Bởi vì vụ bắt cóc, mà Thích Du bọn họ phải ở lại trong nước thêm hai ngày, ngày đi đúng lúc là cuối tuần, hơn 10 giờ sáng bay, 7 giờ bọn họ cũng đã ăn sáng xong chuẩn bị rời khỏi nhà.

Vừa ra đến trước cửa, Thích Du nhận một cuộc điện thoại, bỏ lại câu "Con xuống dưới chờ trước" cũng không quan tâm người lớn hỏi liền chạy, Dụ Hạ ra ban công nhìn, tên nhóc Vu Phong Dương đang chờ ở bồn hoa dưới lầu, chắc là cố ý đến để tiễn Thích Du.

Thích Tầm Chương bước tới, ngón tay Dụ Hạ chỉ xuống phía dưới, nhắc anh: "Tên nhóc Vu Phong Dương đó tới."

Thích Tầm Chương đến bên cửa sổ liếc mắt nhìn, không thèm để ý nói: "Dù sao cũng sắp đi rồi, cứ cho tụi nó nói mấy câu đi."

Dụ Hạ "chà chà" một tiếng: "Chú, lúc trước anh muốn em với Thích Du tách ra, cũng không có thái độ tốt như vậy, còn lấy việc đuổi học ra để uy hiếp em, anh tiêu chuẩn kép quá nha."

Thích Tầm Chương nghiêm túc suy nghĩ một chút, chắc là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dụ Hạ liền cảm thấy đứa trẻ này khác với tất cả mọi người, lúc mới bắt đầu xác thực có chút cảnh giác với cậu, nên mới theo bản năng mà muốn tách cậu với con trai mình ra.

Thích Tầm Chương có chút đuối lý, không tiếp lời, chỉ ấn ấn vai Dụ Hạ: "Đi thôi."

Lúc bọn họ xuống, Vu Phong Dương đã đi rồi, Thích Tầm Hoa không vui nói Thích Du vài câu, Thích Du như nước đổ đầu vịt, làm như không nghe thấy.

Khi lên xe, Dụ Hạ nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao thằng nhóc đó không đến sân bay tiễn cậu?"



"Đến cái gì mà đến, tớ vẫn chưa có ý định come out, cậu ấy mà đến thì tất cả sẽ bị bại lộ."

Dụ Hạ: "..." Cậu đã sớm come out ở chỗ bố cậu rồi còn gì.

Đến sân bay, làm thủ tục lên máy bay, vào cửa an ninh, sau khi cuối cùng cũng tiễn được người đi, Dụ Hạ ôm cánh tay Thích Tầm Chương lắc lắc: "Chúng ta có thể xem như tự do rồi."

Thích Tầm Chương cong môi nở nụ cười: "Ừm."

Trên đường trở lại, Dụ Hạ hưng phấn vô cùng, chắc là nhịn nhiều ngày như vậy rốt cục cũng thuận khí, không ngừng tìm lời nói tán gẫu với Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương chăm chú lái xe, thỉnh thoảng trả lời cậu một hai câu, cũng không chê cậu phiền.

Nửa tiếng sau, Thích Du đột nhiên gửi tin đến: "Hạ Hạ, tớ sắp lên máy bay rồi, chờ nghỉ hè tớ sẽ trở về chơi với cậu, hoặc là cậu tới chơi với tớ cũng được?"

Dụ Hạ tiện tay trả lời: "Chú nói chờ tớ thi đại học xong sẽ đưa tớ qua thăm cậu."

Đầu bên kia vẫn luôn hiển thị đang nhập tin, vài phút sau mới trả lời: "Cậu với bố tớ thật sự là kiểu quan hệ đó à..."

"Mấy ngày trước không phải cậu đã biết rồi sao? Đúng là như cậu nghĩ."

"Vậy...cậu với bố tớ sẽ vẫn giữ kiểu quan hệ này sao?"

Tên nhóc này chắc chắn là ở ngay trước mặt không mở miệng được, mới thông qua cách này để khỏi ngại, Dụ Hạ cười, lúc chờ đèn đỏ đưa điện thoại cho Thích Tầm Chương xem.

Ánh mắt Thích Tầm Chương khẽ lay động, trực tiếp giúp cậu trả lời: "Ừm."

Dụ Hạ cầm lại điện thoại, liền nhắn thêm một tin: "Chúng tớ rất nghiêm túc, cậu có thể chấp nhận không?"

Qua mấy phút, bên kia vẫn không có động tĩnh, Dụ Hạ nhìn chăm chú màn hình điện thoại có chút thấp thỏm, đang muốn nói thêm gì nữa, Thích Du rốt cục đã trả lời, gửi một đống icon khiếp sợ, nghẹt thở, cạn lời qua, sau đó là một chuỗi dấu chấm than, cuối cùng mới nói: "Cậu còn nhỏ hơn tớ, sao lại chạy tới làm mẹ kế tớ? Hay là bị bố tớ lừa rồi?"

"... Cậu cảm thấy bố cậu là hạng người như vậy sao?"

"Thấy cũng đúng mà, " Thích Du rõ ràng rất xoắn xuýt, lại nhây nửa ngày trời mới nhắn, "Vậy là cậu lừa bố tớ à?"

Dụ Hạ không có gì để nói: "Chúng tớ là yêu nhau bình thường, cái gì mà lừa với không lừa, cậu nghĩ đi đâu vậy."

"Tại sao vậy? Cậu thích cái gì ở bố tớ?"

"Cái gì cũng thích, chú ấy không biết có bao nhiêu chỗ tốt đẹp, kẻ ngu si mới không thích."

Thích Du rõ ràng không tin: "Tớ biết ông ấy cũng không tồi, vừa đẹp trai lại có tiền, nhưng là tuổi lớn hơn cậu nhiều như vậy, điều quan trọng nhất là cậu không thấy ông ấy rất nhạt nhẽo sao? Cậu ở bên cạnh ông ấy không nhàm chán à?"

Trong lòng Dụ Hạ nói "ở bên cạnh cậu mới nhạt nhẽo", mỗi ngày chỉ biết xem mấy cái hoạt hình tuổi teen, còn giống như chưa cai sữa: "Tuổi tác không phải là khoảng cách, tính cách càng không phải là vấn đề, tớ chỉ cảm thấy chú ấy rất hợp với tớ, hơn nữa chú ấy không có nhạt nhẽo như cậu nói, cậu không hiểu đâu."

"... Khoe mẽ tình cảm cái gì."

Thích Tầm Chương thấy Dụ Hạ vẫn cứ cúi đầu nhắn tin, đoạt lấy điện thoại của cậu, nhìn qua nội dung cuộc trò chuyện, gửi cho Thích Du một tin nhắn thoại: "Chuyện của bố với Dụ Hạ con đừng quan tâm, con tự lo chuyện của con cho tốt là được."

Dụ Hạ vỗ tay anh: "Sao anh lại hung dữ vậy, từ từ nói không được sao?"

Thích Tầm Chương tắt điện thoại, bình tĩnh nói: "Nó là con trai anh, chuyện của chúng ta không cần khai báo rõ ràng với nó như thế, em đừng quá để ý tới mấy thứ này."

"Đừng suốt ngày bày vẻ gia trưởng." Dụ Hạ đoạt lại điện thoại.



Cậu liền nhắn một tin cho Thích Du phát ra một cái: "Tính tình bố cậu nóng nảy cậu đừng để trong lòng, chú vẫn rất quan tâm cậu."

"Hạ Hạ cậu thật giống như mẹ tớ nha."

"... Cút."

20 phút sau, Thích Du lần nữa gửi tin đến: "Hạ Hạ, kỳ thực tớ biết chuyện của hai người quả thật có chút khó chấp nhận được, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của tớ, bố tớ trông thật sự rất thích cậu, dù sao cũng tốt hơn ông ấy tìm một người phụ nữ tớ không quen biết làm mẹ kế tớ, tớ sẽ không phản đối hai người,...tớ đã lên máy bay rồi, chuẩn bị tắt điện thoại, không nói với cậu nữa, cậu cố gắng đối tốt với bố tớ nha, ông ấy ở tuổi này cũng không dễ dàng gì."

Vậy mà còn nói nhảm, Dụ Hạ cười, trả lời: "Được."

Cậu để điện thoại xuống, nói với Thích Tầm Chương nói: "Chú, em muốn ăn kem."

Thích Tầm Chương liếc cậu một cái: "Sao tự nhiên muốn ăn kem?"

"Muốn ăn thì muốn ăn thôi, làm gì nhiều sao trăng như vậy."

Thích Tầm Chương không hỏi lại, chạy về phía trước một đoạn, dừng xe ở ven đường, bỏ lại câu "Ngồi ở đây chờ", xuống xe.

Dụ Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thích Tầm Chương đã đi vào cửa hàng đông lạnh bên đường.

Lúc quay lại, trong tay anh có thêm hai cây kem ốc quế, đi tới chỗ kế bên tài xế mở cửa xe, đưa một cây cho Dụ Hạ.

Dụ Hạ nheo mắt lại cười: "Anh cũng ăn?"

Thích Tầm Chương nhíu mày: "Sao anh không thể ăn?"

Anh mua cho Dụ Hạ vị xoài, còn cây của mình lại là vị sôcôla, đúng khẩu vị của anh.

Dụ Hạ liếm kem, đăm đăm nhìn Thích Tầm Chương: "Sao anh không lên xe?"

Thích Tầm Chương liền dựa vào cửa xe, ung dung thong thả ăn kem, rõ ràng là một người tinh anh trí thức ăn vận âu phục giày da, ăn thứ này không ăn nhập vô đâu cả.

Thực ra đã nhiều năm rồi anh chưa từng ăn mấy thứ kem này, sau khi ở bên cạnh Dụ Hạ, anh vẫn luôn cios gắng tiếp nhận, bao dung thói quen và sở thích của Dụ Hạ, thường xuyên có loại ảo giác bản thân trẻ lại mười mấy tuổi, loại sức sống trẻ trung như vậy đều do Dụ Hạ cho anh.

"Ăn xong rồi lên, để tránh dơ xe." Tay Thích Tầm Chương đưa tới, lau một chút khoé miệng Dụ Hạ.

Dụ Hạ "Ồ" một tiếng, nháy mắt một cái, đưa cây kem trong tay tới trước mặt Thích Tầm Chương: "Anh muốn ăn thử không? Vị xoài cũng rất ngon."

Ánh mắt Thích Tầm Chương chuyển xuống, rơi xuống hình dáng cây kem bị Dụ Hạ liếm, mắt lộ ra tia ghét bỏ, Dụ Hạ trong nháy mắt không vui: "Ánh mắt này của anh là ý gì, còn chê em đã ăn rồi à? Lúc anh hôn em sao không chê em đi?"

Thích Tầm Chương khẽ cúi người xuống, chặn cái miệng lải nhải của Dụ Hạ.

Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm vào, kem vừa lạnh lại vừa dính ở trong miệng tan ra, không biết là vị xoài hay sô cô la, vị ngọt tan chảy lòng người.

Lúc Thích Tầm Chương lui người ra, đôi môi Dụ Hạ đã đỏ mọng, hơi mở ra thở dốc, trong mắt ẩn lên hơi nước chăm chú nhìn Thích Tầm Chương, đuôi mắt mê man nhiễm sắc xuân.

Thích Tầm Chương cười giơ tay, ngón tay cái ấn ấn đuôi mắt Dụ Hạ: "Như vậy được xem là ăn thử chưa?"

Mi mắt Dụ Hạ động đậy, nửa ngày mới hoàn hồn, khàn giọng lẩm bẩm: "Anh càng ngày càng không đứng đắn."

"Học theo em, không phải em thích như vậy sao?" Ngón tay Thích Tầm Chương dời xuống, ngón tay đảo qua đôi môi đỏ mọng ướt át tràn của cậu, xúc cảm mềm mại làm anh yêu thích không rời tay.



"Đang trên đường lớn mà, " Dụ Hạ cười tủm tỉm nhắc nhở anh, "Chú đứng ở đây ve vãn em có được không vậy?"

Thích Tầm Chương không để ý lắm: "Em không thèm để ý, anh để ý cái gì?"

Dụ Hạ liếm kem một cái, đầu lưỡi thấm ướt đôi môi, vòng tay lên cổ Thích Tầm Chương, lần thứ hai dán vào.

Hai cây kem ốc quế liền dùng cách như thế mà được chia nhau ăn hết phân nửa, phần còn lại chảy xuống đầy tay hai người, vừa hôn xong, Thích Tầm Chương rút hai miếng khăn giấy ra lau tay loạn xạ, sau đó lau sạch cho Dụ Hạ.

Dụ Hạ tùy ý để anh lau cho mình, không nhịn được cười: "Sau khi em 5 tuổi đã không có chuyện ăn kem dính đầy tay vậy rồi, trẻ con mới như vậy."

Lúc nãy bọn họ rõ ràng là hôn quá quên mình, nếu không phải kem chảy có lẽ còn chưa chịu dừng lại.

"Em bây giờ cũng là trẻ con mà." Đây thật sự là một chuyện vô cùng kỳ diệu, Dụ Hạ vừa là người yêu của anh, cũng là đứa trẻ của anh, anh quan tâm chăm sóc Dụ Hạ, trong tình yêu quả thật cũng pha lẫn sự cưng chiều vô điều kiện của trưởng bối đối với vãn bối, vốn nên là chuyện mâu thuẫn xảy ra trên người bọn họ nhưng lại không hề bất thường tí nào. (?)

Dụ Hạ cười khẽ: "Anh nói sao thì là như vậy, dù sao anh cũng thích em mà."

Thích Tầm Chương không để ý đến cậu nữa, lấy cây kem ốc quế đã mềm nhũn trong tay cậu, ném vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó ngồi trở lại vào ghế lái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play