Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

- -----------------------------------------

Tổ Kỳ bước đi như bay kéo rương hành lý trở lại phòng ngủ, hồi tưởng lại hình ảnh vừa nãy, cậu cảm thấy chính mình cần phải hướng các bằng hữu của Tiết Giác lên tiếng chào hỏi chứ không phải quay đầu chạy đi không nói tiếng nào.

Nhưng cậu không dũng khí đó.

Nếu là đổi thành lúc cậu mới xuyên đến, mới sẽ không bận tâm những chi tiết này, hành vi làm việc toàn dựa vào tâm tình, song từ khi xác định cậu có một chút thích Tiết Giác, luôn cảm giác vô luận làm chuyện gì đều bó tay bó chân.

Tình cảm chôn ở đáy lòng lặng lẽ như từng sợi dây leo mảnh mà chắc chắn, lặng yên không một tiếng động bò đến khắp toàn thân đem cậu trói lại.

Càng giãy dụa, thì càng cảm thấy nghẹt thở, dường như dưỡng khí trong lồng ngực đều bị hút ra sạch sẽ.

Tổ Kỳ ngồi ở bên giường lung ta lung tung suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm thấy có chút mê man, cậu nghĩ là mình cần phải thăm dò ý tứ của Tiết Giác, vạn nhất Tiết Giác đối với cậu cũng là yêu thích...

Chỉ là tỉ mỉ nghĩ đến, liền phát hiện khả năng này không lớn.

Dù sao nguyên chủ đã từng đối với Tiết Giác làm qua nhiều chuyện ác liệt như vậy, bây giờ ở trong mắt Tiết Giác cậu chính là nguyên chủ, Tiết Giác làm sao có khả năng sẽ đối với cậu động tâm?

Tổ Kỳ buồn bực mà nắm tóc, nếu trong lúc nhất thời còn không quyết định chắc chắn được, cũng chỉ có thể cưỡng bách chính mình không nghĩ chuyện này nữa.

Trong phòng mở máy sưởi, Tổ Kỳ còn bao bọc áo bông dày, lúc này gió nóng thổi vù vù một phút chốc, hai bên hai má đều bị thổi làm đỏ chót.

Cậu đứng dậy cởi áo khoác, từ trong rương hành lý lấy ra một bộ quần áo sạch đi vào buồng tắm.

Tổ Kỳ rửa ráy tốc độ rất nhanh, không tới nửa tiếng, cậu liền từ phòng tắm đi ra, ngước mắt liền nhìn thấy một người đưa lưng về phía cậu đứng ở trước tủ quần áo.

Dường như nghe thấy được tiếng bước chân của cậu, Tiết Giác chậm rãi xoay người, đối với Tổ Kỳ vẫy vẫy tay: "Lại đây."

Tổ Kỳ: "..." Coi cậu là chó con sao?

Dù cho tâm lý không phải rất nguyện ý, Tổ Kỳ vẫn là không cách nào từ chối mệnh lệnh của Tiết Giác, rũ vai rất kinh sợ đi tới, rất giống chó con bị người khác nắm lấy đuôi.

Sau đó, cậu ở chỗ cách vị trí Tiết Giác còn có ba bước, mạnh mẽ đứng vững gót chân.

Lần này đến phiên Tiết Giác hết chỗ nói rồi, hắn bất đắc dĩ nhìn Tổ· bé sợ hãi · Kỳ, thẳng thắn tiến lên chủ động kéo tay Tổ Kỳ.

"Em đó." Tiết Giác ngữ khí chỉ tiếc mài sắt không nên kim, bất quá càng là không thể làm gì, hắn phí đi chút khí lực mới đem Tổ Kỳ kéo đến trước tủ quần áo, "Tôi cũng không có ăn em, còn sợ thành bộ dáng này sao?"

Tổ Kỳ nghĩ thầm cậu ở đâu là sợ, rõ ràng là căng thẳng được không!

Huống hồ hai người bọn họ dựa vào gần đến như vậy, còn không cho phép cậu xấu hổ?

Tổ Kỳ rất muốn cây ngay không sợ chết đứng phản bác Tiết Giác, nhưng là lời nói đến bên mép liền biến thành sức lực không đủ nhỏ giọng thầm thì: "Tôi nào có sợ? Anh, anh chớ nói nhảm."

Tiết Giác nhíu mày, "Vậy em run cái gì?"

Tổ Kỳ cãi sống cãi chết nói: "Tôi, tôi không run."

Còn chưa dứt lời hạ, Tiết Giác bỗng nhiên đưa tay đặt trên đầu Tổ Kỳ, mới vừa rồi còn run rẩy không ngừng Tổ Kỳ lập tức liền bất động, phảng phất bị người điểm trúng huyệt đạo, chỉ có đôi con ngươi đen láy sáng ngời xoay tròn chuyển loạn.

Tiết Giác bật cười, trong ánh mắt trong suốt như lưu ly tràn đầy ý cười, lộng lẫy như chân trời đầy sao, nhưng đáng tiếc Tổ Kỳ đỏ mặt lên mà chôn đầu cũng không có chú ý tới.

Hắn nói, "Còn nói không run?"

"..." Tổ Kỳ tự biết nói không lại Tiết Giác, thẳng thắn ngậm miệng.

Độ ấm của lòng bàn tay Tiết Giác xuyên qua tóc tai cùng da dẻ cuồn cuộn không ngừng truyền tới, cũng thành công khiến Tổ Kỳ trên mặt đỏ bừng lan tràn đến bên tai, cậu vốn định đánh bay cái tay chiếm tiện nghi kia của Tiết Giác, lại có chút không nỡ.

Giãy dụa chốc lát, Tổ Kỳ liền tùy Tiết Giác.

Tổ Kỳ mới vừa thổi khô tóc, tóc tai hơi rối sờ phảng phất như lông chim nhẵn nhụi mềm mại, Tiết Giác đột nhiên có chút yêu thích không nỡ buông tay, hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu Tổ Kỳ, như đang vuốt ve một chú thỏ ngoan ngoãn.

Không thể không nói, ngày hôm nay Tổ Kỳ rất nghe lời.

Tiết Giác ánh mắt dần dần đi xuống, dừng lại tại hai gò má trắng nõn hồng hồng của Tổ Kỳ, có lẽ là mới vừa tắm xong, trên người cậu nổi lên một tầng nước mang ánh sáng lộng lẫy, dường như nắm một chút khuôn mặt có thể bấm ra nước.

Trên thực tế, trước khi đại não Tiết Giác phản ứng, tay hắn đã không khống chế được làm ra động tác này.

Hắn ngón tay trỏ cùng ngón tay cái cẩn thận từng li từng tí ở trên mặt Tổ Kỳ nặn nặn, cảm giác so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều, như đang nắn bánh dày, Tiết Giác thậm chí có loại ảo giác sắp đắm chìm mất rồi.

"Tiết Giác?" âm thanh của Tổ Kỳ đem hắn kéo về hiện thực.

Tiết Giác nhanh chóng thu lại suy nghĩ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thả tay xuống: "Ồ không có gì, là trên mặt em có ít đồ."

Tổ Kỳ bị hành vi vô thức của Tiết Giác khiêu khích đến trên người đều sắp bốc cháy, cả khuôn mặt đỏ đến mức như cái mông khỉ.

Cậu vốn là không có ý định hỏi Tiết Giác cái gì, giờ khắc này nghe Tiết Giác nói như vậy, liền theo bản năng sờ sờ mặt của mình, mờ mịt trừng mắt nhìn hắn nói: "A? Trên mặt tôi có thứ gì?"

"Là nước." Tiết Giác bình tĩnh nói, "Em lau chưa khô."

Tổ Kỳ: "..." Chỉ lo người khác nghe không hiểu anh đang kiếm cớ sao?

Bất quá Tổ Kỳ cuối cùng không có hỏi Tiết Giác tại sao muốn làm như thế, suy nghĩ của cậu rất loạn.

Vào giờ phút này cậu chính là một mảnh từ trường vô hình, mà mỗi một cái hành động nhỏ của Tiết Giác đều có thể gây nên một trận hiệu ứng cánh bướm, tiến hành quấy nhiễu cậu.

*Hiệu ứng cánh bướm (: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong về (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới hoặc. Đã có một loạt phim dựa trên hiệu ứng này là "".

Trước khi có câu trả lời chính thức, cậu phải cùng Tiết Giác bảo trì khoảng cách một chút, không nếu không cuối cùng cậu sẽ từ từ trầm luân mất, Tiết Giác đứng nhìn nhất cử nhất động của cậu.

Nghĩ tới những thứ này, hô hấp của Tổ Kỳ cũng có chút ồ ồ.

Cậu tận lực che giấu nội tâm nồng nặc bất an của mình, trơ mắt nhìn Tiết Giác từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục màu đen mới tinh: "Đây là tôi cho người căn cứ vào số đo trước đây của em mà làm, em đi thử xem có vừa người không."

Tổ Kỳ tiếp nhận âu phục ở trước người so so, kích thước phù hợp, cậu vẫn là nhướng đuôi lông mày, cố ý đùa Tiết Giác nói: "Nếu như không vừa thì làm sao bây giờ? Bộ âu phục này không phải làm không công hay sao?"

Tiết Giác mở ra bên khác của tủ quần áo: "Tôi đem số đo mà em có thể mặc đều đặt một bộ, trong này là toàn bộ âu phục em có thể mặc."

"..." Tổ Kỳ ánh mắt xa xôi nhìn quần áo xuất hiện trước mắt, phảng phất ngửi được mùi nhân dân tệ bị đốt, nhất thời trái tim chảy máu, "Người có tiền các anh đều tùy hứng như thế à..."

Tiết Giác không để ý lắm: "Thời gian so với tiền tài quan trọng hơn."

Tổ Kỳ nhớ lại hình ảnh như người chết nằm ở trên giường chơi điện thoại di động lướt weibo của mình, không nhịn được cảm thán, coi như cậu đem thời gian của mình thành tấn bán đi, cũng sẽ không có người mua.

Sau khi suy nghĩ xong, Tổ Kỳ ôm âu phục ảo não chạy vào phòng vệ sinh.

Tiết Giác nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt híp mắt một cái, trước đây Tổ Kỳ còn không biết ngại ở trước mặt hắn thay quần áo, có lúc còn cố ý quay về hướng hắn muốn nhìn hắn là phản ứng gì.

Không nghĩ tới, Tổ Kỳ da mặt dày như tường thành lại còn có một ngày thẹn thùng.

Tiết Giác càng cảm thấy buồn cười, thậm chí muốn tới đi gõ cửa dọa Tổ Kỳ một cái, nhưng hắn cuối cùng vẫn là kiềm chế lại cảm giác kích động này —— không phải ai đều có thể hạ mặt như Tổ Kỳ.

Tiết Giác dựa vào trước tủ quần áo, thở ra, bất thình lình hồi tưởng lại những câu nói trước đây Tổ Kỳ cố ý đùa giỡn hắn, nhếch lên khóe miệng làm sao cũng không đè ép được, hắn há miệng, nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Lưu manh."

...

Tổ Kỳ thay xong quần áo đi ra, Tiết Giác đã sớm cùng cậu thông báo một tiếng rồi rời khỏi.

Sau giờ ngọ, Tiết Giác bận đến mức không thấy bóng người, đám bạn kia của hắn cũng không biết đi nơi nào.

Tổ Kỳ tìm tới Trương quản gia hỏi thăm một chút, mới biết có chút khách mời đã sớm đến, Tiết Giác đang bận tiếp đón, mà Cận Dục cùng những người kia hình như đã đến câu lạc bộ nào đó chơi.

Tổ Kỳ không giúp được gì trong lúc rảnh rỗi liền tìm tới Ông Ngọc Hương, cùng bà ôm Tiết Thiên Vạn ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.

Tổ Kỳ cùng Tiết Thiên Vạn tách ra chừng mười ngày, còn tưởng rằng tên tiểu tử này sẽ đối với cậu hơi hơi mới lạ một ít, kết quả Tiết Thiên Vạn đang được Ông Ngọc Hương ôm vào trong ngực, nhìn thấy cậu liền bắt đầu gào khan, quơ bàn tay nhỏ muốn tới bắt cậu.

"Ba ba đến rồi." Ông Ngọc Hương mặt mày hớn hở, đùa Tiết Thiên Vạn một phút chốc mới đem tiểu tử giao cho Tổ Kỳ.

Nằm ở trong lồng ngực Tổ Kỳ, Tiết Thiên Vạn nhất thời không nháo nữa, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời nhìn Tổ Kỳ, trong miệng phát ra âm thanh a a a a.

Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn mập mạp mềm mại, cảm thụ được nhóc con đối với cậu rất tín nhiệm cùng ỷ lại, trong phút chốc dường như cả trái tim đều bị tan chảy.

Bao nhiêu nhớ nhung bị đè nén như nước tràn ra khỏi bồn tắm, tầng tầng lớp lớp vọt tới.

Cậu cúi đầu ở trên chóp mũi nhỏ nhắn non mềm của Tiết Thiên Vạn khẽ cắn xuống, Tiết Thiên Vạn đưa tay nhỏ hiếu kỳ ở trên mặt cậu sờ tới sờ lui.

"Gọi bố." Tổ Kỳ nói, liền trì hoãn âm điệu lập lại một lần, "Ba —— ba —— "

Tiết Thiên Vạn vui vẻ a: "Nha nha nha nha nha —— "

Tổ Kỳ không nói: "Là ba ba, không phải."

"Nha nha nha nha nha nha nha nha ——" nhóc con như là đang cùng Tổ Kỳ đối nghịch, hưng phấn phát ra âm thanh liên tiếp mồm miệng không rõ, ngụm nước theo gò má chảy xuống.

Tổ Kỳ tức thành con cá nóc, nghĩ thầm chờ tên tiểu tử thúi này lớn rồi, cần phải đè nó lại bắt gọi năm mươi lần ba ba.

Ông Ngọc Hương thấy thế, không nhịn được cười: "Bây giờ còn sớm, ít nhất phải đợi đến đứa nhỏ sáu tháng sau, mới bắt đầu học gọi ba ba mụ mụ."

Tổ Kỳ thoáng chốc nhụt chí: "Sẽ rất lâu a..."

"Rất nhanh thôi." Ông Ngọc Hương cười nói, "Còn nhớ lúc trước ta sinh ra Tiểu Giác, nó so với Thiên Vạn mập hơn, hiện tại không để ý nó cũng đã có con trai rồi."

Ông Ngọc Hương có chút hoài niệm, cũng hơi xúc động.

Năm tháng không từ bất kỳ ai, thời gian như cát giữa ngón tay. (ý nói thời gian như hạt cát giữa ngón tay chúng ta không thể nắm bắt được)

Tiết Thiên Vạn càng lớn càng nghịch ngợm, có nó liều mạng dằn vặt, Tổ Kỳ cũng sẽ không cảm thấy tẻ nhạt, hai người lớn cùng một đứa nhỏ ở trên ghế sa lon ngồi nghỉ ngơi không bao lâu, liền nghênh đón vị khách đầu tiên đến.

—— Liễu Tĩnh.

Ông Ngọc Hương cùng Liễu Tĩnh là bạn tốt, tự nhiên sẽ phát thiệp mời cho Liễu Tĩnh, chỉ là người mà Liễu Tĩnh muốn nhìn thấy hẳn là Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Liễu Tĩnh, liền đoán được mục đích chuyến đi này của bà ta, vì vậy đem Tiết Thiên Vạn giao cho Ông Ngọc Hương ôm, cậu thì lại đưa Liễu Tĩnh đi đến trên ban công nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play