Edit: babynhox

Đám người Chúc Ương đi tới bờ sông, mới vừa đến quỷ nước liền ló đầu ra.

Thấy lão đại liền oa oa kêu loạn: "Ai da, hù chết em rồi! Tối hôm qua em nổi trên mặt nước hóng mát một chút, kết quả mới ló đầu đã nhìn thấy một em gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngồi chồm hổm trên bờ sông, mặt đối mặt nhìn thẳng vào em."

"cô ấy còn che khăn voan, vải đỏ che phủ đan xen trắng bệch, nhếch miệng liền đưa cho em một tấm vải trắng dính máu, dọa em sợ đến tóc trên đầu cũng xoắn lại."

nói xong còn bóc một nhúm cỏ nước cho Chúc Ương nhìn: "Nè, lão đại chị xem, có phải không còn suông mượt có sức sống giống hôm qua đúng không ?"

Phương Chí Viễn cùng Viên Bân giật giật khóe miệng: "không phải cậu đã là quỷ rồi sao? Còn không biết xấu hổ nói cô gái người ta hù dọa cậu sao? Trước khi nói lời này sao cậu không cúi đầu nhìn lại dạng đức hạnh của mình hả?"

"Chúng tôi nói câu công bằng, con cóc ghẻ này ghê tởm chính là ghê tởm, ánh mắt còn là cay độc, chuyên nhìn vào cô gái xinh đẹp, một cô gái xinh đẹp mười mấy tuổi, không phải chỉ là mặt hơi trắng chút, vẻ mặt không tốt chút sao, không phải mỗi tháng phần lớn các nữ sinh đều có vài ngày như vậy sao? Cậu lại nói người ta hù dọa cậu?"

"Cũng không nhìn xem khuôn mặt sưng lên giống như bánh bao lên men của cậu một chút, nếu không nói ai biết được cậu là quỷ nước hả? nói là bánh bao tinh cũng có người tin. Có lẽ đã dọa sợ cô gái nhỏ người ta rồi cậu còn có ý oán trách."

Tuy hai người Phương Chí Viễn cùng Viên Bân từng bị cô dâu quỷ hù dọa, nhưng cô bé người ta rất xinh đẹp, lại có Chúc Ương chuyện lời xin lỗi của cô bé tới bọn họ.

Biết tất cả những cô gái kia đều không thể làm chủ chính mình được, cũng đều là người đáng thương, trong lòng không khỏi có thương tiếc, sao còn tùy cho quỷ nước chửi bới?

Mắt thấy không hợp lời, ba tên người hầu lại muốn cãi nhau, Chúc Ương sai mấy người Tề Kỳ cầm lấy đồ trong tay quỷ nước.

Là một mảnh vải trắng vo tròn dính máu, còn có một bình thủy tinh nhỏ chứa chút thịt vụn, chắc là đám cô dâu quỷ len lén giấu lại lúc xử lý vết thương cho cóc tinh ghẻ kia.

Thấy ba người kia vì vấn đề ai hù dọa ai làm đến chết đi sống lại, Chúc Ương cười nói: "không phải là đám cô dâu kia cũng đang che khăn voan sao? Sao cậu thấy mặt của người ta?"

Quỷ nước ngượng ngùng nói: "Buổi tối em đây thích một mình thả lỏng suy nghĩ, nằm trong nước mặt hướng lên trời từ từ trồi lên mặt nước, có bao nhiêu nghệ thuật chứ? Em gái kia ở trên mặt nước nhìn xuống, không phải là bọn em sẽ mặt đối mặt sao?"

"À thì ra buổi tối bộc lộ khác người, khi còn sống nhất định là nửa đêm cậu thường biểu đạt với mấy người bạn đúng không?" Chúc Ương bỉu môi: "Có phải cảm thấy không còn lo âu đúng không?"

"Hắc, lão đại ngài cái gì cũng biết?" Quỷ nước bày ra bộ dạng chân chó phục sát đất.

Phương Chí Viễn cùng Viên Bân thấy, chỉ cảm thấy mới vừa rồi nói chuyện với tên đần độn này thì chính mình cũng là ngu ngốc.

Cầm đồ từ tay quỷ nước, đoàn người liền trở về nhà chị Vương.

Hình dáng của con cóc kia, tuy nói chỉ có Chúc Ương biết, nhưng nghe thấy cô miêu tả đã đủ buồn nôn rồi.

Dĩ nhiên là Chúc Ương không chịu chạm vào vật chán ghét này, Tề Kỳ cầm cũng là dùng đầu ngón tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Về đến nhà chị Vương thấy còn cho rằng là ai trong bọn họ bị thương, bị mọi người lừa gạt mấy câu đuổi đi làm việc.

Bữa tiệc tối hôm nay nhất định là Hồng Môn Yến, nhưng cũng tiếc là chị Vương không được người trong thôn tin tưởng, cho nên không thể nào hỏi thăm chút tin tức trước giờ được.

Nhưng Chúc Ương cũng không thể chỉ có một suy nghĩ nước tới đấp đất chặn, phong cách của cô luôn luôn là đánh trả có tính công kích mạnh.

Vì vậy đóng cửa lại, sắp xếp tỉ mỉ cho người chơi tại đây, lại xáo trộn họp thành đội, ghép Phương Chí Viễn và Tề Kỳ thành một đội, hai người bọn họ có trách nhiệm nặng nề.

Mặc dù tác phong Phương Chí Viễn vững vàng, nhưng người có kinh nghiệm cao nhất ở đây, ngoài Chúc Ương thì có thể chất mạnh nhất, mà Tề Kỳ tuy nói tính tình gay gắt, nói chuyện cũng không xuôi tai, nhưng cô ta làm việc lại vững vàng.

Dĩ nhiên còn không thể thiếu quỷ nước, tất cả đều nhận nhiệm vụ, nhưng xét thấy hiện tại còn sớm, tạm thời không nhắc tới.

Chúc Ương để Tề Kỳ để đồ lên trên bàn, không biết lúc nào thì trong tay có thêm một quyển sách.

Chỗ dễ dàng của trò chơi rách này chính là, kỹ năng và đạo cụ thuộc về mình có thể tùy tiện lấy ra thu vào.

Giống như bùa chú mua được ở cánh cửa hoán đổi lúc vừa bắt đầu trò chơi, chỉ cần sử dụng ý niệm, liền tự động xuất hiện trên tay.

Dĩ nhiên giới hạn với đạo cụ trò chơi, muốn dùng làm như không gian tùy thân chính là nằm mơ.

Mấy người chơi thấy quyển sách kia, lập tức hiểu đây là đạo cụ vỡ kịch, chắc chắn sẽ không phải là có được trong vòng chơi này, nói vậy chính là vòng chơi trước.

Mẹ nó, vòng trước chính là vòng đầu tiên trong trò chơi của cô, vòng chơi đầu còn có thể lấy được đạo cụ?

Nhìn vào phong cách qua vòng cứng rắn một đường mở rộng không e dè quỷ quái của cô, thậm chí chủ động khiêu khích mâu thuẫn, cũng khó trách được thù lao phong phú như vậy.

Dù sao mạo hiểm lớn thì có đền đáp lớn, cũng chính là lúc này mọi người cũng sinh ra dao động tin tưởng vững chắc con đường này.

Chỉ thấy Chúc Ương mở trang sách ra, chỉ vào một tờ giấy trống nói với bọn họ: "Đem vải trắng để lên đi."

Xem bộ dáng là không chút ý định đụng vào món đồ của con cóc kia, Tề Kỳ vội vàng thả vải trắng dính máu vào trang sách trống.

Ngay sau đó mọi người liền thấy băng gạc bị trang sách hấp thu, thay vào đó là từng vòng bùa chú khó hiểu, thậm chí tên đầy đủ của con quỷ kia mà mọi người cũng không hoàn toàn nhận ra.

Ngược lại miễn cưỡng nhận ra hai chữ con cóc, lúc này Chúc Ương mới hài lòng thu sách lại.

"Chỉ, chỉ như vậy?" Mọi người mơ màng: "Vậy có ích lợi gì?"

Chúc Ương nhún nhún vai: "Nếu không thì sao, sau đó ngồi chờ con cóc tinh này chết là được rồi."

Mặc dù quá trình có thể còn có chút quanh co, nhưng kết quả sẽ chỉ là một loại này.

Khác nhau so với một vòng chơi, sau khi Chúc Ương đem quyển sách đạo cụ này ra ngoài, là có thể cảm nhận được liên kết của mình và nó.

Sau khi vải trắng dính máu của cóc tinh bị hấp thu, cô liền có thể cảm nhận được ký hiệu lấy mạng của món đồ chơi này.

Chúc Ương không chút nghi ngờ năng lực của quyển sách này, dù sao thì với loại trình độ người chơi lão luyện của Lộ Hưu Từ cũng có thể vì nó mà đặc biệt tiến vào vòng chơi đó.

Mấy người thấy bộ dạng đã tính trước của cô, mặc dù không rõ sách này có lai lịch gì, nhưng nhìn cô sắp xếp rõ ràng đâu ra đấy, tâm lý cũng rõ ràng rành mạch, không khỏi tăng thêm mấy phần tin tưởng đối với việc có thế qua được vòng này hay không.

Nếu đã dùng vải trắng, Chúc Ương cũng không ném mấy khối thịt vụn này, kêu người cầm đi nướng chín bỏ vào bình nhỏ dự phòng.

Chịu trách nhiệm thịt nướng chính là Viên Bân, bởi vì mấy nữ sinh đều không làm, Phương Chí Viễn lại ỷ vào mình có nhiệm vụ, từ chối đến trên người hắn.

Viên Bân không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo, cầm thanh sắt xâu thịt vụn thành một chuỗi, tùy tiện đốt mấy nhánh cây ở trong sân, là lập tức nướng được.

Đừng nói, thịt còn rất thơm, nhưng mùi thơm này làm cho người ta vừa nghĩ tới lai lịch của thịt liền cảm thấy thúi đến buồn nôn.

Sau khi nướng xong muốn giao cho Chúc Ương, kết quả Chúc Ương ghét bỏ nói : "Đưa cho tôi làm gì? Ghê tởm muốn chết, anh giữ đi."

"một lát lúc ăn tiệc cố gắng ngồi bên cạnh thôn trưởng, tìm cơ hội bỏ vào thức ăn trước mặt ông ta."

Lại dặn dò: "À đúng rồi, chờ tôi ăn gần xong hãy để, nếu không tôi sẽ bị mất hứng ăn cơm."

"Ờ!" Lão đại này ghét bỏ không muốn làm, chỉ có thể dùng người hầu bọn họ làm việc thôi.

một lát sau chị Vương trở về làm cơm trưa, vừa vào sân đã ngửi được một mùi thịt, còn có đống tro bụi trên đã tàn trên mặt đất.

Còn hỏi: "Các người nướng cái gì ăn sao?"

Chúc Ương không nháy mắt nói: "Nướng hai con ếch, Viên Bân nói muốn ăn đùi ếch."

Chị Vương lập tức quở trách: "Ai da cậu cũng đừng ăn lung tung, cậu phân biệt được ếch và cóc sao? Nếu là con cóc đi tiểu lên tay cậu sẽ bị bẩn thỉu lắm biết không?"

Miệng của Viên Bân đều co giật lại: "Phải, đúng vậy, không có mùi vị gì cả, không phải tôi đây nướng hai con đã cảm thấy không hứng thú nửa rồi sao?"

Lúc này chị Vương lại dặn dò hắn một câu đừng thấy cái gì cũng muốn ăn, sau đó đi vào phòng bếp.

Chị gái à, thấy cái gì cũng muốn ăn, chẳng lẽ không phải chính là cái vị đang nằm trên ghế dựa được mấy người hầu hạ ăn hạt dưa kia sao?

Bởi vì buổi tối ăn tiệc, buổi trưa cũng không có ăn phức tạp hơn, liền xào ít thịt với khoai tây, chưng con cá, lại chuẩn bị mấy món chay, ăn một bữa thanh đạm.

Buổi chiều lúc bốn năm giờ, hai người Phương Chí Viễn và Tề Kỳ liền ra cửa.

Tuy rằng người trong thôn đề phòng bọn họ chạy trốn, nhưng thấy bọn họ đi không phải là đường xuống núi thì cũng không để ý.

Mấu chốt quan trọng là bốn người Chúc Ương vẫn ở chỗ này, nói vậy cũng không chạy được.

Lại một lát sau, liền có người đến gọi mấy người Chúc Ương tới ăn tiệc.

Bốn người chơi bao gồm chị Vương cũng đi, đến bên chỗ Từ Đường, thấy bãi sân trống trước Từ Đường đã được bố trí ba bàn tiệc.

Tất cả món ăn trên bàn tiệc đều theo yêu cầu của Chúc Ương, mặc dù không thể khéo léo hơn so với bố trí bữa tiệc của nhà hàng, nhưng lẩu lớn nóng hổi ở nông thôn, nổi tiếng là khiến cho ngón trỏ người khác lay động.

Thôn trưởng thấy bọn họ, vội vàng cười kêu, lại hỏi: "Còn có hai người trẻ tuổi kia đâu?"

Chúc Ương nói : "Ta muốn ăn dâu rừng, kêu bọn họ đi hái cho tôi."

Dâu rừng chính là quả mâm xôi, cũng chính là phúc bồn tử, ăn rất ăn ngon, chỉ là hơi khó hái, còn mảnh mai ơn quả dâu tây.

Hơn nữa bình thường sinh trưởng ở ven đường, đã bị học sinh đi tới đi lúi hái ăn sạch rồi, nếu muốn ăn thì phải đi lên núi tìm.

Thôn trưởng không đồng ý nói : "Cũng chỉ là mấy quả dâu rừng mà thôi, lúc nào mà không có? Cũng đừng làm trễ giờ ăn cơm."

Chúc đi tới chỗ ngồi nổi bật ngồi xuống: "Chẳng lẽ ăn cơm quan trọng hơn đi hái trái cây cho tôi sao?"

Thôn trưởng nghẹn họng, càng cảm thấy người này có chỗ nào giống là học sinh đại học muốn đến thôn quê vẽ cảnh chứ, căn bản là đại tiểu thư dẫn đầy tớ ra ngoài nghỉ hè.

Nhưng người này kỳ lạ, cũng chỉ có thể thêm được hai ngày, chỉ cần xong chuyện hôm nay, đương nhiên Bồ Tát cũng không thể chịu đựng được khiến họ biến mất.

Thử tiệc chỉ bày ba bàn, đương nhiên không phải người nào cũng có thể tới, có thể ngồi nơi này dĩ nhiên là người có danh tiếng trong thôn.

Dĩ nhiên, toàn bộ đều là đàn ông, phụ nữ ở nơi này không thể lên bàn.

Thôn trưởng bưng chén rượu nói mấy lời mở màn, không dài dòng nhiều, mọi người cũng liền ngồi xuống mở tiệc.

Chúc Ương đã biết ý nghĩ toan tính trong lòng mấy người này, cho dù có tham ăn bàn tiệc nông thôn này hơn cũng sẽ không ngu đến liều mạng buông tay ăn uống.

hiện tại bọn họ chỉ còn một bước là sút vào khung thành, nếu thật sự trúng chiêu trên bàn ăn, đó mới là lật thuyền trong rãnh nước, nói ra cũng mất mặt.

Thôn trưởng thấy cô thiếu hăng hái, cũng biết những người này đề phòng, liền tự mình ăn vài miếng trước, ý nói trong thức ăn không có thứ gì đen tối.

Lúc này mấy mấy phụ nữ có chồng mới bưng một nồi thịt dê kho tàu lên, màu tương thuần chất, hương thơm bay khắp bốn phía, mì vị đặc trưng của thịt dê hòa lẫn mùi thơm nguyên liệu nồng đậm, làm cho người ta ngửi được cũng chảy nước miếng.

Thôn trưởng vội vàng cười cười nói nói gắp một miếng thịt dê vào trong chén Chúc Ương: "Đây là món ăn sở trường của vợ tôi, các người ở trong thành chắc không ăn được món chính gốc thế này, tới nếm thử một chút đi!"

Kết quả một giây kế tiếp món ăn trong chén liền bị vứt sạch.

Sau đó cầm chén ném lên bàn một cái, ghét bỏ cười một tiếng: "Tôi nói này thôn trưởng, nói chuyện thì cứ nói, có thể đừng động đũa được không?"

"Dùng cái đũa của một ông chú miệng thúi như ông đi gắp thức ăn cho tôi, không thích hợp đúng không?"

Thôn trưởng vừa xấu hổ vừa giận, đang muốn nổi giận, bị Viên Bân bên cạnh vội vàng ấn xuống.

"Thôn trưởng thôn trưởng, đừng để ý, miệng mồm cô ấy là như vậy, ông đừng tức giận, mà có tức giận cũng không được gì."

Lại gắp cho thôn trưởng một miếng gà xé phay cay ở trước mặt: "Tôi thay cô ấy bồi thường cho ông, dùng bữa dùng bữa!"

Thôn trưởng bị người trẻ tuổi này ấn một cái liền bị đè xuống, phải nói lúc còn trẻ ông ta cũng là người có sức khỏe số một số hai ở trong thôn, hiện tại không thể so với năm đó, nhưng vẫn không suy yếu.

Những người ngoài thôn này giống với những người lần trước, cũng có vài người cứng rắn, vào lúc này ông ta bị kẹp ở giữa, còn không được làm khó dễ.

Cũng chỉ đành ngồi xuống, ăn thịt trong chén, coi như là chấp nhận lời xin lỗi của Viên Bân

Chẳng qua là sao cứ có cảm giác thịt này không phải là thịt gà, nhưng cũng có thể lúc mấy người phụ nữ nấu ăn bị rơi thịt heo vào bên trong, món ăn là chính bọn họ tự chuẩn bị, đương nhiên không thể nào bị táy máy tay chân.

Vừa rồi vì Chúc Ương ném thức ăn mà không khí chợt căng thẳng, nhưng hiện tại đã hơi dịu lại, bữa tiệc lại náo nhiệt, khích lệ ăn thức ăn uống rượu.

Thôn trưởng thấy Chúc Ương không động vào nồi thịt dê này, mắt thấy bữa tiệc đã qua một nửa, cũng có chút gấp.

không thể đợi thêm nữa.

Vì vậy ông ta đứng lên, giả bộ muốn đi bới cơm, nhưng vừa mới rời khỏi phạm vi bàn thì thôn trưởng liền đứng lại.

Giọng có chút lướt nhẹ, nhưng chân thật đáng tin: "cô Chúc, thịt dê ăn ngon như vậy, nếm thử đi!"

Chúc Ương thầm nghĩ có thể người này với tay trộm gà, cũng liền dửng dưng ứng phó nói : "Ăn ngon sao? Tôi thây cũng bình thường? Nếu không tại sao các người không ai đụng vào?"

Thôn trưởng thấy quả nhiên đã lộ tẩy, cũng liền xé mặt, ném chén trong tay xuống đất ——

"Người trẻ tuổi, người sống trên núi vừa hiếu khách vừa thật thà, nếu bưng thứ gì đó lên mà người ta không ăn, đó chính là xem thường chúng tôi, nếu là xem thường người khác, ở trong mắt những người quê mùa chân đất ở đây chính là chuyện lớn phải liều mạng."

Chúc Ương cười chế nhạo: "Vốn là xem thường các người đó, từ khi nào mà các người có ảo giác bọn tôi coi trọng các người vậy?"

Thôn trưởng cười lạnh, lúc này người ngồi ở ba bàn tiệc, trừ bốn người chơi còn có chị Vương đang không biết làm sao, tất cả đều đứng lên, quả nhiên mỗi người đều có thân thể khỏe mạnh rắn chắc.

"Hôm nay cô muốn ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn. Bồ Tát muốn đưa sính lễ, nào có chuyện không nhận. cô kéo đến bây giờ, mấy ngày trước xem như cô là cô gái có da mặt mỏng, hiện tại cũng không thể theo ý cô."

không khí trong bữa tiệc đầy căng thẳng, những người dân kia bày ra tư thế sẵn sàng, giống như có chút hành động gì liền tiến lên khống chế mấy người bọn họ.

Chúc Ương đếm người, một bàn mười mấy người, cộng lại cũng có hơn bốn mươi mấy người đàn ông khỏe mạnh, thật đúng là đừng nói, vừa bắt đầu đối chọi, đúng là những người chơi như bọn họ không có lợi.

Nhưng cô vẫn là dáng vẻ lười biếng: "Cái gì? Sính lễ của Bồ Tát? Sao tôi không biết? Chuyện khi nào? không phải đã nhận hạt dưa đồ dùng trong chuyện vui rồi sao? Tổ chức tiệc còn để ý hơn so với các người, nếu như vậy còn nghi ngờ lòng thành của tôi, thì có chút làm cho lòng người nguội lạnh đó?"

"Vậy sao trong mơ cô không lên kiệu của Bồ Tát? Còn làm cho Bồ Tát ——" Thôn trưởng suýt chút nói lộ ra miệng, nuốt mấy câu sau ngược lại vào trong.

Nhưng Chúc Ương lại không chừa mặt mũi cho Bồ Tát, cô vỗ trán như bừng tỉnh hiểu ra: "Ô ~, ông nói tôi không có lên kiệu hoa lại đánh Bồ Tát một trận sao, hay chuyện móc hết mấy con mắt trên đầu hả?"

Người dân tại chỗ nghe vậy liền hít vào một hơi.

Liền nghe Chúc Ương ngượng ngùng nói: "Cái gì nhỉ, chuyện trong mơ, tôi lại không tỉnh táo, chỗ đó sao tôi có thể khống chế được?"

"Thấy một người xấu xí ép mời tôi đi chung, mà tôi là một người xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để cho người xấu xí tiến tới gần thân thể của tôi, tên đó tự rước lấy nhục còn chưa đủ, ngày thứ hai lại cầm con ngươi đến hù dọa người ta, dưới sự kích động tôi đây ra tay hơi nặng một chút, cũng là chuyện có thể thứ lỗi được đúng không?"

"Giống như mấy người đánh vợ trong nhà của mình, không phải đều giải thích với người ngoài là do trong lúc xúc động mới đánh người sao? Lúc ấy tôi đâu có kịp phản ứng đó là Bồ Tát chứ?"

Lại nghi ngờ nhìn thôn trưởng: "Thôn trưởng ông biết rõ quá trình như thế, chẳng lẽ đã tự mình trải qua chuyện này sao?"

Thôn trưởng run lên, đối với miệng lưỡi bén nhọn của con nhóc này là vừa tức vừa sợ, người này nói xằng nói bậy trước mặt bộ tác, bản thân muốn chết cũng không sao, nhưng đừng liên lụy người cả thôn bị Bồ Tát tức giận lây.

Cũng không nói nhiều với cô nửa, nháy mắt, thì có một người phụ nữ tiến lên, chọn mấy miếng thịt trong nồi ra chén, bưng đến trước mặt Chúc Ương——

"Con gái, trong mộng không biết đã đắc tội Bồ Tát thì thôi, lúc này đang tỉnh táo, nếu cô thật sự có lòng thành này thì liền nhận sính lễ đi?"

nói xong liếc mắt quét một vòng về phía chị Vương và mấy người chơi: "Cũng tránh cho mọi người vui vẻ đến ăn tiệc mà lại gây ra chuyện mất hứng khiến cho thân thể không thoải mái."

Ý này chính là ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn.

Chúc Ương liếc nhìn cái chén trước mặt, chậm rãi bưnglên, quả nhiên là mấy miếng thịt vụn nát, không giống như là thịt dê.

Tám phần chính là thịt trên người của Bồ Tát, lên kiệu hoặc là ăn thịt của nó, con gái cũng liền bị nó khống chế.

Ban đầu người chơi nữ chính là gặp trong mộng, cho nên làm thế nào cũng không chạy ra được, mình bị bắt trở về, cuối cùng liên lụy đến các đồng đội cũng bị diệt toàn đội.

Thịt này cố ý nấu lẫn vào thịt dê, vừa nhiều dầu mỡ lại thêm muối, bị mùi vị đặc trưng của thịt dê át đi, nếu không chú ý thì thật sự sẽ bị nhầm lẫn.

Chúc Ương cười cười, bưng chén đứng lên liền đi vào trong Từ Đường.

Mấy thanh niên khỏe mạnh vội vàng ngăn cô lại, thôn trưởng vội nói: "cô làm gì? Đến bây giờ cũng đừng mong giở trò, ngoan ngoãn nhận sính lễ đi, yên tâm, mùi vị này cũng sẽ không kém, coi như ăn miếng thịt."

Chúc Ương nói : "Nếu là sính lễ của Bồ Tát, đương nhiên phải nhận ngay trước mặt người ta rồi, không cần một đám người ngoài tự nói tự bàn cách làm."

"Thế nào? Ngày mai sẽ là chuyện vui của Bồ Tát, các người còn không cho tôi gặp Bồ Tát sao?"

nói xong cũng không để ý ngăn cản, đẩy người ra liền đi thẳng vào.

cô vung tay lên, một vài người liền bị cô đẩy cho lảo đảo, càng hiểu rõ hơn bản lãnh của người này, cũng không làm ra động tác quá mức ở trước mặt cô, họ cũng không muốn cứ đi tìm cái chết như thế.

Cứ thoáng do dự như thế thì Chúc Ương đã vào Từ Đường, cái chén trong tay ném thẳng vào hướng đầu Bồ Tát.

Sau đó nhấc chân đạp đổ bàn thờ, tượng Bồ Tát cũng ngã xuống đất, đầu cùng thân thể liền cắt thành hai khúc.

Mọi người thấy cô thật sự là gây rối, vội vàng xông tới chỗ mầy người chơi, mấy người chơi bên kia cũng tiếp cận người.

Liền nghe Chúc Ương vội hô lớn: "Đừng kích động đừng kích động, không phải là tôi muốn gây chuyện, nếu là nhận sính lễ, các người cũng biết bây giờ con gái được chiều chuộng, dĩ nhiên là phải theo quy tắc của tôi mà làm chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play