi đầu cười nhạo một tiếng, lại ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hành vẫn còn nói liên miên, giơ tay dán lên môi cậu, thấp giọng cười: “Sốt ruột giải thích thay người khác, mình thì chẳng thèm để ý?”

Lạc Hành sợ hết hồn, vội gạt tay hắn ra, đỏ mặc lắc đầu, thành thật đáp: “Trước đó cậu nói không để ý… tớ mới, mới yên tâm.”

Hoắc Hành Chu ‘Ôi chao’ một tiếng, giơ tay túm eo cậu kéo về phía mình, dùng sức xoa hai cái rồi cười nói: “Nói dóc, đổi câu khác.”

Lạc Hành hoảng sợ liếc nhìn các bạn học, đỏ mặt lắc đầu chẳng chịu nói, lại bị hắn dùng thêm lực ấn xuống một cái, hơi thở run rẩy xin tha: “Tớ nói, cậu đừng ấn…”

“Không nói dối?” Hoắc hành Chu giơ tay bóp mũi cậu, cố tình hỏi.

“Không, không biết… Tớ không nói dối cậu.”

Đột nhiên bị ngạt thở khiến cậu chỉ có thể thở bằng miệng, cái miệng nhỏ vừa nói vừa dừng lại để hít thở, sau khi khó khăn nói xong một câu thì mặt đã đỏ không ra hình gì.

“Cậu nói… không ảnh hưởng, không ảnh hưởng đến việc cậu thích…” Giọng Lạc Hành càng nói càng nhỏ, xấu hổ đến nỗi cuối cùng cũng chẳng nghe được gì. Hoắc Hành Chu không biết khẩu ngữ, nhưng từ lời biện bạch của cậu cũng biết được đại khái cậu nói gì.

“Rốt cuộc tớ cũng biết vì sao lại gọi cậu là bé ngoan rồi.” Hoắc Hành Chu cười buông chóp mũi cậu ra, nghiêng người sang, không đợi cậu kịp mở miệng hỏi đã tự mình bổ sung: “Vừa ngoan lại vừa mềm, đáng yêu, muốn…”

“Sao?” Lạc Hành không nhìn thấy cuối cùng hắn nói cái gì.

Hoắc Hành Chu nghiêng đầu, cười híp mắt dán sát bên tai cậu, nhẹ nhàng nói, “Đáng yêu, muốn… xxx.”

Lạc Hành thoáng cái trợn to mắt, gần như đi theo tiềm thức nghĩ đến lời hắn nói. Chờ đến khi cậu phản ứng lại thì khi đó lỗ tai cũng bị tiêm nhiễm đến đỏ lên, khẽ đẩy hắn: “Cậu lại… lại…”

Hoắc Hành Chu nhìn dáng vẻ cực kỳ xấu hổ của cậu, phỏng chừng trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến, giơ tay nhéo nhéo trái tai cậu, lần nữa dán đến bên tai cậu thấp giọng: “Làm sao? Dù gì sau này cậu cũng là của tớ, chuẩn bị bài sớm một chút để sau này tự mình nói cho tớ nghe, nói dễ nghe hơn.”

“Lưu manh.” Lạc Hành cắn môi, đầu đã chôn đến không thể thấp hơn, đưa tay ra gỡ tay hắn để giải thoát trái tai của mình, “Chuẩn bị bài cũng chẳng phải dùng như thế.”

Chuyện này… bảo cậu sau này sao còn dám nhìn thẳng vào ba chữ ‘chuẩn bị bài’ chứ!

“Không phải dùng như thế, vậy thì dùng thế nào?” Hoắc Hành Chu hơi buông lỏng ngón tay, trượt xuống từ trái tai cậu sờ lên cổ: “Thầy Lạc dạy em đi.”

“Không… không biết.” Lạc Hành lắc đầu né tránh tay hắn, phần cổ bị đụng vào của cậu có chút lạnh, lạnh đến tóc gáy đều dựng đứng cả lên, thật khó chịu.

“Không biết à, vậy để em tìm thầy cho thầy.” Hoắc Hành Chu chợt nhớ tới một người, lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, sau đó mở một phần mềm ra, nhấn phát rồi mới đưa cho cậu.

Lạc Hành nghi ngờ nhận lấy tai nghe rồi cắm vào tai, ngay sau đó nghe được một giọng nói mềm dẻo vô cùng, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng xin tha, khó khăn phát ra âm thanh run rẩy, vừa như đang thống khổ lại vừa giống như đang vui sướng.

Một âm thanh trầm thấp khác, là giọng nói còn thấp hơn so với Hoắc Hành Chu vừa bước qua tuổi dậy thì rất nhiều, như thể mỗi một phút đều đập vào lòng người, khiến chân người khác mềm nhũn, phối hợp với âm thanh mềm dính kia, quá…

Lạc Hành gần như trong nháy mắt nghe thấy tiếng tim đập của mình, cậu hoảng sợ tháo tai nghe ra, che ngực run rẩy hỏi: “Đây là… gì, gì thế?”

Hoắc Hành Chu tắt điện thoại, cười đáp: “Kịch truyền thanh trước đây hai cha nuôi của Diệp Tiếu Tiếu phối, chuẩn bị bài chưa?”

Lạc Hành đỏ mặt đẩy hắn ra, vùi đầu nói: “Không… Không học! Không học được.”

“Bé ngoan của tớ thông minh như vậy, nhất định sẽ học được.”

“Cậu còn nói!” Lạc Hành giận dỗi trừng hắn, nhưng giọng nói phát run của cậu, nghe thế nào cũng khiến lòng người ngứa ngáy. Hoắc Hành Chu cười một cái, nghiêm túc bảo: “Không nói không nói nữa.”

Phù…

Lạc Hành khẽ chớp mắt, trong lòng không kiềm được mà nhớ lại, giọng nói vừa rồi kia, nếu như là cậu… Hoắc Hành Chu…



Chuyện Hoắc Hành Chu đánh người ở phòng thể dục cuối cùng cũng không truyền đến tai Lạc Hành. Gã kia lại không tố cáo, gã cũng chẳng đến tìm Lạc Hành gây phiền hà.



Bởi vì cậu đi trong trường nên rất nhiều người nhìn thấy cậu thì bắt đầu né tránh, bất kể là ánh mắt hay thân thể.

Cậu rất nhạy cảm dối với loại biến hóa này, nhưng cũng chẳng mấy để ý. Trái lại Hồ Giai Văn thì tò mò đi tìm người khác hỏi, cuối cùng cũng nói chuyện Hoắc Hành Chu đánh người cho cậu ta biết.

“Không phải hôm đó Hoắc Hành Chu đánh người vì lớp trưởng ư? Sao đột nhiên lại biến thành cậu?” Hồ Giai Văn cau mày, luôn thấy có chỗ nào không đúng.

Dường như quan hệ của Lạc Hành và Hoắc Hành Chu rất tốt, mấy lần cậu ta còn thấy hắn táy máy tay chân với Lạc Hành, mà Lạc Hành thì không trốn, hơn nữa lần chúc mừng sinh nhật Phùng Giai ở nhà cậu ta kia, ăn dâu tây.

Hồ Giai Văn hốt hoảng lùi một bước: “Các cậu… chẳng lẽ là…”

Lạc Hành trông thấy ánh mắt bài xích chợt lóe rồi biến mất của cậu ta, khẽ nhíu mày lại: “Không phải.”

Hồ Giai Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đứng lên rồi chạy đến trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu nói: “Cậu đừng đau lòng nữa, chuyện không nghe được bọn tớ cũng chẳng để ý, còn có…”

Cậu ta hơi dừng lại, có phần ngượng ngùng trước ánh mắt hoài nghi của Lạc Hành, gãi đầu một cái: “Có thể trước đây tớ nói chuyện quá cực đoan, thật ra thì tớ, bây giờ tớ đã không bài xích đồng tính luyến ái nữa…”

“Ừ.” Lạc Hành không mặn không nhạt gật đầu một cái: “Tớ biết.”

Trước kia Hồ Giai Văn không có bạn bè, từ sau khi Lạc Hành đến mới cảm giác được có bạn là loại cảm thụ như thế nào, lại bởi vì cậu rất thân với bọn Phùng Giai nên người vốn có thói xấu thích hóng thị cũng gần như thay đổi hơn.

Hồ Giai Văn rất thích Lạc Hành, lớn lên dễ nhìn lại tốt tính, thành tích lại còn tốt. Nếu cậu ấy thật sự muốn ở bên Hoắc Hành Chu, vậy thì… cũng không thành vấn đề?

“Chỉ là, rốt cuộc ai đã truyền chuyện này ra?” Hồ Giai Văn không sao nghĩ được hỏi, liên tục lẩm bẩm: “Chỉ có thầy cô và hiệu trưởng mới có thể biết được đơn kiểm tra sức khỏe của cậu, học sinh thì không thể thấy được… Đúng rồi!”

Hồ Giai Văn đột nhiên kêu lên nên tai Lạc Hành lập tức nghe được, có thể nghe rõ âm thanh bao lớn.

“Làm sao vậy?”

Hồ Giai Văn hạ thấp giọng, đảm bảo Lạc Hành đang nhìn mình mới nói: “Hôm đó hai đứa mình không đến kiểm tra sức khỏe cùng nhỉ? Cậu bảo đến phòng vệ sinh trước, tớ thì kiểm tra trước, sau đó chờ đến khi tớ quay về thì vừa khéo trông thấy một người trước cửa sổ, chẳng biết sao lại đột nhiên bỏ chạy, kế đó thì cậu đi ra, không phải là cậu ta chứ!”

Lạc Hành nhíu mày, thật sự là người kia ư.

“Cậu biết cậu ta không?” Lạc Hành hỏi. Cậu cũng không quan tâm người khác có biết hay không, chẳng qua cậu chỉ muốn hỏi, rốt cuộc là ai đã vạch trần chuyện này ra.

Lẽ nào tổn thương người khác, thì có thể khiến người đó nhận được hạnh phúc ư?

“Không biết.” Hồ Giai Văn lắc đầu, còn nói: “Thế nhưng nếu gặp lại cậu ta thì có lẽ tớ có thể nhận ra được, dung mạo người nọ khá đẹp mắt, dáng người trắng trẻo lại rất cao…”

Dáng người trắng trẻo lại rất cao… Miêu tả này, Lạc Hành gần như liên tưởng đến Tiết Tiên trong nháy mắt, nhưng nghĩ lại cậu cũng chẳng thể cứ vậy mà phán định là gã.

Nếu không thì Tiết Tiên lạ ở chỗ nào đây, cậu lắc đầu nhẹ nhàng phả ra một hơi. Vả lại loại cũng chẳng thể đi tìm người đầu tiên loan truyền loại tin vịt này là ai, cũng không cách nào chế ngự người cuối cùng là ai.

Cho dù nhận ra Tiết Tiên thì gã cũng có thể thề thốt phủ nhận, nói mình chỉ đúng lúc xuất hiện ở cửa, rồi lại trùng hợp có chuyện rời đi.

Lạc Hành không nhịn được nghĩ có phải Tiết Tiên điên rồi không.

Từ hôm gã tự biên tự diễn tìm người đến chặn mình rồi ra tay cứu giúp, sau đó lại không kiềm được nói những lời đó, thì dường như đã lâm vào cử chỉ điên rồ.

Gã không chạy thoát được chiếc bóng của Mẫn Dao, cũng không thoát được ‘Gông cùm’ của Hoắc Hành Chu. Bây giờ gã giống như một con thú bị nhốt ngột ngạt đến tận cùng, liều mạng muốn tránh thoát hai chiếc xiềng xích, nhưng lý trí lại bị kiềm chế.

Gã muốn nắm trong tay tất cả, lại hệt như con rối, bị dục vọng muốn có được Hoắc Hành Chu và được tha thứ điều khiển, không cách nào tránh thoát.

Gã điên cuồng vùng vẫy giữa lý trí và sự điên dại, không biết rồi sẽ làm ra chuyện gì đây.

Lạc Hành chỉ cảm giác có thể gã đang sợ hãi, vội nói với Hồ Giai Văn: “Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, nếu sau này cậu biết được thì cũng không cần đi vạch trần trước mặt cậu ta, nói tớ biết là được, được không?”

Hồ Giai Văn không rõ vì sao ‘Ừ’ một tiếng: “Vậy cũng được.”





Lớp 12 phải lên lớp nhiều hơn mấy ngày so với những lớp khác, thẳng đến tuần đầu tiên của năm mới nghỉ.

Hồ Giai Văn vẫn không gặp lại người kia, Lạc Hành cũng dần dần đặt chuyện này ra sau ót, dù gì cũng sắp nghỉ rồi, sau này không gặp lại gã là được.

Gã Tiết Tiên này, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó. Cậu không muốn để Hoắc Hành Chu có qua lại với gã, cho nên vẫn chưa nói ra.

Cậu nghiêng đầu nhìn phòng vệ sinh, trên kính hiện ra một bóng người lờ mờ, tiếng nước chảy không thể nghe được tựa như vang lên bên tai cậu. Lạc Hành bỗng nhớ đến lần đầu tiên khi đến nhà hắn tắm, bị hắn xối cả người, trái tim không khỏi nóng lên.

Cành hoa ly lần trước bị Hoắc Hành Chu bẻ gãy lại duỗi thân vào, như khiêu khích mà duỗi thẳng lên giường.

Hắn muốn bẻ, sẽ bị Lạc Hành ngăn cản.

Hắn không biết, ngôn ngữ của hoa củng đồng. Lạc Hành nhìn bóng người trên tấm kính, khẽ khàn nói: Thiếu niên không biết được vị ưu sầu, muốn nói lại thôi, nhớ nhung như gió tố…

———

Lời của Editor: Thật ra cái câu Hoắc Hành Chu muốn xxx Lạc Hành đó nguyên văn là Nhật [日], ý chỉ ngày, ban ngày… nhưng có một lần mình đọc ở đâu đó thì từ [日] còn có nghĩa là phịch, chịch, xoạt, ứ ừ ư nên mình đã đi hỏi. Và cuối cùng thì cũng đúng, nhưng nghĩ lại hai đứa này còn đang tuổi ăn học (cỡ tuổi tui:)))) nên thôi, để mập mờ vậy cho mọi người tự hiểu vậy.

Ảnh của hoa củng đồng đây:

davidia-involucrata-vilmoriniana-tree-p255-1437_medium

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play