Cả đám người Chu Hải bận rộn vì không trở ngại đến bọn họ, Tổ Kỳ yên lặng lùi tới bên giường của Kiều Y Dương ngồi xuống.
Nửa giờ sau, một bàn món ăn phong phú thường ngày hiện ra ở trong tầm mắt Tổ Kỳ.
Thần kỳ hơn chính là, ngửi được mùi vị Kiều Y Dương liền mở mắt ra, như một con cá chép từ trên giường nhảy lên,rồi như một làn khói chạy đến trước bàn ăn ngồi chờ đợi ăn cơm.
Chu Hải trên mặt mang nụ cười xán lạn đầy nhiệt tình, đối xử với Tổ Kỳ cũng thân thiết hơn, ánh mắt cực kỳ sùng bái như là nhìn thấy phụ mẫu tái sinh, hắn đối với Tổ Kỳ vẫy vẫy tay.
"Tiểu Tổ, đừng khách khí, tới dùng cơm đi."
Tổ Kỳ thật sự là bị tình cảnh kỳ quái trước mắt này làm sợ ngây người, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: "Cảm ơn, tôi đã ăn tối rồi, mọi người ăn đi không cần phải để ý đến tôi."
Nếu Tổ Kỳ đã nói như vậy, Chu Hải cùng mọi người cũng không khách khí nữa, một bàn người nhiệt nhiệt nháo nháo vây quanh không bàn ăn nhỏ mà bắt đầu ăn cơm.
Trong đó Kiều Y Dương ăn nghiêm túc nhất, vẻ mặt hắn nghiêm túc trang trọng, phảng phất đang tiến hành một chuyện đại sự rất quan trọng, mỗi muỗng cơ đưa vào miệng đều trải qua nhai nghiền cẩn thận, một hơi ăn hai bát cơm tẻ.
Tựa hồ nhận ra được ánh mắt Tổ Kỳ, Kiều Y Dương vô thức quay đầu, vừa vặn va vào tầm mắt suy tư của Tổ Kỳ.
Ngay sau đó, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn của Kiều Y Dương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên ửng hồng, hắn hơi có chút ngượng ngùng đối với Tổ Kỳ cong cong khóe môi, chần chờ nửa ngày mới nói: "Cậu thật sự không ăn sao? Nấm của cậu cho ăn thật ngon."
"Tôi đã ăn no rồi." Tổ Kỳ cười khéo léo từ chối.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi tới 11 giờ khuya, Tổ Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một nhà A Đào,A Thụ cùng với Đường Du Khoan đang đợi cậu gọi điện thoại, liền vội vàng đứng lên hướng Kiều Y Dương cùng Chu Hải tạm biệt.
Trước khi đi, Tổ Kỳ suy nghĩ một chút vẫn là nói rằng: "Nấm đó là bạn tôi đưa cho, anh ta nói không có độc, thế nhưng cụ thể có hay không có độc còn có cần nghiên cứu chứng minh thêm, cho nên tôi kiến nghị các người đi bệnh viện kiểm tra một chút tương đối tốt."
Nói xong, Tổ Kỳ liền vội vã mà đi.
Trở về phòng, ánh đèn sáng choang trong phòng lại yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, mơ hồ còn có thể nghe tiếng gió gầm rú ngoài cửa sổ.
Không thể không nói bản lĩnh hù người của đám người Chu Hải quả thật lợi hại, Tổ Kỳ đi một tiếng như vừa vượt quỷ môn quan trở về, khi cậu một lần nữa trở lại hoàn cảnh quen thuộc, phát hiện sau lưng quần áo chẳng biết lúc nào ướt đẫm.
Thế nhưng lúc này cậu không lo được nhiều như vậy, nện bước vội vã đi vào phòng ngủ, liền thấy A Đào cùng A Thụ ôm ba đứa nhỏ ngồi yên tĩnh trên sô pha, đến gần mới phát hiện bọn họ đang run lẩy bẩy, mới nhìn còn có mấy phần đáng thương.
"Tổ Kỳ ca ca!" Đại bảo run run nhuyễn nhu khóc nức nở, lảo đảo nhào vào trong lồng ngực Tổ Kỳ, "Anh không sao chứ? Thúc thúc vừa rồi rất hung ác nha, doạ giết chúng ta!"
Nhị Bảo cùng Tam Bảo ôm hai bên chân Tổ Kỳ, bắt chước ngữ khí hung ác mà phụ họa nói: "Thúc thúc kia rất hung ác đó!"
Tổ Kỳ nghe Cát Tường Tam Bảo nói, nhất thời cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Cậu chính là người đã sửa khẩu âm Đông Bắc cho bọn nhỏ.
Nào có biết, một lúc lâu không đợi cậu trả lời Đại Bảo khuôn mặt nhỏ nín đến đỏ bừng, không nhịn được bốc lên một câu: "Này tiểu lão đệ.Hay là bị sợ vãi tè rồi."
Tổ Kỳ: "...
Lợi hại, ngay cả bị dọa đến tè cũng biết.
Nếu như Đường Du Khoan thực sự là A Khoan mà Cát Tường Tam Bảo biết, vậy thì cậu sẽ đi tìm hắn nói chuyện một chút. Dạy hư trẻ con.
Đúng rồi!
Đường Du Khoan!
Tổ Kỳ lúc này mới nhớ tới trưa hôm nay cậu có chụp trộm đến bức ảnh, nên cầm điện thoại di động lên mở ra album, đem bức ảnh Đường Du Khoan đưa cho Cát Tường Tam Bảo xem: "Mấy nhóc có quen thúc thúc này không?"
A Đào cùng A Thụ nghe vậy, cũng hiếu kì mà tiến tới.
Đại Bảo híp mắt lại quan sát tỉ mỉ hồi lâu, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, nhỏ giọng nói câu: "Là A Khoan sao?"
"A Khoan!" Nhị Bảo cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại, tâm tình cực kỳ kích động, hưng phấn ôm lấy cánh tay Tổ Kỳ liên tiếp nhảy nhót, "Thật sự là A Khoan! Anh ấy chính là A Khoan!"
Đại Bảo cùng Nhị bảo cao hứng một hồi lâu,Tam Bảo từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc bất thình lình nói rằng: "Anh ta không phải A Khoan."
"Tại sao?" Nhị Bảo biểu thị không hiểu, "Anh ấy và A Khoan giống nhau như đúc."
Tam bảo lắc đầu nói: "Không đúng, A Khoan căn bản không phải bộ dáng này."
Tổ Kỳ cho là ý của Đại Bảo là A Khoan cùng Đường Du Khoan ngũ quan bất đồng, hoặc là trên người mang theo khí chất cũng không giống nhau, kết quả đợi nửa ngày, chỉ nghe Đại Bảo nghiêm trang nói: "Thúc thúc này quá già rồi, A Khoan của chúng ta còn là tiểu ca ca, không có tang thương như thế."
"..." Tổ Kỳ nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Không biết Đường Du Khoan nghe lời nói này của Đại Bảo, sẽ có phản ứng gì, e sợ sẽ tức giận đến nhảy lên cao ba mét đi.
Trẻ con ánh mắt đến cùng không phải chuẩn nhất, Tổ Kỳ liền đem bức ảnh Đường Du Khoan đưa cho A Đào cùng A Thụ xem, A Đào cùng A Thụ nhíu mày nửa phút, cuối cùng nói rất khẳng định người này chính là A Khoan.
"Ta không biết hắn sau khi rời đi trải qua cái gì, có thể là bất kể tướng mạo của hắn cùng thời điểm xuyên tới thay đổi ra sao, hắn vẫn là A Khoan, người quen biết hắn liếc mắt một cái là có thể đem hắn nhận ra." A Đào nói rằng.
Tổ Kỳ thu hồi điện thoại di động, than thở một tiếng.
Kỳ thực cậu cũng thật không dám tin tưởng Đường Du Khoan chính là A Khoan, bởi vì A Khoan ở trong miệng Cát Tường Tam Bảo là người trẻ tuổi nhiệt tình rộng rãi, trái lại Tổ Kỳ ngày đó nhìn thấy Đường Du Khoan, chán chường tiêu cực, trầm luân trong đầm lầy hắc ám...
Tổ Kỳ ánh mắt từ trên mặt Cát Tường Tam Bảo hơi đảo qua một chút, sau đó rơi xuống trầm mặc,cậu nói: "Mọi người muốn gặp A Khoan không?"
A Đào hai tay mười ngón giao nhau để xuống trước ngực, vừa mong đợi liền thấp thỏm hỏi: "Chúng ta còn có thể nhìn thấy hắn sao?"
"Đương nhiên có thể." Tổ Kỳ gật đầu, không đợi A Đào cùng A Thụ lộ ra biểu tình mừng như điên, câu chuyện của cậu đột nhiên xoay một cái, "Bất quá điều kiện tiên quyết là hắn còn có thể tiếp thu sự tồn tại của mọi người."
Ánh sáng trong mắt A Đào, A Thụ từ từ trở nên ảm đạm, bọn họ không lên tiếng, khẽ gật đầu.
"Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ cùng A Khoan gặp mặt, lúc đó tôi sẽ báo cho mọi người, tôi sẽ đem mọi người mang ra, mọi người liền núp trong bóng tối quan sát đi." Tổ Kỳ thở dài nói, "Nếu như A Khoan còn nhớ mọi người thì còn gì bằng.
Như vậy vừa lúc, cậu có thể tìm Đường Du Khoan hỗ trợ chăm sóc rừng trái cây.
Đường Du Khoan rất thiếu tiền, trước mắt ngoại trừ Tổ Kỳ là người duy nhất biết sự tồn tại của không gian, hắn là đối tác thích hợp nhất.
Đem một nhà năm người đưa về trong không gian, Tổ Kỳ từ trong tủ lạnh của khách sạn vét một đống lớn đồ ăn vặt đưa cho Cát Tường Tam Bảo, còn gọi phục vụ phòng mang vài món ăn nóng đến.
Hắn dùng phương thức như cũ ôm bao lớn bao nhỏ đồ ăn cùng một nhà năm người đưa vào không gian.
Có lẽ là cảm thấy cầm quá nhiều đồ của Tổ Kỳ, A Đào cùng A Thụ hai gò má đều đỏ ửng ngại ngùng, còn hỏi Tổ Kỳ có cần bọn họ hỗ trợ chuyện gì không.
Tổ Kỳ phản xạ có điều kiện tính chuẩn bị trả lời không có, lời chưa kịp ra khỏi miệng, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói: "Nếu như mọi người rảnh rỗi, có thể giúp tôi hái một chút nấm rừng không?"
"Có thể, có thể." A Thụ nhanh chóng gật đầu nói.
Bàn xong xuôi, Tổ Kỳ trở lại hiện thực việc đầu tiên chính là cầm điện thoại di động lên bấm gọi Đường Du Khoan, lúc này thời gian trên đồng hồ treo tường đã chỉ về buổi tối mười hai giờ.
May là Đường Du Khoan còn chưa ngủ, hắn hình như đang chơi điện thoại di động, âm thanh còn chưa kịp vang lên, hắn liền cấp tốc nhận nghe điện thoại.
"Cậu đã nghĩ thông suốt." Đường Du Khoan cười nói, "Cậu biết tôi có bao nhiêu hồi hộp không? Ba phút nữa là sẽ sang ngày thứ hai, cũng qua thời gian cậu nói cân nhắc, tôi đã sắp chờ thành hòn vọng phu luôn rồi."
Tổ Kỳ nghĩ đến việc Đường Du Khoan chính là A Khoan, khó tránh khỏi cảm thấy tâm tình phức tạp, cười trả lời: "Lúc nào thì ký hợp đồng được?"
"Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể." Đường Du Khoan nói, cuối cùng liền bổ sung một câu, "Đương nhiên là cành nhanh càng tốt, tôi hận không thể vào lúc này liền bay đến chỗ cậu làm xong hết thủ tục chứng nhận này nọ."
Tổ Kỳ biết những lời này của Đường Du Khoan là nghiêm túc, vì thế cậu cũng đứng đắn mở miệng nói: "Tôi sẽ mau chóng tranh thủ thời gian đi gặp anh, chuyện quan trọng như vậy, chúng ta lại cẩn thận đàm luận một chút."
Đường Du Khoan xì cười nói: "Nói chuyện gì? Nói chuyện yêu đương sao?" ( lưu manh, Tiết tổng dọn anh bây giờ)
"..." Tổ Kỳ không biết Hằng Cảnh Thần làm thế nào chịu được Đường Du Khoan nói năng ngọt xớt, cậu ho khan hai tiếng, "Đàm luận chuyện mua bán."
Đường Du Khoan nói: "Được, xin đợi đại giá."
...
Bởi Tổ Kỳ mới cùng Vương Lục xin nghỉ, trong thời gian ngắn chỉ có thể an an sinh sinh ở tại trong đoàn phim quay chụp.
Tổ Kỳ kêu Đường Du Khoan chờ mình nửa tháng, bất quá nói thì nói như thế, cậu vẫn là làm ra quyết định kỹ càng ngày thứ hai liền đem bảy phần mười giá bán chuyển khoản cho Đường Du Khoan.
Trưa hôm đó, nhìn thấy tin nhắn Đường Du Khoan cực kỳ kinh ngạc, vội vã gọi điện thoại cho Tổ Kỳ hỏi thăm chuyện này, biết được khoản tiền kia chính là Tổ Kỳ chuyển cho hắn, trầm mặc một quãng thời gian rất dài.
"Làm sao cậu biết số tài khoản của tôi?" Đường Du Khoan hỏi.
"Tôi tìm Hằng Cảnh Thần hỏi." Tổ Kỳ không có ý tứ gạt Đường Du Khoan, liền trực tiếp nói, "Kỳ thực Hằng Cảnh Thần đã đem tình huống gia đình của anh nói với tôi, anh là bạn của cậu ấy, mà cậu ấy là bạn của tôi, cho nên tôi tin tưởng anh, hơn nữa nói thật, tôi cũng cần sự giúp đỡ của anh."
Đường Du Khoan ngẩn người, đột nhiên phát ra một trận tiếng cười tự giễu, hắn nói: "Tôi bây giờ như một phế vật, có thể giúp cậu cái gì?"
"Giúp được rất nhiều thứ." Tổ Kỳ nhẹ nhàng nói, "Chờ chúng ta lần sau gặp mặt nói chuyện, anh sẽ rõ ràng."
Đường Du Khoan nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tổ Kỳ, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà là bé ngoan cúp điện thoại.
Đường Du Khoan bên này chờ đến sáng tỏ, Chu Hải bên kia nhưng là càng ngày càng gấp.
Từ cái ngày đó buổi tối Chu Hải từ chỗ Tổ Kỳ lấy đi ba cây nấm, thái độ hắn đối xử Tổ Kỳ trong nháy mắt thay đổi 180 độ, mỗi lần nhìn thấy Tổ Kỳ đều thân thiết còn kém đem Tổ Kỳ nâng đến đài thượng cung.
Khởi đầu mọi người trong đoàn phim đều khiếp sợ, sau đó nghe trợ lý Kiều Y Dương kể ngọn nguồn sự tình, đều bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Loại nấm đó đến tột cùng là có bao nhiêu thần kỳ vậy, mọi người trong đoàn phim đều tin tưởng, mặc dù bọn họ chưa được thử qua mùi vị của loại nấm đó, nhưng nhìn biểu hiện của Kiều ảnh đế đã từng trà không lo cơm không nghĩ bây giờ, loại nấm này quả nhiên là cực phẩm.
Đáng tiếc nấm tốt thì cũng ăn hết, một tuần vừa qua khỏi, ba cái nấm Tổ Kỳ cho liền toàn bộ vào trong bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT