Triệu Tư Tư mang theo quầng thâm mắt đi làm, tối hôm qua y nóng đến mất ngủ.
Tuân Mai đem đồng hồ báo thức đặt lại trước bàn làm việc: "Cảm ơn đồng hồ báo thức của tổng giám đốc. Tối hôm qua anh không ngủ ngon sao?"
Triệu Tư Tư gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Không ngủ được?"
Triệu Tư Tư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, còn không phải vì cậu sao cái đồ tiểu yêu tinh mê người! Y sờ sờ cái mũi: "Có chút, cả người còn hơi mệt."
"Vậy để tôi xoa bóp cho anh." Tuân Mai đẩy đẩy mắt kính, "Tôi trước kia có học qua xoa bóp, chắc giờ vẫn chưa quên."
Triệu Tư Tư muốn bay nhanh mà ngồi xuống, lại cảm thấy như vậy lộ liễu quá, nhịn ba giây chậm rãi nói: "Tốt, phiền cậu."
Tuân Mai dùng lực vừa phải xoa xoa cho Triệu Tư Tư, được một lát thì Triệu Tư Tư mơ màng sắp ngủ, cảm thấy mình như được nằm trên đám mây dài êm ái, quá thoải mái, nhịn không được phát ra âm thanh ưm ưm.
Tui ấy ấy, đây không phải là thanh âm tổng tài nên có! Triệu Tư Tư xấu hổ mà tỉnh, vểnh tai chờ đợi Tuân Mai lên án.
Tuân Mai tựa như không nghe được, vẫn không nhanh không chậm niết vai Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ lại bay lên, buồn ngủ quá buồn ngủ quá đi.
"Tổng giám đốc tối qua mấy giờ ngủ?"
"Rạng sáng mới ngủ được một lúc."
"Ít như vậy? Đã xử lý văn kiện chưa?"
"Tôi không thấy còn văn kiện, chắc ban ngày đọc xong rồi."
"Vậy sao? Ngày hôm qua văn kiện nhiều như vậy, tôi đem về nhà mà vẫn chưa làm xong đâu."
"Ưm, còn không mặc quần áo."
"Ưm?" Tuân Mai cao giọng, cúi xuống ghé sát vào bên tai Triệu Tư Tư, "Tổng giám đốc sao biết tôi không có mặc quần áo?"
???!!!
Triệu Tư Tư linh hồn nháy mắt trở về vị trí cũ: "Ha ha, đàn ông ấy mà, tôi xử lý văn kiện cũng không mặt quần áo, cho nên tôi đoán cậu cũng không mặc."
"Phải không?" Tuân Mai cúi đầu, "Tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc giám sát tôi đấy."
"Sao có thể!" Triệu Tư Tư hốt hoảng, lại cảm thấy như vậy quá kỳ quái, vội nhẹ giọng, "Không có không có, tôi không phải loại tổng tài ngấm ngầm giở trò lưu manh đó."