"Yêu thích." Tiết Giác thu liễm ý cười, hai con ngươi đen kịt hơi nhấc lên, đối diện ống kính hắn dùng giọng điệu trầm thấp nghiêm trang, "Tôi rất yêu thích."
---------------------------------------------
Buổi tối.
Lúc Tổ Kỳ cùng Tiết Giác gọi video thì nói tới chuyện này, vào lúc này cậu đã hoàn toàn tin chắc fan mà đạo diễn Vương nói chính là Tiết Giác, vì vậy nửa đùa nửa thật vì không muốn tiết lộ.
Dù sao cậu vẫn là người mới, nếu có quá nhiều đối xử đặc thù, khó tránh khỏi sẽ đưa tới chú ý của những người khác.
Nghe vậy, Tiết Giác đáy mắt cấp tốc chợt lóe một tia kinh ngạc, sau đó trầm mặc một quãng thời gian rất dài.
"Em hiểu lầm." Tiếng nói của Tiết Giác mười phần thanh lãnh cấm dục, xuyên thấu ống nghe điện thoại di động, ở bên trong phòng vang vọng như lục lạc phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, "Tôi không có làm như thế."
"A?"
"Người Vương đạo nói kia không phải tôi." Tiết Giác lặp lại một lần.
"Nếu không phải là anh vậy thì là ai chứ?" Tổ Kỳ theo bản năng hỏi một câu.
Tiết Giác ánh mắt phút chốc ảm đạm mấy phần, trên mặt hắn không biểu tình gì, ngữ khí nói chuyện cực kỳ nghiêm túc: "Tôi không biết là ai, ngược lại không phải tôi."
Tổ Kỳ không nghĩ tới nhận được đáp án này, nhất thời hơi kinh ngạc, liền không che giấu nổi thất lạc cơ hồ muốn từ bên trong đôi mắt tràn ra.
Cả người cậu sửng sốt một hồi lâu, phản ứng lại sau đó vội vã kéo khóe miệng cười cười, giả vờ không có gì nói: "Thì ra là tôi tự mình đa tình."
"..." Tiết Giác trầm mặc nhìn chăm chú vào Tổ Kỳ, ánh mắt thâm trầm.
Cứ việc Tiết Giác không có công khai biểu hiện ra, có thể Tổ Kỳ có thể nhạy cảm nhận ra được, vào giờ phút này Tiết Giác không cao hứng lắm... Còn hắn tại sao không cao hứng, Tổ Kỳ thì có điểm không nghĩ ra.
Bất quá Tổ Kỳ không có nghĩ nhiều như thế, cậu tiếp tục lúng túng cười nói: "Tôi đem người tôi quen biết đều nghĩ qua một lần, chỉ có anh và Hằng Cảnh Thần sẽ làm như vậy, có thể là Hằng Cảnh Thần đi, cũng có thể thật như Vương đạo từng nói, là fan của tôi làm, ngày mai tôi lại đi hỏi đạo diễn Vương một chút là được."
Tiết Giác yên tĩnh nghe xong Tổ Kỳ nói, sau đó trầm thấp ừ một tiếng.
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Tổ Kỳ xem thời gian không còn sớm, liền nói muốn đi tắm sau đó cúp điện thoại.
Nào có biết Tổ Kỳ tắm xong trở về, ở bên giường ngồi không bao lâu, điện thoại di động màn hình đột nhiên sáng lên, nghiêng đầu đi vừa nhìn, lại là Tiết Giác gọi video tới.
Tổ Kỳ cầm điện thoại di động lên vốn muốn chuyển được video, kết quả trong lúc vô tình nhớ tới chính mình mới từ buồng tắm đi ra, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có khố bộ vây quanh một cái khăn tắm.
Vì thế cậu nhanh chóng ném xuống điện thoại di động, chạy đến trước tủ quần áo thay đổi quần áo thư thích nhàn nhã, thuận tiện dùng máy sấy tóc đem mái tóc ướt nhẹp thổi khô, liền xoa tinh dầu làm cái tạo hình, cuối cùng còn không quên đắp mặt nạ.
Đương Tổ Kỳ luống cuống tay chân làm xong này đó thời gian dĩ nhiên đã nửa giờ.
Tiết Giác gọi lần đầu không liên lạc được, liền không có động tĩnh nữa, bất kể là gọi điện thoại hay là gọi video, Tiết Giác chưa bao giờ biết gọi lần thứ hai.
Tổ Kỳ biết đến đây là thói quen của Tiết Giác, vạn nhất cậu đang bận công tác quan trọng, hành vi của Tiết Giác chỉ có thể quấy rối đến cậu.
Nhưng là không biết tại sao, từ trong đáy lòng của Tổ Kỳ không thích loại cẩn thận này của Tiết Giác một chút nào, cậu càng hi vọng Tiết Giác có thể tùy hứng một chút, nếu gọi điện thoại không ai tiếp, vậy thì gọi tới đối phương tiếp mới thôi.
Đồng thời cậu sâu sắc rõ ràng, Tiết Giác vĩnh viễn không thể bốc đồng như thế dù chỉ một ngày.
Thôi thôi...
Hắn trước sau biết điều nghe lời như vậy cũng rất tốt, ít nhất so với trong tưởng tượng dễ ức hiếp nhiều lắm.
Như thế sau một phen tự an ủi mình, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như cảm thấy được tâm lý dễ chịu nhiều hơn, cậu cầm điện thoại di động lên vào tin nhắn, trực tiếp bấm vào lịch sử cuộc gọi video bỏ lỡ.
Một giây sau, trên màn ảnh điện thoại di động lập tức xuất hiện gương mặt trắng nõn của Tổ Kỳ, ánh đèn ấm áp bao trùm trên má của cậu, lồng trên đó một tầng ánh sáng màu vàng mơ hồ.
Tổ Kỳ vẫn cảm thấy tướng mạo nguyên chủ rất dễ nhìn, cằm nhọn, cặp mắt hoa đào, mũi cao, một cái nhíu mày một nụ cười gian đều tản ra khí tức yêu diễm, cũng không hiện ra quá mức nữ khí.
Mỗi buổi sáng khi rửa mặt Tổ Kỳ sẽ đứng trước gương tự luyến một hồi, nhưng mà thời khắc này luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, vô luận bày ra góc độ cùng tư thế nào, đều cảm giác trình độ sắc đẹp không có đạt đến trình độ lúc trước.
Tổ Kỳ tập trung tinh thần ở trước ống kính làm rối tóc trên trán, hoàn toàn không có chú ý tới góc trên bên phải xuất hiện khuôn mặt không cảm xúc của Tiết Giác.
Khi cậu từ dư quang bên trong thoáng nhìn thấy Tiết Giác, video đã qua năm phút đồng hồ.
Tổ Kỳ: "..."
Tiết Giác không nhịn được cười: "Không có chuyện gì, em tiếp tục, tôi có thể chờ."
Tổ Kỳ vừa thẹn vừa giận, hận không thể xuyên về năm phút đồng hồ trước đem bản thân đập bất tỉnh, hai gò má của cậu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên ửng hồng, không nhịn được oán giận: "Anh làm sao không nhắc nhở tôi một tiếng?"
"Tôi thấy em quá mê li, không nhẫn tâm." Tiết Giác ở bề ngoài bình tĩnh, nhưng khóe miệng vẫn luôn câu lên.
Tổ Kỳ biết mình lại để cho Tiết Giác chế giễu, nhất thời trong lòng dâng lên một luồng cảm giác vô lực thắm thiết, cậu liếc nhìn chính mình trên màn ảnh cúi đầu ủ rũ, lần này rốt cuộc biết không đúng chỗ nào.
Cậu muốn trước mặt Tiết Giác biểu hiện thật tốt, muốn dùng ánh mắt soi mói nhất để đánh giá chính mình, mới cảm thấy rất nhiều nơi đều không hoàn hảo.
Giống như một con công đực gặp một con công cái mà nó yêu thích, sẽ dùng phương thức xòe đuôi để hấp dẫn đối phương...
Đậu mòe?
Không đúng không đúng.
Cậu không phải là con công đực, Tiết Giác cũng không phải con công cái, đây là cái ví dụ tào lao gì vậy?!
Tổ Kỳ bị cái ý nghĩ không hiểu ra sao xuất hiện ở trong đầu hù dọa, vội vã vẩy vẩy đầu, muốn đem ý nghĩ lung ta lung tung từ trong ký ức trục xuất.
"Tổ Kỳ?"
Giọng nói lo lắng của Tiết Giác bỗng nhiên kéo tâm tư của Tổ Kỳ về, cậu ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt sốt sắng của Tiết Giác bên trong cái khung nhỏ, "Em không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Tổ Kỳ thở dài, sau đó dùng tay bấm vào khung hình nhỏ để toàn màn hình là mặt của Tiết Giác, mới cười cười, "Anh vừa nãy tìm tôi có chuyện gì?"
Tiết Giác nói: "Tôi vốn muốn hỏi em có muốn nhìn Thiên Vạn một chút hay không."
"Được a." Tổ Kỳ không chút do dự đáp ứng nói, mấy ngày gần đây cậu bận diễn đêm, lúc trở lại khách sạn đã là ba giờ rưỡi sáng, cũng không thể phiền Tiết Giác ôm Thiên Vạn đưa cho cậu xem.
"Quên đi, ngày khác lại nhìn." Tổ Kỳ không để ý lắm mà nói, ngược lại không nhất thời nóng lòng.
"Ân." Tiết Giác gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên quần áo cùng kiểu tóc của Tổ Kỳ chốc lát, bất thình lình mở miệng nói, "Em mặc như vậy, rất dễ nhìn."
Tổ Kỳ: "???"
Đệt.
Vô duyên vô cớ nói câu nói này làm gì? Trái tim của cậu lại bắt đầu không thể khống chế kịch liệt nhảy lên.
Ầm đông ầm đông ——
Phảng phất toàn thế giới đều tĩnh lặng, chỉ còn dư lại trái tim không an phận này của cậu, liều mạng giãy dụa muốn từ trong lồng ngực mà bay ra.
Tổ Kỳ cảm giác đầu óc của chính mình đã chết máy, cậu thậm chí không biết sau đó phải đáp lại Tiết Giác ra sao.
Ánh mắt của cậu ngơ ngác nhìn gương mặt soái kia của Tiết Giác, quỷ thần xui khiến mà cực kì xấu hổ nói một câu: "Anh yêu thích là tốt rồi, không uổng công tôi chuẩn bị một trận."
Tiết Giác xì một tiếng bật cười: "Làm sao em biết tôi yêu thích?"
Lúc này, Tổ Kỳ cả khuôn mặt đều hồng thành cái mông khỉ, hai cái lỗ tai tựa hồ phần phật phần phật bốc hơi nóng, cậu tàn bạo mà trừng mắt một cái Tiết Giác trên màn ảnh: "Lẽ nào anh không thích sao?"
Tiết Giác đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa mà người khác rất khó nhìn thấy, ánh đèn trên khóe mắt hắn nổi lên ánh sáng dìu dịu, dễ nhìn đến không giống người thật.
"Yêu thích." Tiết Giác thu liễm ý cười, hai con ngươi đen kịt hơi nhấc lên, đối diện ống kính hắn dùng giọng điệu trầm thấp nghiêm trang, "Tôi rất yêu thích."
"..."
Tiết Giác nhìn thẳng ống kính khiến Tổ Kỳ khó giải thích được có loại cảm giác bị đối phương nhìn chăm chú, cậu theo bản năng cúi đầu, càng không dám cùng Tiết Giác "Đối diện", cậu biết mặt mình khẳng định đỏ đến mức có thể chảy ra máu.
Sờ sờ gò má, rất nóng.
Cỗ nóng rực này dường như thấm ướt cả lòng bàn tay cậu, sau đó thuận theo cánh tay mà di chuyển cho đến khi lan tràn tiến vào bên trong buồng tim...
Trong giây phút này, Tổ Kỳ rốt cuộc ý thức được —— cậu hình như thích Tiết Giác mất rồi.
E rằng vẫn còn không tính là yêu, nhưng chính là yêu thích.
Dù cho chỉ là nhàn nhạt yêu thích đến thưởng thức, đó cũng là yêu thích.
Cậu, yêu thích, Tiết Giác.
Vô tri vô giác kết thúc video, Tổ Kỳ ở bên giường ngồi yên rất lâu, ngay cả quần áo đều không cởi liền chui vào chăn, cậu dùng chăn đem mình gói lại.
Tựa hồ chỉ có dung nhập vào bên trong một mảnh tăm tối, tâm tình cậu mới có thể từ từ bình tĩnh lại, cậu thở ra hơi thở ồ ồ nóng rực, tràn ngập ở trong chăn chậ hẹp, phảng phất có thể đem cậu chưng chín.
Tổ Kỳ lăn qua lộn lại lập lại hai chữ "Yêu thích" Tiết Giác vừa nãy, lòng tràn đầy hi vọng nghĩ, Tiết Giác có hay không cũng có một chút yêu thích cậu như vậy?
Nhưng lại nghĩ đến cậu bây giờ đang trong thân xác nguyên chủ mà nguyên chủ lại làm việc bẩn thỉu với Tiết Giác như vậy, cả trái tim Tổ Kỳ lại bị tuyệt vọng bao phủ.
Cậu suy nghĩ lung tung rất lâu, cuối cùng than thở một tiếng.
Nếu như Tiết Giác thật sự đối với cậu có cảm giác thì tốt rồi, cậu không nghĩ tới thật vất vả mới có người mình thích nhưng lại là tương tư đơn phương.
...
Tiết gia.
Tiết Giác ngồi ở trước bàn đọc sách,trên màn hình của máy vi tính xách tay là bản thảo hợp đồng mà vừa nãy trợ lý gửi đến, một tuần trước hắn nhận một hạng mục mới, bận rộn chân không chạm đất.
Thế nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, từ sáng tới tối sau khi ăn cơm xong, hắn đều sẽ dành ra hai giờ chờ đợi Tổ Kỳ liên lạc, một khi Tổ Kỳ gửi tin nhắn tới nói diễn xong, hắn đều sẽ cùng Tổ Kỳ gọi video trò chuyện một phút chốc.
Bất quá Tổ Kỳ đóng phim cũng rất bận, Tiết Giác thường chờ cả một buổi tối cũng không thấy tin của Tổ Kỳ, đương nhiên công tác cũng chưa hoàn thành, vì vậy tăng ca đến hừng đông ba, bốn giờ.
Trong vô tri vô giác, cùng Tổ Kỳ tán gẫu cơ hồ thành thói quen không thể thiếu của Tiết Giác trước khi ngủ. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, lại không cai nổi.
Hơn nữa Tiết Giác trong lòng còn ẩn giấu một bí mật nhỏ mà Tổ Kỳ không biết, đó chính là buổi tối đêm đầu tiên Tổ Kỳ tiến vào đoàn, bọn họ video một đêm.
Tổ Kỳ ngủ một đêm, hắn làm việc một đêm.
Sau đó khoảng nửa đêm hắn nghe Tổ Kỳ không ngừng nói mơ, khởi đầu mơ mơ màng màng mồm miệng không rõ, sau đó đột nhiên rõ ràng hô một tiếng gọi tên Tiết Giác.
Lúc đó Tiết Giác còn tưởng rằng Tổ Kỳ tỉnh rồi, liền ứng một tiếng, nào có biết Tổ Kỳ căn bản không có nghe được hắn đang nói cái gì, đứt quãng gọi tên của hắn, lại nói rất nhiều những câu khác.
Nghĩ đến nội dung Tổ Kỳ nói mơ, Tiết Giác mím mím môi, trên nét mặt bình tĩnh từ trước đến giờ hiếm thấy xuất hiện mấy mạt lúng túng cùng thẹn thùng.
Không nghĩ tới Tổ Kỳ bình thường đã tùy tiện, ở trong mơ càng là phóng khoáng đến không biết như thế nào thu liễm.
"Ai..."
Tiết Giác xa xôi phát ra một tiếng thở dài, lại nghĩ tới sự kiện món ăn mà Tổ Kỳ nói kia, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn suy nghĩ mấy giây sau đó lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho trợ lý.
...
Kể từ khi biết mình thích Tiết Giác, Tổ Kỳ liền thập phần bối rối, cậu một mặt do dự có nên hay không đem điểm ấy tình cảm bóp chết từ trong trứng nước, một mặt liền muốn biết cảm giác của Tiết Giác đối với mình.
Như vậy nhiều lần xoắn xuýt lại tiếp tục gây sức ép, Tổ Kỳ mất ngủ cùng nằm thấy ác mộng mà trở nên tiều tụy không ít.
Tiểu Đặng Tử lo lắng không thôi, thừa dịp lúc Tổ Kỳ nghỉ ngơi, ngữ khí chân thành khuyên: "Kỳ ca, anh cũng đừng để ý hộp cơm là do ai đưa, chỉ cần là đưa cho anh, anh liền ăn đi."
Tổ Kỳ: "... Tôi không xoắn xuýt cái này."
Tiểu Đặng Tử một mặt đầy biểu tình dấu chấm hỏi: "Nhưng mà em thấy, anh chỉ có chuyện này có thể xoắn xuýt đi?"
Tổ Kỳ ở phương diện đóng phim có thể nói thuận buồm xuôi gió, nhiều lần được đạo diễn Vương điên cuồng khích lệ, trêu đến Chu Hải ở bên cạnh nhìn đến đôi mắt đều phát ra ánh sáng xanh lục, cho nên Tiểu Đặng Tử cũng không cảm thấy Tổ Kỳ sẽ vì việc đóng phim mà ưu sầu.
Nghe vậy, Tổ Kỳ tức giận trừng Tiểu Đặng Tử liếc mắt một cái: "Cậu đừng đến phiền tôi nữa, nhanh đi ăn cơm của cậu, đi đi."
Tiểu Đặng Tử gãi đầu một cái, thật cao hứng mà đứng dậy đi ra ngoài lĩnh hộp cơm.
Tiểu Đặng Tử chân trước mới vừa đi, Đoạn Khải chân sau liền bưng hai hộp đồ ăn đóng gói tinh mỹ đi tới bên cạnh Tổ Kỳ, đem đồ trên tay đặt trên bàn, lạnh nhạt nói: "Chúc mừng cậu, toàn bộ đoàn kịch chỉ có món ăn của cậu là giá cả từ tám mười đồng cao lên tới một tram hai mươi đồng."
Tổ Kỳ mơ màng mà ngẩng đầu.
Đoạn Khải tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Tổ Kỳ, nói bổ sung: "Tôi cố ý hỏi qua đạo diễn Vương, ông ta nói đây là tâm ý của một fan khác của cậu."
"..." Tổ Kỳ nghẹn một chút, thật lâu không nói nên lời, "Tôi chỗ nào có nhiều fan như vậy?"
Đoạn Khải thở dài: "Kỳ thực tôi cũng rất tò mò điểm này, sẽ không phải là đối thủ một mất một còn của cậu ở bên trong hộp cơm bỏ thuốc đi?"
Tổ Kỳ: "..."
Đoạn Khải: "Tỷ như Đường Mạc Ninh? Tỷ như Thạch Hạo? Tỷ như Trần Mỹ Hinh?"
Tổ Kỳ: "......"
Không thể nhìn ra, Đoạn Khải từ trước đến giờ một bộ vô dục vô cầu thế ngoại cao nhân, còn kém gánh cái cuốc xuống nông thôn mà làm chủng điền, không nghĩ tới còn có thể có thời điểm bát quái.
Tuy rằng hộp cơm không rõ lai lịch, mà dù sao cũng là từ trên tay Vương Lục cầm lại đây, Tổ Kỳ không thể chối từ, liền mặt dày tiếp nhận.
Mở nắp hộp cơm, một luồng đồ ăn mùi thơm phức phả vào mặt, Tổ Kỳ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, vốn là bụng không đói đột nhiên phát ra hai tiếng ùng ục.
Món ăn giá trị một tram hai mươi đồng xác thực xa hoa, ăn đến cả trái tim Tổ Kỳ đều đang chảy máu, phảng phất mỗi một muỗng đồ ăn đút vào trong miệng đều hóa thành nhân dân tệ.
Còn tưởng rằng chuyện món ăn đến đây là kết thúc, không ngờ tới đây chỉ mới là bắt đầu.
Hai ngày sau, đồ ăn đưa đến cho Tổ Kỳ điên cuồng tăng giá, rõ ràng buổi trưa còn ăn hộp cơm một tram năm mươi đồng, đến buổi tối đột nhiên cao lên tới hai trăm đồng.
Nhận được tin tức Chu Hải tức giận, trước mặt mọi người trong đoàn mà chất vấn đạo diễn Vương,lúc trước đồ ăn của Kiều Y Dương giá trị tám mươi đồng, dựa vào cái gì thân là nam số hai, Tổ Kỳ có thể ăn món ăn trị giá hai trăm đồng.( là khoảng 654.000Vnđ đó bà con cô bác ạ =.=, ổng ăn một bữa bằng một tuần ăn của tui)
Đạo diễn Vương bị kẹp ở giữa Bách Quang Kiến cùng Tiết Giác, nghe Chu Hải căm giận bất bình lên án, đột nhiên không kìm chế được nỗi lòng: "Tổ Kỳ căn bản không ăn một phân tiền của đoàn phim chúng ta, đồ ăn cậu ấy ăn tất cả đều là fan đưa đến, cậu miệng lưỡi lợi hại như vậy cũng làm cho fan của các người đưa đến đi!"
Chu Hải không nghĩ tới Vương Lục dưới con mắt mọi người hồi oán hắn, nhất thời sắc mặt hắc thành một khối than đá, trong đôi mắt ấm ức tức giận cơ hồ có thể đọng lại nhỏ giọt xuống.
Vừa vặn lúc này, trợ lý đọa diễn như bay chạy tới, kích động hô: "Đạo diễn! Fan của Kỳ ca gọi điện thoại tới rồi! Nói là tối hôm nay mời toàn bộ người trong đoàn kịch của chứng ta một bữa! Đồ ăn đặt đang trên đường đưa đến đây!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT